Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 342 - Chương 341: Bố Cục

Chương 341: Bố cục Chương 341: Bố cụcChương 341: Bố cục

Xây dựng một tạp thư quán không phải là kế hoạch đã được lên sẵn từ trước của Quách Đạm, hắn có nhiều chuyện phải xử lý như vậy, làm sao còn có thể bận tâm đến những chỉ tiết này.

Đây này chính là Từ Quang Khải dẫn dắt cho hắn.

Toàn bộ Đại Minh không hề có nơi nào có thổ nhưỡng bồi dưỡng nhân tài về mặt kỹ thuật, tất cả châu phủ đều thuần một sắc Bát Cổ văn, thế nhưng nhân tài Bát Cổ văn tại Vệ Huy phủ không có đất dụng võ, vì vậy Vệ Huy phủ cũng chỉ có thể tự mình bồi dưỡng, dù sao Vệ Huy phủ cũng đã hủy bỏ các loại khảo thí khoa cử, bởi vì chuyện này vốn do quan phủ làm, nhưng hôm nay Vệ Huy phủ đã không còn quan phủ, Quách Đạm cũng không có tư cách nhận thầu khoa cử, thư sinh chỉ có thể đi Khai Phong phủ tham gia khoa khảo.

Trên thực tế đại đa số thư sinh đều đã rời khỏi Vệ Huy phủ, bởi vì tín ngưỡng của người đọc sách khiến bọn hắn không cho phép chính mình ở trong một địa phương do thương nhân quản lý, chỉ có một số nhỏ người đọc sách lưu lại tố tụng viện, đương nhiên, tố tụng viện xuất hiện cũng hấp dẫn không ít người đọc sách quay về Vệ Huy phủ.

Mà giáo dục tại chùa miếu chỉ có thể bồi dưỡng được nhân tài cơ sở mà thôi, hay nói cách khác là biết chữ, biết toán thuật, nhưng nhân tài chuyên nghiệp trên các phương diện kỹ thuật, tạm thời không có cách nào bồi dưỡng, bởi vì thị trường trước mắt yêu cầu sức lao động không có khả năng để mọi người đọc sách đến mười tám hai mươi tuổi mới đi làm.

Mặt khác, nếu như xây dựng học viện chuyên nghiệp mà không miễn phí thì nhân gia học không nổi; nếu miễn phí thì Quách Đạm lại không đủ sức, giáo dục chuyên nghiệp rất cần dùng tiền.

Lui một bước để nói thì cho dù Quách Đạm nguyện ý thua lỗ, hắn cũng mời không được lão sư, giáo dục hiện nay có một điểm rất xấu hổ, chính là có kỹ thuật lại không học thức, có học thức lại không có kỹ thuật.

Xây dựng tạp thư quán thật ra là một loại biện pháp người nguyện mắc câu, tạp thư quán là chết, là bị động, không giống giáo dục, giáo dục là chủ động, học sinh là bị động, Quách Đạm hi vọng thiên tài có thể tự mình trổ hết tài năng.

Tri thức yêu cầu một quá trình tích lũy, vì vậy ai cũng không thể làm giáo dục thay đổi một bước lên trời.

Thế nhưng có một số việc đã là lửa xém lông mày lông mi.

Ouách Đam về đến Vê Hi1v nhủ không tiến vào nhủ thành mà trưc tiến đến trụ sở Đua ngựa vận chuyển bên bờ sông Vệ.

Mặc dù niên đại này không có khái niệm nhãn hiệu, thế nhưng Quách Đạm vẫn có thói quen coi trọng nhãn hiệu, phàm là buôn bán dùng tiền của Vạn Lịch tiền, trên cơ bản phía trước đều có hai chữ "Đua ngựa".

Mà bây giờ quản lý việc vận chuyển của Vệ Huy phủ chính là một cò mồi đến từ Lâm Thanh, Lý Thông.

Lúc trước hắn vốn định nhận thầu việc vận chuyển của Vệ Huy phủ, thế nhưng "Bất hạnh" bị Quách Đạm mời chào, bởi vì Quách Đạm cho hắn một bình đài mà trước kia hắn không thể tưởng tượng.

"Đông chủ, đây chính là phương án vận chuyển những ngày qua ta quy hoạch ra."

Lý Thông chỉ vào một tấm địa đồ mà đối với Quách Đạm nó tràn ngập hơi thở xưa cũ, vô cùng kỹ càng giới thiệu cho Quách Đạm.

Hắn vẫn kiên trì lý niệm của chính mình, chính là sử dụng hình thức phân đoạn vận chuyển, tốn nhiều thời gian để thu thập tin tức nhưng có thể tận dụng mọi tài nguyên đến giảm bớt chỉ phí vận chuyển, và xây dựng nhà kho tại các cứ điểm giao thông, hàng hóa Vệ Huy phủ sản xuất ra sẽ được chuyên chở ra ngoài trước, mà không phải chờ sản xuất xong toàn bộ mới vận chuyển, nếu làm như vậy thì có thể tận dụng nhiều loại thuyền hơn, thêm nữa có thể giảm bớt áp lực cho đường sông, dù sao bọn hắn luôn phải nhường đường cho thuỷ vận.

Quách Đạm ngồi một bên, vừa lắng nghe, vừa suy tư.

Vận chuyển vô cùng quan trọng đối với Vệ Huy phủ, nếu muốn đánh phá hình thức tự cung tự cấp thì nhất định phải giảm xuống chỉ phí vận chuyển, nếu không, giá hàng quá cao, nhân gia cũng sẽ không mua hàng hoá của ngươi.

"Đông chủ thấy thế nào?"

Sau khi giới thiệu xong, Lý Thông có chút thấp thỏm nhìn Quách Đạm.

Quách Đạm thu hồi ánh mắt, như có điều suy nghĩ nói: "Nghe rất không tệ, nhưng cụ thể như thế nào còn phải nhìn hiệu quả thực tế, hơn nữa phương án của ngươi liên quan khá rộng, nhất định phải làm mỗi một bước đều đúng chỗ, mới có thể giảm xuống chỉ phí vận chuyển, đây là điều rất khó khăn, ta cho rằng dùng loại phương thức này, trong lúc vận chuyển nhất định sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề này vấn đề kia."

Lý Thông nghe xong, lộ ra chút ảo não, gật đầu: "Ta cũng biết, thế nhưng."

Quách Đạm cắt ngang lời hắn, nói: "Thế nhưng mở đầu thường gian khăn, không thể gặp phải một chút khó khăn, liền phủ định tất cả cố gắng của chính mình, biện pháp của ngươi tuyệt đối có thể thực hiện, mấu chốt ở chỗ ngươi có thể kiên trì hay không, phải không ngừng hoàn thiện, ta ủng hộ ngươi."

Lý Thông lập tức chuyển buồn thành vui, lập tức bảo đảm nói: "Đông chủ xin yên tâm, ta nhất định sẽ không ngừng hoàn thiện, tranh thủ làm đến mức hoàn mỹ nhất."

"Không có hoàn mỹ nhất, chỉ có càng hoàn mỹ hơn."

Quách Đạm nhún nhún vai, lại nghiêm mặt nói: "Thế nhưng có một điểm, ta cảm thấy cần thay đổi."

Lý Thông hỏi vội: "Không biết đông chủ muốn thay đổi điểm nào?"

"Chính là ngươi phải thông cảm nhiều hơn cho đông chủ của ngươi, tiền của đông chủ không phải gió lớn thổi tới."

Quách Đạm cười khổ nói: "Ngươi muốn mở rộng tất cả các tuyến vận chuyển, thế nhưng ta không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy, chúng ta còn phải đi từng bước một, không ngừng đi hoàn thiện."

Nói xong, hắn đứng dậy, thuận tay cầm một cây bút trên bàn, đi tới phía trước địa đồ vừa vẽ vừa nói: "Ví dụ như tuyến vận chuyển phía bắc, mặc dù từ Chương Đức phủ đi kinh sư tương đối gần, là một đường thẳng, thế nhưng tuyến đường này không quan trọng bằng tuyến đường đi theo kênh đào, đại lượng hàng hóa vẫn sẽ đi hướng Thiên Tân, như vậy tuyến đường qua Chương Đức phủ này có thể giảm bớt.

Kể từ đó, ta liền có thể tập trung tài lực để xây dựng đại lượng nhà kho tại Lâm Thanh và Thiên Tân cung cấp cho chúng ta. Mà Lâm Thanh nối thẳng với Giang Nam, như vậy tuyến đường xuôi nam qua Khai Phong phủ cũng có thể giảm bớt. Cùng lúc đó, khách hàng chủ yếu của chúng ta là Mông Cổ, vậy tuyến đường phía tây bắc sẽ lấy Sơn Tây, Thiểm Tây làm chủ, mà hướng tây nam qua Hoài Khánh phủ và các vùng Xuyên Thục, trước mắt không có bao nhiêu hàng hóa lui tới, vì vậy tạm thời cũng có thể giảm bớt."

Hắn vừa nói, vừa vẽ, giống như tu bổ cành lá, chỉ chốc lát sau, các tuyến đường vận chuyển trên địa đồ đã bị Quách Đạm tu bổ trải rộng ra hai cánh, vừa lúc chính là hai địa phương hắn đi gần đây.

Hắn không thể nói ra kế hoạch của hắn, nếu nói ra, Chương Đức phủ và Khai Phong phủ đều sẽ biết Vệ Huy phủ cùng Đại Danh phủ và Sơn Tây khẳng định có mờ ám, hắn chỉ có thể dùng chuyên nghiệp che giấu hết thảy.

Lý Thông cau mày nói: "Đông chủ mặc dù nói có lý, thế nhưng hai phủ Chi/Zna Đức và Khai Phong cũng có hàng hóa lui tới với chúng †a vÂv không thể nào giảm bớt được."

Quách Đạm cười nói: "Điểm này ta sẽ đàm luận với những thương nhân kia, trước mắt Vệ Huy phủ tài lực có hạn, sản lượng cũng có hạn, không thể cung cấp cho cả nước, như vậy mọi việc phải phân nặng và nhẹ, thong thả và cấp bách, trước tiên phải nhằm vào thị trường quan trọng, đối với chúng ta hiện tại, thị trường quan trọng nhất là Mông Cổ, Liêu Đông và Giang Nam, những nơi khác sau này lại từ từ nói."

Lý Thông suy tư một chút, sau đó gật đầu nói: "Ta biết, ta lập tức làm một số điều chỉnh."

"Rất tốt!"

Quách Đạm vỗ vỗ hắn bả vai, nói: "Kế hoạch của ngươi nhất định có thể thực hiện, nhìn ngươi có thể kiên trì vượt qua khó khăn trong đó hay không mà thôi."

Lý Thông ngại ngùng cười cười, thế nhưng tư vị được người khác khẳng định là rất tuyệt vời.

Mặc dù trong tay Quách Đạm khống chế tất cả vận chuyển của Vệ Huy phủ, thế nhưng nếu như thương nhân sản xuất ra hàng hóa chỉ định đưa hàng đến Khai Phong phủ, Quách Đạm cũng không thể không đưa, vì vậy chuyện này còn phải cùng những đại phú thương kia thương lượng một chút.

Không đợi Lý Thông đưa ra phương án cụ thể, Quách Đạm đã cầm hai tuyến vận chuyển này tổ chức hội nghị với các đại phú thương.

"Hiền chất, như vậy không ổn đâu."

Tần Trang vừa mới nghe xong kế hoạch vận chuyển của Quách Đạm, liền lập tức nói: "Ba phủ Chương Đức, Khai Phong, Hoài Khánh giáp ranh với Vệ Huy phủ mà lại không có tuyến đường vận chuyển thông hướng ba phủ này, buôn bán nào có đạo lý làm xa bỏ gần."

Các phú thương còn lại cũng nhao nhao gật đầu.

Vệ Huy phủ thuộc Hà Nam Đạo, lại không làm sinh ý ở Hà Nam Đạo, điều này nghe thôi đã có chút không hợp thói thường.

Quách Đạm cười khổ nói: "Các vị hiểu lầm rồi, ta không phải nói không làm mua bán ở những địa phương này, nhưng người mập cũng không thể một ngụm liền có thể ăn hết, cơm phải ăn từng ngụm a! Ba phủ này, trừ giáp ranh chúng ta ra, cũng không có bao nhiêu trợ giúp đối với tiền đồ của Vệ Huy phủ.

Nhưng nếu như mất đi bất kỳ một thị trường nào trong ba thị trường Giang Nam, Liêu Đông, Mông Cổ, thì chính là tổn thất to lớn của chúng ta, giờ cơ bản đều tới từ hai thị trường này, mà Giang Nam, trong tương lai nơi cung ứng lương thực chủ yếu cho Vệ Huy phủ chúng ta có khả năng đều sẽ tới từ Giang Nam.

Chúng ta lúc này chỉ vừa mới bắt đầu, tài chính của ta có hạn, sản lượng sản xuất của các vị cũng có hạn, chúng ta không có khả năng đồng thời thỏa mãn tất cả thị trường, vì vậy nhất định phải lựa chọn lấy hay bỏ, trước tiên từ bỏ một phần thị trường thứ yếu, đem chủ yếu tài chính đầu tư vào ba thị trường quan trọng này để nắm chặt lấy chúng, đợi đến khi chúng ta tiến thêm một bước lớn mạnh hơn, lại suy nghĩ đến những thị trường khác."

Các đại phú thương dùng ánh mắt trao đổi lẫn nhau, vẫn còn lộ ra chút do dự.

Đoạn Trường Tồn đột nhiên hỏi: "Như vậy có nghĩa là chúng ta tạm thời không lui tới cùng Khai Phong phủ và các châu phủ khác ư?"

"Dĩ nhiên không phải."

Quách Đạm lập tức lắc đầu nói: "Ta cũng không có quyền lực yêu cầu các vị buôn bán với ai, hay không buôn bán với ai, ta chỉ cảm giác làm như thế càng có lợi hơn đối với tiền đồ của Vệ Huy phủ chúng ta, nếu như tất cả mọi người phản đối, ta cũng sẽ mở những tuyến đường vận chuyển thông hướng ba phủ này, thế nhưng việc này nhất định sẽ ảnh hưởng đến hai tuyến đường vận chuyển chủ yếu của chúng ta, vận chuyển yêu cầu chỉ phí thế nhưng không nhỏ."

Tấn thương Từ Tam thúc nói: "Nói cho cùng vẫn là vấn đề tiền, vậy có thể để người khác cũng tới làm vận chuyển, ta biết rất nhiều thương nhân rất có hứng thú với việc này."

Bọn hắn là tấn thương vào nam ra bắc, hàng hóa đều là do chính mình tìm người vận chuyển, đối với việc này bọn hắn xác thực cảm thấy rất hứng thú, chỉ là vì trước kia Quách Đạm đã tuyên bố lũng đoạn, mặc dù bọn hắn cũng có chút khó chịu, thế nhưng Vệ Huy phủ đối với bọn hắn quá quan trọng, bọn hắn cũng không muốn tạo thêm phiền phức cho Quách Đạm.

Nhưng bây giờ Quách Đạm đã chủ động đưa ra, vậy hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Quách Đạm cười nói: "Các vị đều biết cách làm người của ta, không quản làm chuyện gì ta đều không thích đảm nhiệm nhiều việc, toàn bộ Vệ Huy phủ, ta chỉ khống chế duy nhất vận chuyển, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì vận chuyển không phải được tiến hành bên trong Vệ Huy phủ, mà là ở bên trong những châu phủ khác, vì vậy ta mới lưu lại để tự mình làm, nếu như tất cả mọi người đồng ý, ta có thể không làm công việc vận chuyển kiếm số tiền này.

Thế nhưng ta muốn nói rõ một điều, nếu hàng hóa ở bên ngoài gặp phải vấn đề gì, ta sẽ giúp các vị thế nhưng ta tuyệt đối sẽ không gánh bất cứ trách nhiệm nào, các vị phải tự mình cân đối cùng đội ngũ vận chuyển."

Từ Tam thúc kích động nói: "Chuyện này dễ nói, bên trong khế ước viết rõ bồi thường là xong."

Sớm biết ngươi có ý tứ như vậy, chúng ta đã sớm đứng ra.

Đoạn Trường Tồn lập tức nói: "Ta thấy không được, ngươi có biết một thuyền hàng hóa của ta xuất ra ngoài giá trị bao nhiêu tiền không? Nếu thật sự xảy ra vấn đề, thương nhân bình thường căn bản không đền nổi, người đưa hàng khẳng định sẽ bỏ chạy, Vệ Huy phủ chúng ta coi trọng khế ước, thế nhưng địa phương khác lại không coi trọng, cho nên vận chuyển nhất định phải do Quách hiền điệt nắm giữ, ta mới yên tâm."

Tần Trang cũng gật đầu ngay lập tức nói: "Đoàn lão đệ nói có lý, dù sao trước mắt chúng ta chủ yếu vẫn là cung ứng cho Mông Cổ, ba phủ lân cận cũng chỉ là một chút tiền vụn vặt, không kiếm cũng không vội, chỉ cần hàng hóa bán đi là được."

Từ Tam thúc vẫn còn chưa từ bỏ ý định, tấn thương bọn hắn không thích vận chuyển bị Quách Đạm hoàn toàn khống chế, tựa như tình huống bây giờ, Quách Đạm nếu không đi hướng bên kia, hàng hóa liền phải quấn một vòng tròn mới có thể qua đó, cười ha hả nói: "Nếu như các vị đều lo lắng vấn đề này, vậy cũng có thể để người mua tự mình đến vận hàng, giao tiền trước rồi mới kéo hàng đi, như vậy các vị sẽ không phải gánh chịu bất kỳ tổn thất gì."

Tần Trang nói: "Từ Tam, ngươi đừng quên, chúng ta cũng là người mua lớn nhất."

Từ Tam thúc lập tức á khẩu không trả lời được.

Chu Phong nói: "Được rồi, liền theo như Quách hiền điệt nói mà làm đi, đi từng bước một, đợi đến lúc có tiền, lại bố trí những tuyến vận chuyển này cũng không muộn."

Tuyệt đại bộ phận thương nhân đều gật đầu ủng hộ.

Bọn họ cũng đều biết quan phủ ở địa phương khác đều khó chịu với bọn hắn, nếu như bọn hắn tự mình vận hàng, một phần vạn bị quan phủ tìm lý do giữ lại, vậy coi như toàn bộ xong, bọn hắn không có cách nào đối kháng cùng quan phủ, ở đây, chỉ có Quách Đạm mới có thể làm được, bọn hắn không giống tấn thương, bọn hắn làm thực nghiệp, không phải đầu cơ
Bình Luận (0)
Comment