Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 367 - Chương 366: Dùng Nhan Mời Cư Sĩ

Chương 366: Dùng nhan mời cư sĩ Chương 366: Dùng nhan mời cư sĩChương 366: Dùng nhan mời cư sĩ

Sau khi Quách Đạm rời đi, Lý thái hậu liền đi đến lâm viên bên trong Từ Ninh cung, thấy Vạn Lịch đang một mình ngắm hoa ở đó, nhưng vẻ mặt lại không quan tâm lắm, nhìn thấy Lý thái hậu đến, Vạn Lịch vội vàng tiến lên phía trước, thi lễ "Nhi thần gặp qua mẫu hậu."

Lý thái hậu cười nói: "Để Hoàng đế đợi lâu."

"Nhi thần cũng vừa tới được một lát." Vạn Lịch tiến lên phía trước, có chút đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy Lý thái hậu, hỏi: "Mẫu hậu nói chuyện với Quách Đạm thế nào?"

Lý thái hậu cười khổ nói: "Tiểu tử kia vậy mà cho lão thân một chầu giáo huấn."

Vạn Lịch nghe vậy giận tím mặt, lại có cảm giác không thể tưởng tượng nổi, từ trước đến nay Quách Đạm đều rất cơ trí, làm sao dám giáo huấn Thái hậu, run giọng nói: "Hắn. .. Hắn dám giáo huấn. ... Thật là lẽ nào lại như vậy, mẫu hậu yên tâm, nhi thần lập tức phái người bắt hắn lại."

Lý thái hậu lắc đầu nói: "Hoàng đế không cần kích động, chuyện này không trách hắn, là lão thân có ý bức hắn đến mức như vậy, lần này lão thân gặp hắn là muốn biết hắn đến tột cùng nghĩ như thế nào, mà không phải để nghe hắn hoa ngôn xảo ngữ."

Sau khi ngồi xuống, nàng lại tiếp tục nói: "Nhưng hắn nói cũng rất có đạo lý, lão thân cũng nhìn ra, hắn đúng là suy nghĩ vì Hoàng đế."

Vạn Lịch nghe vậy nội tâm được trấn an không ít, lại hỏi: "Không biết mẫu hậu đối với chuyện này thấy như thế nào?"

Lý thái hậu khẽ cười nói: "Hoàng đế, việc này đến tột cùng nên làm như thế nào, tự nhiên là do Hoàng đế làm chủ, ta tuyệt đối sẽ không hỏi đến, ta chỉ cảm thấy rất tò mò, Quách Đạm là một thương nhân, tại sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với vấn đề phiên vương, vì vậy mới tìm hắn đến đây hỏi thăm một chút."

Vạn Lịch nói: "Nhi thần hiểu, nhưng chuyện này nhi thần cũng không thể quyết định chắc chắn được, hi vọng mẫu hậu có thể chỉ điểm một chút cho nhi thần."

Lý thái hậu lắc đầu nói: "Ta không thể giúp gì cho Hoàng đế, việc này chính Hoàng đế phải quyết định, lão thân chỉ muốn nhắc nhở một câu liên quan đến Quách Đạm."

Vạn Lịch vội nói: "Mẫu hậu mời nói."

Lý thái hậu híp híp mắt nói: "Lão thân gặp Quách Đạm hai lần, kẻ này vô cùng cơ trí, đích xác là một nhân tài, Hoàng đế tuyệt không nhìn lầm người, hiện tại hắn cũng đáng tín nhiệm."

Nói đến đây, Lý thái hậu xoay chuyển giọng điệu nói: "Thế nhưng phương pháp làm việc của kẻ này hết sức kỳ lạ, hắn dùng một loại phương pháp hoàn toàn khác để giải quyết vấn đề, mà muốn tìm hiểu về loại phương pháp này thì phải ngược dòng về thời kỳ Xuân Thu chiến quốc, phương pháp hắn quản lý Vệ Huy phủ cùng Quản Trọng dùng kế mua hươu của Sở quốc có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.

Thế nhưng từ sau khi Hán Vũ Đế độc tôn học thuật nho gia, loại phương pháp này vẫn luôn luôn bị coi là bàng môn tà đạo, lão thân cũng không phải nói loại phương pháp này không tốt, mà là lão thân không nhìn rõ loại phương pháp này, chỉ sợ Hoàng đế cũng không hiểu lắm.

Giống như chuyện ở Vệ Huy phủ, mặc dù trước đó hắn đã nói cho chúng ta hắn sẽ làm như thế nào, nhưng ai cũng không thể ngờ được Vệ Huy phủ sẽ có kết quả như ngày hôm nay, thế nhưng đây hết thảy lại nằm trong lòng bàn tay của hắn, vì vậy trên một điểm này, Hoàng đế nhất định phải cẩn thận cân nhắc, cho dù kết quả là tốt cũng phải suy nghĩ kỹ càng mục đích cuối cùng của hắn đến tột cùng là gì."

Vạn Lịch suy tư một hồi, sau đó gật đầu nói: "Mẫu hậu dạy bảo nhỉ thần sẽ khắc sâu trong tâm khảm."

Lý thái hậu cười gật đầu.

Vạn Lịch lại vụng trộm liếc Lý thái hậu, nói: "Mẫu hậu, liên quan tới phiên vương... ?"

Lý thái hậu nói: "Liên quan tới việc này, lão thân vừa mới nói rất rõ ràng, Hoàng đế phải tự mình quyết định, hoàng nhỉ bây giờ cũng đã trưởng thành nên có tư cách này."

Lời này cũng có thể hiểu là, Vạn Lịch là quân chủ, Vạn Lịch có tư cách quyết định, Vạn Lịch nếu muốn lưu danh sử sách thì phải bỏ ra một phần công tích vĩ đại, trước mắt Vạn Lịch còn không có bất kỳ hành động gì, ẩn ý chính là nàng hiển nhiên ủng hộ Vạn Lịch tiến hành một số cải cách.

Kỳ thật vào thời Vạn Lịch, Lý thái hậu là một nhân vật phi thường mấu chốt, mặc dù cải cách do Trương Cư Chính tiến hành, nhưng nếu đánh giá một cách toàn diện thì Lý thái hậu thật ra là người có công lao rất lớn, nếu không có Lý thái hậu ở phía sau ủng hộ, Trương Cư Chính căn bản không có khả năng cải cách thành công, vì vậy chính sách lan tràn đến bây giờ, Lý thái hậu rất rõ ràng thế cục quốc gia.

Nàng biết rõ có rất nhiều vấn đề phải giải quyết, thế nhưng bởi vì đây Vạn Lịch bắt đầu xuất hiện thái độ tiêu cực, là Quách Đạm xuất hiện khiến Vạn Lịch tỉnh lại, vì vậy bất kể là theo góc độ mẫu tử, hay là theo góc độ quốc gia, nàng đều hi vọng Vạn Lịch có tư cách, mà không phải ứng phó một cách tiêu cực.

Chỉ là vì nàng tuân thủ nghiêm ngặt lễ pháp, nếu như đã trả lại triều chính cho Vạn Lịch thì sẽ không can thiệp nữa, chỉ ở bên cạnh thoáng ảnh hưởng, tuyệt sẽ không giống như trước kia, động một chút lại răn dạy Vạn Lịch.

Sau khi Quách Đạm về đến Nha hành liền nhốt chính mình trong văn phòng.

Mặc dù Lý thái hậu tuyệt không biểu hiện ra ý muốn chỉnh hắn, cũng chưa bác bỏ đề nghị của hắn, thế nhưng hắn cũng không mò ra suy nghĩ của Lý thái hậu cùng Vạn Lịch, việc này lại một lần nữa nhắc nhở hắn, phương diện này thủy chung là nhược điểm của hắn.

Một số việc theo cách nhìn của hắn có lẽ là trăm điều lợi mà không có một điều hại, thế nhưng trong mắt kẻ thống trị nó có khả năng là trăm điều hại mà không có một điều lợi.

Hắn cũng không muốn liên quan đến chính trị, hắn vẫn luôn kiên định kế hoạch của chính mình, chuyên tâm kinh doanh buôn bán, làm chuyện mình am hiểu nhất, cũng chính bởi vì vậy, hắn cần một người có thể giúp hắn giải quyết những chuyện liên quan đến phương diện này.

Đây cũng là tư duy tư bản điển hình, thân là lão bản, không hiểu cũng không sao cả, có người hiểu là được, ta có thể dùng tiền mời người hiểu tới giúp ta.

Chỉ là tại cổ đại, tiền không phải vạn năng, rất nhiều hữu thức chỉ sĩ đều chướng mắt tiền của hắn.

Nếu không dùng được tiền, vậy chỉ có thể dựa vào nhan trị, nhưng nhan trị chỉ hiệu quả với nữ nhân, dù sao nơi này cũng không phải nước Mỹ, nhan trị có thể thông sát cả nam lẫn nữ.

Nghĩ tới đây, trong đầu hắn thoáng hiện lên một bóng hình xinh đẹp.

"Phu quân, chàng đang suy nghĩ gì vậy?"

Đột nhiên nghe thấy có người hỏi.

"Từ,"

Quách Đạm vừa mới mở miệng, đột nhiên giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Khấu Ngâm Sa đang hiếu kì nhìn hắn, nói: "Phu nhân?"

Khấu Ngâm Sa có chút nghiêng đầu, hỏi: "Phu quân, chàng đang suy naHĩ dì mà nhân thần như vây?" Quách Đạm hơi chần chờ, nói: "Ta đang nghĩ đến Từ cô cô."

"Đại tỷ tỷ?"

Khấu Ngâm Sa trợn to mắt.

Quách Đạm vội nói: "Nàng đừng ăn dấm, không phải như nàng nghĩ đâu."

Khấu Ngâm Sa thần sắc thu vào, mắng: "Ta mới không ăn dấm, chàng cũng không soi gương lại xem chính mình là đức hạnh gì."

Soi gương? Quách Đạm nhíu mày, không trả lời mà hỏi lại: "Phu nhân, là Từ cô cô chủ động tới tìm nàng sao?"

Khấu Ngâm Sa thoáng sững sờ, sau đó gật gật đầu.

Quách Đạm lại nói: "Nàng ta nói gì với nàng?"

Khấu Ngâm Sa nói: "Chỉ ôn chuyện, tuyệt không nói gì khác thường, a, còn nói chuyện chàng nợ tiền đại tỷ tỷ." Nói đến phía sau, trong mắt Khấu Ngâm Sa thoáng qua một tia giảo hoạt.

Lâu như vậy nàng không ra mặt tìm phu nhân, hết lần này tới lần khác lại đến vào lúc này, còn đề cập chuyện ta nợ nàng tiền, ai u, ta sớm nên nghĩ tới chỗ này. Quách Đạm trầm ngâm một chút, đột nhiên hướng Khấu Ngâm Sa nói: "Phu nhân, ta dự định mời người đến Nha hành hỗ trợ."

MAj2

Lời vừa ra khỏi miệng, Khấu Ngâm Sa đột nhiên hoảng sợ nói: "Chẳng lẽ là... ?"

Quách Đạm cười gật đầu.

Ngày thứ hai, Quách Đạm lần nữa đi tới Vân Hà quan.

Hắn vừa mới tới chân núi, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy trên ngọn núi có một vị đạo cô dáng người thẳng tắp đang đứng, hắn lập tức kích động vạn phần, vội vàng vẫy tay, trước khi đến đây, hắn thật đúng là sợ Từ cô cô lại để cho hắn chờ hơn nửa ngày.

Đi tới trên đỉnh núi, Từ cô cô mới khẽ gật đầu ra hiệu.

Quách Đạm lập tức chào hỏi nói: "Đại tỷ tỷ, nhiều ngày không gặp, gần đây vẫn ổn chứ?"

Từ cô cô lập tức có thần sắc trì trệ, nhiều ngày không gặp nhưng giống như quan hệ của hai người còn thăng hoa, kêu thân thiết như vậy, nói: "Ngươi vẫn gọi ta là cư sĩ đi."

Quách Đạm lắc đầu nói: "Không được, có câu nói là phụ xướng phu tùy, thật không ngờ đại tỷ tỷ lại là ân sư của phu nhân ta, đây thật sự là Từ cô cô nói: "Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ bảo Ngâm Sa gọi ta là cư sĩ"

Quách Đạm vội vàng nói: "Không. . . Không cần thiết như vậy, ta vẫn gọi ngươi là cư sĩ đi. Cư sĩ tốt." Hắn đàng hoàng làm một đạo lễ.

Từ cô cô gật đầu, lại hỏi: "Không biết hôm nay ngươi đến đây là vì chuyện gì?"

"Đương nhiên là vì trả tiền."

Quách Đạm vô cùng đại khí vung tay lên, một gã hộ vệ lập tức tiến lên, ngay trước mặt Từ cô cô mở ra một cái hộp gỗ, chỉ thấy bên trong là năm trăm lượng bạc trắng. Lại nghe Quách Đạm nói: "Vốn dĩ ta nên sớm phái người đưa tiền tới, chỉ tiếc là ta bị tục sự quấn thân, nhất thời quên mất việc này, thật đúng là vô cùng có lỗi, nhưng Quách Đạm ta tuyệt đối không phải là người nói không giữ lời, đặc biệt là trên phương diện tiền bạc."

"Không sao."

Từ cô cô gật đầu, liền phân phó một đạo cô nhận lấy năm trăm lượng, lại hướng Quách Đạm nói: "Ta cũng biết ngươi bề bộn nhiều việc nên không giữ ngươi lại."

"Không bận, không bận, hiện tại không bận."

Quách Đạm ngượng ngùng cười một tiếng, nghĩ thầm, thật sự là kéo quần xong liền không nhận người. Xoa xoa tay nói: "Kỳ thật hôm nay ta đến đây còn có một chuyện khác muốn thỉnh giáo."

Từ cô cô hỏi: "Chuyện gì?"

"Chính là. .. !" Quách Đạm nhìn xung quanh một chút, hắc hắc nói: "Đi lâu như vậy, có chút khát nước, cư sĩ sẽ không keo kiệt một ly trà chứ."

Từ cô cô do dự một lát, mới mời Quách Đạm đến đình hóng gió phía sau đạo quán, đồng thời tự mình rót cho Quách Đạm một ly trà, rồi hỏi: "Không biết ngươi còn có chuyện gì?"

"Cư sĩ chờ một lát."

Quách Đạm nói xong liền móc ra một chiếc gương đồng từ trong ngực, đặt lên bàn, nói: "Chính là vì việc này."

Từ cô cô nghiêng mắt nhìn chiếc gương đồng kia, lại nghỉ ngờ nhìn về phía Quách Đạm.

"Cư sĩ thật đúng là dùng một chiếc gương bừng tỉnh người trong mộng a!"

Quách Đạm giọng kích động nói: "Không dối gạt cư sĩ, từ trước tới về sau, bụi về với bụi, đất về với đất, chỉ còn lại một bộ xương khô, ai cũng không ngoại lệ, vì vậy ta chưa từng trông mặt mà bắt hình dong, trong phòng ta thậm chí còn không có một chiếc gương đồng.

Mãi cho đến khi cư sĩ đưa cho ta chiếc gương đồng này, ta mới cẩn thận soi lại chính mình, lại phát hiện hóa ra ta có ngoại hình đẹp trai như thế, trong nháy mắt ta đã lĩnh ngộ được ý của cư sĩ, cư sĩ nhìn trang phục hôm nay của ta."

Nói xong, Quách Đạm đứng dậy, làm một cái xoay người lộng lẫy hoa lệ, khoe hết dáng vẻ xú mỹ.

Hôm nay Quách Đạm đích xác ăn diện một phen, hắn mặc một bộ trường bào tu thân màu trắng bạc thêu mặc trúc, đầu đội khăn lưới màu đen, lại thêm khuôn mặt trắng nõn của hắn, nói hơi khoa trương một chút thì liền giống như soái ca từ trong tranh bước ra.

Từ cô cô thoáng nhìn Quách Đạm một cái, hai đầu lông mày lộ ra vẻ phiền muộn vô tận, bất đắc dĩ hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Quách Đạm vội vã ngồi xuống, nói: "Hôm nay ta đến đây chính là muốn dùng danh nghĩa nhan trị mời cư sĩ xuống núi. Xưa có Lưu Quan Trương cất công đi mời Khổng Minh ba lần, nay có Quách đồng sinh ta dùng nhan mời cư sĩ, tương lai nhất định cũng sẽ trở thành một đoạn giai thoại."

Từ cô cô nghe vậy, yên lặng thu hồi gương đồng.

Quách Đạm kinh hỉ nói: "Cư sĩ đáp ứng rồi?"

Từ cô cô buồn bực nói: "Làm sao thấy?"

Quách Đạm nói: "Chiếc gương đồng này chính là tín vật giữa chúng ta, bây giờ cư sĩ thu hồi lại gương đồng, vậy không phải là đáp ứng thì là gì, thật đúng là vô cùng tốt."

Từ cô cô lại yên lặng đặt gương đồng lên bàn.

Quách Đạm kinh ngạc nói: "Cư sĩ có ý gì?"

Từ cô cô dở khóc dở cười nói: "Ta nghĩ ngươi hiểu nhầm."

"Làm sao có thể?"

Quách Đạm kinh ngạc nói: "Gương không phải dùng để soi tướng mạo sao?"

"Nói thế thì không sai." Từ cô cô gật đầu, chuyển giọng nói: "Đáng tiếc ngươi lý giải hoàn toàn tương phản."

"Hoàn toàn tương phản?"

Ouách Đam lo nahf nói: "Cú eĩ muốn nói naoai hình ca †a vấu eao^2 Đây không có khả năng đi." Hắn kìm lòng không được sờ lên mặt mình.

Từ cô cô nhẹ nhàng thở dài, chỉ cảm thấy Quách Đạm da mặt dày như vậy thì cũng không cần cho hắn mặt mũi nữa, đúng sự thật nói: "Ta đưa gương đồng cho ngươi, chỉ hi vọng ngươi có thể thấy rõ ràng chính mình rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng."

"Một trăm hai mươi cân, cân nặng tiêu chuẩn a."
Bình Luận (0)
Comment