Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 407 - Chương 406: Chiến Thuật Nâng Giết

Chương 406: Chiến thuật nâng giết Chương 406: Chiến thuật nâng giếtChương 406: Chiến thuật nâng giết

Muốn nói đến việc sử dụng âm mưu quỷ kế, mười Quách Đạm cũng không phải đối thủ của một quan viên, trên đời này nơi nào là hiểm ác nhất, chính là quan trường, chuyện táng tận thiên lương đến mức nào cũng có thể nhìn thấy trong quan trường, người có thể đứng vững gót chân trong quan trường tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường.

Tại phương diện tranh quyền đoạt lợi, quan viên thật đúng là lô hỏa thuần thanh.

Trước khi Quách Đạm còn chưa đến, bọn hắn sẽ không ép bách tính bạo động, bọn hắn chỉ vừa vặn giăng ra sợi dây dẫn nổ, Quách Đạm chỉ cần hướng về phía trước bước thêm một bước thì sẽ là vực sâu vạn trượng, tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện.

Bây giờ toàn bộ Khai Phong phủ đã như một cái nồi áp suất, hơi động một chút, có khả năng sẽ bạo tạc.

Nói trở lại, đây là vấn đề tiết tấu, liền xem việc này tiến hành bên trong tiết tấu của ai, Quách Đạm muốn cùng bọn hắn chơi như vậy, thì tuyệt đối là một con đường chết.

"Đại nhân, ngài mau nhìn."

Một tên phó quan bên người Đổng Bình đột nhiên chỉ về hướng phía trước.

Đổng Bình lập tức đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy mênh mông nhiều người giống như châu chấu, hội tụ về hướng này.

Đội ngũ lập tức ngừng lại.

"Đại nhân, có nên tranh thủ thời gian tăng phái người tới hay không?"

Tên phó quan kia lại nói.

Đổng Bình nhìn phía trước, chần chờ một lát, rồi nói: "Không cần, các ngươi bảo vệ xe ngựa là được."

"Tuân mệnh."

Quách Đạm thấy đội ngũ đột nhiên dừng lại, không khỏi vén rèm xe lên, lo lắng bất an hỏi thăm: "Đổng đại nhân, xảy ra chuyện gì vậy?"

Hắn không sợ gì khác, ra bên ngoài chỉ sợ bị người đánh, hắn đã sớm phân phó Dương Phi Nhứ, một khi gặp nguy hiểm, tuyệt đối không cần quan tâm thanh danh của ca, mang ca trốn trước, ca không phải anh hùng, ca chính là gấu chó.

Đổng Bình quay đầu, nói: "Ta nghĩ bách tính đến chào đón ngươi, dù sao trong lòng bọn họ ngươi bây giờ chính là một cơn mưa đúng lúc."

"Mưa đúng lúc?"

Quách Đạm cười khổ nói: "Ta họ Quách, mà không phải họ Tống."

(

) Mưa đúng lúc nguyên văn là cập thì vũ chỉ sự giúp đỡ kịp thời và cũng là biệt danh của nhân vật Tống Giang trong truyện Thuỷ Hử.

"Ta cũng không phải Hắc Toàn Phong."

(

) Hắc Toàn Phong là biệt danh của nhân vật Lý Quỳ trong truyện Thuỷ Hử đã từng cứu Tống Giang rồi gia nhập Lương Sơn Bạc.

Ăn nói có ý tứ Đổng Bình cũng nói một câu hài hước, xem ra cũng là một người mê Thủy Hử a.

Đội ngũ tiếp tục tiến lên, dần dần, hai bên đường đứng đầy bách tính, căn bản không nhìn thấy điểm cuối, thế nhưng mọi người đều rất yên tĩnh, bọn họ chỉ ngoan ngoãn đứng ở hai bên đường, tràn đầy chờ mong nhìn hướng xe ngựa.

Bỗng nhiên, có một người trẻ tuổi lấy dũng khí hướng Đổng Bình hỏi: "Dám hỏi đại nhân, bên trong xe ngựa có phải là Quách Đạm?"

Đổng Bình liếc nhìn người trẻ tuổi kia, do dự một chút, sau đó gật đầu.

"Quách Đạm! Thật là Quách Đạm!"

"Quách Đạm đến rồi!"

"Quách Đạm đến rồi!"

"Quách Đạm cuối cùng đến rồi!"

"Aaa-l"

Chỉ một thoáng, cả biển người lập tức sôi trào lên!

Tiếng hoan hô như chấn thiên động địa.

Có không ít bách tính lệ nóng doanh tròng, cũng có không ít bách tính vừa múa vừa hát.

Thật giống như đến một trận mưa đúng lúc.

Ngay cả người vô cùng lãnh khốc là Dương Phi Nhứ thấy cảnh này, cũng không khỏi có chút động dung, lại ghé mắt nhìn về phía xe ngựa của Quách Đạm, trong mắt lộ ra một tia ngạc nhiên, tên đại gian thương này làm sao lại được hoan nghênh như vậy.

Nàng làm sao biết, bách tính Khai Phong phủ trông mong một ngày toàn bằng Quách Đạm, chuyện này cũng đã gần trở thành tín ngưỡng.

Chủ yếu vẫn là vì Vệ Huy phủ quật khởi quá mạnh, thật sự là mắt trần có thể nhìn thấy biến hóa.

Toàn bộ phổ thông bách tính ở Hà Nam Đạo, ai không muốn bị Quách Đạm nhận thầu.

Bọn họ giống như đã thấy tương lai tươi sáng của chính mình.

Bách tính Hà Nam phủ bên kia đều khóc chết rồi, vì cái gì không phải chúng ta bị nhận thầu, mấy ngày qua còn có một chút bách tính ở Hà Nam phủ chạy sang Khai Phong phủ.

Đổng Bình cũng không muốn đi bắt bọn họ, Hà Nam phủ dù nói thế nào cũng ổn định hơn Khai Phong phủ nhiều, các ngươi còn muốn chạy sang bên này, thật sự là tự tìm tội chịu.

Tiếng hoan hô lớn như thế cũng làm Từ cô cô giật mình, nàng vén màn cửa lên một góc, nhìn xem dáng vẻ hưng phấn, kích động của bách tính, trên mặt lại toát ra vẻ u sầu.

Với tình huống này, tương lai làm thế nào hướng bọn họ thu thuế a!

Nếu như nhìn theo quan hệ lợi ích thì Quách Đạm không phải cùng một phía với bọn họ, Quách Đạm đứng ở phía đối lập, triều đình vì sao phái Quách Đạm đến đây, chính là để hắn đến làm tiền, không phải để hắn tới đây hưởng thụ tiếng hoan hô.

"Cẩu nương tặc, vậy mà tế ra loại chiến thuật 'Nâng giết' hèn hạ vô sỉ này."

Quách Đạm buông rèm cửa sổ xuống, không nhịn được cười mắng một câu, nhưng chợt lại cười lạnh nói: "Đáng tiếc các ngươi cũng không biết rõ, nhà tư bản so với các ngươi càng thêm không có nhân tính."

Từ nơi này đến phủ nha còn một đoạn lộ trình, thế nhưng mãi cho đến khi tới trước cửa phủ nha, tiếng hoan hô chưa hề dừng lại, chờ đến lúc Quách Đạm và Từ cô cô vào đến đại sảnh phủ nha, lỗ tai vẫn còn ong ong, hồi lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại.

"Nếu không có việc gì nữa, ta liền đi trước."

Đổng Bình đương nhiên sẽ không bày tiệc chào đón Quách Đạm, Quách Đạm còn không đủ cấp bậc, hai người cũng không có giao tình gì.

Quách Đạm nói: "Phiển đại nhân giúp ta dán bố cáo, từ giờ trở đi, nghiêm cấm tất cả các loại giao dịch đất đai, một khi bị tra được, giao dịch bao nhiêu liền tịch thu bấy nhiêu."

Đổng Bình sửng sốt một chút, cười nói: "Những gì nên giao dịch bọn Quách Đạm than khổ nói: "Không dối gạt đại nhân, ta cũng không có cách nào, triều đình để một thương nhân như ta chấp hành chính sách trọng nông ức thương, vậy ta dù sao cũng phải bày tỏ một chút thái độ, nhưng ta lại không quá am hiểu việc này, ta chỉ biết hạn chế giao dịch đất đai cũng được tính là trọng nông ức thương đi!"

Đổng Bình thiếu chút nữa thì phụt cười, chuyện này nghe xác thực quá châm chọc, gật đầu nói: "Chúng ta sẽ đi an bài ngay."

Sau khi tiễn Đổng Bình, Quách Đạm ngồi xuống ghế như quả bóng bị xì hơi, tê liệt ngã xuống trên ghế, một tay nâng quai hàm, nghẹo đầu, sinh không thể luyến mà nhìn dung nhan tuyệt sắc của Từ cô cô đang ngồi bên cạnh, vô cùng đáng thương nói: "Cô cô, chúng ta làm sao bây giờ?"

Từ cô cô thoáng lườm hắn một cái, lại nói: "Biện pháp của ta có lẽ ngươi sẽ không tiếp thu."

Quách Đạm nói: "Nếu không tiếp thu, ta cần gì phải phí bao nhiêu sức lực mời cư sĩ đến đây."

Từ cô cô lắc lắc đầu nói: "Ngươi cũng không phí bao nhiêu sức lực."

mặn

Quách Đạm xấu hổ không nói.

Từ cô cô lại nói: "Biện pháp của ta là lập tức đăng ký hộ tịch, đo đạc đất đai lại một lần nữa, đem những đất đai bị xâm chiếm phi pháp trả lại cho bách tính, bách tính có đất đai tự nhiên sẽ nguyện ý nộp thuế."

"Ta hoàn toàn đồng ý biện pháp của cư sĩ."

Quách Đạm dùng sức gật đầu, nhưng lại chuyển giọng, nói: "Nhưng vấn đề là ta làm thế nào lấy lại được đất đai từ trong tay địa chủ và phiên vương?"

Từ cô cô nói: "Đây cũng lại về đến vấn đề trước đó chúng ta đã thảo luận, chính là vấn đề phiên vương, thân sĩ mặc dù đều có đặc quyền miễn thuế, thế nhưng cũng có hạn chế, rất nhiều đất đai là do bọn hắn chiếm đoạt phi pháp, hoặc là vượt quá hạn mức miễn thuế, chỉ cần tìm được chứng cứ, sau đó lợi dụng quân đội thì có thể bắt buộc bọn hắn nộp thuế, mấu chốt là đất đai trong tay phiên vương.

Khai Phong phủ lại là tông thất đại phủ, những tông thất này đời đời kiếp kiếp đều ở nơi này, đời đời con cháu đã trải rộng toàn bộ Khai Phong phủ.

Bản địa quan phủ sớm đã không đủ sức, cho nên có rất nhiều tông thất còn chưa nhận được đất đai bọn họ vốn nên nhận được, nhưng đây chẳng qua chỉ là do quan phủ hạn chế, nếu như đem đất đai đặt dưới danh Bây giờ triều đình không thể nào cấp đủ đất đai cho hậu thế của phiên vương.

Tông thất cấp thấp nhất hàng năm cũng phải cấp phát hai trăm thạch lương thực, cấp cao nhất một năm là một vạn thạch, còn có rất nhiều tước vị là mấy ngàn thạch, Khai Phong phủ khắp nơi đều có Vương gia, tông thất nhiều như chó, quan phủ làm sao có thể cấp phát nổi.

Địa chủ liền thường xuyên cấu kết cùng phiên vương, dù sao hạn ngạch thuế vào của các ngươi cũng dùng không hết, không bằng cho chúng ta dùng, chúng ta chia cho các ngươi một phần lợi, việc này đều đã trở thành một hệ thống vô cùng hoàn thiện.

Ngược lại cũng có không ít quan viên đang nghĩ tất cả các loại biện pháp hạn chế địa chủ và phiên vương cấu kết, bởi vì nếu như thuế thu đều cho phiên vương, vậy quan phủ lấy cái gì nộp cho triều đình, mũ ô sa sẽ khó mà giữ được, huống hồ chính quan phủ còn muốn tiện tay một chút.

Hoàng đế thường xuyên thưởng tông thất một ngàn mẫu, quan viên trăm mẫu, thậm chí có chút ý tứ chỉ thưởng mấy chục mẫu, về phần cháu chắt của bọn hắn trực tiếp không cho.

Nếu như không phải thân vương quá thân cận, Hoàng đế cũng sẽ không hỏi nhiều, chết đói liền chết đói.

Đương nhiên, cũng có không ít quan viên cấu kết cùng phiên vương.

Có thể thấy trong quan trường bất kỳ chuyện gì cũng đều rất phức tạp, không có trắng hay đen, cũng không có tuyệt đối, không phải một lời có thể nói tận.

Nhưng mà, Quách Đạm thò một chân tiến vào khiến tất cả đều trở nên vô cùng đơn giản, quan viên liền trực tiếp bỏ mặc không quan tâm, địa chủ nhanh chóng đem đất đai phải nộp thuế đặt dưới danh nghĩa tông thất.

Thái tổ đã được như nguyện, Chu gia hậu thế đều có công việc vô cùng thoải mái, điều không nên chính là đến thời kỳ Minh mạt Chu gia hậu thế lại bị người khác cho vào một nồi, thế nhưng đến bạch ngọc cũng có vết, không có gì là hoàn hảo.

Quách Đạm gật đầu nói: "Đúng, chúng ta phải nói chuyện với những phiên vương này."

Từ cô cô hỏi: "Ngươi đã đề cập với bệ hạ về vấn đề này chưa?"

"Hơi nhắc qua."

Quách Đạm thở dài: "Thế nhưng bệ hạ chỉ cho phép ta đi tìm bọn họ đàm luận. Không dối gạt cư sĩ, kỳ thật ta cũng không dám làm gì, bởi vì căn cứ theo chế độ của triều ta, cư sĩ không thể nào biết tương lai phiên vương thưởng thì tuyệt đối toàn gia sẽ chết sạch."

Rất nhiều Hoàng đế Minh triều đều thượng vị từ phiên vương.

Từ cô cô thoáng gật đầu, nói: "Nếu như không có ý chỉ của bệ hạ, ngươi làm sao có thể lấy lại đất đai từ trong tay bọn họ."

Quách Đạm nói: "Lấy tình động, lấy lý hiểu a."

Từ cô cô cười một tiếng, nói: "Chúc ngươi mã đáo thành công."

"Đa tại"

Quách Đạm đứng dậy.

Từ cô cô hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"

"Đi tìm Chu vương nói chuyện a!"

Chu vương chính là phiên vương lớn nhất ở Khai Phong phủ, cũng là phiên vương lớn nhất Đại Minh, không phải bởi vì bọn họ đều thông minh, mà là một chi huyết mạch này của Chu vương rất có khả năng sinh sản. Một số phiên vương có xuất phát điểm rất cao, nhưng chỉ vì năng lực sinh sản không được, cuối cùng cũng xuống dốc không phanh, phiên vương mạnh hay không mạnh toàn bằng năng lực sinh sản.

"Hiện tại liền đi sao, ngươi mới vừa tới." Từ cô cô kinh ngạc nói.

Quách Đạm cười khổ nói: "Chính là bởi vì vừa mới tới, nên mới phải nhanh chóng đi chào hỏi, biểu thị thành ý, thuận tiện làm quen, nếu như chờ đến lúc chơi không nổi nữa, mới đi tìm bọn họ, vậy bọn họ cũng sẽ không tiếp ta a."

Từ cô cô trong mắt lấp lóe một tia nghỉ hoặc, nhưng cũng không nhiều lời nữa, gật đầu nói: "Ngươi nói cũng đúng."

Lúc này, lại thấy hai hộ vệ bê một khay chồng chất sổ ghi chép đi vào.

Quách Đạm chỉ hướng bên cạnh, nói: "Đặt lên bàn đi." Nói xong, hắn lại hướng Từ cô cô nói: "Cư sĩ, đây là điển tịch của Khai Phong phủ, phiền cư sĩ giúp ta xem qua, đến lúc đó cho ta đáp án là được, ta tín nhiệm cư sĩ vô điều kiện."

Ngươi thật đúng là biết nói chuyện, việc này ta cần thiết phải nói dối sao? Từ cô cô bất động thanh sắc gật đầu.

"Vậy ta liền đi hội kiến Chu vương!"

"Xin cứ tự nhiên."

Đợi sau khi Quách Đạm ra khỏi đại sảnh, Từ cô cô có chút nhíu mày, tự nhủ: "Vừa mới tới đã vội vã đi gặp Chu vương, trong này nhất định có nguyên nhân, nhưng nếu như hắn đã thuyết phục được bệ hạ giải quyết phải, bây giờ hắn đến gặp Chu Vương thì có ý nghĩa gì chứ?"
Bình Luận (0)
Comment