Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 377 - Chương 376: Biến Đổi Khôn Lường

Chương 376: Biến đổi khôn lường Chương 376: Biến đổi khôn lườngChương 376: Biến đổi khôn lường

Dư luận bên ngoài mặc dù truyền đi xôn xao, phố lớn ngõ nhỏ cơ hồ đều đang nói về chuyện này, thế nhưng cửa ải cuối năm sắp đến, bất kể là nội các, lục bộ, hay là mười hai giám thế nhưng không có thời gian tiếp tục chú ý Quách Đạm kiếm được bao nhiêu tiền.

Bây giờ trong cung là một mảnh bận rộn, mặc dù quốc gia có rất nhiều vấn đề, thế nhưng theo truyền thống của Minh triều thì cho dù nhiều vấn đề hơn nữa cũng không thể thiếu cấp bậc lễ nghĩa.

Toàn bộ văn võ bá quan đều đang bận rộn chuẩn bị đại triều hội tết nguyên đán.

Việc này kỳ thật chính là công việc quan trọng nhất của Minh triều, nội các đại thần hầu như mất một nửa thời gian để bận rộn các công việc liên quan đến lễ pháp, lễ pháp ở Minh triều quả thực là rườm rà đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Đừng nói là Khổng thánh nhân, cho dù là Trình Chu hai thánh thế nhưng cũng không dạy bọn hắn làm như vậy.

Chính là những lễ pháp này đã tạo nên nhân vật truyền kỳ - Vạn Lịch.

Kỳ thật bắt đầu từ những năm trước, Vạn Lịch đã bắt đầu qua loa cho xong, tế bái thiên địa, hắn không thích đi, tế bái tổ tiên, hắn cũng không thích đi, năm ngoái đã không đi.

Phải biết rằng ở cổ đại, tế bái tổ tiên chính là đại sự, hàng năm bách tính đều đi tế bái, huống chỉ là Hoàng đế.

Thế nhưng vật cực tất phản.

Vạn Lịch mười tuổi đã lên làm Hoàng đế, một hài tử ngây thơ hoạt bát lại mập lại manh lại đáng yêu như vậy, mỗi ngày đều phải đối mặt với lễ pháp lễ pháp lễ pháp, là người đều sẽ chán ghét, chỉ là vì trước kia bị Trương Cư Chính và Thái hậu đè ép, không có cách nào mới phải chịu đựng, đừng nói giả bệnh, cho dù là bị bệnh thật sự, Vạn Lịch cũng đi. Thế nhưng bây giờ chính mình làm chủ, tâm lý phản nghịch liền xông ra.

Hắn rất sớm liền đã hạ chỉ nghỉ tết, chính là ám chỉ với đám đại thần, năm nay trẫm cũng không làm những công việc này, hắn chỉ giữ lại khâu thu nhận lễ vật và ban tiệc rượu cho quần thần trong đại triều hội tết nguyên đán mà thôi.

Thu nhận lễ vật hắn đương nhiên yêu thích, cho nên không thể bỏ qua, đây là thánh nhân cho hắn một cơ hội quang minh chính đại nhận hối lộ từ quần thần, với đức hạnh trước kia của Vạn Lịch, ai cuối năm tặng quà nay, tâm tính của hắn đã phát sinh một chút biến hóa, tướng ăn trở nên càng thêm khó coi, dù sao Vệ Huy phủ một năm kiếm cho hắn nhiều tiền như vậy, ngươi tặng cho hắn trăm ngàn lượng, hắn không nhất định sẽ nhớ kỹ.

Đương nhiên, Vạn Lịch cũng không keo kiệt đến mức thành thánh nhân, phía sau đại triều hội còn có một khâu ban thưởng tiệc rượu cho các đại thần, hắn cũng không định bỏ qua khâu này, nói chung cũng cần một chút ban thưởng, đám đại thần mới có thể hiệu trung với hắn.

Mà ban thưởng tiệc rượu cho quần thần vừa đạt được mục đích chính trị, lại có thể sống phóng túng, bản thân hắn cũng rất thích, làm chuyện mình thích thì cho dù bị bệnh cũng sẽ không bỏ qua.

Hoàng đế có đi hay không là một chuyện, thế nhưng đám đại thần nhất định phải làm tốt những lễ nghi này, cho dù phải tiêu tốn thêm thời gian, hay thêm tỉnh lực hơn nữa, dù nghèo cũng không thể nghèo lễ pháp.

Mà cùng so sánh, thương nhân đều đang bận rộn, ai ai cũng đều chê thời gian trôi quá nhanh, nào có công phu làm những thứ lễ pháp này.

Minh Vương triều to như vậy, đám đại thần ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác đều làm những công việc này mà cũng không chê phiền, thật đúng là làm người ta say.

Mùa đông mấy năm gần đây lạnh hơn bình thường, tuyết lớn bay đầy trời, giữa trời đất mênh mông giống như treo lên một tấm màn màu trắng, trắng xoá một mảnh.

Một nữ tử mặc phi ngư phục màu đỏ tươi, cúi đầu đi trên đường phố trống rỗng, ủng da giẫm lên mặt đất phủ tuyết thật dày phát ra tiếng kẹt kẹt kẹt kẹt, khiến nàng càng trở nên cô đơn hơn, đi theo nàng chỉ có những dấu chân liên tiếp.

Trong lúc lơ đãng, nàng đã đi tới trước một chiếc lều gỗ lớn.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa, trong mắt lộ ra chút ướt át.

Đột nhiên, cánh cửa từ bên trong mở ra, chỉ thấy một nam nhân chừng ba mươi tuổi, mày rậm mắt to đứng ở bên trong cửa, hắn nhìn nữ tử ở ngoài cửa, không khỏi thở dài nói: "Vào bên trong trước đi."

Nữ tử kia chậm rãi gục đầu xuống, yên lặng đi vào.

Nữ tử này chính là Dương Phi Nhứ, mà nam tử kia chính là Đồng Lạp.

Vào bên trong lều gỗ, Dương Phi Nhứ theo thói quen đi đến cạnh cột lều, yên tĩnh dựa lưng đứng đó.

"tiếna chén nước nóng trước đị" Đồng Lạp đưa cho nàng một chén nước nóng.

"Đa tạ"

Dương Phi Nhứ tiếp nhận chén nước, cầm trong lòng bàn tay, lại không hề phát giác ra chút nóng bỏng nào.

Đồng Lạp thở dài: "Xem ra ngươi đã đi tìm Quách Đạm."

Dương Phi Nhứ nhẹ nhàng gật đầu.

Đồng Lạp nói: "Vậy hắn đã nói cho ngươi lý do rồi sao?"

"Ừm."

"Vậy ngươi nghĩ như thế nào?" Đồng Lạp lại hỏi.

Dương Phi Nhứ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Đồng Lạp, lời nói ngập ngừng ở bờ môi, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Đồng Lạp nói: "Kỳ thật ngươi có thể đi tìm Thái hậu, thỉnh cầu Thái hậu ân chuẩn cho ngươi tiến vào Thiên Hộ sở ở khu đua ngựa."

Dương Phi Nhứ mở miệng nói: "Quách Đạm có phải đã nói với đầu nguyên nhân hắn không cho ta tiến vào Thiên Hộ sở này rồi phải không?"

Đồng Lạp chần chừ một lúc, sau đó nhẹ gật đầu.

Dương Phi Nhứ nói: "Đầu cũng đồng ý với hắn, đúng hay không?"

Đồng Lạp không lên tiếng.

Dương Phi Nhứ lại hỏi: "Nếu như đổi lại là phụ thân hoặc là ca ca của ta đi bảo vệ Quách Đạm, bọn họ nhất định sẽ làm tốt hơn ta, đúng không?"

Đồng Lạp vẫn không lên tiếng.

Dương Phi Nhứ ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi mắt hẹp dài, sáng tỏ, trong suốt của nàng ánh lên ánh nước lấp lánh, hỏi: "Đúng hay không?"

Đồng Lạp thở dài: "Ta chỉ biết rằng phụ thân và ca ca của ngươi, lần nào cũng đều xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ."

Dương Phi Nhứ chậm rãi dựa lưng vào cột lều, hai đầu lông mày toát lên vẻ thống khổ.

Đồng Lạp biết rõ nàng sở dĩ thích dựa lưng vào cột là bởi vì từ nhỏ nàng đã cô đơn một mình lớn lên, nhưng tính tình của nàng lại tương đối cố chấp, chưa từng tuỳ tiện cúi đầu cầu xin người khác, cột nhà cứng rắn liền trở thành điểm tựa duy nhất của nàng, nói: "Phi Nhứ, ngươi có thể coi phụ thân và ca ca của mình như tấm gương, thế nhưng ngươi cuối cùng cũng không phải bọn họ, ngươi cũng không có khả năng trở thành người giống y hệt phụ thân hoặc là ca ca của ngươi.

Kừ th↠mỗi nnaười đều cá khuvết điểm của riêna mình. nhu thân và ca ca của ngươi cũng không phải là người hoàn mỹ, thế nhưng có một điểm ngươi rất giống họ, chính là sẽ không tuỳ tiện chấp nhận thất bại. Ngươi còn nhớ lúc trước so tài cùng ta không?"

Dương Phi Nhứ nghiêng đầu nhìn về phía Đồng Lạp.

Đồng Lạp nói: "Ba năm, ngươi ròng rã so tài với ta ba năm, trong ba năm đó, ngươi chưa từng thắng ta được một lần, thế nhưng ngươi chưa bao giờ nhụt chí giống bây giờ, ngày qua ngày rèn luyện bản thân, ba năm sau, ta chưa từng thắng nổi ngươi."

Dương Phi Nhứ nghe vậy, chân mày nhướng lên, trầm tư hồi lâu.

Một tiếng soạt vang lên.

Rồi lại có một tiếng coong vang lên, ánh lửa văng khắp nơi.

Chỉ thấy Đồng Lạp đang cầm trong tay một thanh đao vừa mới rút ra khỏi vỏ, kinh ngạc nói: "Ngươi làm gì vậy?"

Dương Phi Nhứ cầm tú xuân đao, cười lạnh: "Ta cần tìm lại một chút lòng tin trên thân đầu."

Nói xong, nàng lập tức vung một đao chém mạnh xuống.

"Đáng chết, thật đúng là lấy oán báo ơn."

Đồng Lạp không khỏi tức giận mắng một câu.

Vân Hà quan.

Từ sau cuộc nói chuyện với Quách Đạm, Từ cô cô chưa từng ra khỏi đạo quán, những ngày này nàng vẫn luôn ở trong một đạo gian, trong căn phòng này cũng không phải thờ phụng Tam Thanh Tứ Đế, mà chỉ thờ phụng một bài vị.

Đông đông đông!

Một tràng tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của Từ cô cô "Cư sĩ, nước đã nấu xong."

Từ cô cô mở mắt ra, nói "Ta biết."

Nàng chậm rãi đứng dậy, nhìn bài vị kia, yếu ớt thở dài: "Lúc đó đồ nhi phạm phải sai lầm lớn, là ân sư thu lưu đồ nhi, nếu như không có ân sư dạy bảo thì sẽ không có đồ nhỉ ngày hôm nay, đồ nhi cũng muốn một lòng tu đạo từ đó, thế nhưng. .. Thế nhưng có một số việc đồ nhi cuối cùng vẫn không bỏ xuống được, mong rằng ân sư có thể tha thứ cho đồ nhi."

Đứng một lát, nàng mới quay người đi ra ngoài.

Một canh giờ sau.

Từ cô cô đi ra từ trong phòng tắm, chỉ thấy mái đóc đen tuyền óng ả màu đen, khuôn mặt trứng ngỗng hoàn hảo phía dưới của mỹ nhân được lộ ra trọn vẹn, mày như thúy vũ, đôi mắt trong veo như nước, làn da trắng như tuyết thổi qua liền phá.

Mặc trên người không còn là bộ đạo bào màu vàng nhạt nữa mà là một bộ váy nguyệt hoa*, màu sắc cực kì nhẹ nhàng trang nhã, nhưng lại khó mà che đi khí chất ung dung hoa quý.

(Váy nguyệt hoa: Tên một loại váy cổ xuất hiện vào cuối thời nhà Minh. Giống như váy xếp ly, nhưng mỗi nếp gấp lại được nhuộm một màu rất nhẹ nhàng trang nhã, khi gió làm lay động thì như vầng sáng ngũ sắc quanh mặt trăng nên mới có tên như vậy. )

Chỉ riêng phần tư sắc này, trên đời chỉ sợ cũng khó có thể tìm ra người thứ hai có thể so sánh được, cũng khó trách trước đây có nhiều người như vậy muốn làm cô phụ của Từ Kế Vinh.

Khấu gia.

"Nhạc phụ đại nhân, bình tĩnh, bình tĩnh một chút, vất vả cần cù trồng trọt kiểu gì cũng sẽ có thu hoạch, cho dù lúc này không phải, lần sau cũng nhất định thành công, đây là chuyện sớm muộn."

Quách Đạm nhìn thấy Khấu Thủ Tín đi tới đi lui trước mặt, không nhịn được dở khóc dở cười, Khấu Thủ Tín từ sau khi bỏ đi quải trượng trở nên quá hoạt bát rồi, khó có thể khống chế.

"Gì mà vất vả cần cù trồng trọt."

Khấu Thủ Tín tức giận nói: "Nông dân phương bắc trồng trọt hai vụ một năm, Giang Nam thậm chí còn thu hoạch ba vụ một năm, thế nhưng ngươi thì sao, hai năm qua không hề có chút động tĩnh nào cả, nếu lần này lại không có, lão hủ sẽ tìm lang trung tới xem giúp hai người."

"Oa! Nhạc phụ đại nhân, ngài nói như vậy là công kích nhân thân a!"

"Thôi đi, thôi đi! Ngươi ngậm miệng."

Khấu Thủ Tín vung tay lên, lại tiếp tục đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa, lẩm bẩm: "Làm sao còn chưa có kết quả? Thật sự là gấp chết người a."

Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy tiếng gào của Khấu Nghĩa vang lên: "Lão gia! Lão gia! Đại hỉ, đại hỉ a! Đại tiểu thư mang thai."

Khấu Thủ Tín nghe xong giống như bị sét đánh trúng, toàn thân kịch liệt run rẩy, hai đầu gối mềm nhữn, phịch một tiếng quỳ xuống đất, ngẩng đầu nhìn trời, trong nháy mắt đã rơi lệ đầy mặt, kêu khóc nói: "Tổ tiên phù hộ, tổ tiên phù hộ a, Khấu gia ta cuối cùng cũng có hậu."

Ouách Đam vừa mới đứng dâv nahe thấy Khấu Thủ Tín nói như thế đột nhiên cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ, ngài có ý tứ gì? Không mang thai được chính là nồi của ta, mang thai lại thành công lao của tổ tiên. Ai... Quách Đạm nha Quách Đạm, sau này ngươi cũng đừng tự xem nhẹ bản thân, không phải người nào cũng có thể làm tiểu bạch kiểm, thất bại trước kia của ngươi có thể tha thứ được.

Xuân Mãn lâu.

"Tiểu. .. Tiểu Bá gia!"

Lúc Hoa Hoa tỷ thấy bại gia tử Từ Kế Vinh đại giá quang lâm thật giống như từ trên cầu thang "lăn" xuống, sau đó nhanh như cắt nhào về phía cửa.

Đáng tiếc Xuân Xuân đã trung can nghĩa đảm bảo vệ trước mặt Từ Kế Vinh, không cho nàng thành công nhào lên.

Từ Kế Vinh vẫy tay một cái, lập tức có bốn tên tuỳ tùng nâng một cái hộp tiến lên phía trước rồi mở hộp ra, sau đó hướng mặt đất đổ xuống.

Ào ào!

Từng thỏi bạc trắng bóng như những bông tuyết bay toán loạn bên ngoài trời kia không ngừng rơi xuống.

Hoa Hoa tỷ nhìn đến mức si ngốc.

Từ Kế Vinh hời hợt nói: "Hôm nay ta bao hết."

Hoa Hoa tỷ lập tức tâm hoa nộ phóng, vội vàng quát lên: "Chúng nữ nhi, còn không mau mau tới."

"Chờ một chút!"

Từ Kế Vinh nhấc tay lên, nói: "Để tất cả các nàng đều trở về phòng đợi đi, hôm nay không cho phép bất cứ ai ra khỏi phòng, bao gồm cả ngươi, ta chỉ muốn một mình yên tĩnh một chút."

Nói xong, hắn đi tới bên cạnh chiếc bàn ở chính giữa đại sảnh ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn đống bạc kia, khuôn mặt tràn đầy vẻ u sầu, phiền muộn không thôi nói: "Ta vốn không thể xài hết tiền trong nhà, bây giờ hàng năm còn kiếm được nhiều tiền như vậy, để ta xài như nào mới được đây! Ai."
Bình Luận (0)
Comment