Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 344 - Chương 343: Bạc Không Thơm Sao?

Chương 343: Bạc không thơm sao? Chương 343: Bạc không thơm sao?Chương 343: Bạc không thơm sao?

Muốn nhân gia bỏ tiền xây tường, đầu tiên phải cho nhân gia một thuyết pháp.

Sau khi hội nghị kết thúc, pháp viện, tố tụng viện, sở duy trì trật tự, ba cơ cấu lớn liền ban bố một bố cáo, cho thấy ba cơ cấu chúng ta không phải quan phủ, không được triều đình trao quyền, chúng ta đều chỉ là hương thân, hoặc là thư sinh không có công danh, chức trách chỉ là quản lý trị an ở bản địa mà thôi, không có quyền xử lý sự vụ bên ngoài Vệ Huy phủ, sau này bất kỳ công việc gì có liên quan đến đối ngoại nhất định phải thông qua con đường chính thống để giải quyết.

Mà con đường chính thống này chính là Cát Quý.

Quách Đạm đương nhiên sẽ không đem nồi vứt cho Cát Quý, bọn hắn đều là một bên.

Cát Quý cũng ngay lập tức đưa ra tuyên bố, biểu thị chính mình chỉ thương lượng cùng châu phủ, không thương lượng cùng dân gian.

Tuyên bố này vô cùng ngắn gọn, nhưng ý vị lại rất sâu xa.

Chỉ thương lượng cùng châu phủ, điều này rất dễ lý giải, dù sao Minh triều cũng rất chú trọng địa vị ngang nhau, Cát Quý quản lý ngoại sự của Vệ Huy phủ, địa vị ngang với châu phủ, hắn chắc chắn sẽ không liên hệ với cấp huyện thành.

Nhưng đằng sau tuyên bố này lại là không thương lượng cùng dân gian, điều này rất thú vị.

Lý giải một cách cẩn thận thì chính là sau này đại địa chủ xung quanh muốn người thì nhất định phải đi bản địa huyện nha cáo trạng trước, sau khi huyện nha thụ lí lại phản hồi lên châu phủ, châu phủ lại đi tìm Cát Quý trao đổi, địa chủ không thể trực tiếp đi tìm Cát Quý.

Mặc dù vô cùng phiền phức, nhưng bất kể nói như thế nào, đến cùng vẫn có con đường để giải quyết.

Mấu chốt là ở chỗ, pháp viện, tố tụng viện, sở duy trì trật tự cũng đều là dân gian cơ cấu, Cát Quý lại chỉ phụ trách ngoại sự, hắn không có quyền ra lệnh cho ba cơ cấu này.

Cát Quý cũng chỉ có thể thương lượng cùng bọn họ.

Bởi như vậy nên chính là có thể điều tra, hoặc có thể không điều tra.

Pháp viện có thể không nghe Cát Quý.

Phải biết năng lực chấp hành của Vệ Huy phủ, so sánh với các châu Cùng ngày tố tụng viện ban hành bố cáo, ngay lập tức liền không tiếp tục thụ lí việc tố tụng của các huyện khác, trước kia đã tiếp nhận nhưng còn chưa xử lý cũng đều trực tiếp huỷ bỏ, bởi vì đây là phạm pháp, tố tụng viện không có quyền lực này. Tố tụng viện không thụ lí, pháp viện muốn thụ lí cũng không có cách nào, tìm pháp thân kể chuyện ân tình cũng không có tác dụng gì.

Lần này thật sự như ong vỡ tổ.

Bọn hắn chọc cũng không phải bách tính bình thường, mà là đại địa chủ xung quanh.

Đại địa chủ đầu tiên là tạo áp lực cho huyện nha địa phương, huyện nha vốn không muốn thụ lí, bởi vì cổ đại có câu ngạn ngữ, quan có chính trị và pháp luật, dân theo tư khế, chính là nói chính trị và pháp luật cùng khế ước là hai đường thẳng song song, cả hai không có quá nhiều liên quan với nhau, bình thường khế ước dính đến tiền tài hay lợi tức, quan phủ đều là lấy hòa giải làm chủ, tốt nhất là các ngươi tự mình giải quyết, quan phủ rất không có khả năng sẽ dùng hình phạt để xử lý loại tranh chấp này.

Đơn giản chính là khuyết thiếu tính cưỡng chế.

Đây thật ra là đang bảo vệ quyền lợi của đại địa chủ, bởi vì đại địa chủ làm trái với khế ước, nếu như quan phủ không làm chủ cho bách tính thì bách tính căn bản không có biện pháp nào lấy lại công đạo, thế nhưng bách tính làm trái với khế ước thì cho dù quan phủ không giúp đỡ, địa chủ cũng có rất nhiều biện pháp buộc bách tính trả tiền.

Nhưng lần này lại khác biệt, đối phương đều là đại địa chủ, bản địa huyện nha cũng không thể trêu vào, nhưng bọn hắn cũng không có cách nào xử lý, thế là liền bẩm báo lên châu phủ, châu phủ vốn đã nhìn Vệ Huy phủ khó chịu, đặc biệt là hai phủ Khai Phong, Chương Đức, bọn hắn lập tức phái người đi tìm Cát Quý.

Cát Quý dù sao cũng do T¡ Lễ Giám phái tới, hắn cũng không sợ, hắn liền nói rõ sự thật, chính là do các ngươi không làm được gì, Vệ Huy phủ đều đã tổng động viên, nhưng thực tế là ngăn không được, vậy phải trách ai.

Hắn cũng không có quyền ra lệnh cho pháp viện, hắn chỉ có thể theo phương diện ngoại sự hợp tác với châu phủ xung quanh để giải quyết việc này, kết quả là, hắn đưa ra phương án vô cùng trứ danh, xây tường, tại cảnh nội của các ngươi xây một bức tường, ngăn trở bách tính của các ngươi vượt biên, Vệ Huy phủ phái người đi tuần sát.

Vì sao không xây ở Vệ Huy phủ, bởi vì Vệ Huy phủ không có ai có quyền lực này, cũng không có tiền, bằng không thì, tường thành kia đã sớm Phương án này làm cho các lão gia tức điên.

Xây tường?

Đây là cái chủ ý dắm chó gì.

Không nói đến hiện tại cuộc sống của bách tính đều không dễ chịu, cho dù dễ chịu, cũng không có khả năng lấy ra xây tường, chiêu đãi các đồng liêu vui chơi giải trí không hơn sao?

Thế nhưng trước mắt bọn hắn cũng không có cách nào cầm được Vệ Huy phủ, bởi vì Vệ Huy phủ hiện nay trực tiếp lệ thuộc Hoàng đế, đừng nói Hà Nam Đạo Bố Chính sứ, thậm chí nội các cũng không quản được, bọn hắn liền yêu cầu đám địa chủ tự nghĩ biện pháp giải quyết, bọn hắn không quản.

Những đại địa chủ này đều là nhân tỉnh, lập tức liền nghe ra ý ở ngoài lời, quan phủ nói không quản, đó chính là mặc kệ chúng ta, chúng ta muốn làm như thế nào thì làm.

Vệ Huy phủ các ngươi tốt lắm, dám chơi kiểu này với chúng ta.

Chúng ta thân là giai cấp địa chủ, làm sao có thể ăn thiệt thòi, vinh quang của địa chủ ở đâu?

Đại địa chủ bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là ở các huyện giáp ranh với Vệ Huy phủ, thương đạo vận chuyển hàng hóa chính là đi qua cửa nhà của bọn hắn, dẫn đầu làm khó dễ là Chương Đức phủ Thang Âm huyện cùng Khai Phong phủ Duyên Tân huyện, bản địa đại địa chủ liền trực tiếp phong tỏa con đường, không cho thương đội của Vệ Huy phủ đi qua.

Đại Danh phủ, Hoạt huyện.

Chỉ thấy bốn nam nhân trung niên bụng phệ, mang theo một đám người, khiêng những cây gỗ thật dài, đi tới bờ sông gần Vệ Huy phủ.

"Phong tỏa! Phong tỏa! Tất cả đều phong tỏa cho ta! Bất cứ thuyền nào đi ra từ Vệ Huy phủ đều không cho phép qua."

Nam tử trung niên ở giữa tức giận hổn hển hét lên.

Người này tên là Trịnh Cẩn, chính là đại địa chủ giàu nhất Hoạt huyện, Hoạt huyện sát ngay bên cạnh Cấp huyện, nhưng cũng địa phương bị tai họa nặng nhất.

Chỉ là vì Đại Danh phủ dù sao cũng không thuộc Hà Nam Đạo, cho nên muốn thương lượng càng thêm khó khăn, vì vậy Đại Danh phủ phản ứng chậm hơn hai phủ Chương Đức và Khai Phong phủ rất nhiều, cũng không kịch liệt như vậy, quan phủ trên cơ bản là chỉ quan sát xem Khai Phong phủ, Chương Đức phủ làm như thế nào thì làm như thế đó. Chương Đức, Khai Phong bắt đầu phong đường, cũng lập tức mang người đến phong đường, pháp không trách chúng a.

Đúng lúc này, ở phía tây có một đội người ngựa đi tới.

Thấy một người trong đó hô lên: "Phía trước là Hoạt huyện Trịnh đại quan nhân."

Trịnh Cẩn giương mắt nhìn lại, thấy gương mặt người này rất lạ lẫm, lúc đoàn người tới gần, mới hỏi: "Các hạ là?"

Người kia chắp tay thi lễ, nói: "Tại hạ là Vệ Huy phủ Lý Thông."

Nghe xong là người từ Vệ Huy phủ đến, khuôn mặt Trịnh Cẩn lập tức xụ xuống, nói "Các ngươi muốn gây chuyện?"

Lời này vừa nói ra, người xung quanh lập tức cầm lên côn bổng, bao bọc vây quanh đoàn người.

"Ôi, đại quan nhân lại đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm."

Lý Thông bị dọa liên tục khua tay, lại chắp tay nói: "Tại địa phận Hoạt huyện này, ai chẳng biết đại danh của Trịnh đại quan nhân, Lý Thông ta còn không đến mức không có mắt như vậy."

Trịnh Cẩn nghe cũng thấy sảng khoái, hỏi: "Vậy ngươi tới đây làm gì?"

Lý Thông cười nói: "Ta tới tìm Trịnh đại quan nhân đàm luận chuyện mua bán."

"Ta không có gì để đàm luận với thương nhân Vệ Huy phủ các ngươi." Trịnh Cẩn vung tay lên nói.

"Đại quan nhân đừng vội cự tuyệt, tại hạ mang theo thành ý đến đây."

Lý Thông thoáng vung tay lên.

Chỉ thấy một tráng hán mang theo một chiếc rương gỗ tiến lên phía trước, rương này vừa mở ra, bên trong tất cả đều là bạc trắng bóng, chỉ sợ bên trong không có một ngàn lượng, cũng có tám trăm lượng.

Trịnh Cẩn hít một hơi, hắn mặc dù là địa chủ giàu nhất, thế nhưng trong tay cũng không có nhiều bạc, dù sao bạc cũng không phải in ra, mà là từ hải ngoại đến, lại nhìn thấy Lý Thông, hỏi: "Ngươi có ý gì?"

Lý Thông nói: "Là như thế này, ta biết mảnh đất trống ngoài ba mươi dặm dọc bờ sông kia thuộc về đại quan nhân, ta hi vọng có thể thuê lại mảnh đất này."

"Ngoài ba mươi dặm dọc bờ sông?"

Là đại địa chủ nhưng Trịnh Cẩn có chút không nhớ rõ ràng, một tùy tùng bên cạnh hắn tranh thủ thời gian thì thầm vào tai hắn. thuê làm gì" Trịnh Cẩn buồn bực nói.

Lý Thông nói: "Ta thuê nơi đó chỉ vì muốn ở đó xây dựng nhà kho. Mặt khác, ta đang còn muốn xây quán trà, lữ điếm ở bên kia để cung cấp chỗ nghỉ chân cho người chèo thuyền, vì vậy ta còn muốn cùng đại quan nhân nói chuyện liên quan tới việc cung ứng lương thực và rau xanh."

"Chuyện này."

Trịnh Cẩn trừng mắt nhìn, lại liếc mắt nhìn bạc trong rương, đột nhiên biến đổi thần sắc, cười ha hả nói: "Nếu các hạ có thành ý như thế, ta sao có thể từ chối người ở xa ngàn dặm, nếu như các hạ không chê hàn xá đơn sơ, không bằng đến hàn xá ngồi một chút, chúng ta nói chuyện kỹ hơn."

Lý Thông chắp tay thi lễ nói: "Mạo muội quấy rầy, Lý Thông thật sự cảm thấy áy náy vô cùng."

"Chỗ nào, chỗ nào. Mời đi bên này."

"Mời."

"Đông chủ, còn phong tỏa đường sông hay không?"

Một hán tử chất phác hỏi.

"Phong cái gì mà phong?"

Trịnh Cẩn nhíu mày trừng mắt nhìn hán tử kia, nói: "Ta để các ngươi đến đây sửa chữa đường sông, chứ không phải để các ngươi đến đây phong tỏa đường sông."

Trong lòng giận mắng, một đám gia hỏa không hiểu chuyện, không nghe thấy nhân gia muốn đến đây xây dựng nhà kho sao, ngươi muốn phong tỏa đường sông, vậy còn xây cái rắm nhà kho.

Đoàn người đều có vẻ mặt mộng bức, phong tỏa và sửa chữa, sự chênh lệch này cũng quá lớn di.

Trịnh Cẩn lại gầm thét lên: "Các ngươi còn thất thần làm gì, còn không mau làm việc."

"Dạ, dạ"

Những người kia mặc dù đáp lời, nhưng trên mặt mỗi người vẫn có vẻ mờ mịt, việc này nên làm thế nào?

Trịnh Cẩn cũng không để ý tới bọn họ nữa, cùng mấy đại địa chủ trong huyện mang Lý Thông rời khỏi nơi này.

Mà trong lúc này, Quách Đạm đều trốn ở phía sau màn, hắn không quản ngoại sự, cũng không quản nội vụ, hắn chỉ xử lý tài chính, trên cơ bản bất kỳ phiền phức gì cũng không tìm tới hắn, mặc dù mọi người đều biết, khẳng đỉnh có auan hê với hắn. hắn viva đến liền vàv ra vấn đề. Vài ngày trước Quách Đạm vẫn một mực cùng Lý Thông quy hoạch tuyến đường vận chuyển, đợi sau khi Lý Thông đi hướng Hoạt huyện, hắn rốt cục có thể nhẹ nhõm một chút.

Hôm nay khí trời tốt, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, Quách Đạm vừa mới gội đầu xong, đang ngồi bên ngoài hồ thủy tạ ở Ôn Tuyền các, tra xét trương mục thuế trước bạ gần đây của Vệ Huy phủ, bởi vì thuế trước bạ có thể trực tiếp phản ánh ra tình trạng đại khái của Vệ Huy phủ.

"Cô gia! Cô gia!"

Chỉ thấy Thần Thần chạy tới.

Thần Thần đi tới trước mặt, Quách Đạm thấy hắn đầu đầy mồ hôi, không nhịn được cười hỏi: "Chuyện gì khiến ngươi cao hứng đến mức này?"

Thần Thần kích động nói: "Cô gia, vừa rồi Lý nhị ca gửi thư đến nói, hắn đã cùng địa chủ họ Trịnh ở Hoạt huyện thỏa đàm xong, chúng ta lấy giá hai trăm lượng mỗi năm thuê lại mảnh đất kia, hơn nữa không ngoài cô gia dự đoán, bọn hắn không chịu đem quán trà, lữ điếm cho chúng ta làm, bọn hắn muốn tự mình làm."

Quách Đạm cười gật đầu.

Thần Thần đã có thói quen với thái độ như đã tính trước của Quách Đạm, cười hắc hắc, lại nhỏ giọng hỏi: "Cô gia, tiểu nhân có chuyện không hiểu lắm."

"Chuyện gì?"

"Chúng ta vì sao không trực tiếp mua xuống mảnh đất kia, nếu chỉ thuê, một phần vạn bọn họ giở trò, chúng ta sẽ khó chịu, tiểu nhân nghĩ cho dù chúng ta muốn mua, bọn hắn cũng sẽ đáp ứng, dù sao mảnh đất kia cũng không trồng được lương thực, để ở đó cũng vô dụng, hơn nữa mua lại thì có thể đỡ tốn kém hơn."

"Ngươi nghĩ sai rồi."

Quách Đạm đặt sổ sách xuống bàn trà bên cạnh, thần tình nghiêm túc nói: "Nếu như mua lại, thì nhìn từ góc độ vận doanh nhà kho xác thực càng ổn thỏa hơn, cũng càng tiết kiệm chỉ phí hơn, nhưng làm như vậy sẽ không có bất kỳ lợi ích gì liên quan đến bọn hắn, đến lúc đó bọn hắn muốn phong tỏa đường sông cũng sẽ không có bất kỳ băn khoăn nào.

Nếu thuê liền khác biệt, nếu như mua bán của chúng ta không làm được, hàng năm bọn hắn chí ít sẽ tổn thất mấy trăm lượng, như vậy so với chúng ta, bọn hắn càng muốn đường sông thông suốt hơn, nếu như vậy, ngược lại sẽ tiết kiệm chỉ phí vận doanh cho chúng ta. Ngươi phải nhớ kỹ điểm này, buôn bán nên tính ra tròn và khuyết của chính mình, mà không ta kiếm ít, mà không làm mua bán này, cho dù là đối thủ cạnh tranh, có tiền kiếm, liền đáng giá cân nhắc."

Thần Thần lại hỏi: "Nhưng đến lúc xây xong nhà kho, bọn hắn lại muốn tăng tiền thuê thì làm sao bây giờ, những đại địa chủ kia không thể tin được."

Quách Đạm không có chút nào mất kiên nhẫn, cười rồi đáp: "Hợp lý tăng thì đương nhiên có thể, không thể để toàn bộ tiền cho chúng ta kiếm, thế nhưng nếu như không hợp lý, vậy chúng ta có thể chọn địa phương khác, chỉ cần mùi thơm của bạc phát tán ra, như vậy chúng ta liền nắm giữ quyền chủ động, miếng đất nào đáng tiền hay không đáng tiền đều do chúng ta định đoạt."

Thần Thần suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu vui vẻ nói: "Tiểu nhân đã hiểu, tiểu nhân đã hiểu."

"Đừng vội nói đã hiểu, chuyện mua bán mặc dù cơ bản đều giống nhau, thế nhưng nếu không hiểu rõ điểm khác biệt nhỏ này thì sẽ còn gặp phải nhiều thua thiệt, cho dù là cùng một chuyện nhưng xảy ra ở nơi khác, thì cũng có khả năng xử lý theo cách khác nhau, ngươi còn phải cẩn thận suy nghĩ một chút."

"Dạ"

Thần Thần nghiêm túc gật đầu.

Lúc này, lại có một người đi tới, người này là quản gia bên người Tần Trang, nói: "Quách giáo úy, lão gia nhà ta mời ngài qua một chuyến."

Quách Đạm hỏi: "Có chuyện gì không?"

Quản gia kia nói: "Là như thế này, có mấy phú thương buôn tơ lụa từ Giang Nam tới."

uỒj2"

Quách Đạm trong mắt lóe lên một tia vui mừng, nói: "Ngươi đi nói cho lão gia của ngươi biết, ta lập tức sẽ qua đó."

"Vâng."

Đợi sau khi quản gia kia đi, Quách Đạm vỗ vỗ bả vai của Thần Thần, cười nói: "Đây mới là tin tức tốt, Hoạt huyện chỉ là chuyện trong dự liệu."
Bình Luận (0)
Comment