Chương 402: Không hiểu liền đúng rồi
Chương 402: Không hiểu liền đúng rồiChương 402: Không hiểu liền đúng rồi
Không có mao bệnh!
Là một điểm tật xấu cũng không có!
Chuyện gì không tiêu tiền liền có thể làm tốt?
Hơn nữa điều kiện Vạn Lịch đưa ra cũng rất có đạo lý, tất cả đều là vì học sinh và lão sư.
Chí ít Vạn Lịch không nói, ai muốn xây dựng học viện thì phải cho hắn một khoản tiền.
Nhưng nếu Vạn Lịch thật sự muốn như vậy, đám đại thần ngược lại sẽ cảm thấy an tâm hơn.
Bởi vì đây mới là phong cách của Vạn Lịch.
Loại chuyện này Vạn Lịch cũng làm không ít.
Bọn hắn vốn cho rằng triều hội hôm nay sẽ chủ yếu thương nghị việc liên quan đến nhận thầu, nhưng không ngờ Vạn Lịch chỉ ngấm ngầm nói chuyện hại người một chút, sau đó đàm luận vậy mà lại liên quan đến vấn đề rất chính là giáo dục.
Đây thật sự đánh bọn hắn một cú trở tay không kịp, hơn nữa sáo lộ này cũng làm bọn hắn được cái này mất cái khác.
Bọn hắn không dám phản đối.
Nếu bọn hắn phản đối, Vạn Lịch có khả năng sẽ nghiêm cấm toàn bộ, vậy thì lợi bất cập hại a.
Tất nhiên lại sẽ dấy lên một trận phong ba lớn.
Thời điểm Trương Cư Chính ra lệnh đóng cửa tư học viện, thế nhưng đã giết không ít người.
Nói trở lại, kỳ thật trao quyền xây dựng tư học viện cho bất kỳ một châu phủ nào, cho dù Vạn Lịch quy định nhiều điều kiện như thế, bọn hắn cũng sẽ kiên quyết ủng hộ, ít nhất có thể quang minh chính đại xây dựng tư học viện, như vậy chẳng khác nào hủy bỏ một chính sách nữa của Trương Cư Chính.
Từ sau thời Thương Ưởng, kỳ thật rất ít khi xuất hiện hiện tượng người đi trà không lạnh.
Vấn đề là hết lần này tới lần khác lại trao quyền cho ba phủ Khai Phong, Chương Đức, Hoài Khánh.
Phải biết rằng khế ước nhận thầu còn chưa khô mực nha! "Khương huynh, trong việc này nhất định có mờ ám."
Ra khỏi đại điện, Hoàng Đại Hiệu liền đến bên người Khương Ứng Lân, nhỏ giọng nói.
"Ta cũng nhìn ra, thế nhưng ta tạm thời cũng nghĩ không rõ."
Khương Ứng Lân gật đầu, khóe mắt lại liếc về phía Phương Phùng Thì, thấy Phương Phùng Thì cũng đang cau mày, đơn độc đi một mình, không cùng người nào trò chuyện.
Không chỉ có hắn, thậm chí mấy các thần Thân Thì Hành, Vương Gia Bình cũng đều nghĩ không rõ, người người đều biết trong việc này khẳng định có âm mưu, Vạn Lịch cũng không thế nào che giấu, đột nhiên nhắc đến việc này, không hề có bất kỳ bước đệm nào.
Nhưng âm mưu này đến cùng là gì, tất cả mọi người đều nghĩ mãi không ra.
Nếu như là chuyện khác tuyệt đối không khó nghĩ, bọn hắn thế nhưng là những người thông minh nhất trên đời này, nhưng hết lần này tới lần khác lại là giáo dục, Quách Đạm chỉ là một tiểu đồng sinh, để hắn chơi giáo dục, hắn cũng sẽ không chơi.
Hơn nữa nếu đem tư học viện đặt ở ba phủ, có khả năng sẽ hấp dẫn người đọc sách và danh sĩ trong thiên hạ đến đó, mà đại đa số người đọc sách trong thiên hạ đều rất chán ghét tên đồng sinh phản đồ Quách Đạm, đây không phải cố tình tìm phiền toái cho Quách Đạm sao?
Hưng An bá phủ.
"Xây dựng học viện?"
Từ Mậu không hiểu ra sao hướng Từ Mộng Dương nói: "Lão gia, ngài nói Quách Đạm muốn mở tư học viện?"
Từ Mộng Dương khẽ nói: "Quách Đạm chỉ là một tiểu đồng sinh, sao lại muốn xây dựng tư học viện, theo lão phu thấy, việc này tám thành là do nữ nhỉ bất hiếu kia nghĩ ra."
Dĩ vãng Từ Mậu luôn luôn nói chuyện giúp Từ cô cô, lúc này cũng không biết nên nói giúp như thế nào, chỉ hỏi: "Nhưng đại tiểu thư làm thế vì cái gì?"
Từ Mộng Dương nhíu nhíu mày, thở dài: "Còn có thể vì cái gì, lúc trước lão sư của nàng là Hà Tâm Ẩn cũng bởi vì xây dựng tư học viện mà ngông cuồng thương nghị triều chính, bị Trương Cư Chính định tội chết thảm dưới loạn côn, lần này nàng đơn giản là muốn mượn tay Quách Đạm, một lần nữa đem tư học viện mở ra để an ủi linh hồn ân sư của nàng a."
Từ Mâu aât đầu nói: "Đâv đúng là rất aiếnag tác nhang làm viêc của đại tiểu thư."
Từ Mộng Dương cau mày, thần sắc có vẻ rầu rĩ nói: "Lão phu có nên đi nhắc nhở Quách Đạm một chút hay không."
Từ Mậu vội nói: "Lão gia, làm vậy không được đâu, nào có đạo lý cha nói xấu nữ nhi với người khác, Quách Đạm chắc chắn sẽ chê cười Từ gia."
Từ Mộng Dương thở dài, cảm khái nói: "Tính tình Vinh nhỉ mặc dù ngang bướng, bất học vô thuật, ở bên ngoài luôn luôn gây phiền toái, nhưng cũng chỉ là việc nhỏ, không ảnh hưởng đến toàn cục, có đôi khi, lão phu thà rằng nữ nhi bất hiếu kia cũng giống như Vinh nhỉ."
Từ Mộng Dương dĩ nhiên không phải vì suy nghĩ cho Quách Đạm, hắn chính là sợ hãi Từ cô cô cùng Quách Đạm ghé vào một khối làm ra đại sự gì đó liên lụy đến Từ gia, bản sự gây chuyện của hai gia hỏa này thật đúng là sàn sàn như nhau a!
Tuy nhiên lần này Từ Mộng Dương thật sự đã hiểu lầm Từ cô cô, ngay tại lúc này Từ cô cô đang ngồi cùng Phương Phùng Thì ở đình hóng gió phía sau Vân Hà quan, cũng không hiểu ra sao.
"Xây dựng tư học viện?"
Từ cô cô kinh ngạc nói.
Phương Phùng Thì nói: "Cư sĩ chẳng lẽ không biết?"
Từ cô cô lắc đầu, nói: "Quách Đạm chưa từng đề cập việc này với vãn bối."
Phương Phùng Thì vuốt râu cười nói: "Xem ra Quách Đạm vẫn đề phòng cư sĩ một tay a."
Từ cô cô cười khổ nói: "Hắn ngược lại không hề giấu giếm điểm này, nếu như hắn thành thật với vãn bối, vậy vãn bối sẽ cảm thấy cảnh giác."
Phương Phùng Thì lại hỏi: "Vậy không biết cư sĩ có thể đoán ra ý đồ trong đó?"
Từ cô cô nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, mới nói: "Quách Đạm có thể được bệ hạ thưởng thức, nguyên nhân không có gì khác cũng là vì hắn biết kiếm tiền, hắn cũng không hiểu chuyện trong quan trường, vì vậy bất kể hắn làm gì, nhất định là vì tiền."
Phương Phùng Thì nghe cũng rất buồn bực, nói: "Thế nhưng xây dựng học viện thì có thể kiếm tiền gì? Huống hồ hắn chẳng qua cũng chỉ là một đồng sinh nho nhỏ, lấy hắn học thức có thể làm được việc này sao?"
"Vấn bối tạm thời cũng nghĩ không thông."
Từ cô cô nhẹ lắc đầu. Phương Phùng Thì đột nhiên nói: "Xem ra kế hoạch của cư sĩ có khả năng sẽ thất bại."
Từ cô cô nao nao, lắc đầu cười nói: "Cũng chưa chắc, nếu không giải quyết vấn đề phiên vương, đừng nói đến chuyện hắn sẽ rất khó mưu lợi từ đó, thậm chí khó mà gánh vác khoản thuế khổng lồ kia, ta không tin xây dựng học viện có thể mang đến cho hắn lợi nhuận phong phú như vậy."
Phương Phùng Thì vuốt râu trầm ngâm một lát, ha ha cười nói: "Bất kể nói thế nào, tiểu tử kia so với trong tưởng tượng của cư sĩ khó đối phó hơn nhiều a!"
"Nếu như hắn chỉ là một người bình thường tầm thường, vậy vãn bối cũng sẽ không tìm hắn." Nói xong, khóe miệng Từ cô cô có chút cong lên, cười nói: "Huống hồ thương nhân xây dựng học viện, có khả năng sẽ có ngạc nhiên."
Phương Phùng Thì hiếu kỳ nói: "Chỉ giáo cho?"
Từ cô cô nói: "Cửa hàng giấy bán giấy, tửu lâu bán thịt rượu, nếu như đem học viện coi như một cọc mua bán, dám hỏi Thượng Thư đại nhân, học viện bán gì?"
Phương Phùng Thì hơi chút trầm ngâm, đột nhiên hai mắt mở một cái nói: "Nhân tài."
Từ cô cô gật đầu, nói: "Bất kể là bán giấy, hay là bán thịt rượu, nếu như muốn dùng những thứ này kiếm tiền, thì nhất định phải có chỗ độc đáo của nó, khách nhân mới có thể đến cửa hàng mua, nếu như Quách Đạm thật sự muốn dùng học viện kiếm tiền thì hắn nhất định phải bồi dưỡng được không ít nhân tài làm mọi người tin phục, như vậy mới có thể có sinh ý thịnh vượng, nhân tài nhiều, đối với quốc gia cũng không tính là chuyện xấu đi."
Phương Phùng Thì thoáng gật đầu, nói: "Nghe cư sĩ nói kiểu này, lão hủ cũng có chút chờ mong a."
Khấu gia.
"Thì ra phương pháp kiếm tiền phu quân nhắc đến chính là xây dựng học viện?"
Khấu Ngâm Sa bừng tỉnh đại ngộ nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm cười gật đầu, nói: "Đây đúng là nhờ có phu nhân, chính câu nói 'Người người đều hi vọng con cháu thành danh, làm rạng rỡ tổ tông' của phu nhân đã nhắc nhở ta, tất nhiên người người đều cần, vậy sao có thể không kiếm tiền. Vừa lúc bọn hắn lần này cái gì cũng hạn chế ta, duy chỉ có mở học viện bọn hắn không hạn chế được, nếu bọn hắn hạn chế ta đớn gì, thế nhưng bọn hắn mất đi học viện thì không khác gì tự đoạn hai tay."
Khấu Ngâm Sa lắc đầu nói: "Phu quân có chỗ không biết, học viện thế nhưng không kiếm được tiền gì, các danh sĩ ở Giang Nam xây dựng học viện cũng không phải vì mục đích kiếm tiền."
"Bọn hắn ngược lại muốn kiếm, nhưng bọn hắn có bản lãnh này sao?"
Quách Đạm khinh thường, lại cười ha ha nói: "Học viện có thể kiếm tiền hay không, còn phải xem ở trong tay ai, những văn nhân cổ hủ kia cũng chỉ biết chém gió, lập dị để hấp dẫn ánh mắt của người khác, thế nhưng trong tay ta, học viện chính là mua bán kiếm lợi nhiều nhất trên đời này."
Nói đến đây, hắn lại lắc đầu nói: "Kỳ thật nói những túp lều nhỏ kia của bọn hắn là học viện, ta đều có cảm giác cất nhắc bọn hắn, ta cũng xem qua một số học viện ở kinh thành, đó coi là cái gì học viện, chẳng qua chỉ là một chỗ thu nhận tràn ngập mùi bút mực mà thôi. Ta muốn cho bọn hắn biết rỡ, như thế nào mới thật sự là học viện."
"Chàng thật đúng là dõng dạc."
Khấu Ngâm Sa cũng có chút nghe không vào, đến cùng là ai đang khoác lác, tức giận buồn cười nói: "Với điểm học thức của chàng, còn không bết ngại ngùng nói nhân gia, ta đều vì chàng cảm thấy đỏ mặt."
"Tuyệt đối đừng đỏ mặt, chúng ta không có học thức, thế nhưng. .. !" Quách Đạm dào dạt ý tưởng nói: "Thế nhưng chúng ta có tiền, ta chuẩn bị đầu tư một vạn lượng để xây dựng một tòa học viện, nếu đem ra so sánh, gọi những túp lều kia của bọn hắn là nhà xí, chẳng lẽ là quá đáng sao?"
"Một vạn lượng?"
Khấu Ngâm Sa cả kinh nói: "Xây học viện đâu cần nhiều tiền như vậy?"
"Đây vẫn chỉ là đầu tư sơ kỳ."
Quách Đạm cười nói: "Phu nhân, nàng ngẫm lại xem, nếu như chúng ta có thể hấp dẫn con cái của những kẻ có tiền trong thiên hạ đến học viện, thậm chí người Mông Cổ, người Triều Tiên, người Oa (Nhật Bản), nhân số tuyệt đối sẽ không ít, hơn nữa, bọn hắn tại học viện dù sao vẫn phải vui chơi giải trí, chỉ tiêu của một người trong số bọn hắn liền có thể chống đỡ hàng trăm bách tính, thậm chí ngàn bách tính.
Ngôn quan không phải dùng phiên chợ để hạn chế ta sao, vậy ta liền mở cửa hàng trong học viện, đến lúc đó tửu lâu tốt nhất trên đời sẽ ở trong học viện của chúng ta, cửa hàng bán văn phòng tứ bảo tốt nhất cũng sẽ ở trong học viện của chúng ta, thậm chí thanh lâu tốt nhất"
"Thanh lâu?" Khấu Ngâm Sa mở to hai mắt nhìn Quách Đạm. Đây là học viện gì a!
"Khụ khụ khụ, nói sai, nói sai, điểm này xin phu nhân yên tâm, thanh lâu tuyệt đối sẽ không mở trong học viện, ta làm sao có thể làm mua bán lỗ vốn như thế, tại thương nói thương, thanh lâu mở ở chỗ nào cũng không thiếu khách hàng, không thể lãng phí cửa hàng trong học viện."
Khấu Ngâm Sa giận tái mặt nguýt hắn một cái, lại hỏi: "Vậy chàng làm thế nào để hấp dẫn con cái của kẻ có tiền trong thiên hạ đến học viện?"
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của Tiểu An "Cô gia, Chu viên ngoại và Tào viên ngoại cầu kiến."
Quách Đạm trong mắt sáng lên, nói: "Sinh ý tới cửa, điềm tốt a."
"Sinh ý gì?" Khấu Ngâm Sa không hiểu ra sao nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm không trả lời mà hỏi ngược lại: "Phu nhân, Chu Phong và Tào Đạt có mấy người con?"
Khấu Ngâm Sa nhất thời phản ứng lại, nói: "Chàng muốn con cái của bọn họ đi học viện đọc sách?"
"Đương nhiên."
Quách Đạm nói: "Bọn hắn đều là kẻ có tiền, ta làm sao có thể bỏ qua."
Khấu Ngâm Sa cười khổ lắc đầu, nói: "Đại nhi tử của Chu Phong đã qua tuổi đi học"
Quách Đạm nói: "Tuổi tác không thành vấn đề, có tiền là được, câu nói kia nói thế nào, a, sống đến già, học đến già."
Khấu Ngâm Sa bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: "Chu Phong có ba nhỉ tử, ba tôn tử, Tào Đạt có hai nhi tử, một tôn tử."
"Đừng chỉ nói nhi tử, bọn hắn có mấy nữ nhi?"
"Nữ nhân cũng có thể đi học viện?"
"Phu nhân, nàng nói gì vậy, uổng cho nàng cùng ta học lâu như vậy, tiền của nữ nhân chẳng lẽ không phải là tiền sao?" Quách Đạm ra vẻ bất mãn liếc nhìn Khấu Ngâm Sa, lại nói: "Nếu heo có tiền, ta cũng có thể cùng nó đường đường chính chính trò chuyện một đêm."
"Chàng mới là heo."
Khấu Ngâm Sa xì một tiếng, lại nói: "Chàng tự đi mà hỏi bọn họ."
"Tự ta hỏi, vậy tướng ăn có chút khó coi a!" Quách Đạm có chút khó khăn nói.
Khấu: Naâm Sa nhe nhàng khẽế nói: “C“hàna còn auan tâm đến điều này?" "Đây cũng đúng, vậy được, ta đi."