Chương 355: Chàng thử đoán xem
Chương 355: Chàng thử đoán xemChương 355: Chàng thử đoán xem
Chương 355: Chàng thử đoán xem
Mục đích cuối cùng của Quách Đạm vẫn là đi ra biển, điểm này chưa bao giờ thay đổi, bởi vì nếu như không ra biển, hết thảy những gì hắn làm đều sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Có thể nói hắn làm tất cả tất cả đều là vì xây dựng cơ sở để ra biển.
Mặc dù bản đồ Minh triều cũng không nhỏ, thế nhưng nội bộ giai tầng đã cố hóa, Vạn Lịch cũng đấu không lại những người kia, huống chỉ là hắn, kỳ thật hắn căn bản không có dự định đấu với những địa chủ này, hắn rất biết tự mình hiểu lấy, sách lược của hắn cũng là xa thân gần đánh, chuyên môn buồn nôn Khai Phong phủ, Chương Đức phủ, cho hai phủ này lực uy hiếp nhất định để các lão gia biết rõ, muốn cùng hắn đấu cũng phải trả một cái giá nhất định, những châu phủ khác, hắn vẫn lấy hợp tác làm chủ, bởi vì Vệ Huy phủ không phải chuẩn bị cho quốc nội, mà là vì chuẩn bị để xông ra hải ngoại.
Chỉ là trước kia Quách Đạm dự định thiết lập cơ sở sản xuất tại Thiên Tân, sau đó trực tiếp xuất khẩu ra hải ngoại, như vậy cũng sẽ không phát sinh nhiều vấn đề như bây giờ, thế nhưng trời xui đất khiến, cuối cùng lại nhận thầu Vệ Huy phủ.
Hắn sẽ không tổn thương quá nhiều lợi ích của quan phủ, bởi vì tổn thương quá nhiều, kỳ thật chính là tổn thương lợi ích của Vạn Lịch, nguyên tắc của hắn là tuyệt đối sẽ không tổn thương Vạn Lịch.
Về phần hắn nghĩ đến việc lợi dụng chế độ phiên vương để thúc đẩy việc này cũng là vì ở thời đại Đại hàng hải, các quốc gia phương Tây thường xuyên phân đất phong hầu cho thân vương ở các nơi trên thế giới, sau đó tạo thành một đại đế quốc lỏng lẻo, hắn chẳng qua chỉ tham khảo mà thôi.
Thế nhưng vấn đề này vốn rất phức tạp, dính đến hoàng thất cho nên đầu tiên nhất định phải trưng cầu ý kiến của Lý thái hậu, tiếp theo là dính đến lợi ích của các phái, dính đến vấn đề tổ chế, muốn thực hiện sẽ vô cùng khó khăn, còn cần cẩn thận thương lượng rất nhiều.
"Bệ hạ, còn một việc nữa, ti chức quên nói."
Quách Đạm đột nhiên nhớ đến một việc vô cùng quan trọng.
Vạn Lịch hỏi: "Chuyện gì?"
Quách Đạm ngượng ngùng nói: "Chính là vấn đề tường thành ở Vệ Huy phủ, tỉ chức cảm thấy tường thành ở Vệ Huy phủ quá cũ kỹ, nên dự định hủy đi xây lại." Vạn Lịch trực tiếp hỏi: "Ai bỏ tiền?"
Vấn đề này khiến Quách Đạm có chút mộng, việc này còn phải hỏi sao, ai sẽ bỏ tiền đi sửa tường thành?
Vạn Lịch hiểu, ho nhẹ một tiếng: "Tường thành thế nhưng không thể loạn động."
Quách Đạm ngượng ngùng cười một tiếng: "Bệ hạ, nhưng thật ra là như thế này, cửa thành thực tế là quá nhỏ, thế nhưng hàng hóa ra vào đặc biệt nhiều, bây giờ ra vào Vệ Huy phủ vô cùng khó khăn, rất nhiều hàng hóa đều bởi vậy không thể lên thuyền đúng giờ, bởi vậy tỉ chức đề nghị hủy một phần tường thành ở phía đông và phía bắc Lộ Vương phủ, sau đó quy hoạch lại một lần nữa."
"Như vậy sao!"
Vạn Lịch rầu rĩ nói: "Thế nhưng không có tiền, sao không để những thương nhân kia bỏ tiền."
Quách Đạm vội nói: "Kỳ thật cũng là những thương nhân kia bỏ tiền, chẳng qua chúng ta đệm lên trước, thành thị mở rộng ra, diện tích sử dụng được bên trong thành cũng sẽ nhiều thêm, tỉ chức cho rằng chỉ riêng tiền thuê đã có thể kiếm về."
Có thể kiếm về là được. Vạn Lịch thoáng gật đầu, nói: "Trẫm sẽ nói cho T¡ Lễ Giám, đến lúc đó các ngươi thương lượng với nhau là được."
Vạn Lịch hiện tại một lòng chỉ nghĩ đến vấn đề phiên vương, đối với những chuyện nhỏ nhặt này, hắn không muốn dùng quá nhiều đầu óc.
Sau khi từ hoàng cung ra ngoài, Quách Đạm liền trở về Khấu gia.
Vừa mới vào cửa, liền nhìn thấy Khấu Thủ Tín và Khấu Ngâm Sa, cha con hai người đã sớm biết Quách Đạm trở về, cho nên vẫn luôn ở tiền viện đợi.
"Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế trở về."
Quách Đạm bước nhanh lên phía trước, thi lễ.
"Phu quân." Khấu Ngâm Sa cũng hạ thấp người thi lễ.
Quách Đạm cười gật đầu.
"Trở về liền tốt, trở về liền tốt." Khấu Thủ Tín lại hỏi: "Đúng, nghe nói bệ hạ triệu hiển tế vào cung, có chuyện gì sao?"
Quách Đạm ồ một tiếng: "Bệ hạ nghe nói tiểu tế muốn tạo phản, vì vậy triệu tiểu tế vào cung hỏi có phải sự thật hay không?" nhanh liền nhớ ra, Khấu Thủ Tín đã không cần dùng đến quải trượng từ lâu, lại nhìn Khấu Thủ Tín, chỉ thấy Khấu Thủ Tín đang ngây ra như phỗng nhìn hắn, hồi lâu không có phản ứng.
Từ lúc nào hai chữ tạo phản thay đổi nhẹ nhàng thư giãn như thế.
Khấu Ngâm Sa giận trách: "Phu quân đừng dọa phụ thân, phụ thân đã vì việc này mà lo lắng rất nhiều ngày."
Quách Đạm cười ha ha một tiếng, chợt nhìn Khấu Ngâm Sa, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cụ thể kỳ quái ở chỗ nào, hắn cũng nói không rõ ràng, cũng không suy nghĩ nhiều, đỡ lấy Khấu Thủ Tín: "Ta đương nhiên biết nhạc phụ đại nhân và phu nhân nhất định sẽ rất lo lắng, vì vậy mới nói như vậy, hai người đừng vì việc này mà lo lắng, thanh giả tự thanh, bệ hạ tuyệt đối sẽ không tin vào những lời đồn kia, vừa rồi bệ hạ vội vã triệu ta vào cung, cũng là vì sợ ta vì việc này mà cảm thấy lo lắng, còn an ủi ta một phen."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
Khấu Thủ Tín xem như thả lỏng một hơi, lại vỗ nhè nhẹ cánh tay Quách Đạm, nói: "Nhưng mà hiền tế nha, lời như vậy vẫn đừng nên nói nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng."
Còn cần vách ngăn sao?
Xung quanh đây tất cả đều là đại nội thị vệ.
"Vâng, tiểu tế nhớ kỹ."
Quách Đạm cười gật đầu, lại đỡ lấy Khấu Thủ Tín, cùng Khấu Ngâm Sa đi vào đại sảnh.
"Phu nhân, Nha hành ổn chứ?"
Vừa mới ngồi xuống, Quách Đạm liền hướng Khấu Ngâm Sa hỏi.
Khấu Ngâm Sa vừa định mở miệng, nào biết Khấu Thủ Tín lại giành nói trước: "Phu thê hai người thật đúng là xứng đôi, trong lòng đều chỉ có mua bán, một điểm động tĩnh trong bụng cũng không có mà các ngươi cũng không nóng vội chút nào, các ngươi xem tiểu Bá gia người ta, trong thời gian này lại nghe nói có hai tiểu thiếp mang thai, ngươi với tiểu Bá gia không phải mệnh danh kinh thành song ngu a, thế nào trong việc này lại không cùng tiến?"
Đều đã mang Từ Kế Vinh ra nói chuyện, có thể thấy Khấu Thủ Tín thật sự lo lắng.
Khấu Ngâm Sa lập tức mím môi son, khuôn mặt vốn lãnh diễm lại nổi lên một màu đỏ ửng, càng lộ ra vẻ kiểu diễm vô cùng, vụng trộm nhìn về hướng Ouách Đam ai tới ánh mắt cầu cứu. Không phải chứ, sao lại mang tên đần độn kia ra so với ta? Quách Đạm cười khan nói: "Nóng vội, tiểu tế rất nóng vội, tiểu tế lần này chạy về kinh thành, chính là vì vội sinh hài tử, không có nguyên nhân khác."
Khấu Thủ Tín sách một tiếng: "Chỉ nóng vội cũng không được, ngươi phải tìm đúng phương pháp."
MA2"
Quách Đạm buồn bực nói: "Loại chuyện này còn có phương pháp?"
"Đương nhiên là có a." Khấu Thủ Tín nói: "Ngươi so với tiểu Bá gia cũng không lớn hơn mấy tuổi, hắn thế nào một năm liền có thể sinh mấy đứa, tại sao ngươi một đứa cũng không sinh được."
Chuyện này. .. Chuyện này thực tình tổn thương tự tôn a!
Nếu không phải đối phương là nhạc phụ, Quách Đạm không thể không bão nổi, chuyện này có thể mang ra so sánh sao, tên ngốc Từ Kế Vinh kia có hơn mười tiểu thiếp, mà lại càng ngày càng tăng thêm, hơn nữa thời gian vừa qua vẫn luôn bị nhốt trong nhà, suốt ngày không có chuyện gì làm, chỉ có thể sinh hài tử chơi a.
Nghĩ tới đây, trong đầu Quách Đạm đột nhiên hiện lên một bức tranh, Từ Kế Vinh sắc mặt trắng bệch, hai con mắt quầng thâm, mười mấy tuổi đã có vẻ mặt tang thương như ông lão hơn năm mươi tuổi, nắm thật chặt tay của hắn, ngữ trọng tâm trường nói: "Tuổi nhỏ không biết quý trọng thân thể, khi về già nhìn nơi nào đó trống rỗng rơi lệ."
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn bắt đầu cười hắc hắc.
Khấu Thủ Tín giận nói: "Ngươi cười chuyện gì?"
MA2"
Quách Đạm bỗng nhiên khẽ giật mình, đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc nói: "Nhạc phụ đại nhân nói đúng, tiểu tế nên cùng phu nhân đi sinh hài tử. Phu nhân đi, sinh hài tử đi."
"Chàng Ta... !"
Đối mặt với Quách Đạm không biết xấu hổ như thế, Khấu Ngâm Sa vừa thẹn vừa giận, vừa mới chuẩn bị hất tay của Quách Đạm ra thì thấy Quách Đạm nháy mắt ra hiệu với nàng, lập tức phản ứng lại, thẹn thùng để Quách Đạm lôi ra khỏi đại sảnh.
"Vậy cũng không cần nóng vội cái này nhất thời. . ."
Lúc Khấu Thủ Tín kịp phản ứng lại, Quách Đạm đã lôi kéo Khấu Ngâm Sa ra khỏi đại sảnh, không nhịn được hô lên: "Hiền tế vừa mới trở về, phải chú ý thân thể a!" Trong phòng tắm.
Quách Đạm nằm trong thùng tắm lớn, hai tay mở ra, đầu hơi ngửa ra sau.
Khấu Ngâm Sa thì đứng phía sau, vừa cẩn thận giúp Quách Đạm gội đầu, vừa nói: "... Tết Thất Tịch vô cùng thành công, nhân số tham dự gấp đôi năm ngoái, thu nhập của tất cả các cửa hàng cũng nhiều gấp ba năm ngoái, nhưng việc này còn phải nhờ vào phu quân."
Quách Đạm hiếu kỳ nói: "Nhờ vào ta? Có ý gì?"
Khấu Ngâm Sa cười yếu ớt nói: "Chính là bởi vì phu quân không ở kinh thành, mọi người mới không cố ky nhiều như trước, nếu như phu quân lúc ấy ở kinh thành, ta thấy khẳng định không có nhiều người đến tham dự như vậy."
"Tốt lắm! Nàng lại đang trêu đùa phu quân aI"
Quách Đạm trở tay liền vỗ xuống mông nàng một cái.
SAI"
Khấu Ngâm Sa kinh hô một tiếng, vô ý thức nghiêng người trốn sang bên cạnh, vỗ nhè nhẹ bả vai Quách Đạm, giận trách: "Gội đầu cũng không thành thật, làm ẩm ướt hết y phục của ta rồi."
"Ẩm ướt mới tốt, ẩm ướt mới tốt."
Quách Đạm cười hắc hắc nói.
Khấu Ngâm Sa kỳ quái nhìn hắn, nói: "Không cho phép tiếp tục động tay chân, bằng không ta sẽ không giúp chàng tắm nữa."
"Phu nhân, nàng cho rằng hôm nay nàng còn có thể chạy sao, thật sự là, nhưng nàng yên tâm, hiện tại ta muốn nghỉ ngơi dưỡng sức cho đại chiến lát nữa, tắm nhanh, tắm nhanh."
"Hạ lưu bại hoại."
Khấu Ngâm Sa đỏ mặt xì một tiếng, nhưng gương mặt lại càng hồng nhuận, xấu hổ tiếp tục giúp Quách Đạm tắm gội, ngoài miệng lại cố gắng nói sang chuyện khác,"Nhưng doanh thu của Đua ngựa lại giảm bớt, mặc dù không nhiều, thế nhưng trước kia vẫn luôn luôn tăng trưởng."
Quách Đạm thoáng cau mày nói: "Ta cũng dự đoán được, thương tích cần thời gian mới có thể khép lại, mặt khác, chúng ta cũng có thể tăng thêm một số hoa văn hấp dẫn ánh mắt của mọi người."
"Hoa văn gì?" Khấu Ngâm Sa hiếu kì hỏi.
Quách Đạm trong mắt sáng lên, nói: "Chúng ta có thể tổ chức tranh tài kỹ †hui↠cưỡi naa" "Tranh tài kỹ thuật cưỡi ngựa?"
Khấu Ngâm Sa hiếu kỳ nói: "Tranh tài kỹ thuật cưỡi ngựa như thế nào?"
"Chính là."
Nói xong, Quách Đạm đột nhiên ngửa cổ ra sau, hì hì cười nói: "Việc này để ngày mai lại nói, phu quân hiện tại muốn nghỉ ngơi dưỡng sức."
Mặc dù mới canh hai, thế nhưng trong tiểu viện Khấu gia này, Quách Đạm đã đi qua mấy chục triệu năm ánh sáng.
Những ngày này Quách Đạm thật đúng là nín hỏng, đặc biệt là trước khi hồi kinh còn bị Quan Tiểu Kiệt hung hăng kích thích một phen, nếu lại không hung hăng phóng thích một lần, Quách Đạm có khả năng sẽ nghẹn đến bệnh.
Quách Đạm ôm kiều thê, trìu mến xoa xoa mồ hôi trên trán Khấu Ngâm Sa, tỏ vẻ xin lỗi nói: "Phu nhân, thật sự là xin lỗi, ta thực sự là quá uy mãnh, thế nhưng làm khổ nàng."
Khấu Ngâm Sa nghe vậy thẹn thùng không thôi, nào còn nói được lời nào, không nhẹ không nặng đập tay lên lồng ngực Quách Đạm.
Quách Đạm cười hắc hắc, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay của nàng, đột nhiên hỏi: "Phu nhân, hôm nay ta thấy nàng có chút giống như không giống."
Khấu Ngâm Sa kinh ngạc nói: "Chỗ nào không giống?"
Quách Đạm hơi chút trầm ngâm, nói: "Nhiều thêm một điểm nhẹ nhõm, ít đi một chút lo lắng, trước kia nếu như nàng nghe được những lời đồn đại kia, kiểu gì cũng sẽ lộ ra vẻ tâm sự nặng nề, thế nhưng hôm nay ta thấy nàng lại lộ ra vẻ nhẹ nhõm, không giống như vì việc này mà lo lắng."
Thời điểm mới gặp, hắn đã chú ý tới điểm này, chẳng qua lúc đó không suy nghĩ nhiều.
Khấu Ngâm Sa có vẻ hơi kinh ngạc nhìn Quách Đạm, nói: "Điểm này chàng cũng có thể nhìn ra."
Quách Đạm cười nói: "Nói đùa gì vậy, ta đã ở bên yên lặng quan sát nàng ba năm, nhất cử nhất động của nàng đều đã trở nên quen thuộc trong mắt ta, chỉ cần có một điểm hơi khác thường, ta lập tức liền có thể nhìn ra được."
"Có thật hay không?" Khấu Ngâm Sa hoài nghỉ nhìn hắn một cái, lại do dự trong chốc lát, mới nói: "Chàng còn nhớ ta từng đề cập với chàng về vị tỷ tỷ dạy ta tính toán sổ sách không?" nàng đã tìm được vị tỷ tỷ kia?"
Khấu Ngâm Sa ừ một tiếng, trong mắt lóe lên một tia vui vẻ, lại hỏi: "Chàng thử đoán xem là ai?"
"Để ta đoán?"
Quách Đạm sửng sốt một chút, hỏi: "Chẳng lẽ ta cũng quen biết?"
Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng gật đầu, khóe môi nhếch lên ý cười giảo hoạt.
Quách Đạm không quá xác định nói: "Từ cô cô?"
Khấu Ngâm Sa lại ngây ra như phỗng, mắt đẹp trợn tròn.
"Ta đoán sai sao?" Quách Đạm hỏi.
"Không. . Không phải, làm sao chàng đoán là Từ cô cô?" Khấu Ngâm Sa bất khả tư nghị nói.
Đây thật là quá không có cảm giác chơi trò chơi a.
Quách Đạm ồ một tiếng: "Ta chỉ quen biết hai nữ nhân, một là phu nhân, một là nàng."
Khấu Ngâm Sa trừng mắt nhìn, lại nói: "Không đúng rồi, Phi Nhứ không phải cũng là nữ nhân a?"
Quách Đạm ngẩn ngơ, vội nói: "Ây. .. Thật có lỗi, ta thật sự không phải có ý nói dối, ta chỉ theo thói quen quên mất Phi Nhứ cũng là nữ nhân."