Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 408 - Chương 407: Làm Giả Hóa Thật

Chương 407: Làm giả hóa thật Chương 407: Làm giả hóa thậtChương 407: Làm giả hóa thật

Lúc Quách Đạm đi tới trước cửa thì thấy một nam tử khoảng hơn ba mươi tuổi, nhưng lưng lại có chút còng đứng ở trước cửa, hắn nhìn thấy Quách Đạm di đến, liền nói: "Bên phía vương gia đã thông báo, chúng ta hiện tại liền có thể qua đó."

Người này tên là Cao Thượng, chính là thái giám của T¡ Lễ Giám.

Bởi vì thân phận của Quách Đạm hết sức đặc thù khiến hắn cùng thái giám sinh ra thiên ti vạn lũ quan hệ, bởi vì Vạn Lịch chỉ có thể an bài thái giám trợ giúp hắn, quan viên không thể nào nguyện ý hiệp trợ thương nhân.

Kỳ thật thái giám cũng có thân phận cao hơn Quách Đạm không ít, thế nhưng thái giám cũng là một quần thể đặc thù, thái giám chỉ là sự mở rộng quyền lực của Hoàng đế mà thôi.

Bởi vậy có thể thấy người nhận thầu mặc dù là Quách Đạm, thế nhưng quyền lực vẫn khống chế trong tay Vạn Lịch, trong tay Quách Đạm không có chút quyền lực nào, bất kể là quân sự, hay là hành chính, người chưởng khống đều không phải là Quách Đạm, Quách Đạm chỉ là phụ trách về kinh tế.

Quách Đạm chắp tay cười nói: "Làm phiền công công!"

Cao Thượng khoát tay một cái nói: "Ta ngược lại là không sao, chính là ngươi không khỏi hơi gấp một chút, chúng ta vừa mới tới nơi này, ngươi cũng có thể nghỉ ngơi một đêm rồi qua đó cũng được."

Quách Đạm cười khổ nói: "Không có cách nào, thời gian của ta tương đối gấp, bởi vì ta đáp ứng phu nhân về sớm một chút."

Cao Thượng ngẩn người, ai u một tiếng: "Nhìn không ra ngươi còn là một thương nhân đa tình."

"Đa tình gì chứ." Quách Đạm cười ha ha nói: "Công công hẳn là quên, ta là người ở rể a."

"Ở rể như ngươi ta cũng thật sự chưa từng nghe thấy." Cao Thượng vung tay lên.

Hai người vừa trò chuyện với nhau, vừa rời phủ nha, lên xe ngựa, phóng về phía con đường hướng đông.

Đi được thời gian đốt hết một nén hương, Cao Thượng đột nhiên vén màn cửa lên, chỉ ra ngoài cửa sổ nói: "Quách Đạm, ngươi thấy con đường này không?"

Ouách Đam o↠đầu nghi naờ nhìn về nhía Cao ThiZng., Cao Thượng nói: "Tất cả cửa hàng trên con đường này đều là sản nghiệp của Chu vương phủ."

Quách Đạm khoa tay múa chân kinh ngạc nói: "Tất cả đều là?"

"Đều là, gần một nửa sản nghiệp ở phủ thành đều có thiên ti vạn lũ quan hệ với Chu vương phủ."

Quách Đạm không còn gì để nói, nói: "Không phải triều đình không cho phép phiên vương tham dự sĩ nông công thương sao?"

Cao Thượng nói: "Vương gia làm sao có thể ra ngoài buôn bán, thế nhưng trước kia thuế muối, thuế nhà đều chia cho Chu vương, ngươi là thương nhân, cũng hẳn biết rõ, buôn bán có lời có lỗ, thời điểm giá thị trường không tốt, thương nhân không giao nổi tiền thuế thì làm sao bây giờ, cũng chỉ có thể thế chấp cho vương phủ, lâu dần đều biến thành sản nghiệp của Chu vương, những thương nhân kia cũng biến thành người giúp việc cho Chu vương phủ."

Quách Đạm lại hỏi: "Chu vương phủ có bao nhiêu mẫu đất?"

Cao Thượng nói: "Vậy thì không rõ ràng, ta đoán có lẽ ngay cả tri phủ tiền nhiệm cũng không rõ ràng, bởi vì trên danh nghĩa phiên vương không thể sở hữu đất đai, bọn họ chỉ được nhận thuế đất, thế nhưng trên thực tế bọn họ đều có ruộng đồng.

Trang ấp nhiều đến mức không thể thống kê, Đại Danh phủ bên cạnh cũng có một mảnh đất thuộc về Chu vương phủ, đây đều là chuyện của năm mươi năm trước, lúc ấy Khai Phong phủ không còn đất đai để cấp cho Chu Vương phủ, nên chỉ có thể vạch một miếng đất ở Đại Danh cho Chu vương phủ, thời điểm đó miếng đất kia thu được bao nhiêu thuế đều cho Chu vương, thế nhưng mấy chục năm qua đi, không ít thiên tai xảy ra, bách tính không giao nổi thuế, cũng chỉ có thể lấy đất đai thế chấp cho Chu vương phủ, miếng đất kia liền biến thành của hắn."

Quách Đạm cười gật đầu, nói: "Hẳn là, hẳn là."

Lại đi thêm thời gian ăn xong bữa cơm, hai người cuối cùng đi tới Chu vương phủ.

Quách Đạm từng cho rằng Lộ Vương phủ đã chính là đệ nhất, thế nhưng lại một lần nữa ý thức được chính mình ấu trĩ đến mức nào, so với Chu vương phủ Lộ Vương phủ liền là cặn bã.

Còn chưa vào cửa đã thấy rất nhiều cây cổ thụ trăm năm che khuất bầu trời, toàn bộ Chu vương phủ giấu ở trong đó, giống như phát hiện thế ngoại đào nguyên, cùng bên ngoài chính là hai thế giới, từ tượng đá ngoài lên sự cổ kính.

Bước qua đại môn, cũng không giống như Lộ Vương phủ, hòn non bộ san sát, rường cột chạm trổ, bên trong Chu vương phủ đều là một số cây cổ thụ trăm năm, kỳ hoa dị thảo, ngẫu nhiên nhìn thấy một số hòn non bộ thì cũng có thể nhìn thấy viết tích của năm tháng lưu lại trên đó.

Nghệ thuật gì gì đó đều để sang một bên, chỉ riêng so sánh giá trị, Chu vương phủ tuyệt đối miểu sát Lộ Vương phủ, bên kia cho dù xa hoa, rường cột chạm trổ như thế nào cũng có thể dùng tiền tích tụ ra được, mà những cây cổ thụ, kỳ hoa dị thảo ở Chu vương phủ lại chỉ có thời gian mới lắng đọng ra được.

Minh triều Chu vương đời thứ nhất tên là Chu Thu, là con thứ năm của Chu Nguyên Chương, năm 1381 đến Khai Phong liền phiên, sau đó đời đời tương truyền, bây giờ đã qua hai trăm năm, khi đó trồng một gốc cây nhỏ, hiện tại cũng đã thành đại thụ che trời.

Nhìn thoáng qua không hề nhìn thấy một gian phòng ốc nào cả, chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều hạ nhân đang chiếu cố hoa hoa thảo thảo, tu bổ cành lá, hình tượng vô cùng hài hòa.

Lại đi một hồi lâu, hai người mới nhìn thấy một tòa trạch viện cổ kính, nhưng lúc này lại có một số hạ nhân đang ở trên nóc nhà phơi thảo dược.

Quách Đạm không khỏi kinh ngạc nói: "Trạch viện tốt như vậy lại dùng để phơi thảo dược?"

Cao Thượng này nha một tiếng: "Ngươi không biết sao?"

Quách Đạm hỏi vội: "Biết cái gì?"

Cao Thượng nhỏ giọng nói: "Chu vương phủ được xưng là y dược thế gia, về mặt y học, trong thiên hạ không ai có thể sánh bằng, một số thời khắc bệ hạ cũng phái người tới đây xin thuốc, vì vậy có rất nhiều truyền ngôn nói rằng bất kỳ hạ nhân nào trong Chu vương phủ cũng có thể vào cung làm ngự y. Vì sao trong nhiều phiên vương như vậy, chỉ có hương hoả của Chu vương phủ đặc biệt vượng, hơn nữa phần lớn đều trường thọ, chính là vì nguyên nhân này."

Quách Đạm nghe mà giật mình, bởi vì bất kể là phiên vương hắn quen biết, hay là hắn nghe nói, đại đa số đều là phế vật, một chút tác dụng cũng không có, đột nhiên toát ra một đại thần như thế, hắn có thể không giật mình sao.

Kỳ thật Chu vương phủ so với hắn tưởng tượng còn trâu hơn nhiều, đời thứ nhất Chu vương Chu Thu chính là một nhân vật vô cùng ngưu X, hắn biên soạn «cứu hoang bản thảo» vẫn còn được nghiên cứu và sử dụng ở thế kử 21 rất nhiều nhưng thuếc ở Nh↠Bản cñngo đầu tới tÈ quvển sách này.

Ở bên ngoài chờ giây lát, hai người cuối cùng cũng vào tới đại sảnh, bên trong đại sảnh trang hoàng vô cùng mộc mạc, cổ nhân có câu, vật cực tất phản, mộc mạc đến cực hạn, đó chính là xa hoa.

Tùy tiện một bức họa treo trên tường cũng đều bút tích thực của đại danh sĩ, tùy tiện một đồ gỗ trong sảnh cũng đều bằng gỗ trinh nam tơ vàng, chỉ là đã có chút niên đại, vì vậy nhìn qua tương đối cũ, thế nhưng theo phong cách Trung Quốc cổ, chỉ cần bảo dưỡng tốt, càng cũ lại càng có cảm giác.

Chỉ thấy trong sảnh có một đại nam tử cũng tầm tuổi Vạn Lịch đang ngồi, khoảng hai lăm hai sáu tuổi, mặc trường bào màu trắng ngọc, môi hồng răng trắng, sắc mặt hồng nhuận, khí chất nho nhã.

Người này chính là Chu Túc Trăn, năm trước vừa mới được tập phong Chu vương.

Quách Đạm cùng Cao Thượng lập tức tiến lên, cung cung kính kính thi lễ.

Chu Túc Trăn chỉ nghiêng mắt nhìn Quách Đạm, sau đó đem ánh mắt dời về phía Cao Thượng bên cạnh, mặt mỉm cười hướng Cao Thượng nói: "Cao công công mời ngồi."

"Đa. .. Đa tạ Vương gia ban thưởng ghế ngồi."

Cao Thượng lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, thấp thỏm đi tới ghế bên cạnh ngồi xuống.

Là bởi vì Quách Đạm còn đứng, hiển nhiên Chu Túc Trăn đối với Quách Đạm tràn đầy địch ý.

Như thế cũng tốt, mọi người không cần lãng phí thời gian, trực tiếp vào chính đề đi. Quách Đạm thả tay xuống, đứng thẳng người, nhìn thẳng Chu Túc Trăn cười nói: "Vương gia tựa hồ đối với thảo dân có chút hiểu lầm."

Chu Túc Trăn đối với sự vô lễ của Quách Đạm, không khỏi khẽ nhíu mày, nghiêng con mắt bễ nghễ nhìn xuống, cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng trong thiên hạ này, thương nhân nào có thể có tư cách đứng ở chỗ này."

Ngụ ý, chính là hôm nay ngươi có thể đứng ở chỗ này đã là vinh hạnh của ngươi.

Hắn đương nhiên tràn ngập địch ý đối với Quách Đạm, dưới nguyên bản thể chế, hắn hỗn như cá gặp nước, ngươi lúc này đến, tất cả hệ thống đều bị đánh vỡ, hơn nữa phiên vương bọn hắn cũng không phải bách tính ngu muội, hắn biết rõ Quách Đạm đến đây để thu thuế, cho nên làm sao có "Là đứng hay ngồi, thảo dân không quan trọng." Quách Đạm xoay chuyển lời nói, nói: "Thế nhưng thảo dân hi vọng Vương gia đừng có địch bạn không phân."

"Làm càn!"

Chu Túc Trăn giận tím mặt, chỉ vào Quách Đạm nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là một thương nhân thấp kém, dám can đảm giáo huấn bổn vương."

Cao Thượng cũng gấp, đứng bật dậy lên tiếng nói: "Quách Đạm, ngươi làm sao nói chuyện không suy nghĩ như vậy, nhanh xin lỗi Vương gia."

Quách Đạm tạm thời coi như không nghe thấy, không sợ chút nào, ngược lại trợn tròn hai mắt, nhìn thẳng Chu Túc Trăn nói: "Chẳng lẽ Vương gia cho rằng Vương gia có thể có được gia nghiệp lớn như hôm nay, là những địa chủ kia cho, hay là những quan viên kia cho? Đều không phải, hết thảy đều là vì bệ hạ.

Nếu như không có bệ hạ ủng hộ Vương gia, hôm nay Vương gia còn có thể nhàn nhã ngồi ở chỗ này sao? Chỉ sợ sớm đã bị những đại thần kia tước đoạt không còn gì cả. Nhưng mà ngày bình thường Vương gia đối với thân sĩ, quan viên lấy lễ tiếp đón, còn thảo dân mang theo hoàng mệnh ngàn dặm đến đây, Vương gia lại đối với thảo dân như thế, vậy không phải là địch bạn không phân thì là cái gì."

"Xong!"

Cao Thượng lập tức như bóng da xì hơi, tê liệt ngã trên ghế, hắn vốn cho rằng đây là một công việc nhẹ nhàng, dù sao tiểu Quý tại Vệ Huy phủ trải qua rất dễ chịu, làm sao biết đây lại là một công việc muốn mạng.

Chu Túc Trăn dù sao tuổi vẫn còn trẻ, lúc này liền bị Quách Đạm dạy bảo mộng, hắn thật không ngờ Quách Đạm cương mãnh như thế, ngơ ngác nhìn Quách Đạm.

Quách Đạm khí thế thu vào, nói: "Vương gia, thảo dân chỉ muốn nhắc nhở Vương gia, toàn bộ Khai Phong phủ, chỉ có thảo dân và Cao công công đứng về phía Vương gia, bởi vì chúng ta là người của bệ hạ, còn những người bên ngoài kia có thể đều đứng ở phía đối diện Vương gia, mà thảo dân lần này đến đây cũng là vì duy trì Vương gia, mà không phải đến đối nghịch với Vương gia."

Chu Túc Trăn lấy lại tinh thần, đỏ bừng cả khuôn mặt, lúng túng không thôi, khẽ nói: "Ngươi nói thật sao, ngươi có bằng chứng gì."

Khí thế rõ ràng đã không bằng Quách Đạm, vừa rồi hắn quả thật bị Quách Đạm chấn nhiếp; thứ hai là bởi vì Quách Đạm lấy ra Vạn Lịch, hơn nữa hắn nói cũng là sự thật, Hoàng đế mới là người ủng hộ lớn nhất của tông thất không có Hoàng đế thì tông thất làm sao có thể tần †ai. Quách Đạm lại nhìn về phía Cao Thượng, nói: "Cao công công."

Cao Thượng mới phản ứng lại, luống cuống tay chân móc ra một phong mật hàm, cung cung kính kính đưa cho Chu Túc Trăn "Vương gia, đây là thư của bệ hạ cho ngài."

Chu Túc Trăn tiếp nhận phong thư, mở ra nhìn kỹ, sau đó lấy một cây châm lửa từ trên bàn, châm lửa đốt mật hàm, rồi ném vào chậu than dưới bàn, lại hướng Quách Đạm nói: "Ngồi đi."

Giọng điệu vẫn rất không tình nguyện.

"Đa tạ Vương gia."

Quách Đạm ngồi xuống, không kiêu ngạo không tự tỉ nói: "Kỳ thật thảo dân đã sớm ngờ tới, Vương gia đối với thảo dân khẳng định có chỗ hiểu lầm, nhưng sự thật lại vừa vựa tương phản."

Nói đến đây, hắn dừng lại, nói: "Kỳ thật thảo dân hẳn nên đến đây sớm hơn, thế nhưng thảo dân vẫn ở kinh thành đợi thêm một thời gian, Vương gia có biết nguyên do tại sao không?"

Chu Túc Trăn lắc đầu.

Quách Đạm cười nói: "Rất đơn giản, thảo dân sở dĩ trì hoãn hôm nay mới đến, kỳ thật chính là đang cho những địa chủ kia cơ hội di chuyển điền tịch, thảo dân biết rõ những địa chủ, quan viên kia đem một chút đất đai đặt dưới danh nghĩa Vương gia, dùng việc này để tránh thuế."

Phiên vương danh nghĩa là được nhận thuế đất, không được sở hữu đất đai, cho nên phiên vương cấu kết cùng địa chủ rất đơn giản, chỉ cần thời điểm đăng ký tại quan phủ nói thuế đất sẽ chia cho Chu vương phủ là xong.

Hắn nói trực tiếp như thế khiến gương mặt Chu Túc Trăn có chút không giữ được bình tĩnh, ngươi nói như vậy không phải là chỉ bổn vương phạm pháp sao? Nhíu lông mày nói: "Lời này của ngươi có ý gì, bổn vương thế nào nghe không rõ."

Quách Đạm cười nói: "Thảo dân chỉ muốn nói cho Vương gia, chuyện thứ nhất thảo dân muốn làm khi đến Khai Phong phủ chính là trợ giúp Vương gia nuốt vào thuế đất trên danh nghĩa của tất cả những đất đai này, lợi nhuận chúng ta chia đôi."
Bình Luận (0)
Comment