Chương 373: Thiên lý ở đâu
Chương 373: Thiên lý ở đâuChương 373: Thiên lý ở đâu
Mặt đau!
Mặt cực kỳ đau!
Nội các đại thần có mặt ở đây đều cảm thấy gương mặt của mình trở nên nóng bỏng, loại cảm giác này thật đúng là rất khó chịu.
Tiêu ít tiền, công chức cũng ít, mọi chuyện còn làm tốt hơn bọn hắn, thật mẹ nó có đạo lý hay không al
Vương Gia Bình nói: "Thân thủ phụ, ta cho rằng Vệ Huy phủ vẫn có cực nhiều phương diện đáng giá để triều đình tham khảo. Vì sao số lượng công chức của Vệ Huy phủ ít hơn nhiều so với triều đình, thế nhưng năng lực chấp hành lại có thể cao hơn không ít, nguyên nhân là vì mỗi người quản lí chức vụ của mình, trách nhiệm phân chia rõ ràng, mỗi người đều biết rõ trách nhiệm của mình, dân chúng địa phương cũng đều biết khi có chuyện gì thì nên tìm người nào.
Nhưng đồng thời ba viện lại nhất định phải chế hành lẫn nhau, hợp tác lẫn nhau, triều đình thì ngược lại, phân công công việc và trách nhiệm không rõ ràng, nếu là chuyện tốt, tất cả mọi người tranh nhau làm, nếu là chuyện không tốt liền đùi đẩy cho nhau."
Phương diện tiền bạc Vương Gia Bình không nói, bởi nói ra liền mất mặt, hắn cũng không đề cập đến vấn đề chế độ, hắn chỉ cho rằng triều đình nên học tập kỹ thuật quản lý của Vệ Huy phủ, năng lực chấp hành của triều đình Đại Minh thật sự là chậm muốn phun máu.
"Chúng ta đúng là có thể tham khảo." Thân Thì Hành nhẹ gật đầu, nhưng lại chuyển giọng nói: "Nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp, bây giờ đại đa số quan viên đều đang rất tức giận với Vệ Huy phủ, nếu chúng ta thượng tấu đề nghị triều đình tham khảo Vệ Huy phủ, như vậy chẳng khác nào thừa nhận Vệ Huy phủ vượt trội hơn những châu phủ khác, việc này sẽ lại dấy lên phong ba rất lớn."
Trong lòng Vương Gia Bình lại kêu lên một tiếng ai thán, gật đầu nói: "Thân thủ phụ nói có lý."
Thân Thì Hành lo lắng cũng đúng, vốn dĩ đã đủ mất mặt xấu hổ rồi, ngươi còn muốn tuyên dương, vậy không phải là cố tình làm các lão gia khó chịu sao.
"Việc này để sau rồi bàn lại." Vương Tích Tước đột nhiên nói: "Thế nhưng triều đình không thể để Quách Đạm kiếm nhiều tiền như vậy được, đây vẫn chỉ là nửa năm, nếu như tính cả năm, vậy không phải hắn kiếm đưữc mười van lưng †È Vê Huv nhủ như vâv thì thât auá nhiều †a cảm thấy triều đình nên đàm phán lại với Quách Đạm, để Vệ Huy phủ nộp thêm thuế cho triều đình, cho hắn kiếm một vạn lượng một năm đã là rất không tệ"
Tại thời đại phong kiến không thể nói bằng năng lực kiếm cơm, việc này còn phải xem xuất thân, giai cấp, một thương nhân kiếm nhiều tiền như vậy tuyệt đối không được, bởi hắn đang xung kích toàn bộ giai tầng thống trị.
Quách Đạm kiếm tiền nhiều như vậy chính là đang tự tìm đường chết, đáng tiếc số tiền này không phải của Quách Đạm mà là của Vạn Lịch.
Vạn Lịch kiếm nhiều như thế lại là chuyện vô cùng bình thường.
Lão hồ ly Thân Thì Hành đã sớm nhìn ra mờ ám trong đó, hắn hiểu rất rõ Vạn Lịch, giả vờ giả vịt ừ một tiếng: "Hắn kiếm xác thực quá nhiều, thế nhưng ta nghĩ không cần đến chúng ta mở miệng, nếu để ngôn quan biết, bọn hắn tự nhiên sẽ thượng tấu cho bệ hạ."
Chuyến này Quách Đạm vào cung mất hơn nửa ngày, thời điểm hắn về đến Khấu gia đã là canh ba sáng, làm Khấu Ngâm Sa lo lắng muốn chết, giữa đêm tháng chạp lạnh giá, nàng không thể nào ngồi trong phòng, mà ra ngoài tiền viện chờ đợi Quách Đạm trở về.
"Phu quân!"
Thật vất vả ngóng trông Quách Đạm trở về, Khấu Ngâm Sa lập tức đi tới.
Quách Đạm thấy Khấu Ngâm Sa mặc áo choàng đứng ở bên ngoài, thần sắc tràn ngập lo lắng, không nhịn được kinh ngạc nói: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Khấu Ngâm Sa lại kích động nói: "Chàng làm sao giờ này mới trở về?"
Lúc nói chuyện, nàng hình như ngửi được một chút mùi rượu, không nhịn được nói: "Chàng đi uống rượu?"
Quách Đạm lập tức phản ứng lại, vội vàng nói: "Đáng chết, đáng chết, khiến phu nhân lo lắng, thực sự là. .. Nhưng thật ra là như thế này, ta đàm luận với bệ hạ rất vui vẻ nên bệ hạ liền lưu ta lại trong cung ăn cơm, tùy tiện uống một chút rượu."
MẠ2"
Khấu Ngâm Sa chớp chớp mắt, ngạc nhiên nói: "Đàm luận rất vui vẻ?"
"Đúng vậy a!"
Quách Đạm nói: "Lần sau ta nhất định sẽ phái người thông báo cho phu nhân một tiếng tránh phu nhân lo lắng." không chế tác xong bảng báo cáo tài vụ đã vội vàng vào cung, chuyện này sao có thể... ."
Quách Đạm ồ một tiếng: "Trên đường vào cung ta thuận tiện vẽ một bức."
Khấu Ngâm Sa có chút im lặng, hỏi: "Phu quân, chàng có phải còn ẩn giấu không ít thực lực?"
Trên đường đi liền vẽ xong bảng báo cáo tài vụ, vậy cũng quá khoa trương đi, muốn chế tác bảng báo cáo tài vụ thì ít nhất cũng phải xem hết trương mục.
Thiên tài cũng không thể tùy hứng như thế.
Quách Đạm sửng sốt một chút, chợt cười lên ha hả, một tay ôm Khấu Ngâm Sa vào lòng, nói: "Phu nhân hiểu lầm, nàng ngẫm lại xem, chúng ta chỉ là thương nhân, làm sao hiểu về quốc gia tài chính, bệ hạ muốn chúng ta thống kê trương mục cũng không phải để chúng ta giải quyết vấn đề, mà là để uy hiếp những tham quan ô lại kia, vì vậy ta căn bản không cần nói cái gì, tùy tiện tâm sự là được."
"Thì ra là thế."
Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng gật đầu, lại có vẻ hơi trách cứ nói: "Cho dù như thế, chàng cũng không thể qua loa, một phần vạn chọc giận bệ hạ. . ."
Quách Đạm cướp lời nói: "Nếu ta quá nghiêm túc, chỉ sợ bệ hạ lại sẽ cho ta đến Hộ bộ nhậm chức, hoặc để ta tịnh thân vào cung, lần trước làm ta sợ mất mật, ta vẫn nên điệu thấp thì hơn."
Khấu Ngâm Sa ngẫm lại cũng đúng, không nhịn được cười khổ lắc đầu, bao nhiêu người nguyện đầu rơi máu chảy chỉ vì có thể vào triều làm quan, mà vị phu quân này của nàng lại phí hết tâm tư để không vào triều làm quan.
Người so với người thật đúng là tức chết a!
Quách Đạm ôm chặt Khấu Ngâm Sa, đi vào trong nhà, vừa đi, vừa nói: "Phu nhân, năm mới sắp đến, năm ngoái chúng ta đã không nghỉ tết, cho nên năm nay cũng không thể không có ngày nghỉ, sang năm chúng ta sẽ có rất nhiều chuyện muốn làm, lần này chúng ta cho nhân viên Nha hành nghỉ dài hạn để bọn họ nghỉ ngơi thật tốt."
Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng gật đầu nói: "Liền theo ý phu quân."
Quách Đạm cười hắc hắc nói: "Chúng ta cũng nghỉ ngơi tốt một chút, chuyên tâm sinh hài tử." thể nói là tốt nhất, thế nhưng cũng xác thực rất vất vả, không có Nha hành nào có thể so sánh được, một năm này hoàn toàn không được nghỉ lễ, sang năm lại càng nhiều công việc phải làm, mặc dù nhà tư bản không có nhân tính, nhưng cũng không thể làm đến chết, treo ngược cũng phải để bọn họ thở một ngụm.
Ngày thứ hai, phu thê hai người thương lượng cùng Khấu Thủ Tín, quyết định cho tất cả nhân viên một kỳ nghĩ lễ kéo dài mười tám ngày, từ cuối năm đến đầu xuân sang năm, hơn nữa trong mười tám ngày nghỉ này nhân viên vẫn được nhận một tháng tiền lương, tương đương tiền thưởng cuối năm.
Nhân viên đặc biệt xuất sắc của các bộ phận còn được đặc biệt ban thưởng.
Tin tức này khiến trên dưới Nha hành sĩ khí đại chấn.
Nhưng cùng lúc Nha hành cũng trở nên vô cùng bận rộn, bởi vì tin tức tiền trang hoàn thành thử nghiệm đã được truyền đi, bởi mấy người Tần Trang đều đem ngân lượng gửi vào tiền trang khiến rất nhiều thương nhân tới hỏi thăm các vấn đề liên quan tới gửi ngân.
Mặt khác, cũng không biết từ nơi nào truyền ra tin tức, nói Quách Đạm trong nửa năm này tại Vệ Huy phủ cuồng kiếm sáu vạn lượng.
Tin tức này truyền đi, toàn bộ kinh thành trở nên sôi trào.
Tốc độ kiếm tiền này đánh vỡ tất cả các ghi chép từ trước đến nay, tương đương 1/40 thu nhập thực tế của quốc khố, còn không tính những mua bán khác của Quách Đạm, đây không phải chính là tiết tấu phú khả địch quốc sao?
Kim Ngọc lâu!
"Lão gia, tăng! Tăng!"
Quản gia Chu gia kích động chạy vào phòng nghỉ của Chu Phong hướng Chu Phong nói: "Lão gia, cổ phần của Nhất Tín nha hành đã đột phá ba lượng, tăng tới ba lượng hai."
"Ngươi nói cái gì?"
Chu Phong kích động đứng dậy, nói: "Tại sao lại tăng nhiều như thế?"
Quản gia nói: "Bởi vì có tin tức truyền ra, nói Quách Đạm trong nửa năm này tại Vệ Huy phủ kiếm được sáu vạn lượng, vì vậy khiến giá cổ phiếu của Nhất Tín nha hành tăng nhanh."
"Là ai truyền ra tỉn tức này?"
"Vậy thì không biết, thế nhưng lời đồn là có mũi có mắt hẳn sẽ không Hắn vừa nói vừa kể lại những tin tức bên ngoài cho Chu Phong.
Chu Phong âm thầm tính một lầm, giống như cũng không sai, đột nhiên khẽ nói: "Ta thấy những người này điên rồi đi, nhận thầu Vệ Huy phủ là Quách Đạm mà không phải Nha hành, bọn hắn mua cổ phần Nha hành làm gì."
Quản gia nói: "Có lẽ là bởi vì Quách Đạm đến cùng vẫn là Khấu gia nữ tế, mặc kệ thế nào, giá cổ phiếu tóm lại là tăng, vì sao lão gia còn không cao hứng?"
Chu Phong tể oải nói: "Ta có thể cao hứng sao? Một là đua ngựa, một là Vệ Huy phủ, hai mua bán kiếm lợi nhiều nhất Nha hành đều bỏ lỡ cơ hội, hơn nữa đây đều là do chúng ta yêu cầu, ngươi nói có kỳ quái hay không, làm sao lại trùng hợp như vậy, mua bán kiếm lợi nhiều nhất đều bị chúng ta cự tuyệt ở ngoài cửa, tại sao ta cảm thấy ta tuyệt không biết làm mua bán."
Nói đến phần sau, chính hắn cũng có chút mơ hồ.
Mà mấy cổ đông khác như Tào Đạt, Tần Trang cũng đều giống như Chu Phong, nghe được tin tức này, thật sự là hối hận muốn chết, toàn bộ đều hoàn mỹ bỏ lỡ.
Nếu có thể mò lấy một cọc, vậy thì đại phát.
Tuy nhiên sự uể oải của bọn hắn cũng không ảnh hưởng đến nhiệt tình của thị trường.
Người tìm kiếm cơ hội nhập cổ phần Nha hành và tìm kiếm cơ hội đi Vệ Huy phủ buôn bán càng ngày càng tăng.
Hơn nữa tin tức này ảnh hưởng đến các mặt, mà không chỉ giới hạn trong giai cấp thương nhân.
Rất nhiều đại địa chủ là lòng như đao cắt, một năm hơn mười vạn lượng, bọn hắn trồng trọt cả một đời cũng không kiếm được nhiều như thế.
Điều càng làm bọn hắn khó chịu là, một tiểu thương nhân bất nhập lưu bởi vì không để ý lúc trước nhập cổ phần Nhất Tín nha hành, kết quả hiện tại lắc mình biến hoá thành đại phú thương, lúc này mới qua hơn một năm, tài sản trực tiếp tăng gấp ba bốn lần, ai mẹ nó có thể sát nhập, thôn tính gấp ba bốn lần thổ địa trong một năm.
Tiêu cực đại địa chủ hậm hực, chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh u ám, không nhìn thấy tương lai.
Tích cực đại địa chủ cũng bắt đầu nghe ngóng giá cổ phiếu.
Mà quan to hiển quý, hoàng thân quốc thích cũng bị kích thích rất lớn, ví dụ như Trịnh Thừa Hiến, hắn ở ngay trong nhà mình chửi ầm lên, lão tử đường đường là nhac nhị Ca Hàng đế tham mât chút ít tiền như vâv thôi mà kết quả mất hết tất cả hạng mục ở Liêu Đông, nửa năm không có việc làm, mà Quách Đạm lại kiếm được nhiều như vậy.
Thiên lý ở đâu!
Đại thần trong triều cũng không ngoại lệ, cũng đều cảm thấy việc này quá không hợp thói thường.
Càn Thanh cung.
"Bệ hạ, hôm nay quan viên lục bộ, Lục khoa cấp sự, và không ít đại thần nhao nhao thượng tấu, yêu cầu đàm phán một lần nữa với Quách Đạm về số thuế Vệ Huy phủ phải nộp cho triều đình."
Trương Thành báo cáo cho Vạn Lịch.
Vạn Lịch sửng sốt một chút, hỏi: "Vì cái gì?"
Trương Thành nói: "Cũng không biết là ai truyền ra tin tức, nói Quách Đạm trong nửa năm qua tại Vệ Huy phủ kiếm sáu vạn lượng."
"Sáu vạn lượng."
Vạn Lịch kích động đứng dậy.
Trương Thành gật đầu nói: "Đúng nha, tất cả mọi người cảm thấy Quách Đạm kiếm quá nhiều, triều đình bị thua thiệt, vì vậy yêu cầu đàm phán một lần nữa."
Vạn Lịch lắc đầu nói: "Không thể nào, lần trước gặp Quách Đạm trẫm còn hỏi hắn, hắn nói cụ thể kiếm được bao nhiêu phải chờ sang đầu năm sau mới biết được, Quách Đạm còn chưa tính ra, bọn hắn làm sao biết được."
Trương Thành ngượng ngùng nói: "Theo vi thần biết, Hộ bộ hình như tính toán dựa theo chế độ thu thuế ở Vệ Huy phủ, hơn nữa cũng chỉ là con số đại khái, bọn hắn không hề nói cụ thể là bao nhiêu."
Vạn Lịch con ngươi lắc lư mấy lần, nghĩ thầm, nửa năm liền kiếm sáu vạn lượng, một năm chí ít cũng phải kiếm được mười vạn lượng, con số này không khác bao nhiêu so với Quách Đạm lúc trước dự toán, chẳng lẽ là sự thật. Hắn ho nhẹ vài tiếng, nói: "Mới có sáu vạn lượng mà thôi, cũng không phải rất nhiều, bọn hắn cần thiết phải hưng sư động chúng như vậy sao."
Vạn Lịch nói lời này thật đúng là không có nhân tính, Trương Thành cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Một năm thu nhập mười vạn lượng, tham quan cũng không tham được nhiều như thế.
Ngài trước đây còn vì hai vạn lượng mà ăn nói khép nép cầu Từ Mộng Dương nha. Vạn Lịch lại nói: "Ngươi đi nói cho bọn hắn, lúc trước đem Vệ Huy phủ nhận thầu cho Quách Đạm là quyết định của trẫm, nếu như bây giờ lại đàm phán lần nữa, vậy sẽ tổn hại danh dự của trẫm, chỉ cần Quách Đạm không nộp thiếu thuế cho triều đình là được."
Đừng nói là nửa năm sáu vạn lượng, cho dù là mười vạn lượng, Vạn Lịch cũng sẽ không cho thêm một văn tiền.
Mà ngay trong ngày hôm nay, không trung đột nhiên rơi xuống những bông tuyết như lông ngỗng.
Bên ngoài ngoại ô phía nam, có ba người mặc áo choàng có mũ trùm, chậm rãi cưỡi ngựa hướng về kinh thành.
Dầu mỡ đại thúc bên trái ngẩng đầu nhìn những bông tuyết rơi xuống từ bầu trời, không nhịn được nói với người ở giữa: "Đầu lĩnh, may mắn chúng ta về sớm, nếu chậm một chút nữa thôi, chỉ sợ trên đường sẽ gặp không ít phiền phức."
Người ở giữa còn chưa trả lời, người bên phải đột nhiên chỉ về đằng trước, hét lên: "Đầu lĩnh mau nhìn kìa, kia không phải là tam tỷ a."
Người ở giữa và dầu mỡ đại thúc ngẩng đầu nhìn theo thì thấy cách đó không xa có một nữ tử mặc phi ngư phục cưỡi một con ngựa ô đang nhìn về phía bọn họ.
Không phải Dương Phi Nhứ thì là ai.
Mà ba người này chính là Đồng Lạp, Ngô Quan Sinh cùng Trần Húc Thăng vừa trở về từ Vệ Huy phủ.
Đồng Lạp không nhịn được nhíu nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ xoắn xuýt.
Ngô Quan Sinh nói: "Tiểu Ngũ, ngươi ồn ào gì chứ."
Trần Húc Thăng kinh ngạc nói: "Nhìn thấy tam tỷ, hai người chẳng lẽ không vui sao?"
Ngô Quan Sinh buồn bực nói: "Có gì vui vẻ chứ, lần này chúng ta trở về cũng không phải đoàn tụ, mà là ly biệt."
Trần Húc Thăng hai mắt mở một cái, vô ý thức kéo lại dây cương dừng bước không tiến, liếc nhìn Dương Phi Nhứ, lại hướng Đồng Lạp hỏi: "Đầu lĩnh, phải làm sao bây giờ?"
Đồng Lạp hơi trầm mặc, nói: "Thiên chức của Cẩm Y Vệ chúng ta là phục tùng hoàng mệnh, nàng cũng biết rất rõ điểm này, chúng ta qua đó đi."