Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 421 - Chương 420: Tranh Đoạt Quyền Chủ Đạo

Chương 420: Tranh đoạt quyền chủ đạo Chương 420: Tranh đoạt quyền chủ đạoChương 420: Tranh đoạt quyền chủ đạo

Đối với chuyện nhận thầu ba phủ, lúc đầu Quách Đạm vốn muốn cự tuyệt.

Khi đó cũng còn chưa nói tới trọng nông ức thương, nói cách khác hắn không phải bởi vì trọng nông ức thương mới cự tuyệt cọc mua bán này.

Nguyên nhân hắn cự tuyệt cũng là bởi vì không cần, cọc mua bán này là vô lợi khả đồ.

Nếu như hắn ở Khai Phong phủ thi hành sách lược giống như Vệ Huy phủ, thì ngay lập tức Vệ Huy phủ sẽ bị đày vào lãnh cung, mà hắn cùng rất nhiều thương nhân đầu tư nhiều tiền như vậy vào Vệ Huy phủ, đồng thời hắn lại chưa mở ra thị trường hải ngoại, hắn không cần sản xuất quá nhiều thương phẩm.

Nào có đạo lý cầm đao chém chính mình.

Nói cách khác, trọng nông ức thương thật ra là phù hợp với lợi ích của hắn.

Triều đình không yêu cầu, hắn cũng sẽ làm như thế.

Nhưng hắn dù sao cũng là một thương nhân, hắn sẽ không đặt mình vào vai anh hùng phục vụ cho tổ quốc cho nhân dân, mặc dù bị ép nhận thầu, thế nhưng hắn cũng nhất định phải kiếm tiền.

Nhưng mà, bánh ga-tô chỉ lớn như vậy, cho nên biện pháp duy nhất chính là tự mình nuốt toàn bộ, chỉ có ngần ấy tiền, các ngươi còn muốn chạy tới phân, các ngươi có biết xấu hổ hay không.

Luận sự, đây cũng là biện pháp hạn chế thương nghiệp tốt nhất, nếu như hắn đại biểu quan phủ thì chính là quốc doanh, trong tay lại có quyền lực, có tiền tài, ai có thể chống lại hắn, hắn nói quy mô có thể lớn bao nhiêu thì là bấy nhiêu, nếu hắn không cho phép phát triển thì sẽ không phát triển nổi, hắn muốn phát triển ngành gì thì có thể phát triển ngành đó.

Hắn phát triển cũng không đại biểu thương nghiệp phát triển.

Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Thế nhưng tướng ăn cũng không thể khó coi như vậy.

Việc này còn phải làm từng bước một.

Vì vậy, sau khi hắn xác định xong chế độ, lại dán ra bố cáo, phàm là nhân sĩ có nông tịch ở Khai Phong phủ, trong nhà không có ruộng đồng, hoặc là ít hơn hai mẫu thì có thể tới đăng ký, ta tận lực cố gắng trợ giúp các ngươi tìm kiếm việc làm. Hắn cũng thật sự phái người liên hệ với đám Triệu Thanh Hợp, nếu như các ngươi cần cố nông cũng có thể đến tìm ta.

Chỉ là dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, đám Triệu Thanh Hợp đâu cần thêm cố nông, bọn hắn còn thu hồi lại một số ruộng đồng đã cho tá điền thuê, bởi vì bây giờ nuôi tá điền chỉ phí biến cao hơn.

Đây là chuyện rất hợp tình hợp lý, nếu đã nghiêm ngặt quy phạm giai cấp sĩ nông công thương, nông phu không thể theo thương, theo công, nhưng bọn họ lại không có ruộng đồng, nếu không có biện pháp dàn xếp bọn họ, bọn họ hoặc là chết đói, hoặc là khởi nghĩa.

Sau khi bố cáo này được dán ra, người đến đây đăng ký nhiều không kể xiết, trong mắt mỗi người chứa đầy nhiệt lệ, đi qua nhiều năm sát nhập, thôn tính như vậy, ruộng đồng trong tay bọn họ đã là lác đác không còn bao nhiêu.

Mà lúc này không ít người đọc sách đã tới Khai Phong phủ, bao quát một số danh sĩ rất có danh vọng, bọn họ nhìn thấy Quách Đạm làm như thế đều rất kinh ngạc.

Quan viên anh minh cũng sẽ không làm như vậy.

Rất đơn giản, nuôi không nổi a!

Phủ nha.

"Hiền chất, thương tịch của chúng ta đâu?"

Chu Phong cùng Tào Đạt cảm thấy mình bị lừa, bận rộn cả nửa ngày, tửu lâu của đám Triệu Thanh Hợp đều đã mở cửa trở lại, thế nhưng hắn cùng Tào Đạt còn chưa nhận được thương tịch.

Quách Đạm cười nói: "Hai vị chẳng lẽ không soi gương a?"

Khuôn mặt Chu Phong, Tào Đạt lập tức dâng lên lộ khí.

"Hiền chất chỉ giáo cho?" Tào Đạt tức giận không vui nói.

Quách Đạm nói: "Ý của ta rất đơn giản, hai vị là thương nhân ở cấp bậc gì, tai to mặt lớn, đáng giá đến phiên chợ nhỏ kia cướp miếng ăn cùng tiểu thương sao? Ta vẫn luôn nói với các vị, cách cục phải nhìn ra trông rộng một chút."

Chu Phong nghe vậy tức giận buồn cười, nói: "Phiên chợ tuy cách cục nhỏ, không thể so sánh với Vệ Huy phủ, thế nhưng khách nhân nhiều."

"Trước mắt khách nhân nhiều, nhưng vấn đề là tửu lâu mở trong chợ có thể ngồi được bao nhiêu?"

"Vậy phải xem hiền chất cho chúng ta địa phương lớn bao nhiêu."

"Ta cho các vị địa phương rất rất lớn: nhưng không ở trong chở" "Vậy ở đâu?"

"Học viện."

Quách Đạm cười nói: "Nha hành chúng ta sẽ xây dựng học viện lớn như thế nào các vị đều biết rõ, ở trong đó sẽ xây rất nhiều tửu lâu quán trà, ở đó, tửu lâu của các vị nhất định là lớn nhất. Các vị hẳn đã rõ ràng, người đến học viện chúng ta đọc sách đều là những người nào, ví dụ như con cái của các vị, con cái của các vị sẽ đến quán rượu nhỏ sao? So mở trong phiên chợ nhỏ, mở tửu lâu trong học viện sẽ kiếm được nhiều hơn rất nhiều, tương lai trung tâm của Khai Phong phủ không phải phiên chợ, mà là học viện."

Chu Phong, Tào Đạt nhìn nhau, lập tức chuyển buồn thành vui.

Bọn hắn đến Khai Phong chính là vì cục thịt béo tư học viện, mở tửu lâu trong học viện, tự nhiên tốt hơn so với mở trong chợ, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng.

Quách Đạm lại nói: "Đến lúc đó ta sẽ đưa một phần phương án xây dựng cho hai vị, việc duy nhất hai vị phải làm chính là chuẩn bị tiền kỹ càng."

Chu Phong ha ha nói: "Đây cũng tiết kiệm cho hiền chất một bút phí tổn xây dựng a."

Quách Đạm nói: "Học viện ta chỉ chiếm ba thành, Nha hành chiếm bảy thành."

Đúng lúc này, một tùy tùng tiến vào bẩm báo "Cô gia, Cao công công mời ngài đến hậu viện một chuyến."

Chu Phong, Tào Đạt lập tức thức thời đứng dậy cáo từ.

Quách Đạm để tùy tùng tiễn bọn hắn ra cửa, còn bản thân trở về hậu viện, đi tới hậu viện thì thấy Đổng Bình cũng ở đây, hơn nữa sắc mặt có vẻ rất nghiêm trọng.

"Chuyện gì?" Quách Đạm hơi thấp thỏm hỏi.

Đổng Bình nói: "Hôm nay Khương Ứng Lân cùng Hoàng Đại Hiệu tới tìm ta, yêu cầu ta chiếu theo pháp luật nghiêm tra những người vài ngày trước tìm cớ gây chuyện."

Quách Đạm nghe vậy liền vui nói: "Bọn hắn là chó cùng rứt giậu sao?"

"Không phải đơn giản như thế."

Đổng Bình nói: "Bọn hắn đã thượng tấu triều đình, chủ động thừa nhận khuyết điểm của mình trong toàn bộ sự kiện, đồng thời thỉnh tội với triều đình, ngoài ra bọn hắn còn yêu cầu chúng ta nhất định phải truy cứu trách cướp đoạt guồng nước, trâu cày."

Cao Thượng nói: "Quách Đạm, việc đã đến nước này, trấn phủ sứ nhất định phải nghiêm tra theo pháp luật, nếu không, hắn liền có tội thất trách."

Đổng Bình gật gật đầu.

Đổng Bình quyết không thể bao che Quách Đạm, hắn đến đây cũng là để hạn chế Quách Đạm, nếu Giám Sát Ngự Sử đã yêu cầu hắn nghiêm tra theo pháp luật, mà hắn không làm thì khẳng định sẽ bị vạch tội, mặc dù Hoàng Đại Hiệu từng ngăn cản quan binh điều tra, thế nhưng hiện tại Hoàng Đại Hiệu đã chủ động thừa nhận sai lầm, cho nên những lời nói trước đó của Hoàng Đại Hiệu đương nhiên vô hiệu.

Quách Đạm cười lạnh nói: "Bọn hắn như vậy là muốn cùng ta liều mạng al"

Cao Thượng cười ha hả nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, Hoàng Đại Hiệu chỉ thừa nhận trong lời nói có khuyết điểm, hắn cũng không xúi giục người khác tìm cớ gây sự, hơn nữa việc này phát sinh cũng là có nguyên nhân, là vì ngươi niêm phong cửa hàng của nhân gia trước, cho nên hắn mới nói ra những lời nói kia. Đến lúc đó triều đình nhất định sẽ có rất nhiều người nói chuyện giúp hắn, đồng thời hắn cũng chủ động nhận sai, ta đoán triều đình có lẽ sẽ không trừng phạt hắn."

Đổng Bình nói: "Mà tội danh vây chặt phủ nha có thể lớn có thể nhỏ, tất nhiên hắn đã cáo tri lên triều đình, vậy chúng ta không thể không điều tra việc này, thế nhưng nếu điều tra, thì chuyện ẩu đả, chiếm đoạt trâu cày cùng guồng nước cũng khẳng định không thể làm như không thấy."

"Lý giải." Quách Đạm gật đầu nói: "Vậy điều tra thôi, ta là công dân tốt, việc này không hề có một chút quan hệ với ta, đều là do những điêu dân kia làm ra."

Bọn hắn đã thành thói quen với vung nồi đại pháp của Quách Đạm, nếu ngươi đã vung nồi vung dứt khoát như thế, bọn hắn cũng không tiện nhiều lời, đứng dậy rời đi.

Bọn hắn chân trước vừa đi, chân sau Từ cô cô liền bước vào hậu đường.

Quách Đạm cười khổ nói: "Cư sĩ đều nghe thấy."

Từ cô cô gật đầu.

Quách Đạm khẽ nói: "Chơi thủ đoạn không lại, liền nghĩ mượn pháp luật chống lại ta, có thể thấy bọn hắn đã đi đến tình trạng sơn cùng thủy tận, nên muốn cùng ta liều mạng một lần."

Từ cô cô lắc lắc đầu nói: "Ta nghĩ chuyện này cũng không phải đơn Quách Đạm cau mày nói: "Xin cư sĩ chỉ giáo?"

Từ cô cô nói: "Đi qua lần tranh đấu vừa rồi, uy vọng của Hoàng Đại Hiệu và Khương Ứng Lân đã mất hết, không có người nào còn nghe bọn hắn, tình huống đối bọn hắn rất bất lợi, ta vốn tưởng rằng bọn hắn sẽ không lưu lại nơi này nữa, thế nhưng nếu như nghiêm tra án này thì tình huống sẽ phát sinh biến hóa cực lớn.

Phàm là người có tật giật mình chắc chắc sẽ đều e ngại bọn hắn, bất kể là thân sĩ, địa chủ, thương nhân, hay là dân nghèo, cho dù kết quả vụ án không hề có quan hệ với ngươi, bọn hắn cũng sẽ trở thành người thu hoạch lớn nhất. Trải qua chuyện này, trên dưới Khai Phong phủ sẽ không còn người nào dám khinh thường bọn hắn. Tình huống có khả năng sẽ tốt hơn nhiều so với thời điểm bọn hắn vừa tới Khai Phong phủ."

"Ta... !" Quách Đạm không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, nếu không phải trước mặt là Từ cô cô thiên tư quốc sắc, đoán chừng phía sau đó đều là *, hắn nhịn xuống xúc động muốn chửi bậy rồi nói: "Bọn hắn dùng một chiêu này thật đúng là đủ hung ác, ta còn tưởng rằng bọn hắn đánh thất thương quyền, hóa ra là trả lại ta uy nghiêm quyền."

Từ cô cô hiếu kỳ nói: "Cái gì gọi là thất thương quyền?"

"Chính là một loại công phu hại người không lợi mình."

"Trên đời có loại công phu này sao?"

"Đây. Đây không phải trọng điểm."

Quách Đạm cũng thật sự là phục Từ cô cô, có cái gì không hiểu, nàng nhất định sẽ hỏi rõ ràng, cũng mặc kệ đang đàm luận chuyện gì. Lại nói: "Nói cách khác, chỉ cần vụ án này bắt đầu thẩm tra, bọn hắn liền là bên thắng cuối cùng?"

Từ cô cô không chút do dự gật đầu.

Chỉ cần điều tra vụ án này, ai còn dám không coi bọn hắn ra gì.

Quan viên uy vọng sẽ áp chế Quách Đạm.

Đây chính là quyền lực tranh đoạt.

Tương lai bất cứ chuyện gì xảy ra, tất cả mọi người sẽ cố ky Hoàng Đại Hiệu cùng Khương Ứng Lân.

"Trước kia ta cũng từng giao thủ với bọn hắn vài lần, Khương Ứng Lân là người thẳng tính, không có nhiều cong cong thẳng thẳng, Hoàng Đại Hiệu cũng chưa từng biểu hiện ra trí tuệ như thế." Quách Đạm buồn bực nói.

"Đây không phải là bọn hắn nghĩ ra được." Quách Đạm kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ bọn hắn mời cứu binh đến?"

Từ cô cô cười nói: "Là ngươi giúp bọn hắn mời đến."

UTa2n

Quách Đạm nhớ lại một chút, nói: "Ta còn làm loại việc thiện này sao, ta làm sao không nhớ rõ."

Từ cô cô nói: "Tư học viện."

Quách Đạm vẫn không hiểu ra sao.

Từ cô cô nói: "Ta đã từng nói với ngươi, nếu ngươi tập trung tư học viện tại ba phủ Khai Phong, Chương Đức, Hoài Khánh, như vậy người thông minh trong thiên hạ đều sẽ tới đây, trong đó cũng bao quát lão sư của Hoàng Đại Hiệu, Tô Hú."

"Tô Hú?"

Quách Đạm sửng sốt một chút.

Từ cô cô nói: "Người này từng là Nam Kinh Lễ Bộ thị lang, chẳng những học vấn cao minh, hơn nữa đa mưu túc trí, am hiểu quan trường, về sau hắn lại từ quan ở dân gian xây dựng thư viện, tại Nam Kinh có danh vọng cực cao, thậm chí Thân thủ phụ nhìn thấy hắn cũng phải lễ nhượng ba phần, trong triều có rất nhiều đại thần đều là môn sinh của hắn."

"Người này có lai lịch không nhỏ a!" Quách Đạm lẩm bẩm một câu, chợt cười nói: "Cũng may ta phòng ngừa chu đáo, mời cư sĩ đến đây trợ trận."

Từ cô cô nghe được nửa câu đầu, vốn cảm thấy hết sức ngạc nhiên, ngay cả điểm này ngươi cũng nghĩ đến, vậy thì thật sự là không có kẽ hở, nhưng sau khi nghe được nửa câu sau, nàng không khỏi cho Quách Đạm một cái liếc mắt khinh bỉ.

Quách Đạm nghiêm túc nói: "Ta không sợ điều tra đến trên đầu ta, thế nhưng ta cũng không hi vọng bọn hắn ở đây quá mức cường thế."

Từ cô cô trầm ngâm một chút, nói: "Ta cảm thấy ngươi ở Vệ Huy phủ chế định chế độ thẩm phán vô cùng tốt, để thư sinh, thân sĩ cùng quan binh chế hành lẫn nhau."

Quách Đạm nói: "Liên quan tới điểm này, ta cũng đã nghĩ tới, thế nhưng tình huống hai bên có chỗ khác biệt, lúc ấy một bộ phận thư sinh ở Vệ Huy phủ ủng hộ ta, mà nơi này tất cả thân sĩ cùng thư sinh đều phản đối ta, hơn nữa ta không thể ở đây phát triển thương nghiệp, kiềm chế của ta đối với bọn hắn không đủ nhiều."

"Có thể làm ra một chút thay đổi." Từ cô cô cười nói: "Ví dụ như để danh sĩ như Tô Hú tới làm pháp thân, ở trước mặt những danh sĩ này, Hoàng Đại Hiệu, Khương Ứng Lân liền không còn bất cứ uy vọng gì, bọn hắn chỉ có thể nghe lời răm rắp."
Bình Luận (0)
Comment