Chương 368: Một đám tiện cốt đầu
Chương 368: Một đám tiện cốt đầuChương 368: Một đám tiện cốt đầu
Cùng một đạo cô thảo luận về tình yêu giống như một câu cáo từ không quá lễ phép.
Sự thật cũng là như thế, Quách Đạm lại một lần nữa xám xịt xuống núi.
Mà hắn cũng chỉ đi tới nơi này hai lần.
Nhưng nói trở lại, lần này hai người đều đạt được mục đích của chính mình.
Hắn rốt cục mời chào được Từ cô cô đến Nha hành hỗ trợ.
Bởi vì không ký khế ước cho nên không thể nói là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng nếu nói là quan hệ hợp tác cũng không quá phù hợp, chuẩn xác nhất hẳn là bão đoàn sưởi ấm.
Hai người bọn họ, một người là thương nhân, một người là nữ nhân, nếu như muốn làm ra một số chuyện vượt qua địa vị của bản thân, vậy tuyệt đối sẽ bị người khác ngược cho thương tích đầy mình, giống như chuột chạy qua đường, người người hô đánh.
Đáng tiếc hai người cũng đều không phải là người an phận thủ thường, ai cũng không cam tâm làm cá ướp muối.
Hợp tác giữa hai người thật ra tràn đầy chua xót và bất đắc dĩ.
Với tình hình trước mắt, trừ lẫn nhau, hai người cực kỳ khó tìm được đồng bạn hợp tác thứ hai.
Cho dù là Tri phủ Đại Danh Trình Quy Thì cũng không phải thật tâm muốn hợp tác cùng Quách Đạm, Trình Quy Thì chỉ vì không có cách nào khống chế được Quách Đạm, mới có suy nghĩ chiếm một chút tiện nghỉ, văn hồi một ít tổn thất mà thôi.
Ngay cả chính Quách Đạm cũng biết, một khi Quách Đạm không thể mang đến lợi ích cho Đại Danh phủ, đối phương lập tức sẽ trở mặt, xem hắn như chó rơi xuống nước thi nhau giẫãm đạp.
Đây chính là hiện thực tàn khốc.
Mà Từ cô cô. . . Không đề cập tới cũng được, nữ nhân ngay cả mặt bàn cũng không lên được, trừ sinh hài tử, còn có thể làm gì.
Nhất Tín nha hành.
"Phu quân, thế nào?"
Quách Đạm vừa mới trở về văn phòng, Khấu Ngâm Sa đã sớm chờ đợi ở đây liền tiến lên nghênh đón, chờ mong hỏi. Sa.
Khấu Ngâm Sa nghỉ ngờ nói: "Có ý gì?"
Quách Đạm tự tin cười nói: "Phu quân nàng hôm nay mặc trang phục đẹp trai như vậy làm sao có khả năng thất bại."
Khấu Ngâm Sa tức giận buồn cười liếc hắn một cái: "Chàng bớt ở chỗ này nói hươu nói vượn đi, đại tỷ tỷ sẽ không quan tâm đến những thứ này, chàng mau mau nói cho ta, đại tỷ tỷ cuối cùng có đáp ứng không?"
Quách Đạm khẽ nói: "Cũng không phải nữ nhân nào cũng giống như nàng, không trông mặt mà bắt hình dong, nàng ta đã đáp ứng đến Nha hành."
"Thật chứ?"
Khấu Ngâm Sa kích động nói.
Quách Đạm buồn bực nói: "Phu nhân a, nàng thật sự là quá không coi ta là soái ca, một đại mỹ nhân chuẩn bị đến đây, vậy mà nàng cao hứng như thế, không có một chút lo lắng nào cả."
Khấu Ngâm Sa nghe vậy, không nhịn được có chút nhíu mày, nghiêm túc nói: "Phu quân, đại tỷ tỷ là ân sư của ta, nếu không có sự dạy bảo cẩn thận của nàng lúc trước, ta cũng không có ngày hôm nay, chàng có thể tôn trọng nàng một chút hay không, coi như là vì ta cũng được, ta không thích chàng nói nàng như thế."
Quách Đạm thấy thần tình Khấu Ngâm Sa nghiêm túc, lúc này ngượng ngùng nói: "Nàng biết tính cách của ta, ta nói như thế không có nghĩa là không tôn trọng, đó chỉ là thói quen thích đùa giỡn mà thôi."
Hắn dù sao cũng không phải người sinh trưởng từ nhỏ đến lớn ở Minh triều, hắn thật đúng là không quen với những lễ pháp đó.
Khấu Ngâm Sa nói: "Đại tỷ tỷ xuất thân danh môn vọng tộc, có thân phận cao quý, nàng cũng sẽ không thích kiểu nói năng ngọt xớt của chàng."
Quách Đạm nói: "Nói thật với phu nhân, nàng ta thật ra đã thành thói quen rồi, ta đáp ứng phu nhân, ta sẽ tận lực chú ý, thế nhưng nàng cũng biết, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, một số thời khắc ta có khả năng không khống chế được miệng của chính mình."
Khấu Ngâm Sa cũng biết cá tính của Quách Đạm, ngay cả Khấu Thủ Tín cũng dám đùa giỡn, Quách Đạm có thể đáp ứng tận lực chú ý cũng đã là cho nàng mặt mũi rất lớn, không thể cưỡng cầu thêm nữa, thoáng gật đầu, sau đó sóng vai ngồi cùng Quách Đạm trên ghế sô pha, lại hiếu kỳ hỏi: "Nhưng ta vẫn không thể nào hiểu được, với tính cách của đại tỷ tỷ, làm sao có thể đáp ứng đến Nha hành hỗ trợ?" Quách Đạm cười nói: "Phu nhân, nàng có thật sự hiểu nàng ta không?"
Khấu Ngâm Sa hơi sững sờ, rồi thuận theo suy tư hồi lâu, sau đó cười khổ lắc đầu, nói: "Kỳ thật ta đúng là không hiểu rõ đại tỷ tỷ."
Quách Đạm nhẹ nhàng ôm nàng nói: "Đừng hoảng hốt, ta cũng giống như nàng, cũng không hiểu rất rõ nàng ta, thế nhưng ta nghĩ nàng ta học một đời bản sự không phải vì muốn ở trong đạo quán trống rỗng trải qua quãng đời còn lại, nàng ta cần một nơi có thể thi triển tài hoa của chính mình, thế nhưng trong triều khẳng định không có chỗ cho nàng ta, mà Nha hành chúng ta hiện tại có thể cho nàng ta một sân khấu để nàng ta thi triển tài hoa."
"Nha hành chúng ta?"
Khấu Ngâm Sa nghỉ hoặc nhìn về phía Quách Đạm.
Quách Đạm cười nói: "Nàng đừng xem thường Nha hành của chúng ta, hiện tại Nha hành chúng ta đang nhận thầu một châu phủ nha."
Khấu Ngâm Sa bỗng nhiên khẽ giật mình, lập tức phản ứng lại.
Quách Đạm lại nói: "Mà ta mời nàng ta đến dây hỗ trợ cũng là vì nguyên nhân này, dù sao phu thê chúng ta đều còn nhỏ tuổi vô tri, ngây thơ đơn thuần, không biết trong triều hiểm ác, cho nên cần một người như vậy tới giúp chúng ta phân tích những vấn đề này."
Nhỏ tuổi vô trỉ? Ngây thơ đơn thuần? Khấu Ngâm Sa nghiêng con mắt liếc nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm nói: "Nàng vì sao nhìn ta như vậy?"
Khấu Ngâm Sa lập tức dời ánh mắt sang chỗ khác, lắc lắc đầu nói: "Không có gì." Nói xong, nàng liền lập tức nói sang chuyện khác: "Vậy không biết phu quân dự định để đại tỷ tỷ đảm nhiệm chức vị gì?"
"Thư ký."
Quách Đạm nửa đùa nửa thật cười nói: "Thư kí riêng cho ta."
"Thư kí riêng?" Khấu Ngâm Sa hơi trầm ngâm, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "An bài như vậy cũng hợp lý, kỳ thật trên phương diện mua bán, ta nghĩ đại tỷ tỷ cũng không bì được phu quân, nhưng đại tỷ tỷ có thể giúp phu quân ứng phó với những chuyện trong triều."
Quách Đạm nghe Khấu Ngâm Sa chững chạc đàng hoàng phân tích, không nói lời nào, thần sắc buồn bực nhìn Khấu Ngâm Sa.
Khấu Ngâm Sa cũng chú ý tới ánh mắt của Quách Đạm, hiếu kỳ nói: "Chàng vì sao nhìn ta như vậy?"
Quách Đạm buồn bực nói: "Ta thật sự có cảm giác phu nhân đang "Chàng lại tới." Khấu Ngâm Sa thoáng trợn trắng mắt.
"Lúc này ta rất nghiêm túc." Quách Đạm nghiêm túc nói: "Ta tin tưởng bất kỳ một nữ nhân nào cũng sẽ cảm thấy không vui với chuyện này."
Khấu Ngâm Sa cười nói: "Phu quân, đại tỷ tỷ có xuất thân cao quý bậc nào, cho dù thế nào đại tỷ tỷ cũng sẽ không coi trọng một người đã thành gia lập thất, ta ngược lại lo lắng bên ngoài sẽ truyền ra một số lời đồn bịa đặt làm ảnh hưởng đến danh dự của đại tỷ tỷ."
Nói đến phần sau, hai đầu lông mày của nàng lộ ra một chút lo lắng.
Cô nàng ngốc này! Quách Đạm cũng không biết nên cảm thấy hạnh phúc, hay là bi ai, cười nói: "Ta chỉ nói đùa thôi, nàng ta sẽ không giữ bất kỳ chức vị gì, thậm chí cũng sẽ không ký bất kỳ khế ước gì với Nha hành chúng ta, nàng chỉ đáp ứng đến Nha hành hỗ trợ, nhưng hàng năm chúng ta phải quyên tặng một trăm lượng cho Vân Hà quan."
Khấu Ngâm Sa thoáng gật đầu nói: "Có thể mời đại tỷ tỷ hỗ trợ, một chút xíu tiền này thật đúng là không đáng giá nhắc tới."
Quách Đạm nghe mà nổi lên một trận phiền muộn, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác: "Đúng, chuyện tiền trang đã thu xếp thế nào rồi?"
Khấu Ngâm Sa khẽ giật mình, vội nói: "Trước mắt còn xem là tương đối thuận lợi."
Quách Đạm nói: "Thế nhưng phải nhanh thêm một chút, chúng ta nhất định phải khai thông nghiệp vụ gửi và rút tiền ở Vệ Huy phủ và Kinh thành trước tháng hai năm sau, như vậy mới không cần vận chuyển bạc về Kinh thành, có thể trực tiếp hối đoái ngay tại chỗ."
Khấu Ngâm Sa nghe vậy, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì,"Đúng rồi! Mấy ngày nay hẳn là thời điểm Vệ Huy phủ bắt đầu nộp thuế."
"Đúng a!"
Quách Đạm gật đầu.
Khấu Ngâm Sa nói: "Nhưng phu quân hình như không hề có chút lo lắng nào cả."
Quách Đạm nói: "Chuyện này có gì mà cần phải lo lắng, lúc trước đều đã nói xong rồi."
Khấu Ngâm Sa dở khóc dở cười nói: "Chàng vẫn chỉ là nói xong, triều đình còn có văn bản quy định rõ ràng, thế nhưng hàng năm vẫn có không ít người trốn thuế lậu thuế."
Quách Đạm cười ha hả nói: "Phu nhân, người với người vẫn nên có tín nhiệm cơ bản nhất, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, đâu cần Khấu Ngâm Sa chỉ hoài nghỉ nhìn hắn một cái, trong lòng có cảm giác không vững vàng.
Từ xưa đến nay thu thuế chính là đại sự lớn nhất của vương triều phong kiến.
Mỗi một quan viên đều vì thu thuế mà tổn thương đầu óc, đâu giống như Quách Đạm bây giờ, thậm chí còn không nhắc đến việc này.
Hơn nữa, không chỉ có mình Quách Đạm mà ngay cả đám đại phú thương Chu Phong cũng đều không ở Vệ Huy phủ, giống như tất cả bọn họ đều không coi việc này ra gì.
Vệ Huy phủ.
Vào giờ phút này ở Vệ Huy phủ, địa phương náo nhiệt nhất không gì bằng cục thuế vụ.
Lúc trời còn tờ mờ sáng, trước cửa cục thuế vụ đã có đội ngũ đứng xếp hàng thật dài, chỉ thấy xe xe ngân lượng xếp hàng chồng chất trên đường, lúc này nếu ai muốn đến đây cướp bóc thì thật đúng là chuột xa chĩnh gạo.
Đáng tiếc chỉ có người đến vây xem, không có người đến cướp bóc.
Thật vất vả mới chờ đến lúc mở cửa, thế nhưng qua nửa ngày mới nộp được một đám, hiệu suất vô cùng thấp khiến những người xếp hàng trên đường rất nổi nóng, trời tháng chạp lạnh cóng người lại phải đứng trên đường cho gió bấc thổi, thật đúng là muốn thân mệnh.
"Các ngươi có thể nhanh lên được không, ta đã đứng ở chỗ này xếp hàng gần hai canh giờ rồi."
Một nam nhân mặc trang phục quản gia không kiên nhẫn hét lên.
Nhân viên cục thuế vụ hướng quản gia đứng ở cửa nói: "Ngươi trách móc cái gì, chúng ta chẳng lẽ không muốn nhanh sao, nếu như tính sai, ngươi đến bù tiền này ư?"
Quản gia kia cả giận nói: "Lão tử đến nộp thuế, ngươi còn nói chuyện với ta như thế."
Người kia lập tức đỗi trở về: "Chẳng lẽ chỉ có một mình ngươi đến nộp thuế? Không ai quản ngươi có tới hay không."
Sinh hoạt diễn ra theo tiết tấu nhanh hơn khiến tất cả mọi người trở nên rất táo bạo, bây giờ tất cả mọi người đều có rất nhiều việc muốn làm, nào có thời gian ở đây tốn thời gian và tỉnh lực.
"Hắc... Ta... Các ngươi có bản lĩnh thì đừng phạt ta tiền, xem ta có tới hay không." Quản gia kia tức điên lên, bỏ tiền ra để ăn mắng, lão tử sinh Người kia ha ha hai tiếng, nói: "Thật sự là có lỗi, việc tra thuế không thuộc quyền quản lý của ta."
Lúc này có một số người đứng ra can ngăn hai người bọn họ tiếp tục cãi nhau.
Bây giờ ai cũng không dễ dàng a!
Mà một màn này lại khiến hai vị lão giả ngồi trong tửu lâu đối diện cảm thấy ngũ vị tạp trần a!
Hai vị lão giả này cũng không phải ai khác, chính là nội các đại học sĩ Vương Gia Bình và Hộ bộ thượng thư Tống Huân.
Đại thần trong triều đều đã nghiên cứu về chế độ thu thuế ở Vệ Huy, ngoài miệng bọn họ mặc dù không nói, nhưng trong lòng lại không quá tin tưởng, bởi vì căn cứ theo chế độ thu thuế của Vệ Huy phủ, chính mình phải chủ động tính toán thuế, rồi đi nộp thuế, Quách Đạm sẽ không phái bất cứ người nào đi thu thuế, hay giúp tính toán thuế, mà lý do chính là không có tiền, mời không nổi người làm việc này.
Hắn thậm chí còn thông báo cho mọi người, Vệ Huy phủ không có quan phủ, bất kỳ người nào chạy đến nhà ngươi thu thuế đều là lừa đảo, nhất định phải tự mình hoặc phái người đến cục thuế vụ nộp thuế.
Thế nhưng chuyện này làm sao có thể?
Chúng ta đi thu cũng thu không được thuế, ngươi còn không phái người đi thu, để mọi người tự giác nộp thuế, nếu ngươi thật sự thu được, vậy chúng ta còn có đường sống sao?
Hai người mang theo nghi vấn của cả triều văn võ, chạy tới nơi này, xem kết quả cuối cùng thế nào.
Nhưng mà, sự tích cực của những người đi nộp thuế ở Vệ Huy phủ thật sự khiến bọn họ không thể tin được.
Vương Gia Bình thở dài, lại nhìn về phía Tống Huân nói: "Không biết Tống thượng thư thấy như thế nào?"
Tống Huân lập tức lắc đầu nói: "Đây thật sự là quá bất khả tư nghị, Quách Đạm có phải biết một chút tiên pháp hay không?"
Đường đường Hộ bộ thượng thư vậy mà nói ra chuyện hoang đường bực này, Vương Gia Bình không nhịn được cười khổ lắc đầu.
Tống Huân lại hướng Vương Gia Bình chắp tay hỏi: "Tống mỗ ngu dốt, xin Vương đại học sĩ chỉ giáo."
Vương Gia Bình suy nghĩ một chút, nói: "Ta nghĩ có lẽ là do tất cả bọn họ đều biết, nếu như không nộp thuế, Quách Đạm sẽ thật sự phạt bọn họ Tống Huân nghe xong yên lặng không nói.
Nói ra nguyên nhân càng làm người cảm thấy xấu hổ.
Chỉ đơn giản một câu nói như vậy, mà toàn bộ Đại Minh không có một châu phủ nào có thể làm được.
Nhưng mà, hai người bọn họ cũng không phải quan viên duy nhất đi tới nơi này.
Qua một lát, có một chiếc xe ngựa chậm rãi đi qua trước cửa cục thuế vụ.
Người ngồi trên xe cũng không phải ai khác, chính là Tri phủ Chương Đức phủ Lưu Cáo và Thông phán Vương Huân.
"Đại nhân, ngươi xem, nam tử trung niên mặc áo lam kia chính là quản gia của Tiết Phảng."
Vương Huân vén một góc màn cửa, chỉ vào một người trong đội ngũ xếp hàng nói: "Tiết gia vẫn luôn là danh môn vọng tộc ở Vệ Huy phủ, từ Gia Tĩnh đến nay cơ hồ không nộp thuế."
Lưu Cáo nghe vậy, khuôn mặt hiện lên vẻ giận dữ nói: "Thật sự là lẽ nào lại như vậy, đám đại địa chủ này thật sự là những kẻ lấn thiện sợ ác, nghe nói lúc trước Hà Thao Quang gần như quỳ xuống trước mặt bọn hắn, hi vọng bọn hắn lấy ra một chút tiền chia sẻ gánh vác cho bách tính, nhưng trong số bọn hắn không hề có một người nào nguyện ý lấy ra lương thực, bây giờ ngược lại tốt, tự mình tới cửa nộp thuế, thật đúng là một đám tiện cốt đầu."
Thương nhân đến nộp thuế cũng liền thôi, dù sao Quách Đạm là thương nhân đầu lĩnh, cho nên phải cho đầu lĩnh một chút thể diện, thế nhưng đám đại địa chủ cũng đều chạy tới nộp thuế, chuyện này khiến Lưu Cáo cảm thấy rất phiền muộn, chúng ta bảo vệ lợi ích cho các ngươi, kết quả bản thân các ngươi lại thấp hèn như thế, thật sự là quá làm người tức giận.