Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 409 - Chương 408: Rắn Nuốt Cá Voi

Chương 408: Rắn nuốt cá voi Chương 408: Rắn nuốt cá voiChương 408: Rắn nuốt cá voi

Chuyện này. ...

Chu Túc Trăn lúc này ngây ra như phỗng.

Hắn tuyệt đối không ngờ rằng, Quách Đạm vậy mà lại đến để giúp hắn tăng thêm thu nhập, hơn nữa còn muốn cùng hắn phân chia thuế đất của đại địa chủ.

Thật đúng như Quách Đạm nói vừa rồi, việc này cùng tin tức hắn nghe được trước đó hoàn toàn tương phản.

Yên tâm, ca lúc này nhất định nuôi các ngươi trắng trắng mập mập. Quách Đạm đột nhiên đứng dậy, nói: "Vương gia vừa mới xem qua mật hàm của bệ hạ, hẳn phải biết ta kỳ thật chỉ làm việc cho bệ hạ."

Chu Túc Trăn bỗng nhiên khẽ giật mình, lấy lại tinh thần, sắc mặt ngưng trọng nói: "Hai chuyện này có gì liên quan với nhau?"

"Có liên quan rất lớn."

Quách Đạm chắp tay hướng lên trời, cất cao giọng nói: "Giang sơn Đại Minh chính là do Thái tổ đánh xuống từng tấc một, đến bây giờ truyền cho đương kim bệ hạ, bệ hạ đương nhiên cũng sẽ dùng hết toàn lực chiếu cố hoàng thất, mà những thổ địa kia đã không nộp thuế cho triều đình, cũng không thuộc về hoàng thất, hoàn toàn thuộc về người khác, có thể nói không hề có quan hệ với bệ hạ.

Trong thiên hạ đều là vương thổ, đất đai xung quanh hẳn là vương thần.

Như vậy để chúng tiện nghi người khác đương nhiên là không bằng tiện nghi người trong nhà, bởi vậy bệ hạ tiếp nhận đề nghị của thảo dân, đem thuế đất trên danh nghĩa của những đất đai này toàn bộ tính cho tông thất, không chỉ có Vương gia ngài, chỉ cần là đất đai đặt dưới danh nghĩa tông thất ở ba phủ Khai Phong, Chương Đức, Hoài Khánh đều sẽ biến thành thực."

Chu Túc Trăn nghe vậy, không khỏi có chút đổ mồ hôi.

Ngươi chơi như vậy cũng quá lớn đi.

"Chuyện này. .. này làm sao có thể, bổn vương có giao tình với không ít người trong số bọn họ. !"

"Vương gia không cần có bất kỳ lo lắng gì cả, bởi vì giao tình này sẽ biến không đáng một xu."

"Ngươi bắt đầu từ đâu mà nói lời này?" Chu Túc Trăn bắt đầu ý thức được, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

Trong này dính đến Hoàng đế, tông thất, quan lại, địa chủ.

Cơ hồ dính đến toàn bộ giai cấp thống trị.

Quách Đạm tự tin cười nói: "Vương gia cho rằng bệ hạ hao phí nhiều tỉnh lực như thế cho thảo dân nhận thầu Khai Phong phủ chỉ là kế sách tạm thời thôi hay sao? Cũng không phải, ta chắc chắn sẽ một mực lưu lại nơi này, như vậy những thứ đã cũ thì cứ ném đi cũng không sao cả, chúng ta có thể xây dựng lên những quan hệ hoàn toàn mới."

Chu Túc Trăn nói: "Quan hệ hoàn toàn mới?"

Quách Đạm gật đầu, nói: "Chính là lấy tông thất kinh tế làm chủ hệ thống mới, tin tưởng trong thư bệ hạ chắc chắn cũng đã giới thiệu về thảo dân, thảo dân chỉ là người chuyên môn phụ trách quản lý tài sản giúp bệ hạ, đồng dạng, thảo dân cũng có thể giúp Vương gia vận doanh Chu vương phủ.

Theo thảo dân biết, tiềm lực của Chu vương phủ tuyệt đối chưa hoàn toàn kích phát ra, đáng tiếc bị chậm trễ trong tay những hạng người vô năng kia, nếu Vương gia đồng ý, thảo dân có thể toàn quyền trợ giúp Vương gia vận doanh Chu vương phủ, khấu trừ thu nhập hàng năm của Vương gia trước kia, phần thêm ra, một nửa thuộc về vương gia, một nửa thuộc về bệ hạ."

Ý tứ chính là thu nhập hàng năm của ngươi bây giờ, ta một điểm đều không thiếu cho ngươi, thế nhưng lợi nhuận thêm ra khi ta vận doanh, chúng ta chia đôi.

Thế nhưng đối với Chu Túc Trăn mà nói, hắn cũng chỉ mới vừa gặp mặt Quách Đạm, ngươi đã muốn mạnh mẽ giúp ta kinh doanh, như vậy không khỏi cũng quá nhanh đi.

Tốt xấu cũng phải có một quá trình a!

Thật sự không biết Quách Đạm lúc này tương đối không có thời gian.

Chu Túc Trăn chẩn chờ không nói.

Quách Đạm há không biết Chu Túc Trăn lo lắng cái gì, cười nói: "Vương gia đừng lo lắng, thảo dân chỉ phụ trách vận doanh, công việc không khác gì quản gia của phủ Vương gia, tất cả tài sản của Chu vương phủ cũng sẽ không qua tay ta, vẫn từ người của Vương gia nắm giữ, ta đụng cũng sẽ không đụng, thảo dân sẽ chỉ phái người đến ký sổ, đến lúc kiếm được lợi nhuận mới phân chia. Nếu Vương gia đã nghe ngóng về thảo dân, hẳn cũng biết rõ năng lực ở phương diện này của thảo dân, tuyệt "Ngươi chờ chút đã."

Chu Túc Trăn ép một chút tay, ngăn Quách Đạm nói tiếp.

Lượng thông tin thật sự là quá lớn, đầu hắn cũng có chút choáng.

Chờ một lúc, Chu Túc Trăn mới nói: "Ngươi vừa mới nói đem tất cả thuế đất danh nghĩa của những đất đai kia đều tính cho bổn vương, ngươi cho rằng những người kia liền sẽ từ bỏ ý đồ sao?"

Bờ mông của tất cả mọi người đều không sạch sẽ, hắn cũng sợ hãi nha!

Quách Đạm cười nói: "Việc này không cần Vương gia quan tâm, thảo dân sẽ giải quyết, đến lúc đó Vương gia chỉ cần nói cho bọn hắn, tất cả sản nghiệp của Chu vương phủ đều đã giao cho thảo dân vận doanh, nếu bọn hắn không giao đủ thuế, thảo dân tự sẽ đi tìm bọn hắn."

Chu Túc Trăn cau mày nói: "Thế nhưng chỉ bằng một câu nói của ngươi, bổn vương liền đem toàn bộ vương phủ giao cho ngươi vận doanh sao?"

Quách Đạm thở dài: "Vương gia, thảo dân chẳng qua chỉ là một tiểu đồng sinh, có mấy lời thật sự không biết nói, nếu có chỗ mạo phạm, mong Vương gia rộng lòng tha thứ."

Chu Túc Trăn nói: "Ngươi cứ nói đừng ngại."

"Vậy thảo dân trước hết đa tạ vương gia rộng lòng tha thứ." Quách Đạm chắp tay thi lễ lại nói: "Kỳ thật thảo dân cũng có thể ở bên cạnh phụ trợ Vương gia, trợ giúp Vương gia bày mưu tính kế, tất cả đều lấy Vương gia làm chủ, thế nhưng Vương gia cho rằng bệ hạ sẽ đáp ứng sao?"

Chu Túc Trăn hai mắt mở một cái, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi, gật đầu rất dứt khoát nói: "Tốt a, bổn vương đáp ứng ngươi."

Lúc này hắn cơ hồ không còn chút do dự nào cả.

Quách Đạm đã nói rất ngay thẳng.

Quách Đạm sách lược chính là lấy tông thất kinh tế làm chủ, hơn nữa sẽ không ngừng mở rộng lớn hơn, thế nhưng theo chế độ, phiên vương chỉ có thể có đặc quyền kinh tế, nhưng thứ khác không thể tham dự, quyền lực vốn ở trong tay quan phủ, bây giờ chuyển sang Quách Đạm.

Vốn dĩ hai bên không thể trực tiếp liên hệ.

Nhưng hôm nay Quách Đạm muốn kết hợp cả hai lại với nhau, như vậy phân chia chủ thứ thế nào?

Lấy Chu vương phủ làm chủ sao?

Nói đùa cái Vạn Lịch làm sao có thể để một phiên vương khống chế trăm vạn nhân khẩu.

Chu Túc Trăn cũng không ngốc, kỳ thật nhất mạch Chu vương của bọn hắn có khả năng là ưu tú nhất trong các phiên vương, bởi vì bọn hắn là y dược thế gia, trưởng tử sẽ không quá mê luyến tửu sắc, gia quy không cho phép bọn hắn làm như thế, tửu sắc hao tổn tinh thần, cho nên đầu óc của bọn hắn vẫn rất thanh tỉnh, nếu hắn dám phản đối, Vạn Lịch ngay lập tức sẽ hỏi bọn hắn, các ngươi như vậy là có ý gì?

Chỉ có thể lấy Quách Đạm làm chủ.

Trong chuyện này, Quách Đạm kỳ thật không khác gì thái giám, là hoàng quyền kéo dài, hoàng đế chỉ cần nói một câu, hắn sẽ không còn gì cả, không có Hoàng đế ủng hộ, việc gì hắn cũng không làm được.

Quách Đạm chỉ có thể ra chỉ thị, người thi hành đều là người của Vạn Lịch, Quách Đạm muốn tới gặp Chu vương cũng phải thông qua Cao Thượng.

Luận sự, Vạn Lịch chẳng những không cần tiền của bọn hắn, còn giúp bọn hắn kiếm càng nhiều tiền, chỉ là quyền lực vẫn phải bảo trì trong tay Hoàng đế.

Chu Túc Trăn là nằm kiếm tiền, hắn tuyệt không thua thiệt cái gì.

Chuyện này nghe qua tựa như là Quách Đạm tự tìm phiền phức cho chính mình, hắn tiếp nhận vận doanh giống như trên thân lại nhiều thêm một món nợ, thật ra không phải như vậy, đối với nhà tư bản mà nói, tư bản trong tay càng cường đại, năng lực liền càng có thể phát huy, kiếm càng nhiều tiền, không có tư bản hắn cái gì cũng không làm được.

Chỉ khi có được tài lực của tông thất ba phủ Khai Phong, Chương Đức, Hoài Khánh, Quách Đạm mới có thể ở đây có được thành tựu lớn.

Đã canh hai sáng, Từ cô cô đi đường mệt mỏi vẫn ngồi dưới ánh nến xem Khai Phong phủ điền tịch, thỉnh thoảng thở dài, thỉnh thoảng phẫn nộ.

Bỗng nhiên, có một cánh tay từ bên cạnh vươn ra, lấy đi sổ sách trong tay nàng đồng thời có một giọng nói vang lên "Cẩn thận thân thể."

SAI"

Từ cô cô kinh hô một tiếng, quay đầu nhìn lại thì thấy Quách Đạm đứng ở phía sau, mỉm cười nhìn nàng, kinh ngạc nói: "Ngươi trở về khi nào?"

"Vừa trở về."

Quách Đạm ngồi xuống đối diện Từ cô cô, cười nói: "Cư sĩ sẽ không tính toán yem vonad tất cả đếng sổ sách nàv †rona môêt đêm chứ havlà _ Cố ý ở đây chờ ta?"

Câu trêu đùa kiểu này không hề có tác dụng với nữ nhân đã thấy qua việc đời như Từ cô cô, nàng mỉm cười: "Nếu như ta đang chờ ngươi, thì sẽ không xem nhập thần đến mức ngươi về lúc nào cũng không biết."

"Sổ sách thực sự hấp dẫn như vậy sao?"

Quách Đạm hình như không cam lòng cầm sổ ghi chép tùy tiện xem.

Từ cô cô nói: "Xác thực rất đặc sắc, chỉ riêng trong một tháng này, đã có sáu vạn mẫu đất chia cho tông thất và một số hộ miễn thuế, hơn nữa ta còn chưa xem hết. Mặt khác, trong đó có rất nhiều chỗ có viết tích sữa chữa rõ ràng."

"Thật sao?"

Quách Đạm ném sổ ghi chép lên bàn, nói: "Không quan trọng á!"

"Không quan trọng?"

Từ cô cô hiếu kỳ nói: "Chỉ giáo cho?"

Quách Đạm nhún nhún vai nói: "Bởi vì những đất đai này đều thuộc về ta, cho nên không cần quan tâm."

"Đầu thuộc về ngươi?"

Dù thông minh tuyệt đỉnh như Từ cô cô cũng không khỏi cảm thấy rất hoang mang.

Quách Đạm cười nói: "Bây giờ ta đã nhận thầu nơi này, vậy tất cả nơi này không phải đều thuộc về ta sao?"

Từ cô cô nói: "Ngươi chỉ nhận thầu thu thuế."

"Cư sĩ hiểu lầm, lúc này ta là muốn nhận thầu ba phủ, mà không phải chỉ đơn giản là thu thuế."

Quách Đạm nghiêng mắt nhìn đống sổ ghi chép, nói: "Kỳ thật trước đó, ta đã biết bọn hắn đang di chuyển thuế đất, nếu như bọn hắn không làm như vậy, lúc ấy ta có khả năng sẽ còn tiếp tục trì hoãn, xem có thể cự tuyệt việc nhận thầu hay không, bởi việc này làm sao xem cũng giống như một bút mua bán lỗ vốn, thế nhưng sau khi nhận được tin tức này lại làm ta cảm thấy tiếp nhận việc này thể có lợi, vì vậy mới miễn cưỡng đáp ứng."

"Có thể có lợi?"

Từ cô cô càng cảm thấy hoang mang.

Quách Đạm cười nói: "Vừa rồi ta và Chu vương đã đạt thành một hiệp nghị, Chu vương sẽ thuê ta giúp hắn quản lý tất cả sản nghiệp của Chu vương phủ." Từ cô cô từ trước đến nay vẫn như giếng cổ không gợn sóng, nghe tin tức này không khỏi cũng quá sợ hãi.

"Bình tĩnh! Bình tĩnh!"

Quách Đạm khoát khoát tay, lại nói: "Đây chỉ là khởi đầu, ta rất nhanh sẽ trở thành người phát ngôn của tông thất bốn phủ Khai Phong, Hoài Khánh, Chương Đức, Vệ Huy, tất cả sản nghiệp của bọn họ đều sẽ để ta thay mặt vận doanh, nói cách khác, những điền tịch này sẽ ở trong tay ta, để ta tới xử lý, như vậy những đất đai trên danh nghĩa này nhất định phải nộp thuế cho ta, một lượng cũng không thể thiếu, nếu không, ta làm sao có thể đối mặt với tín nhiệm của bốn phủ tông thất."

Bắt giặc trước phải bắt vua, chỉ cần giải quyết phiên vương lớn nhất là Chu vương, các phiên vương khác liền không đáng kể.

Thân thể mềm mại của Từ cô cô run nhè nhẹ, đây thật sự là chuyện nàng hoàn toàn không dự liệu được.

"Có phải rất ngạc nhiên hay không?"

Quách Đạm cười ha ha nói: "Khi ta có được toàn bộ tài nguyên của tông thất, lại thêm quyền lực trong tay và thủ đoạn của ta, chỉ cần ta vui vẻ, ta muốn sát nhập, thôn tính ai liền có thể sát nhập, thôn tính người đó, lần này ta sẽ để bọn hắn triệt để cảm thụ cái gì mới gọi là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết."

Nói đến đây, đầu hắn nghiêng một cái, mỉm cười nhìn Từ cô cô nói: "Cư sĩ sẽ không trách ta trước đó không nói chứ?"

Từ cô cô khẽ giật mình, nhíu mày liếc nhìn Quách Đạm, chợt mỉm cười nói: "Ta chỉ đến hiệp trợ ngươi, ngươi không có nghĩa vụ phải nói cho ta."

Quách Đạm ngửa người về phía sau nói: "Hiện tại cư sĩ có thể ảnh hưởng một chút tới ta, để ta vì quốc vì dân, bằng không, ta có khả năng không chế không nổi tính xấu của thương nhân đang trỗi dậy trong tâm."

Từ cô cô cười nói: "Ngươi có thể làm đến mức thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, vậy ta còn có thể ảnh hưởng tới ngươi sao?"

"Tuyệt đối có thể."

Quách Đạm nói: "Ta mời cư sĩ đến giúp ta không phải vì mỹ mạo của cư sĩ, mà là vì ta kính nể tài trí cùng ngực. . . vạt áo của cư sĩ."

Từ cô cô hơi chút trầm ngâm, cười nói: "Ngươi thật không hổ là thương nhân, chẳng lẽ ta không ảnh hưởng đến ngươi, ngươi liền sẽ không làm như thế sao? Bất kể bách tính ăn không no, hay là thu không được thuế, ngôn quan đều sẽ vạch tội ngươi."

Thât là chán! Quách Đam nhiền muôn đứng dâv: "Sm nahÌ nađi mêt chút đi, ngày mai trò chơi liền bắt đầu."
Bình Luận (0)
Comment