Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 368 - Chương 367: Bởi Vì Ngươi Là Một Con Chó Độc Thân

Chương 367: Bởi vì ngươi là một con chó độc thân Chương 367: Bởi vì ngươi là một con chó độc thânChương 367: Bởi vì ngươi là một con chó độc thân

Cân nặng tiêu chuẩn?

Từ cô cô trực tiếp đứng dậy, tức giận không vui nói: "Ngươi nếu như muốn tiếp tục nói hươu nói vượn, vậy vẫn nên trở về đi."

"Đừng nha!"

Quách Đạm dang hai tay ra, bình tĩnh cười nói: "Ta tuyệt đối không nói hươu nói vượn, ta hết sức nghiêm túc, bởi vì ta cảm thấy những người có cùng chung chí hướng, chính là vì một lý do đơn giản liền có thể thúc đẩy một đoạn giai thoại lưu danh vạn cổ, mà nữ tài nam mạo chính là lý do đơn giản này."

"Cùng chung chí hướng?"

Từ cô cô nghiêng mắt liếc nhìn Quách Đạm, hỏi: "Ta và ngươi?"

"Ừm."

Quách Đạm vô cùng khẳng định gật đầu.

Từ cô cô cười, thật có thể nói là nhất tiếu bách mị, lắc lắc đầu nói: "Ta thật sự không biết giữa chúng ta có điểm nào có thể gọi là cùng chung chí hướng?"

"Mộng tưởng."

Quách Đạm cười nói: "Chúng ta đều là người có mộng tưởng, nhưng đáng tiếc cư sĩ là nữ nhân, mà ta là thương nhân, địa vị thấp kém khiến mộng tưởng của chúng ta là xa xa không thể chạm, bằng vào điểm này là đủ để chúng ta dắt tay nhau cùng tiến về phía trước."

Từ cô cô có chút nhíu mày, trầm ngâm một chút, hỏi: "Mộng tưởng? Mộng tưởng gì?"

Quách Đạm nói: "Cư sĩ còn nhớ buổi tranh luận về tri hành hợp nhất và não rắm hợp nhất không?"

Từ cô cô không lên tiếng.

Ngôn ngữ thô bỉ như vậy làm sao có thể không nhớ.

Quách Đạm lại tiếp tục nói: "Cư sĩ là nữ nhân nhưng không lựa chọn cuộc sống như những nữ nhân khác, gả chồng theo chồng, ở nhà giúp chồng dạy con, mà là lựa chọn ngao du tứ phương cùng người luận đạo, bàn về thiên hạ đại sự, điều này đủ để chứng minh cư sĩ cũng giống như nam nhân, lòng mang khát vọng, nhưng đáng tiếc cư sĩ là nữ nhân, cho dù lòng có mang khát vọng nhưng không có cách nào hiện thực hoá, thậm chí ngay cả tư cách thi đậu đồng sinh cũng không có." Từ cô cô trong mắt lóe lên một tia nộ khí, nhưng lại chậm rãi ngồi xuống, nói: "Cho dù ngươi nói đúng, nhưng vì sao ta phải hợp tác với một thương nhân gian trá, địa vị thấp kém lại không biết xấu hổ như ngươi?"

Ngươi thật đúng là một chút thua thiệt cũng không chịu ăn. Quách Đạm cười nói: "Cư sĩ muốn tìm Thân thủ phụ hợp tác, nhưng nhân gia sẽ coi trọng cư sĩ sao? Không nói đến học thức, kiến thức, tài trí đều hơn cư sĩ, phải biết rằng trong mắt đại thần trong triều, nữ nhân còn không thể lên được mặt bàn."

Từ cô cô cười khẩy: "Ngươi không khỏi cũng quá khinh thường người trong thiên hạ, cũng không phải ai cũng có suy nghĩ như ngươi, những người cổ hủ kia chỉ là số ít mà thôi."

Quách Đạm nhún nhún vai nói: "Có lễ thực sự có người thưởng thức tài hoa của cư sĩ, nhưng bọn hắn đều không có cách nào giải mộng cho cư sĩ."

Từ cô cô ồ một tiếng: "Xin lắng tai nghe?"

Quách Đạm cười nói: "Bởi vì bọn hắn đều là người trong triều, chỉ cần thân ở trong triều thì phải tuân thủ nghiêm ngặt điều lệ chế độ của triều đình, tuân thủ nghiêm ngặt nhân luân lễ pháp, tuyệt đối sẽ không làm ra hành vi khác người, mà ta khác biệt, ta không ở trong triều, ta cũng không cần tuân theo lễ pháp.

Nhưng, đây chỉ là một.

Hai, vì cái gì ba lần đến mời Khổng Minh là Lưu Quan Trương, mà không phải Tào Tháo hùng cứ phương bắc, cũng không phải là Tôn Quyền cắt cứ Giang Nam, đó là bởi vì bên người Tào Tháo có Tuân Úc, Quách Gia, mà bên người Tôn Quyền có Chu Du, Lỗ Túc. Bọn hắn cũng không thiếu một Khổng Minh, trái lại, đối với Khổng Minh cũng là như thế.

Cư sĩ thông minh như vậy, hẳn phải biết đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi hoàn toàn khác với dệt hoa trên gấm."

Từ cô cô mỉm cười nói: "Ngươi nói không phải không có lý, nhưng ta nghĩ Khổng Minh thà rằng ở nhà làm nông, cũng sẽ không giúp ngươi làm mua bán, cũng không phải chỉ có đại trượng phu mới có thể có việc nên làm, có việc không nên làm, nữ nhân cũng có thể như thế."

Quách Đạm đột nhiên hỏi: "Không biết cư sĩ có biết một người tên là Từ Quang Khải?"

Từ cô cô hơi chút trầm ngâm, lắc đầu nói: "Không biết."

"Không biết cũng không sao cả." Quách Đạm cười nói: "Hắn là một tú tài ở Giang Nam, ta không biết mộng tưởng của hắn là gì, có lẽ là cao trung trạng nguyên, nhưng khẳng định không phải giúp ta kiếm tiền, nhưng hiện cũng là thực hiện mộng tưởng của hắn, mà không phải thực hiện mộng tưởng của ta.

Ta cảm thấy cư sĩ cũng như thế, cư sĩ cần không phải là một thương nhân, mà là một sân khấu có thể thi triển tài hoa của chính mình, trong thiên hạ, chỉ có Nhất Tín nha hành có thể cung cấp sân khấu này cho cư sĩ."

"Thật sao?"

Từ cô cô cười nói.

Nữ nhân chung quy vẫn là nữ nhân, rõ ràng rất muốn, nhưng ngoài miệng lại vẫn cứ nói không cần. Quách Đạm cười nói: "Nếu không phải như thế, cư sĩ sao có thể giúp một thương nhân có cái miệng tiện đến cực điểm như ta."

Từ cô cô không khỏi nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp Quách Đạm, khẽ nói: "Ngươi thật đúng là biết tự mình hiểu lấy."

Quách Đạm cười nói: "Nếu không biết tự mình hiểu lấy thì làm sao hiểu được người khác?"

Từ cô cô khẽ cười nói: "Xem ra lần này ngươi đến đây là đã có tính toán trước a!"

Quách Đạm nói: "Nếu như không có lòng tin, ta đương nhiên sẽ không tới, thế nhưng mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, ta cũng có thể tiếp nhận thất bại. Nhưng ta cho rằng, có lẽ chúng ta có mộng tưởng không giống nhau, nhưng chúng ta nhất định đều có mộng tưởng, nhưng lại bị lễ pháp trói buộc, bất kể chúng ta làm gì, đều sẽ bị người khác chỉ vào mũi mà mắng. Nếu như cư sĩ cho rằng cùng chung chí hướng không phù hợp, vậy nói là đồng bệnh tương liên hẳn sẽ không sai."

Từ cô cô nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Nhưng ta cho rằng cùng chung chí hướng quan trọng hơn, nếu không, không thể nào thành công."

Quách Đạm lắc đầu nói: "Ta lại không cho rằng như vậy, những người đã từng hợp tác cùng ta không nhất định đều cùng chung chí hướng với ta, nhưng vẫn lấy được thành công đấy thôi, không nói đâu xa, liền nói ta và cư sĩ cũng từng có lúc hợp tác, không phải cũng đã thành công.

Vì vậy, ta càng thêm tán đồng câu nói đã gặp nhau thì có lúc chia tay, có lẽ trong một đoạn thời gian, chúng ta có chung lợi ích hoặc là địch nhân, vậy chúng ta có thể hợp tác với nhau, nếu như một thời gian sau chúng ta không còn chung lợi ích hoặc là địch nhân, vậy thì giải tán thôi, chúng ta cũng không phải kết làm phu thê, không cần ở bên nhau cả đời."

Từ cô cô trầm ngâm một chút, nói: "Ngươi có vẻ rất tiêu sái a."

Quách Đạm lắc đầu nói: "Đây không phải là tiêu sái, mà là ta biết, dưa Sĩ hỗ trợ, ta càng hi vọng cư sĩ cho rằng ta mang thành ý đến đây tìm kiếm hợp tác, bởi như vậy chúng ta đều sẽ có được thứ chúng ta cần trên thân đối phương."

Từ cô cô hỏi: "Đây chính là thương nhân?"

Quách Đạm gật đầu nói: "Đúng. Nếu như ta nói ta nguyện ý lòng mang thiên hạ vì cư sĩ, cư sĩ cũng sẽ không tin tưởng, nếu như cư sĩ có điều kiện gì thì cứ việc nói, không cần có cảm giác rằng bây giờ ta đang cầu cạnh cư sĩ mà phải khiến ta nhượng bộ càng nhiều hơn, bởi vì sự thật cũng không phải như thế."

Từ cô cô nói: "Nhưng ta cho rằng sự thật chính là như thế."

Quách Đạm cười nói: "Trí giả ẩn mình trong nhân thế như cư sĩ, ta nghĩ trong thiên hạ nhất định còn có không ít, luôn có thể để cho ta bắt được một người, thế nhưng thương nhân có thể nhận thầu một châu phủ như ta, từ xưa đến nay chưa bao giờ xuất hiện."

Từ cô cô nói: "Đã như vậy, vì sao ngươi còn ba lần bốn lượt mời ta giúp ngươi?"

Quách Đạm nói: "Bởi vì cư sĩ càng cần ta hơn."

Từ cô cô có chút nhíu mày, trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Là bởi vì ta tìm Ngâm Sa, mới làm ngươi có cảm giác như thế sao?"

"Đúng, nhưng cũng không hoàn toàn, việc này chỉ nhắc nhở ta mà thôi." Quách Đạm nói: "Nhưng cho dù cư sĩ không đi tìm phu nhân ta trước, thái độ của ta cũng vẫn sẽ như thế, ta không phải Lưu Bị, ta là một thương nhân, ta sẽ chỉ như chó vẫy đuôi mừng chủ đối với tiền tài."

Từ cô cô ngưng lông mày nói: "Nhưng điều này vừa vặn cũng là lo nghĩ của ta, ta biết ngươi tại sao tới mời ta, nhưng ta lại không biết ta có thể từ chỗ ngươi đạt được điều gì."

"Vậy thì phải xem bản sự của cư sĩ."

Quách Đạm cười nói: "Cư sĩ có thể thử thuyết phục ta đi theo con đường cư sĩ muốn, dù sao trên phương diện chính trị, ta còn lâu mới là đối thủ của cư sĩ, ở phương diện này, ta cũng rất dễ lừa gạt, ta tin tưởng cư sĩ đã có hành động đồng thời lấy được thành công, đây chính là thời cơ để chúng ta hợp tác."

Từ cô cô cười khổ nói: "Xem ra ta còn thực sự đánh giá thấp ngươi, ta tưởng rằng trong buổi trò chuyện hôm nay có thể đạt được nhiều hơn."

Nàng thật ra cũng có dự định đi Nha hành, nhưng nàng nhăn nhó như vậy cũng không phải là vì kiểu cách, mà là nàng hi vọng Quách Đạm có thể cho nàng nhiều hơn, đáng tiếc kết quả làm nàng thất vọng. Nguyên nhân chính là Quách Đạm quá rõ bản thân mình rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng.

Quách Đạm cười mà không cười nói: "Ta cũng có cảm giác ta có lẽ vẫn đánh giá thấp cư sĩ, bởi vì ta cũng không biết, cư sĩ đến tột cùng muốn từ chỗ ta đạt được bao nhiêu."

Từ cô cô đối với điều này chỉ cười một tiếng, sau đó nói sang chuyện khác: "Tốt a, ta đáp ứng đi Nha hành hỗ trợ, thế nhưng ta sẽ không ký kết bất kỳ khế ước gì với ngươi, khế ước cũng sẽ không làm chúng ta đã gặp nhau thì có lúc chia tay, ta cũng không phải thuộc hạ của ngươi."

Quách Đạm nghiêm túc hỏi: "Vậy ta có cần thanh toán thù lao cho cư sĩ hay không?"

"Đương nhiên."

Từ cô cô nói: "Hàng năm ngươi nhất định phải quyên một trăm lượng cho Vân Hà quan."

Quách Đạm ha ha nói: "Không nói gạt cư sĩ, đây thật sự là điều kiện hợp tình hợp lý ta từng nghe."

"Ngươi có thể không đáp ứng."

"Ta đương nhiên đáp ứng." Quách Đạm gật gật đầu, tràn ngập tự tin nói: "Từ trước đến nay ta không phải lấy tiền tài phục người, mà là lấy nhân cách phục người."

Từ cô cô trợn trắng mắt, lười nhìn hắn.

Quách Đạm nói: "Ta cũng có điều kiện."

Từ cô cô nghiêng con mắt nhìn về phía hắn.

Quách Đạm nói: "Cư sĩ tên thật là gì?"

Từ cô cô thoáng sững sờ, nghỉ hoặc nhìn Quách Đạm.

Quách Đạm buồn bực nói: "Cư sĩ đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không có ý khác, Nha hành chúng ta đến cùng cũng có quy củ, cư sĩ đi Nha hành hỗ trợ thì cũng phải đăng ký, hơn nữa quốc gia cũng có quy củ, nếu như một ngày nào đó, quan phủ phái người đến hỏi thăm, ngay cả tên cư sĩ ta cũng không nói được, vậy không phải rất xấu hổ sao? Cư sĩ đến cùng không phải là Dịch An cư sĩ, cũng không phải người người đều biết Vô Tư cư sĩ là ai2"

(

) Dịch An cư sĩ là hiệu của nhà thơ nổi tiếng thời Tống, Lý Thanh Chiếu.

Từ câ cô lườm hắn mêt cái nói: “NaưØi nói những điều nàv làm dì †a chỉ nghi hoặc ngươi vậy mà ngay cả tên của ta cũng không hỏi rõ ràng đã dám đến đây thuyết phục ta."

Quách Đạm lập tức có vẻ quẫn bách, ngượng ngùng nói: "Sai lầm, sai lầm, trí giả ngàn lo, tất có lúc sai."

"Ta tên là Từ Phượng La."

"Từ Phượng La?"

Quách Đạm bát quái nói: "Đây là do Bá gia đặt sao?"

Từ Phượng La nói: "Việc này thì có liên quan gì tới ngươi?"

Quách Đạm ồ một tiếng: "Ta nghĩ ta có lẽ đã đánh giá cao Bá gia tài hoa."

Từ Phượng La cười lạnh nói: "Ta cũng biết phụ thân ngươi vì sao cả đời đều không thi đậu tiến sĩ."

Sắc bén như vậy, xem ra đây mới là bộ mặt thật của nàng, cũng đúng, nếu nàng có tính cách không màng danh lợi, vậy chúng ta không có khả năng hợp tác. Quách Đạm thoáng sững sờ, chợt cười nói: "Xem ra, cư sĩ đã điều tra vô cùng rõ ràng về ta."

Từ Phượng La đột nhiên nhíu mày, nói: "Nhưng có một việc ta vẫn luôn vô cùng tò mò, sự thay đổi của ngươi vào thời điểm năm ngoái thực tế là quá quỷ dị, giống như biến thành một người khác vậy."

"Đây là vì tình yêu, cư sĩ chắc chắn sẽ không hiểu." Trong lòng Quách Đạm yên lặng bổ sung một câu, bởi vì ngươi là một con chó độc thân.
Bình Luận (0)
Comment