Chương 335: Xa thân gần đánh 1
Chương 335: Xa thân gần đánh 1Chương 335: Xa thân gần đánh 1
"Khoai lang" xuất hiện khiến Quách Đạm cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, kỳ thật ở bất kỳ niên đại nào, sự tiến bộ của nông nghiệp luôn làm người cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Thế nhưng sự tiến bộ của nông nghiệp chỉ cung cấp một cơ sở nhất định, mà không phải nhân tố duy nhất quyết định kiến trúc thượng tầng, Đại Minh vương triều có được một số loại cây nông nghiệp cao sản như khoai lang, ngô, nhưng Đại Minh vương triều cũng chỉ đạt tới kinh tế nông nghiệp cá thể đỉnh phong, khoai lang, ngô chỉ giữ gìn phong kiến thống trị mà thôi, không hề thúc đẩy tiến bộ trên bất kỳ phương diện nào.
Mấu chốt vẫn là ở người.
Quách Đạm cũng không biểu hiện mừng rỡ như điên, không những như thế, sau sự ngạc nhiên ngắn ngủi, trong lòng hắn lại toát ra một tia lo lắng, sống yên ổn thường hay nghĩ đến ngày gian nguy cũng một loại tư duy quán tính của người đầu tư, bởi nguyên nhân chủ yếu khiến hắn có thể nhận thầu Vệ Huy phủ chính là lương thực, nếu như khoai lang có thể giải quyết vấn đề lương thực, như vậy hắn phải chăng không còn đất dụng vỡ?
Đương nhiên, hắn cũng chỉ thoáng suy nghĩ một chút mà thôi, bởi vì vấn đề này hiện tại cũng còn chưa được giải quyết, hắn không cần thiết phải suy nghĩ quá nhiều, nếu như Vệ Huy phủ thất bại, có khoai lang hay không cũng không quan trọng.
Sau khi Chu Phong và Tào Đạt tranh luận mất một khắc đồng hồ, cuối cùng vẫn quyết định mở tiệc ở Kim Ngọc lâu, nguyên nhân là vì Kim Ngọc lâu quy mô lớn hơn, trang hoàng xa hoa hơn, tất cả mọi người đều có khuynh hướng đến Kim Ngọc lâu.
Lúc Quách Đạm đi tới Kim Ngọc lâu, tất cả mọi người không vội vã ngồi vào bàn tiệc, mà đi tới trong đại sảnh ngồi xuống.
Tuy nói là bày tiệc mời khách, nhưng thật ra vẫn là đàm luận công vụ, bởi vì Quách Đạm hồi kinh đột xuất, không hề có sự chuẩn bị, cho nên còn đọng lại không ít vấn đề.
"Hiện tại tình hình Vệ Huy phủ như thế nào?"
Quách Đạm cũng không có thời gian nói mò với bọn hắn, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Mọi người đầu tiên là nhìn nhau một cái, là đông chủ Kim Ngọc lâu, Chu Phong dẫn đầu nói: "Hiền chất, mặc dù nội bộ Vệ Huy phủ có không ít vấn đề, nhưng cũng không phải vấn đề lớn, ngược lại có không ít tai họa naầm †ừ những châu nhủ yYuna auanh. như Kim Naaoe lâu Ủa †a aần đâv đi các châu phủ xung quanh mua lương thực thì gặp phải không ít trở ngại, càng ngày càng có nhiều đại địa chủ không muốn bán lương thực cho ta, có chút thậm chí còn gây khó khăn đủ đường, việc này làm lãng phí không ít tỉnh lực và bạc của chúng ta."
Quách Đạm hỏi: "Vì sao?"
Chu Phong nói: "Bởi vì bọn hắn cho rằng chúng ta phá hỏng quy củ, đặc biệt là phế bỏ chế độ tá điền, gần đây việc này đã ảnh hưởng đến bọn hắn, cho nên bọn hắn tỏ ra cực kỳ bất mãn."
Tần Trang nói bổ sung: "Lúc trước hiền chất có nói để bách tính ở các châu phủ xung quanh trực tiếp bán tơ tằm cho chúng ta đổi lấy bạc nộp thuế, việc này cũng chưa thể thành công, chúng ta cũng chỉ thu được một số lượng rất ít tơ tằm, bởi vì bản địa đại địa chủ nhao nhao mua lại tơ tằm trong tay bách tính, nguyên nhân cũng giống như Chu lão đệ nói, bọn hắn cho rằng chúng ta phá hỏng quy củ."
Tào Đạt cũng tràn đầy lo lắng nói: "Mặc dù trước mắt còn không đến mức ảnh hưởng đến chúng ta, thế nhưng cứ tiếp tục như thế cũng không phải biện pháp, chúng ta sẽ bị bọn hắn vây chết."
Kỳ thật vấn đề đối ngoại của Vệ Huy phủ còn nghiêm trọng hơn Quý công công nói, chỉ là chủ lực gây rắc rối chuyển từ thư sinh sang địa chủ, những đại địa chủ này so sánh với thư sinh thì giảo hoạt hơn nhiều, bọn hắn sẽ không giống thư sinh đối kháng chính diện với Quách Đạm, dù sao Quách Đạm đang ở thế chính vượng, hơn nữa tài lực lại hùng hậu, bọn hắn chỉ vụng trộm kéo bè kết phái, nghĩ hết các loại biện pháp chế tạo khó khăn cho Vệ Huy phủ.
Bọn hắn đã bắt đầu từ từ hạn chế cung ứng lương thực và nguyên liệu cho Vệ Huy phủ.
Đây mới chỉ là vừa mới bắt đầu, nếu như không cải thiện tình trạng này, Vệ Huy phủ khẳng định sẽ chuyển biến xấu đi, trước mắt các lão gia không dám trắng trợn gây án, nhưng chỉ cần đợi đến khi danh tiếng giảm dần, bọn hắn chỉ cần động tay chân trên đường, Vệ Huy phủ ngay lập tức sẽ lâm vào khốn cảnh.
Nhưng đây thật ra là điều tất nhiên, không phải chuyện ngoài ý muốn, nguyên nhân rất đơn giản, bởi Vệ Huy phủ đã đánh vỡ quy luật của kinh tế nông nghiệp cá thể, hay nói cách khác là tổn thương lợi ích cốt lõi của bọn hắn, bọn hắn không có khả năng thờ ơ, khẳng định sẽ có động tác.
Quách Đạm trầm ngâm một chút, hỏi: "Vậy không biết các vị có biện pháp ứng đối như thế nào?"
Chu Phong nói: "Hiền chất, ta cảm thấy chúng ta cho nhân viên đãi lương cao như vậy làm chúng ta khó mà gánh chịu bất cứ nguy hiểm gì, nếu như tiền lương thấp hơn một chút thì không cần đơn đặt hàng của triều đình, ta cho rằng chúng ta hẳn nên thoả đáng giảm xuống tiền lương, chúng ta có thể tính thuế vào tiền lương hiện tại."
Tần Trang gật đầu nói: "Chúng ta cũng chỉ cầu tài, chỉ cần xác định quy tắc không thay đổi, chúng ta có thể thoả đáng thương lượng với châu phủ xung quanh, nếu cùng bọn hắn náo quá cương, đối với ai cũng đều không tốt."
Những người còn lại cũng đều gật đầu.
Kỳ thật theo suy nghĩ của bọn hắn tiền lương xác thực là quá cao, chỉ là vì có đơn đặt hàng của người Mông Cổ nên bọn hắn không quan tâm nhiều như vậy, nhưng nếu như có một ngày, đơn đặt hàng giảm đi, bọn hắn chắc chắn sẽ rất khó chịu, nguyên nhân bọn hắn không tiếp tục kiên trì không nhận đơn đặt hàng của triều đình cũng chính là vì bọn hắn phải nuôi quá nhiều người.
Quách Đạm ánh mắt đảo qua, nói: "Ta đương nhiên hiểu lo lắng của các vị, hơn nữa ta cũng đã cho điều tra, ta biết cho dù tiền lương thấp đi một chút, thậm chí chỉ đảm bảo bách tính được ấm no, bách tính cũng đều nguyện ý tiếp nhận, nếu như có thể làm như thế, ta đương nhiên cũng muốn thanh toán ít đi một chút tiền lương, tin rằng thương nhân nào cũng sẽ nghĩ như thế."
Chu Phong lắc đầu nói: "Ta không hiểu lắm."
Quách Đạm nói: "Điều đầu tiên các vị phải biết rằng, ta nhận thầu Vệ Huy phủ không phải chuyện đương nhiên, không phải chuyện danh chính ngôn thuận, nếu như chúng ta muốn tiếp tục ở đây lâu dài, ta nhất định phải được đại thần trong triều và bệ hạ ủng hộ.
Vì vậy ta nhất định phải làm càng tốt hơn, ta nhất định phải dùng bách tính để ngăn chặn miệng của các lão gia kia, để bọn hắn không còn lời nào để nói, sự thật đã chứng minh, lựa chọn của ta là đúng, bệ hạ cho chúng ta càng nhiều ủng hộ.
Điều thứ hai, phần tiền lương này là nguyên nhân chủ yếu khiến Vệ Huy phủ cấp tốc khôi phục lại, cũng làm chúng ta có thể kiếm càng nhiều tiền, các vị thử nghĩ một chút, nếu như giảm tiền lương xuống thì bách tính làm gì còn có tiền để mua thương phẩm khác ngoài lương thực.
Đúng, thương phẩm chúng ta bán ra cho người Mông Cổ sẽ không bị ảnh hưởng, thế nhưng kinh tế của bản địa Vệ Huy phủ sẽ lập tức bị sụp đổ, Vệ Huy phủ không giống kinh thành, có đầy đủ kẻ có tiền để tiêu phí, tiêu phí của Vệ Huy phủ chủ yếu dựa vào bách tính, một khi bách tính không cửa, mà những cửa hàng này hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ lợi ích với các vị.
Điều cuối cùng là giữ gìn tính công tín của khế ước tại Vệ Huy phủ, một khi mất đi khế ước, chúng ta nhất định phải yêu cầu quan phủ ra mặt, nếu tiền lương đều đã được viết trong khế ước thì chúng ta quyết không thể tuỳ tiện thay đổi, nếu không, chúng ta sẽ triệt để xong."
Tần Trang thở dài: "Hiền chất nói cũng có đạo lý, chúng ta cũng không phải không muốn gánh chịu tiền lương này, thế nhưng quan hệ với châu phủ xung quanh cũng rất quan trọng, vấn đề này cuối cùng vẫn phải giải quyết. Không dối gạt hiền chất, chúng ta đã nghĩ hết các loại biện pháp tạo mối quan hệ với bọn hắn, thế nhưng hiệu quả quá mức bé nhỏ."
Trong thời gian vừa qua, bọn họ vẫn luôn bận bịu tiếp xúc với châu phủ xung quanh, bọn họ cũng đều rõ ràng, với loại hình thức này, Vệ Huy phủ cần nhất là tạo mối quan hệ với bên ngoài, không giống kinh tế nông nghiệp cá thể, mọi người tự cung tự cấp, không quá có nhu cầu liên hệ với bên ngoài.
Thế nhưng hiệu quả quá mức bé nhỏ, đưa thêm lễ vật cũng không làm nên chuyện gì, dù sao bọn hắn đã tổn thương đến lợi ích cốt lõi của người khác, trên đời này ai cũng không ngốc.
Quách Đạm gật đầu, nói: "Ta biết, lần này ta chạy đến đây chính là để giải quyết những vấn đề này."
Chu Phong vội vàng hỏi : "Không biết hiển chất có biện pháp gì?"
Quách Đạm lắc đầu nói: "Tạm thời ta còn chưa nghĩ ra, bởi vì ta còn chưa hiểu rõ ràng tình huống, nhưng các vị yên tâm, ta nhất định sẽ mau chóng giải quyết những vấn đề này."
Vốn dĩ hắn có dự định lâu dài cho việc này, càng nhiều hơn là dựa vào Quý công công đi quần nhau với bọn hắn, chuyện trong quan trường vẫn nên từ người trong quan trường người đi giải quyết, thế nhưng theo tình hình hiện tại, việc này thật ra đã là lửa sém lông mày, hắn nhất định phải giải quyết vấn đề trước khi nguy cơ đến, bởi vì Vệ Huy phủ còn rất yếu ớt, không tiếp nhận được nguy cơ quá lớn.
Sau khi ăn xong cơm tối, hắn liền về tiểu viện, yêu cầu Thần Thần đem số liệu gần đây của Vệ Huy phủ đưa tới cho hắn.
Hắn không hiểu quan trường, nhưng phương thức xử lý vấn đề của hắn vĩnh viễn phải dựa vào số liệu.
"Cô gia, đã hừng đông."
Cũng không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi ngoài cửa vang lên ngoài cửa sổ, chỉ thấy bầu trời bên ngoài cửa sổ đã là một mảnh màu bong bóng cá, hắn nhịn không được cười lên: "Hừng đông!"
Loại cảm giác toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc này thực tế là quá quen thuộc với hắn.
Ra đến cửa, hắn vươn lưng mỏi, hướng Thần Thần đứng ngoài cửa nói: "Ta đi chạy bộ trước, ngươi bảo phòng bếp chuẩn bị điểm tâm trễ một chút."
"Vâng."
Chạy bộ sáng sớm đã là một thói quen của hắn, bởi vì chạy bộ sáng sớm có giúp hắn chuyển dời lực chú ý, khiến đại não buông lỏng một chút.
Chạy được một nửa thì đột nhiên nhìn thấy một người trẻ tuổi đứng trước một gian tiểu viện, Quách Đạm không khỏi dừng bước, cười hô: "Từ thư sinh, buổi sáng tốt lành."
Người này chính là Từ Quang Khải.
Từ Quang Khải sửng sốt một chút, vội vàng chắp tay nói: "Quách giáo úy."
Trong mắt lộ ra ánh mắt dị dạng, sáng sớm đã đầu đầy mồ hôi, đi đâu làm gì a?
Làm tặc?
Quách Đạm hình như nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, cười nói: "Ta đang chạy bộ để tôi luyện thân thể, đúng lúc chạy qua nơi này."
"Chạy bộ? Nha."
Từ Quang Khải đần độn gật đầu, ấn tượng đối với Quách Đạm lại càng trở nên mơ hồ.
Quách Đạm lại nói: "Hôm qua thật sự là có lỗi, như vậy đi, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ăn điểm tâm, thuận tiện tâm sự."
"Thật. .. Tốt."
"Vậy được, đợi lát nữa gặp nhau, ta chạy trước đây."
"Quách giáo úy đi thong thả, không, chạy chậm, không đúng. . ."
"Ha ha!"
Quách Đạm cười cười, tiếp tục chạy về phía trước.
Từ Quang Khải nhìn Quách Đạm dần dần chạy xa, trong mắt lộ ra một tia hiếu kì.
Nửa canh giờ sau, Quách Đạm tắm rửa xong đi ra ngoài đã thấy Từ Ouana Khải ở trana viên Quách Đam mời hắn đến dưới mêt aếc câv đai thu trong nội viện ngồi xuống.
"Ở đã quen chưa?"
Quách Đạm thuận miệng hỏi.
Từ Quang Khải nói: "Ngược lại có chút không quá quen thuộc, không dối gạt các hạ, đây có lẽ tiểu viện tốt nhất mà ta từng ở qua, kỳ thật ta không cần ở trong một tiểu viện tốt như vậy, ta nhận thì thấy ngại."
Quách Đạm cười nói: "Ta cảm thấy tốt và không tốt không phải do mình có thể quyết định, mà là ở giá trị ước định của ngươi trong mắt người khác, nếu như ngươi là Thủ phụ, cho dù ngươi muốn, ngươi cũng không có khả năng ở trong một nông gia tiểu viện."
Từ Quang Khải suy nghĩ một chút, nói: "Các hạ nói kiểu này làm tại hạ rất tò mò, tại hạ chẳng qua chỉ là một thư sinh nghèo, không biết vì sao các hạ lại cho ta đãi ngộ tốt như vậy?"
Quách Đạm nói: "Ta vẫn luôn tìm kiếm nhân tài có quan hệ với phương diện nông nghiệp, bởi vậy mà từng tiếp xúc với không ít người đọc sách, nhưng đại đa số họ đều chỉ biết ba hoa chích choè, há miệng là nền chính trị nhân từ, ngậm miệng là lễ pháp, thế nhưng bọn họ cũng không nghĩ một chút, từ xưa đến nay, rất nhiều minh quân đều lấy nền chính trị nhân từ trị quốc, nhưng, một khi xuất hiện thiên tai sẽ có rất nhiều bách tính chết đói, cho dù là bạo quân cũng không giết được nhiều người như thế.
Ta cảm thấy nền chính trị nhân từ chỉ có thể xây dựng phía trên điều kiện vật tư dư dả, nền chính trị nhân từ chỉ là một loại phân phối một cách hợp lý, và tránh đi một phần không tất yếu tổn thương, mà thứ chân chính có thể giải quyết vấn đề vẫn là kỹ thuật, ta không biết biện pháp của ngươi có thể thành công hay không, thế nhưng ngươi cung cấp kỹ thuật cho ta, mà không phải ở trước mặt ta đọc thuộc lòng Luận ngữ tiểu hài đều biết, cho đến hiện tại, Luận Ngữ đã lãng phí của ta rất nhiều thời gian.
Vì vậy, ta có thể hiểu cảm giác nhận thì thấy ngại của ngươi, dù sao ta cho ngươi đãi ngộ tốt như vậy là vì nó được xây dựng dưới sự phụ trợ của người khác, ngươi còn chưa có bất kỳ thành công gì, cũng chưa từng chứng minh chính mình, ngươi hẳn nên cảm tạ bọn hắn, mà không phải ta."
Ngụ ý, ta chỉ lựa chọn người cao trong số người lùn.
Từ Quang Khải dù sao cũng là một người đọc sách nên không tiếp thu được loại thuyết pháp này, nói: "Kỳ thật bọn hắn nói cũng không sai."
"Nhưng bọn hắn tìm nhầm đối tượng thuyết giáo."