Chương 340: Nuôi dưỡng thiên tài 2
Chương 340: Nuôi dưỡng thiên tài 2Chương 340: Nuôi dưỡng thiên tài 2
Đúng lúc này, ngoài xe đột nhiên có người nói: "Khởi bẩm công công, Đồng thiên hộ hình như tới đón chúng ta."
"Đồng thiên hộ? A, Đồng Lạp đúng không, ai u, suýt nữa thì quên hắn đã được thăng làm Thiên hộ, này, từ tiểu kỳ trực tiếp thăng làm Thiên hộ, thật đúng là hiếm thấy nha" Cát Quý lại hướng Quách Đạm cười nói: "Chuyện này đều là nhờ phúc của ngươi a."
"Chuyện này thật sự không có bất cứ quan hệ gì với ta, là bệ hạ an bài, còn có"
"Còn có chuyện gì?"
"Ta nghĩ chỉ là trùng hợp, Đồng Lạp cũng không hiểu chuyện như thế, còn chạy tới đón chúng ta."
"Ha ha!"
Hai người xuống xe ngựa, bọn hắn đã ở biên giới Sơn Tây và Vệ Huy phủ, chỉ thấy bên kia biên giới có một đội nhân mã, người cầm đầu chính là Đồng Lạp.
Đây là lần thứ nhất Quách Đạm gặp Đồng Lạp khi đến Vệ Huy phủ lần này, bởi vì mấy ngày trước Đồng Lạp vẫn luôn bận bịu chuyện ở biên giới, căn bản không có thời gian về Cấp huyện, bản thân Quách Đạm cũng hối hả ngược xuôi nên vẫn chưa gặp mặt.
Vào đến cảnh nội Vệ Huy phủ, sắc trời cũng đã tối, bọn hắn dựng lều nghỉ chân ngay tại biên giới.
Lúc chạng vạng tối, Quách Đạm cùng Đồng Lạp đi tới bờ sông tản bộ.
"Chúc mừng Đồng kỳ đội tấn thăng làm Thiên hộ."
Quách Đạm chắp tay nói.
Đồng Lạp vẫn có vẻ mặt đần độn, hỏi: "Ta phải cảm tạ ngươi sao?"
Quách Đạm lắc đầu nói: "Chuyện này không có bất cứ quan hệ gì với ta, đây đều là ngươi nên nhận được."
"Ta nên nhận được?" Đồng Lạp lại hỏi: "Là bởi vì hành động của ta tại Vệ Huy phủ sao?"
Quách Đạm ha ha nói: "Đồng thiên hộ đừng tiếp tục diễn nữa, đến tột cùng là vì cái gì, Thiên hộ chắc chắn rõ ràng hơn ta."
Đồng Lạp lắc đầu nói: "Ta không biết lời này của ngươi là có ý gì?"
Quách Đạm cười nói: "Cho tới bây giờ ta chưa từng điều tra về Đồng ngươi biết vì sao không?"
Đồng Lạp cười ngây ngô nói: "Ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì."
Quách Đạm đột nhiên hỏi: "Ta vô cùng nghiêm túc hỏi Đồng thiên hộ một vấn đề, luận tài cán, ta so sánh với Thiên hộ ngươi ai ưu ai kém?"
Đồng Lạp lập tức nói: "Luận tài cán, ngươi còn mạnh hơn ta nhiều."
Quách Đạm lại hỏi: "Vậy ngoại hình thì sao?"
"Ngoại hình Ngoại hình? Ách.... Quách giáo úy phong lưu phóng khoáng, ta chỉ là một tên mãng phu càng không thể so."
"Hoàn toàn đồng ý."
Quách Đạm gật đầu, nói: "Theo mặt ngoài để xem thì, luận tài cán, ta thắng ngươi, luận ngoại hình, ta cũng thắng ngươi, thế nhưng Phi Nhứ thủy chung chỉ nghĩ về bên cạnh ngươi, ngươi cũng nhìn thấy, nàng không ở nơi này, trước khi ta tới đây, nàng đã về vệ sở, bệ hạ sai phái hộ vệ khác đến bảo vệ ta. Căn cứ hiểu biết của ta đối với Phi Nhứ, nàng tuyệt đối sẽ không thích ở bên kẻ yếu, bằng vào điểm này đã đủ để chứng minh, sự tầm thường Đồng thiên hộ thể hiện ra chỉ là giả vờ."
"Cao kiến lần này của Quách giáo úy, Đồng mỗ."
"Ta còn chưa nói xong."
Quách Đạm lắc đầu, vừa cười nói: "Nếu như Đồng thiên hộ tầm thường thì làm sao có thể nắm chặt cơ hội này, từ tiểu kỳ trực tiếp lên chức làm Thiên hộ, nói thật, ta chưa từng tiến của ngươi cho bệ hạ, thế nhưng bệ hạ không lựa chọn ai lại lựa chọn ngươi."
Đồng Lạp khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy Quách Đạm hôm nay cùng lúc trước rất khác biệt, Quách Đạm hôm nay có một loại khí thế hùng hổ dọa người.
Quách Đạm tiếp tục nói: "Phi Nhứ luôn luôn khát vọng kế thừa phụ huynh di chí, thế nhưng nàng lại nguyện ý ở lại một vệ sở chuyên trông coi đường phố, có câu nói rằng, đạo khác biệt, không thể cùng mưu đồ, từ đó có thể thấy Đồng thiên hộ cũng có mộng tưởng giống nàng."
Đồng Lạp hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"
Quách Đạm nói: "Ta chỉ muốn chúng ta có thể thẳng thắn nói chuyện với nhau, mà không phải giấu giấu diếm diếm, nếu không, chúng ta đều sẽ thất bại thảm hại."
Đồng Lạp nhíu lông mày không nói, thế nhưng thần sắc dần dần thay đổi trở nên nghiêm túc, đột nhiên nói: "Nếu như ngươi mưu toan bằng vào một Thiên Hộ sở liền muốn uy hiếp được Đông xưởng, vậy ngươi thật sự là nhiều."
Quách Đạm cười nói: "Ta chỉ là một thương nhân, cho tới bây giờ ta chưa từng có suy nghĩ muốn đối phó Đông xưởng, ta giống như ngươi, cũng chỉ muốn tự vệ."
"Tự vệ cũng khó."
Đồng Lạp nói: "Ta nghĩ Thiên Hộ sở này chắc chắn không phải dùng để trông coi nông trường."
Quách Đạm ha ha cười nói: "Nếu như ta không hiểu sai, thì ý tứ của 'Khó' chính là chúng ta vẫn có thể làm được."
Đồng Lạp do dự hồi lâu, lắc đầu nói: "Hai người chúng ta căn bản không có cách nào làm được."
"Một Thiên Hộ sở chẳng lẽ chỉ có hai người?"
"Thế nhưng ngươi vĩnh viễn không thế biết được, bên cạnh ngươi có người của Đông xưởng hay không, đây là chỗ kinh khủng nhất của Đông xưởng, bọn hắn có thể ở mọi chỗ."
"Nếu ngươi đã biết vấn đề này, vậy ngươi hẳn đã có biện pháp giải quyết, dù sao ngươi đã nằm gai nếm mật nhiều năm như vậy." Quách Đạm cười nói.
Đồng Lạp đắng chát cười cười, nói: "Muốn lừa được Đông xưởng cũng không phải dễ dàng như vậy, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng, căn cứ hiểu biết của ta về Đông xưởng, hiện tại bọn hắn nhất định đang nghĩ biện pháp thẩm thấu vào bên trong Thiên Hộ sở của chúng ta, vì vậy bất cứ Cẩm Y Vệ nào cũng đều không thể tin, chúng ta chỉ có thể lựa chọn người từ bên ngoài, thế nhưng việc này cần bệ hạ ân chuẩn."
Quách Đạm cười nói: "Thật khéo, việc này ta vừa vặn có thể giải quyết, xem ra sự hợp tác của chúng ta thật sự là sự an bài của thượng thiên, nhưng chúng ta còn phải thương lượng cẩn thận hơn, làm sao có thể khiến Đông xưởng uổng công vô ích."
Đồng Lạp gật gật đầu.
Quách Đạm đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, nói: "A, ta còn có một yêu cầu nho nhỏ."
"Yêu cầu gì?"
"Ta không cho phép ngươi mang Dương Phi Nhứ gia nhập Thiên Hộ sở này."
"Vì sao?"
Đồng Lạp kinh ngạc nói: "Phi Nhứ có thể là một trong không nhiều "Ta biết."
Quách Đạm gật đầu, nói: "Thế nhưng vấn đề ở chỗ, từ trên người nàng, ta không nhìn thấy một chút tính kỷ luật nào, nàng tuyệt đối là nhân viên kém nhất mà ta từng gặp, a, ta chỉ là luận sự, mà không phải nhằm vào lý do nàng là nữ nhân, phu nhân ta cũng là nữ nhân, nhưng trên phương diện đạo đức nghề nghiệp và tính kỷ luật, phu nhân ta vượt xa Dương Phi Nhứ, thậm chí đại đa số nam nhân đều không bằng "
Ngươi lấy chính phu nhân của mình ra để so sánh, cái này thích hợp sao?
Đồng Lạp chặn lại nói: "Trong này chỉ sợ có hiểu lầm gì đó."
"Không có hiểu lầm, ta đã đích thân thể nghiệm, nếu ngươi không tin thì có thể tự mình đi hỏi nàng."
Quách Đạm nói: "Một nhiệm vụ vô cùng đơn giản, nàng còn hoàn thành hỏng bét như thế, không giống như ngươi, bất kể là trông coi một lối đi, hay là quản lý tình hình trị an của một châu phủ, ngươi đều có thể hoàn thành vô cùng xuất sắc, ta không biết ngươi nghĩ như thế nào, thế nhưng ta không có khả năng để an nguy của ta ký thác vào một người như thế."
Đồng Lạp chân mày nhíu chặt, nói: "Nếu như ta không đáp ứng thì sao?"
Quách Đạm không trả lời mà hỏi ngược lại: "Nếu như nàng không được gia nhập, có phải ngươi sẽ chống lại hoàng mệnh hay không?"
Đồng Lạp lập tức nói: "Đương nhiên sẽ không, hiệu trung Thánh thượng chính là sứ mệnh của Cẩm Y Vệ chúng ta."
Quách Đạm gật đầu cười nói: "Vậy đây chính là đáp án của ta."
Đồng Lạp ngẩn người, không khỏi thở dài.
Quách Đạm lại nói: "Đợi sau khi về đến Cấp huyện, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn, bây giờ ta còn có rất nhiều chuyện phải làm."
Đồng Lạp gật đầu, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, nói: "Đúng, liên quan tới việc bách tính của những châu phủ khác trộm đến Vệ Huy phủ, ngươi có đối sách gì không?"
Quách Đạm nói: "Các ngươi vẫn phải tận lực cản bọn họ lại, đây là chức trách của các ngươi."
Đồng Lạp nói: "Thế nhưng chúng ta không đủ nhân thủ nên căn bản không ngăn được, mặt khác, có không ít bách tính có khế ước thuê mướn với bản địa đại địa chủ, những địa chủ này phái người cầm khế ước đến đây đòi người." thuế nào để phát tiền lương cho các ngươi."
Đồng Lạp gật đầu nói: "Ta biết nên làm như thế nào."
Quách Đạm nói: "Đến lúc đó ta sẽ thương lượng với pháp viện để chế định luật pháp hoàn thiện hơn."
Dừng ở đây một đêm, ngày thứ hai Quách Đạm liền tiếp tục lên đường, đi tiếp hai ngày, rốt cục mới về đến Cấp huyện.
"Ngừng một chút!"
Vừa tiến vào Cấp huyện, Quách Đạm đột nhiên hô.
Xe ngựa lập tức ngừng lại.
Quách Đạm xuống xe ngựa, nhìn hướng bờ sông, chỉ thấy bên bờ sông có bảy tám người đang đứng.
"Bọn hắn ở đây làm gì?"
Quách Đạm lẩm bẩm một câu, sau đó đi tới.
"Ø! Quách Đạm trở về."
Một lão giả hướng về phía Quách Đạm cười nói.
Người này chính là đại địa chủ lớn nhất Cấp huyện, Lương Quỳ.
"Vừa mới trở về." Quách Đạm chắp tay một cái, ánh mắt lại nhìn sang Từ Quang Khải đang đứng bên cạnh Lương Quỳ.
Lương Quỳ vuốt râu cười nói: "Quách Đạm, ngươi đã tìm cho Vệ Huy phủ chúng ta một vị nhân tài a!"
Quách Đạm lại nghiêng đầu nhìn về phía Từ Quang Khải.
Từ Quang Khải vội nói: "Không dám, không dám, tại hạ chỉ đang đàm binh trên giấy mà thôi, đến tột cùng có thể làm được hay không, còn chưa thể biết được."
Lương Quỳ cười nói: "Quang Khải, ngươi đừng nên khiêm tốn, có thể đàm binh trên giấy mấy ngàn năm qua cũng chỉ có một Triệu Quát* mà thôi, huống hồ ta thấy đề nghị của ngươi nhất định có thể thực hiện."
Oa! Đánh giá cao như vậy? Quách Đạm không hiểu ra sao nói: "Hai người rốt cuộc đang nói cái gì, ta làm sao nghe không hiểu."
"Thật có lỗi, thật có lỗi." Lương Quỳ vội vàng giải thích nói: "Vừa vặn mấy ngày nay, nơi này đang xây dựng thuỷ lợi, mà ruộng đồng nhà ta đều ở chỗ này, vì vậy ta liền đến xem, nên xảo ngộ Quang Khải, hắn đưa ra một số đề nghị liên quan tới thủy lợi, ta cảm thấy rất tốt."
"Thật sao?" "Không không không!"
Từ Quang Khải liên tục khoát tay, nói: "Ta từ nhỏ rất thích xem tạp thư, cũng xem qua không ít sách liên quan đến thủy lợi, thế nhưng ta chưa từng có kinh nghiệm thực tiễn, ta vừa rồi chỉ tùy tiện nói vài câu cùng Lương viên ngoại."
"Oa! Tùy tiện nói vài câu còn lợi hại như vậy, nếu như nghiêm túc đàm luận, vậy còn thế nào" Quách Đạm có vẻ rất kinh ngạc nói.
Lương Quỳ cười ha ha nói: "Đúng thế, đúng vậy."
Khuôn mặt Từ Quang Khải hồng thấu.
Trong lòng Quách Đạm cũng minh bạch, Từ Quang Khải tuyệt không phải đang khiêm tốn, trong lịch sử hắn là một danh nhân, nhưng hiện tại hắn còn rất trẻ, chưa có bất kỳ thành tựu gì, thiên tài cũng phải yêu cầu không ngừng học tập và tích lũy kinh nghiệm, Quách Đạm trầm ngâm một chút, rồi nói: "Từ thư sinh, nhắc đến tạp thư mới nhớ, kỳ thật ta cũng rất thích xem, ta đang định làm một tạp thư quán tại Vệ Huy phủ thu nạp tạp thư trong thiên hạ để cung cấp cho bách tính Vệ Huy phủ xem, ngươi dù sao cũng đang chuẩn bị cho khoa khảo, bình thường cũng đọc sách, vậy thì không bằng ở đó ôn bài, còn có thể thuận tiện giúp ta trông coi tạp thư quán, không biết ý của ngươi thế nào?"
Từ Quang Khải thoáng sững sờ.
"Không đồng ý sao?" Quách Đạm cười tủm tỉm nói: "Ngươi có thể còn chưa biết, phàm là nam nhân có thể từ trong thư quán này đi ra tuyệt không phải người bình thường."
"Không."
Từ Quang Khải vội nói: "Ta đồng ý, ta đồng ý." Hắn nói mấy lần "Ta đồng ý", thần sắc lộ ra vẻ kích động dị thường.
Phải biết rằng bên trong tiệm sách bây giờ phần lớn đều là Tứ thư Ngũ kinh, tạp thư có thể ngộ nhưng không thể cầu, Quách Đạm nói câu thu nạp tạp thư trong thiên hạ, thật sự khiến hắn tâm hoa nộ phóng, hận không thể lấy thân báo đáp.
Quách Đạm cười nói: "Vậy là được."
(*) Triệu Quát là đại tướng nước Triệu thời Chiến Quốc, từ nhỏ đã học thuộc lòng binh pháp và có tài ăn nói. Khi bàn về chiến lược quân sự, ông rất có khẩu khí của nhà quân sự đứng đầu thiên hạ. Cha ông là Triệu Xa, một lão tướng của nước Triệu từng bàn với ông về việc bài binh bố trận, cũng khó mà bắt bẻ được ông. Nhưng ông chỉ giỏi bàn luận suông về binh pháp mà không có kinh nghiệm thực tiễn nên đã chôn vùi tính mạng của trong trận Trường Bình, khiến hậu thế cười chê nên về sau mới có câu thành ngữ đàm binh trên giấy để chỉ loại người nói nghe hay nhưng làm thì dở. (Nguồn wiki)