Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 420 - Chương 419: Ta Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào Địa Ngục

Chương 419: Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục Chương 419: Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngụcChương 419: Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục

Tại thời điểm Hoàng Đại Hiệu bàng hoàng nhất, cô độc nhất, bất lực nhất lại có thể gặp được ân sư của chính mình, chuyện này cũng thật sự là một loại may mắn lớn lao, cũng không trách hắn kích động lệ nóng doanh tròng.

Hắn rất nhanh nghênh đón ân sư đến chỗ ở của chính mình, đồng thời đem nguyên nhân hắn vì sao thất hồn lạc phách nói cho ân sư.

"Khương Ứng Lân nói rất đúng, ngươi thật sự là quá hồ đồ!"

Lão giả tóc bạc trùng điệp gõ gõ quải trượng xuống đất, lộ ra thần sắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Hoàng Đại Hiệu có vẻ mặt mờ mịt, nói: "Học sinh đến nay vẫn không biết mình đến tột cùng sai ở chỗ nào, mong ân sư chỉ điểm."

"Sai ở chỗ nào?"

Lão giả tóc bạc hừ một tiếng: "Ngươi từ đầu đến cuối liền không làm một việc nào đúng cả. Khương Ứng Lân nói không sai, ngôn quan không quyền không tài, chỉ duy nhất lấy ngôn đặt chân trên triều đình, như vậy càng nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, không nên nói bậy, nói nhiều tất nói hớ a! Mọi chuyện đều phải suy nghĩ thật kỹ, phải lấy đức phục người, lấy lý phục người.

Mà ngươi trong việc này, liền giống như bát phụ bên đường, chơi đểu khóc lóc om sòm, không thèm nói đạo lý, thực tế là Quách Đạm chỉ là một thương nhân có địa vị thấp kém, nếu như người đứng đối diện ngươi là Khương Ứng Lân hoặc là bất kỳ một quan viên nào trong triều thì chỉ sợ ngươi sớm đã ngã vào vực sâu vạn trượng, vĩnh thế không thoát thân được."

Hoàng Đại Hiệu bị giáo huấn đến mức mặt cũng biến thành màu gan heo, nói: "Ân sư, học sinh cũng không muốn như thế, chỉ vì Quách Đạm thực tế là rất đáng hận, học sinh."

Lão giả tóc bạc vung tay lên, đánh gãy lời hắn nói,"Cái gì gọi là hận, chính là tư dục, ngươi làm quan nhiều năm như vậy, mà ngay cả công và tư đều không phân biệt được, thật sự là làm nhục sư môn a!"

"Học sinh biết sai."

Hoàng Đại Hiệu thấy ân sư nhắc đến sư môn, vội vàng khom người tạ lỗi.

"Ngươi chưa hẳn đã biết sai a!"

Lãn điả tác bac lắc đầu nói: “"Naười làm auan. trên nhà tá thiên tử dưới cai trị vạn dân, Quách Đạm đấu tranh với thân sĩ chính là dân đấu tranh cùng dân, đây vốn là thời cơ tốt đẹp cho ngươi xây dựng uy vọng, nhưng ngươi lại tự cam đọa lạc, chỉ biết tranh cường háo thắng, cam nguyện làm đao cho những thân sĩ kia sử dụng, cũng khó trách bọn hắn đều xem thường ngươi."

Lúc nghe những lời này, trong nội tâm Hoàng Đại Hiệu chỉ cảm thấy chua xót, không nhịn được hốc mắt đỏ lên, rơi lệ, nghẹn ngào nói không ra lời.

"Ngươi tốt xấu gì cũng là đại thần trong triều, sao lại giống như nữ tử khóc sướt mướt như vậy."

Lão giả tóc bạc thở dài, thấm thía nói: "Nhớ lúc trước khi ngươi nhập sĩ, sư phụ đã từng nói với ngươi, nếu như một ngày nào đó ngươi vào triều làm quan, phải kiên trì tín niệm của chính mình, quyết không thể bởi vì người khác mà dao động, nếu ngươi như nước chảy bèo trôi thì sẽ chỉ rơi vào hoàn cảnh bị chúng bạn xa lánh giống như bây giờ.

Sư phụ biết ngươi buồn, nhưng ngươi dùng sai phương pháp, ngươi cho rằng ngươi xung phong đi đầu trăm phương ngàn kế đối phó Quách Đạm thì có thể có được sự tôn trọng và duy trì của những người kia sao? Đây thật đúng là một ý nghĩ hão huyền, bọn hắn sẽ chỉ lợi dụng ngươi, bởi vì bọn hắn đều biết sở cầu trong lòng ngươi."

Hoàng Đại Hiệu khẽ nhíu mày, hồi tưởng lại tất cả phát sinh hôm nay, lập tức tỉnh ngộ lại.

Hắn thật sớm đã cho thấy thái độ, ta chính là tới đối phó Quách Đạm, đã như vậy, đám Triệu Thanh Hợp tự nhiên có chỗ dựa không sợ gì, dùng hắn làm đao sai sử.

"Mong ân sư chỉ điểm cho học sinh." Hoàng Đại Hiệu vội vàng nói.

Lão giả tóc bạc cười hỏi: "Ngươi vì sao tới nơi này?"

Hoàng Đại Hiệu nói: "Học sinh phụng mệnh tới đây giám sát Quách Đạm."

Lão giả tóc bạc nói: "Nói cách khác, Quách Đạm quản lý, ngươi chế hành, mà đại thần trong triều, địa phương thân sĩ đều hi vọng đưa Quách Đạm vào chỗ chết, nói cách khác, bọn hắn đều có sở cầu ở ngươi, đối ngươi mà nói, đây vốn là thế cục tốt đẹp, chỉ cần ngươi làm được một điểm, liền có thể đạt được thành tựu."

Hoàng Đại Hiệu nói: "Không biết ân sư nói đến là điểm nào?"

"Xử lý theo lẽ công bằng."

Lão giả tóc bạc nói: "Quách Đạm chỉnh đốn và cải cách mương máng lợi quốc lợi dân cần phải khen thưởng. Mà những thị dân vây chặt phủ nha, xé bỏ giấy niêm phong, phá phách cướp bóc là hành vi phạm pháp cần phải chiếu theo pháp luật trừng trị. Đồng thời, những nông phu ẩu đả người khác, phá hủy guồng nước, cướp đoạt trâu cày, nông cụ cũng là hành vi phạm pháp, đương nhiên cũng nên bị trừng trị theo pháp luật."

Hoàng Đại Hiệu nói: "Thế nhưng học sinh lúc ấy nhất thời xúc động."

Không đợi hắn nói xong, lão giả tóc bạc đã nói: "Ngươi nếu như còn muốn che giấu khuyết điểm của chính mình, thì làm sao có thể nói là xử lý theo lẽ công bằng?"

Mà bên kia đám Triệu Thanh Hợp, Lương Đồ sau khi trở về cũng cẩn thận tính toán bút trướng này, tính đi tính lại, vẫn là mở cửa kinh doanh tương đối có lời, chút địa tô của tá điền so với phong phú lợi nhuận bây giờ của tửu lâu thì căn bản là không đáng giá nhắc tới a.

Nếu như sinh ý không tốt, đến lúc đó lại nói chứ sao.

Quách Đạm cũng không nhất định một mực nhận thầu Khai Phong phủ, có kiếm trước kiếm.

Vì vậy sáng sớm ngày thứ hai, bọn hắn lại chạy đến phủ nha chính thức thương lượng cùng Quách Đạm, đáp ứng hủy bỏ chế độ tá điền, toàn bộ chuyển sang chế độ thuê nhân công, đồng thời đồng ý gánh chịu thuế cho nhân viên, từ đó đổi lấy quyền mở cửa tửu lâu.

Quách Đạm nhất định phải phế bỏ chế độ tá điền, bởi vì tính nguy hại của nó quá lớn, địa chủ có thể chuyển dời nghĩa vụ nộp thuế sang tá điền, Quách Đạm muốn tá điền nộp thuế, bọn họ liền sống không nổi, ngược lại hắn thành ác nhân, miễn thuế cho bọn họ thì người chiếm tiện nghi lại là địa chủ, nhà tư bản lòng dạ hẹp hòi Quách Đạm thế nhưng không tiếp thu được.

Đồng thời cũng sẽ phá hỏng trị an, bên trong rất nhiều trang ấp lớn, thường xuyên có tình trạng đả thương thậm chí đánh chết tá điền, quản lý việc này sẽ vô cùng phiền phức.

Mà Quách Đạm cũng thừa cơ ban bố một hệ liệt quy định.

Hắn thật sự là nghiêm ngặt chế định chính sách trọng nông ức thương, không có thương tịch thì không thể buôn bán, không có tượng tịch thì không thể chế tác, nông tịch cũng chỉ có thể cày ruộng hoặc là nuôi gà nuôi vịt.

Không chỉ như thế, thương nhân muốn nhận người làm, còn phải đến phủ nha giúp nhân viên thân thỉnh chứng chỉ hành nghề, nếu như không thân thỉnh đã tự tiện nhận người, một khi tra được sẽ trực tiếp niêm phong cửa hàng. Chính là nói tìm một công việc là chuyện vô cùng phiền phức.

Đương nhiên, hắn cũng cấp thương tịch cho những thương nhân hiện tại đang có cửa hàng, bảo trì quy mô thương nghiệp vốn có của Khai Phong phủ.

Mặc dù là trọng nông ức thương, thế nhưng các thương nhân đều rất vui vẻ, bởi làm như vậy thì sẽ không có người đến cướp mua bán của bọn hắn, tất cả đều là của bọn hắn.

Mặt khác, nghiêm ngặt hạn chế đất canh tác chuyển đổi mục đích sử dụng sang đất thương nghiệp, cho dù lấy giá cao hơn cũng không thể chuyển đổi, đồng thời cũng nghiêm ngặt hạn chế đất thương nghiệp, nếu ngươi muốn xây dựng một cửa hàng bánh bao trên chính đất của mình cũng phải được hắn phê chuẩn.

Hạn chế cũng liền thôi, hắn còn biểu thị sẽ trồng lên hoa cỏ cây xanh trên đại lượng đất công cộng, nói cách khác, cũng đừng nghĩ đến việc ở những nơi đó kiến thiết phòng ốc.

Một hệ liệt quy định này được ban bố, dù là người thông minh tuyệt đỉnh như Từ cô cô cũng đều mờ mịt, nàng lúc trước cho rằng, Quách Đạm vẫn muốn đi con đường giống Vệ Huy phủ, chẳng qua là dùng một số việc để che dấu mà thôi.

Thế nhưng nếu làm như vậy, đừng nói Vệ Huy phủ, bất kỳ châu phủ nào hạn chế thương nghiệp cũng không tàn nhẫn như Quách Đạm a!

"Làm như vậy không được a!"

Từ cô cô nhắc nhở: "Vấn đề của Khai Phong phủ là ở chỗ người nhiều đất ít, vấn đề này vốn cần phát triển thương nghiệp để giải quyết, ngươi hạn chế như vậy, những người không có ruộng đồng thì nên làm gì? Chỉ bằng vào khởi công xây dựng học viện và xây dựng công trình thủy lợi sẽ không đủ để giải quyết vấn đề này."

Khai Phong phủ có một vấn đề lớn chính là vấn đề thất nghiệp, Quách Đạm lại không lấy lại ruộng đồng từ trong tay địa chủ hoặc là Chu vương phủ, như vậy nông nghiệp sẽ không gánh chịu được nhiều nhân khẩu như vậy, ngươi còn hạn chế thương nghiệp thành dạng này, kết quả chính là bách tính sẽ không tìm được kế mưu sinh như vậy sẽ sinh ra đại lượng lưu dân.

Chuyện này sẽ rất đáng sợ.

Quách Đạm bá khí nói: "Cư sĩ không cần lo lắng, ta nuôi."

Từ cô cô kinh ngạc nói: "Ngươi nuôi?"

"Đúng a!" Quách Đạm gật gật đầu, đem một phần văn thư đưa cho Từ cô cô.

Từ cô cô nhận lấy mở ra xem, thấy phía trên viết bốn chữ lớn"Vào nghề chỉ đạo".

Lại nhìn xuống phía dưới thì thấy có văn bản rõ ràng quy định, phàm là nhân sĩ có hộ tịch hoặc là vật nghiệp tại Khai Phong phủ, trong nhà không có ruộng đồng, hoặc là ruộng đồng ít hơn hai mẫu, mà lại là nông tịch thì đến tìm hắn.

Từ cô cô nghi hoặc nói: "Nhiều người như vậy ngươi nuôi như thế nào?"

Quách Đạm nói: "Ta dự định xây dựng một đội vận chuyển đường bộ, nó có thể nuôi không ít người, hơn nữa những người này sẽ tản đi khắp cả nước, từ đó giảm bớt áp lực lương thực cho Khai Phong phủ. Mặt khác, ta còn dự định tại ba phủ Khai Phong, Chương Đức, Hoài Khánh đại quy mô phổ cập siêu thị.

Từ bút mực giấy nghiên đến quả trứng củ hành, hay tơ lụa lá trà đều có thể mua được trong siêu thị của ta. Mặt khác, ta còn dự định tìm cho đám phụ nữ một chút việc làm, nói ví dụ như mở một xưởng giặt, chính là chuyên môn giúp người khác giặt, là ủi y phục thậm chí may y phục.

Ân. .. Còn có rất nhiều rất nhiều, tóm lại, đủ để nuôi sống bọn hắn."

Từ cô cô nghe xong mà như lọt vào trong sương mù, nói: "Ngươi làm như vậy không phải chính là tôn sùng thương nghiệp sao?"

"Làm như vậy sao gọi là tôn sùng thương nghiệp, đây rõ ràng chính là hạn chế thương nghiệp, ta làm như vậy đều là bị buộc bất đắc dĩ, kỳ thật ta không muốn làm như vậy, thế nhưng ta nhận thầu xuống nơi này, ta liền phải phụ trách sinh kế cho bọn họ, hơn nữa từ ta tự mình làm cũng có thể khống chế quy mô thương nghiệp tốt hơn, tuyệt sẽ không ảnh hưởng đến các châu phủ xung quanh, bách tính Hà Nam phủ nếu muốn đến đây tìm việc làm thì sẽ không có khả năng, ta cũng sẽ không đem hàng hóa bán đến Hà Nam phủ."

Quách Đạm vừa nói vừa là thở dài một tiếng, nói: "Kỳ thật ta có thể rất lý giải nguyên nhân vì sao triều đình hạn chế thương nghiệp, dù sao thương nhân xác thực hỏng, đúng là rất gian trá, thiên hạ thật sự không thể có quá nhiều thương nhân, cũng may ta vốn là thương nhân, vì lẽ đó hết thảy cực khổ, bêu danh này đều để ta tới cõng đi. Tục ngữ có câu, ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục."

Từ cô cô triệt để hiểu được.

Quách Đạm chính là muốn lũng đoạn tất cả, hắn không cho phép naười khác làm để lai toàn bê cho chính mình làm. Hơn nữa hắn có hùng hậu tư bản, nơi này có Chu vương phủ cung cấp tài nguyên cho hắn, trong tay hắn lại nắm giữ khoáng nghiệp, bên kia lại có Vệ Huy phủ cung cấp thương phẩm, hắn lại có tiền, chỉ cần hắn muốn, lũng đoạn kinh tế ba phủ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, đồng thời học viện sẽ còn mang đến cho hắn đại lượng tiêu phí, như vậy mấy trăm vạn thuế vào đáng là gì.

"Làm như vậy cũng có thể được sao?"

Từ cô cô đối với chuyện này cảm thấy rất chất vấn, không phải nói muốn hạn chế quy mô thương nghiệp sao?

Quách Đạm thở dài: "Được hay không không ở chỗ ta, đây thật ra chỉ là một hậu chiêu, lo trước khỏi họa, nếu như người người đều có ruộng đồng, hoặc là người không có ruộng đồng đều là công tượng, thị dân, vậy ta sẽ khỏi lo, nhưng nếu như không phải như vậy, vậy ta phải nghĩ biện pháp dàn xếp bọn họ nha! Ta tin tưởng triều đình sẽ lý giải, cũng không thể để bọn hắn làm lưu dân chạy đi tai họa những châu phủ khác."

Từ cô cô chỉ cảm thấy hai từ vô sỉ đã không thể hình dung được cách làm người của Quách Đạm.

Mấu chốt hắn làm như vậy, ngươi còn phải khen hắn vì quốc vì dân.

Ta nuôi!

Lời nói này có bao nhiêu vĩ đại, quan viên nào dám nói khoác như thế.
Bình Luận (0)
Comment