Chương 374: Vô tình
Chương 374: Vô tìnhChương 374: Vô tình
Những truyền ngôn bên ngoài càng truyền càng tà dị, vốn dĩ rất nhiều người đều không quá tin tưởng, bởi con số này thực tế là quá lớn, nhưng sau đó lại có tin tức truyền ra, khẳng định Hộ bộ đã thống kê doanh thu thuế của Vệ Huy phủ, tin này khiến tất cả mọi người đều tin tưởng những truyền ngôn kia là thật.
Chuyện này lập tức khiến không ít người đến Nhất Tín nha hành nghe ngóng tin tức ngay trong ngày đổ tuyết lớn như vậy.
Chuyện này thậm chí cũng kinh động đến linh vật của Nha hành Khấu Thủ Tín, hắn đích thân đến văn phòng giám đốc, ngồi trước lò sưởi sát tường cùng Quách Đạm và Khấu Ngâm Sa.
"Hiền tế, những tin tức bên ngoài kia đều là thật sao?" Khấu Thủ Tín có vẻ bất khả tư nghị nói: "Ta nghe nói nửa năm này liền có thể kiếm được mấy vạn lượng?"
Quách Đạm phiền muộn lắc lắc đầu nói: "Không dối gạt nhạc phụ đại nhân, hiện tại tiểu tế cũng không rõ ràng lắm, bởi vì trương mục của Vệ Huy phủ còn chưa thống kê xong."
Khấu Thủ Tín nói: "Vậy thì kỳ quái, Vệ Huy phủ còn chưa thống kê xong, vậy những tin tức này từ đâu mà truyền ra?"
Khấu Ngâm Sa đột nhiên nói: "Nghe nói là do Hộ bộ thống kê ra, nữ nhi nghĩ rất có thể là từ trong triều đình truyền ra, nếu không sẽ không có nhiều người tin tưởng."
"Hộ bộ?" Khấu Thủ Tín nghe vậy, không nhịn được cau mày, một lát sau, hắn lại hỏi Quách Đạm: "Vậy tin tức này đến cùng là thật hay là giả?"
Quách Đạm cười khổ nói: "Tiểu tế cho rằng con số này chắc chắn không chính xác, nhưng cũng không chênh quá nhiều."
Khấu Thủ Tín cả kinh nói: "Nửa năm liền có thể kiếm mấy vạn lượng?"
"Nhạc phụ đại nhân, nếu như Nha hành trong nửa năm kiếm được lợi nhuận nhiều như thế mới đáng giá giật mình, thế nhưng Vệ Huy phủ có mấy chục vạn người, nếu như ngay cả chút tiền này cũng không kiếm được, vậy ai sẽ nhận thầu, tại thương nói thương, chúng ta trả một cái giá lớn như thế mới nhận thầu được Vệ Huy phủ, điểm ấy hồi báo không phải là đương nhiên sao?" Quách Đạm nhún nhún vai nói.
Sức sản xuất ở cổ đại cho dù có thấp đến mấy, mấy chục vạn người, sức sản xuất của mỗi người một năm chắc chắn không chỉ một hai lượng, làm ruộng cũng không chỉ một chút xíu như vậy, huống hồ Vệ Huy phủ bây Lấy nhân khẩu làm cơ số để tính thì Quách Đạm cảm thấy thật sự là không nhiều, còn xa xa mới đạt tới yêu cầu của hắn, nhưng Vệ Huy phủ cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Khấu Thủ Tín suy nghĩ một chút, cảm thấy Quách Đạm nói cũng không phải không có lý, nhưng vẫn có vẻ lo nghĩ nói: "Tuy nói như thế, thế nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy, người ta sẽ chỉ nhìn ngươi kiếm được bao nhiêu tiền, việc này. .. Việc này."
Khấu Thủ Tín nói mà chính bản thân mình cũng có chút quẫn bách, không biết nên diễn tả như thế nào.
Khấu Ngâm Sa nói: "Phu quân, ý của phụ thân là, từ xưa đến nay không có thương nhân nào có thể kiếm nhiều như thế, việc này sẽ làm cho rất nhiều người đố ky, triều đình có khả năng sẽ yêu cầu phu quân đàm phán lại một lần nữa."
"Đúng đúng đúng, lão hủ chính là có ý này." Khấu Thủ Tín vội vàng gật đầu, lại nói: "Hiền tế, chúng ta phải nghĩ biện pháp đè việc này xuống, chuyện này rất bất lợi đối với chúng ta, chỉ sợ sẽ vì thế mà sinh thêm khó khăn trắc trở."
Quách Đạm ha ha nói: "Nhạc phụ đại nhân, phu nhân, hai người lo lắng như vậy làm gì, ta không quan trọng, triều đình muốn bao nhiêu ta liền cho bấy nhiêu, dù sao cũng không phải tiền của chúng ta, chỉ cần bệ hạ đồng ý là được."
Khấu Thủ Tín, Khấu Ngâm Sa đồng thời sững sờ.
Đúng thế!
Đâu đều là tiền của Hoàng đế kiếm được.
Nghĩ tới chỗ này, Khấu Thủ Tín và Khấu Ngâm Sa đều thở ra một hơi.
Thương nhân kiếm nhiều tiền như vậy thì chính là một con đường chết, thế nhưng Hoàng đế kiếm nhiều tiền như vậy lại là chuyện đương nhiên.
Đây chính là nguyên nhân vì sao lúc trước Quách Đạm cầm tiền của Vạn Lịch một mình nhận thầu Vệ Huy phủ, Quách Đạm vẫn luôn luôn tránh để Nha hành trở nên giàu nhất, có Vạn Lịch ngăn ở phía trước, Nha hành kiếm nhiều một chút sẽ không có người để ý.
"Tuy nhiên vẫn phải điệu thấp một chút."
Quách Đạm đột nhiên xoay chuyển giọng nói, rồi lại ha ha cười nói: "Bây giờ chúng ta biểu hiện càng điệu thấp, bên ngoài càng tin tưởng đây là sự thật, như vậy có thể kéo giá cổ phiếu của Nha hành tăng cao hơn nữa, đồng thời cũng có thể khiến danh tiếng của Vệ Huy phủ vang xa hơn, người ta sẽ nghỉ tết trước thời hạn."
"Nghỉ trước thời hạn?"
Khấu Thủ Tín nghỉ hoặc nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm gật đầu nói: "Bây giờ không phải có rất nhiều người đến Nha hành hỏi thăm tin tức sao? Đây vốn là chuyện tốt với Nha hành chúng ta, thế nhưng nếu như vào lúc này chúng ta cố ý nghỉ trước thời hạn, nhạc phụ đại nhân cho rằng bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Có thể sẽ cho rằng tiền chúng ta kiếm được còn không chỉ ngần ấy, tiểu tế còn dự định phái người thả chút tin tức, đổ thêm dầu vào lửa để nó càng đốt vượng hơn."
Trong lúc nói chuyện, Quách Đạm khom người nhặt một mảnh gỗ vứt vào bên trong lò sưởi.
Qua một lát, lửa bên trong lò sưởi liền trở nên vượng hơn.
Khấu Thủ Tín vuốt vuốt sợi râu, cười khổ nói: "Hiển tế, ngươi làm như vậy chính là lấy hạt dẻ trong lò lửa a."
Quách Đạm nói: "Nhạc phụ đại nhân nói sai rồi, tiểu tế làm như vậy là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn."
"Ngươi... !"
Khấu Thủ Tín bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Thôi, thôi, chính ngươi nhìn xem rồi tự xử lý đi, lão hủ thật đúng là không có phần tâm cảnh này a!"
Quách Đạm thật sự không hề lo lắng về việc này, tương lai hắn còn muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa, bởi vì hắn hiểu rất rõ Vạn Lịch, muốn Vạn Lịch lấy tiền từ trong túi còn khó hơn lên trời. Kỳ thật bất kể tiểu kim khố ở kinh sư, hay là kim khố ở Vệ Huy phủ đều có người của Vạn Lịch thống kê và bảo hộ.
Đây chính là Quách Đạm chủ động yêu cầu, nhiều tiền như vậy, hắn cũng không dám tự mình quản, một phần vạn bị người đoạt, vậy phải làm sao, hắn chỉ cần quyền sử dụng. Hơn nữa nếu bị thua thiệt, Vạn Lịch lập tức sẽ biết tin tức, sau đó tìm hắn nói chuyện. .
Đông đông đông!
Một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
Lại nghe ngoài cửa có người nói: "Giám đốc, có một nữ tử tên là Dương Phi Nhứ muốn gặp ngài."
"Phi Nhứ?"
Khấu Ngâm Sa nhìn về phía Quách Đạm.
Quách Đạm vội vàng nói: "Không phải ta mời nàng ta đến." không thôi, nói: "Ta cũng không nói là chàng mời nàng đến, ta nghĩ có lẽ bệ hạ phái nàng đến."
Nói xong, Khấu Ngâm Sa lại hướng Khấu Thủ Tín nói: "Phụ thân, nếu không người đến phòng làm việc của nữ nhi ngồi một chút?"
Khấu Thủ Tín cười gật đầu.
Quách Đạm buồn bực nói: "Phu nhân, ta cũng không nói muốn gặp nàng ta, bây giờ ta được yêu thích như thế, phải có hẹn trước mới có thể gặp, như vậy mới có thể thể hiện được bức cách của ta."
Khấu Ngâm Sa lườm hắn một cái, sau đó đỡ Khấu Thủ Tín ra ngoài từ cửa sau.
Đợi đến lúc cửa đóng lại, Quách Đạm mới hướng ra phía ngoài nói: "Mời Dương tiểu thư vào đi."
Chờ một lúc, cánh cửa mới được mở ra từ bên ngoài, chỉ thấy Dương Phi Nhứ mặc phi ngư phục, trong tay cầm tú xuân đao bước vào trong phòng, lại quay người gật đầu với người ngoài cửa nói: "Đa tạ."
"Không cần tạ."
Vừa dứt lời, cánh cửa liền khép lại.
"Ai u! Khách quý hiếm gặp, thật sự là khách quý hiếm gặp nha!"
Quách Đạm đứng dậy, kích động không thôi nói: "Dương đại mỹ nữ, ta thật sự không ngờ ngươi vậy mà lại chủ động tới tìm ta, điều này có thể chứng minh cố chủ như ta đây còn tính là không tệ. Tới tới tới, ngồi một chút, mời ngồi."
Khuôn mặt Dương Phi Nhứ không hề có cảm xúc liếc mắt nhìn Quách Đạm, cực kì lãnh đạm nói: "Đa tạ, nhưng ta quen đứng."
"Bây giờ chúng ta đã không còn quan hệ công việc nữa, không cần thiết phải khách khí như vậy. Tốt a, vậy ngươi tự mình nhìn xem rồi xử lý, tạm thời cứ cho là nhà mình a."
Quách Đạm vừa nói, vừa đi đến tủ rượu, lấy một bầu rượu ra, nói "Muốn một chén hay không?"
Dương Phi Nhứ lắc đầu, lại nói: "Hôm nay ta tới đây vì có chuyện muốn hỏi rõ ràng?"
"Việc công hay là việc tư?" Quách Đạm nghiêng đầu nhìn nàng.
Dương Phi Nhứ lập tức nói: "Việc công."
Quách Đạm gật đầu, uống cạn rượu trong chén, sau đó đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống, rất ra dáng giám đốc mà hỏi thăm: "Chuyện gì?" vào Thiên Hộ sở kia."
"Hóa ra là vì chuyện này mà đến." Quách Đạm gật đầu nói: "Là có chuyện như vậy, có vấn đề gì sao?"
Dương Phi Nhứ nhíu lông mày một cái, kích động hỏi: "Vì sao?"
Quách Đạm cười nói: "Bởi vì ngươi không thích hợp."
"Ta không thích hợp?" Dương Phi Nhứ trợn to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Quách Đạm.
Tựa như nói, tên phế vật ngươi ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi còn có thể làm Cẩm Y Vệ, vậy mà ta không thích hợp? Ngươi đang nói đùa sao?
Thần sắc Quách Đạm trở nên nghiêm túc nói: "Xét theo quan hệ cá nhân thì ta cảm thấy ngươi rất không tệ, thế nhưng nếu xét về thái độ làm việc thì ngươi tuyệt đối là người kém cỏi nhất ta từng gặp, cũng không có người thứ hai."
Dương Phi Nhứ cười lạnh nói: "Ngươi rõ ràng chính là công báo tư thù, ta biết ngươi ghi hận mấy lần trước ta làm ngươi khó xử."
"Tuyệt đối không phải."
Quách Đạm liên tục khoát tay, nói: "Ta tuyệt đối là luận sự, không hề có nửa điểm tư tâm. Ta liền hỏi ngươi một vấn đề, nếu như bệ hạ an bài phụ thân hoặc ca ca của ngươi đến bảo hộ ta, bọn họ có thể không kiên nhẫn giống như ngươi hay không?
Đừng nói ta là một thương nhân tứ chỉ khoẻ mạnh, có thân phận, có địa vị, cho dù ta chỉ là một ăn mày tứ chỉ không khoẻ mạnh, ta tin tưởng phụ thân và ca ca của ngươi cũng nhất định sẽ tận tâm tận lực bảo vệ ta, giống như mấy hộ vệ hiện tại đang bảo vệ ta, nhân gia trước kia bảo vệ bệ hạ như thế nào bây giờ bảo hộ một thương nhân cũng như thế đó, thái độ làm việc không hề thay đổi."
Dương Phi Nhứ kích động nói: "Vì sao ngươi không xem lại chính mình, ngươi có chút nào tôn trọng ta hay không?"
Quách Đạm cười nói: "Ta không phủ nhận ta rất thích nói đùa, có lẽ có chút trò đùa khiến ngươi khó chịu, nhưng ta chỉ là một thương nhân, ta nói vài câu đùa giỡn cũng không đau đớn gì, hơn nữa cũng không phải công việc của ta, thế nhưng ngươi xem thái độ của ta khi làm việc cho bệ hạ, có việc nào không cẩn thận tỉ mỉ hay không, hay có một chút cảm xúc bất mãn nào hay không?"
Nói xong, hắn đứng dậy đi tới trước bàn, lưng dựa vào bàn, nói: "Nói thật, mỗi một lần ta nhìn thấy ngươi biểu lộ ra khao khát hướng tới Cẩm Y ngươi ở trước mặt ta chính là đang làm bẩn thứ trong lòng ngươi khao khát hướng tới nhất."
Thân thể Dương Phi Nhứ khẽ run lên, căm tức nhìn Quách Đạm, tay phải nắm chặt tú xuân đao rung lên kèn kẹt.
Vinh quang của Cẩm Y Vệ, vinh quang của phụ thân và ca ca chính là thứ quý giá nhất trong lòng nàng.
Nàng ở kinh thành đã sớm nghe về chuyện Thiên Hộ sở mới, nó chính là thứ mà nàng vẫn luôn đau khổ chờ đợi, nàng sở dĩ nguyện ý một mực đi theo Đồng Lạp trông coi đường phố chính là vì không muốn làm nanh vuốt cho Đông xưởng, cho nên một Thiên Hộ sở hoàn toàn không bị Đông xưởng khống chế thật sự là ước mơ tha thiết nhất của nàng, thế nhưng nàng không ngờ rằng, kết quả lại là, nàng vậy mà không có tư cách tiến vào Thiên Hộ sở này.
"Ngươi đừng nhìn ta như vậy."
Quách Đạm thu vào ý cười, nói: "Ta chỉ luận sự mà thôi, kỳ thật ta đối đãi với ngươi như vậy càng nhiều là vì ta xem ngươi như bằng hữu, ngươi có thể tới đây gặp ta, ta rất vui vẻ, nhưng điều này cũng là bởi vì trong thời gian ngươi bảo vệ ta, không có khiến ta cảm thấy một chút tỉnh thần nghề nghiệp nào cho nên làm ta càng ngày càng xem ngươi trở thành bằng hữu.
Thế nhưng Thiên Hộ sở này vô cùng quan trọng đối với bệ hạ, vì vậy ta không hi vọng dạng người như ngươi gia nhập, chuyện này không có quan hệ với việc ngươi là nữ nhân hay không, mà là ta cảm thấy ngươi căn bản không thể nào đảm nhiệm công việc này.
Ta nguyện ý vì chuyện này quyết định xin lỗi ngươi, thế nhưng ta không có khả năng đồng ý cho ngươi tiến vào Thiên Hộ sở của ta."
"Quấy rầy rồi!"
Dương Phi Nhứ ném xong câu nói này, liền quay người rời đi.
Đột nhiên nghe ngoài cửa có người hét lên: "Ai u, là ai nha, mắt mù sao."
"Nội tướng, thật xin lỗi."
"A, hóa ra là Phi Nhứ nha, lần này thì thôi, nhưng lần sau ngươi đi đứng phải chú ý nha."
Vừa dứt lời, liền thấy Trương Thành đi vào.
Trương Thành đương nhiên không cần thông báo.
"Nội tướng đại giá quang lâm, Quách Đạm không có từ xa tiếp đón, thứ tội, thứ tội." Trương Thành vừa xoa bả vai, vừa nói: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì, làm sao ta thấy Dương Phi Nhứ nổi giận đùng đùng rời đi."
Quách Đạm ồ một tiếng: "Nàng thổ lộ với ta, nhưng ta vô tình cự tuyệt."