Chương 421: Công thẩm
Chương 421: Công thẩmChương 421: Công thẩm
Hoàng Đại Hiệu cùng Khương Ứng Lân có quyền lực giám sát, nếu như bọn hắn muốn gia tăng quyền lực của chính mình thì tất nhiên sẽ phát sinh xung đột với người quản lý thực tế.
Chỉ cần ngươi có bất kỳ tì vết gì, bọn hắn nhất định sẽ đứng ra chỉ trích ngươi, công kích ngươi.
Cuối cùng sẽ diễn biến thành, ngươi làm gì cũng phải cố ky bọn hắn, thậm chí xin chỉ thị từ bọn hắn.
Trên bản chất chính là tranh đoạt quyền lực.
Nhưng nếu như người quản lý là Tô Hú, như vậy chủ thứ tôn tỉ liền trở nên rất vi diệu, theo chế độ thì Hoàng Đại Hiệu đương nhiên có tư cách giám sát Tô Hú, thế nhưng theo đạo đức luân lý thì Tô Hú lại là ân sư của Hoàng Đại Hiệu, cổ đại vốn rất chú trọng tôn sư trọng đạo.
Trong tình huống này, Hoàng Đại Hiệu muốn mở rộng quyền lực sẽ rất khó khăn.
Nhưng mà Tô Hú đối với Quách Đạm, nhiều nhất chỉ có thể coi là một trưởng bối, Quách Đạm không cần quá kiêng kị hắn.
Quách Đạm suy tư thật lâu, mới nói: "Ta có thể hiểu được ý tứ của cư sĩ, thế nhưng nếu như Tô Hú dùng Hoàng Đại Hiệu như thiên lôi sai đâu đánh đó, vậy ai sẽ hạn chế Tô Hú?"
Từ cô cô nói: "Tô Hú có thể có được địa vị như ngày hôm nay, không phải bằng quyền lực, cũng không phải tiền tài, mà là Nho gia đạo đức và lễ pháp, Nho gia từ xưa đến nay coi trọng lấy đức phục người, lấy lý phục người, lấy đạo đức luân lý ước thúc người khác, chúng ta tương tự cũng có thể dùng đạo đức luân lý để ước thúc hắn.
Ngươi có thể quy định thẩm tra xử lí bất kỳ vụ án gì cũng đều phải công khai, bất kỳ người nào cũng có thể quan sát, từng câu từng chữ của bọn hắn đều phải ghi lại."
Nói đến đây, nàng rực rỡ nhìn Quách Đạm một cái.
Quách Đạm há không biết tâm tư của Từ cô cô, mặt ngoài xem ra, tựa như đang bày mưu tính kế cho hắn, nhưng trên thực tế là hi vọng nhờ vào đó truy cầu một loại chế độ công bằng, nhưng đây cũng là thứ Quách Đạm đang cần, bởi vì hắn là thương nhân, công bằng đối với hắn mà nói chính là một loại lợi ích. Suy tư một hồi, nói: "Cho dù ta đáp ứng, nhưng cũng có thể chỉ là mong muốn đơn phương của ta, Tô Hú chưa chắc sẽ đáp ứng."
Từ cô cô mỉm cười nói: "Ngươi ở Vệ Huy phủ dùng thân sĩ làm pháp thân, ở đây ngươi có thể dùng viện trưởng làm pháp thân, không phải ngươi nói tương lai trung tâm của Khai Phong phủ sẽ biến thành tư học viện sao, như vậy lấy viện trưởng làm pháp thân, không phải là việc hợp tình hợp lý sao?
Tô Hú chỉ là một ví dụ ta nâng lên, lấy sự hiểu biết của ta đối với tư học viện ở Giang Nam, người có thể làm viện trưởng nhất định phải là người đức cao vọng trọng, như vậy lúc Hoàng Đại Hiệu, Khương Ứng Lân đối diện với những người này đều phải lễ nhượng ba phần."
Quách Đạm gật đầu, nói: "Chủ ý này cũng không tệ."
Nhưng mà, đây là chuyện sau này, Khai Phong phủ trước mắt vẫn đang trong giai đoạn chuyển giao, trong giai đoạn này vẫn do Đổng Bình toàn quyền phụ trách hiệp trợ Quách Đạm quá độ.
Vụ án này cũng không khó tra, không mất đến hai ngày, Đổng Bình đã bắt được toàn bộ nghỉ phạm có liên quan, bọn hắn vây chặt phủ nha nhiều ngày như vậy, cho dù đốt thành tro cũng nhận ra.
Hắn vừa bắt tay vào điều tra, toàn bộ Khai Phong phủ lại trở nên thần hồn nát thần tính.
Bởi sau lưng chuyện này liên lụy đến quá nhiều người.
Đám Triệu Thanh Hợp đều cho rằng việc này đã qua, bọn hắn đều đang bận bịu kiếm tiền, làm sao nghĩ ra được Hoàng Đại Hiệu sẽ quay ngựa cầm thương giết tới, hơn nữa đầu thương này cũng không biết nhằm vào vào ai, phải biết rằng việc này vẫn là do bọn hắn bốc lên trước.
Cho nên bọn hắn nhanh chóng đi tìm Hoàng Đại Hiệu, muốn hỏi cho rõ ràng, ngươi như vậy là có ý tứ gì, nhưng lại bị ngôn từ chính nghĩa của Hoàng Đại Hiệu mắng trở về.
Thế cục rất nhanh liền phát sinh nghịch chuyển, trước đó không lâu Hoàng Đại Hiệu còn bị ghét bỏ, bây giờ lập tức lại đứng ở trung tâm sân khấu, tất cả mọi người trở nên e ngại hắn, làm tặc sao có thể không chột dạ, ngươi kiểm chế một chút, cũng đừng tổn thương người vô tội.
Khương Ứng Lân không ngốc, hắn cũng phát giác được chuyển biến, thế nhưng hắn ủng hộ, hắn cảm thấy những khoa đạo quan như bọn hắn nên đứng ở chính giữa, mà không phải đứng về phía bất kỳ một bên nào, như vậy mới có thể giám sát một cách hữu hiệu, kết quả sẽ như thế nào, trước để qua một bên, chí ít có thể cho thấy thái độ của bọn hắn.
Triệu gia.
"Hiền huynh, tình thế này có chút không thích hợp, Hoàng Đại Hiệu có thể sẽ không nể tình chúng ta." "Nể tình chúng ta?"
Triệu Thanh Hợp hừ một tiếng: "Ta thấy hắn cho rằng chúng ta đầu nhập Quách Đạm, cho nên muốn nhờ vào việc này trả thù chúng ta. Nhưng hắn cũng không suy nghĩ một chút, việc này vì sao lại náo thành dạng này, còn không phải vì bọn hắn vô dụng."
Lương Đồ nghe vậy, càng là sầu lo: "Vậy phải làm thế nào cho phải?"
Triệu Thanh Hợp nói: "Việc đã đến nước này, chúng ta cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu Quách Đạm, nếu không phải Quách Đạm niêm phong cửa hàng lung tung, những người kia cũng sẽ không vây chặt phủ nha."
Lương Đồ nói: "Nếu không chúng ta dứt khoát phản kiện Quách Đạm, những nông phu đánh người, cướp đồ kia, nếu như không có người âm thầm sai sử, bọn hắn sao dám phách lối như thế."
Triệu Thanh Hợp trầm ngâm một chút, nói: "Tạm thời không cần, để xem bọn hắn làm thế nào, nếu như bọn hắn truy xét đến cùng, vậy chúng ta cũng quyết không bỏ qua."
Sau khi bắt lại toàn bộ nghi phạm có liên quan, Đổng Bình cũng không vội vã thẩm tra xử lí, mà mời Khương Ứng Lân, Hoàng Đại Hiệu đến phủ nha. Đương nhiên, Quách Đạm cùng Cao Thượng cũng đều có mặt.
Đổng Bình ánh mắt đảo qua, nói: "Các vị, ta phụng mệnh tới đây giữ gìn trị an, tuy nói trước mắt vụ án này thuộc quyền quản lý của ta, thế nhưng ta cũng chỉ là một giới vũ phu, vụ án này liên quan đến rất nhiều người, tình tiết tương đối phức tạp, ta có lòng nhưng không đủ lực, khó mà một mình thẩm tra xử lí, ta hi vọng vụ án này chúng ta có thể cùng nhau thẩm tra xử lí."
Hắn thật ra là đang khiêm tốn, Bắc trấn phủ ti thẩm tra xử lí các vụ án chắc chắn không ít hơn bất kỳ một nha môn nào, cho dù nghỉ phạm có liên quan đến vụ án nhiều gấp đôi đi chăng nữa, đối với hắn mà nói, cũng chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ.
Hắn chính là không muốn ôm trách nhiệm, việc này không có nửa xu quan hệ với hắn, đều là Quách Đạm và Hoàng Đại Hiệu náo ra, hắn sẽ không giúp bọn gia hỏa này chùi đít, miễn rước họa vào thân, ngôn quan và gian thương này đều không phải ăn chay.
Khương Ứng Lân cũng hiểu ý của Đổng Bình, hắn cảm thấy bản thân mình cũng không thể đổ cho người khác, đồng thời cũng hi vọng có thể đền bù sai lầm của chính mình, thế là gật đầu, lại nhìn về phía Hoàng Đại Hiệu.
Hoàng Đai Hiêu nói: “Trước mắt †a chính là naười mand tôi nếu †a tham dự vụ án này, chỉ sợ sẽ rơi vào miệng lưỡi của mọi người."
Hắn dốc hết sức đảm đương mọi sai lầm trong sự kiện này, không hề liên lụy đến Khương Ứng Lân, kỳ thật Khương Ứng Lân cũng đúng là bị hắn liên lụy, Khương Ứng Lân thật sự muốn giải quyết khốn cảnh của Khai Phong phủ, nhưng không ngờ vừa tới nơi này đã bị cuốn vào bên trong trường tranh đấu này.
Quách Đạm lập tức nói: "Ta trong sạch, ta có thể giúp đại nhân."
Hoàng Đại Hiệu nhàn nhạt liếc nhìn Quách Đạm, không lên tiếng.
Nếu là trước kia, hắn có lẽ sẽ nổi trận lôi đình, ngươi nói vậy không phải là cố tình buồn nôn ta sao.
Quách Đạm cũng không quan tâm đến Hoàng Đại Hiệu, tiếp tục nói: "Ta có một đề nghị, bên ngoài bây giờ có rất nhiều lời đồn, dân chúng đối với vụ án này cũng có rất nhiều suy đoán, ta hi vọng có thể công khai thẩm tra xử lí, đáng tiếc phủ nha quá nhỏ, không thể dung nạp quá nhiều nhân số, vậy sao không thẩm tại chợ, để càng nhiều bách tính có thể quan sát, trả lại công đạo cho người trong sạch, cũng trả lại cho Khai Phong phủ một thế giới tươi sáng, bằng không thì việc này vĩnh viễn không qua được."
Đổng Bình có vẻ hơi kinh ngạc nhìn Quách Đạm, mọi chuyện đã náo thành dạng này, trong lòng ngươi liền không biết sao, còn dám công khai thẩm tra xử lí, một phần vạn tra ra cái gì, ngươi cũng đừng trách ta.
Khương Ứng Lân lập tức gật đầu nói: "Ta tán thành làm như thế."
Đổng Bình thấy bọn họ đều tự tin như vậy, thế là gật đầu nói: "Tốt a, các ngươi đều tán thành công khai thẩm tra xử lí, vậy thì công khai thẩm án đi."
Đồng thời hắn cũng không muốn tiếp tục trì hoãn, sớm một chút giải quyết việc này, sớm một chút giao Khai Phong phủ lại cho Quách Đạm, hắn sớm một chút hồi kinh phục mệnh, ngày thẩm tra xử lí liền quyết định là hai ngày sau, cử hành ngay tại chợ.
Hai ngày sau, lệnh cấm đi lại ban đêm vừa mới được giải trừ, bách tính liền theo bốn phương tám hướng tràn vào chợ, nhân sĩ ở giai tầng nào cũng đều có, bởi vì vụ án này liên lụy quá nhiều người, lại thêm gần đây có không ít nhân sĩ ngoại lai tiến vào Khai Phong phủ, người đọc sách chính là thích tham gia vào những dịp náo nhiệt như thế này.
Mất một lúc, toàn bộ chợ đều bị vây chật như nêm cối.
Giờ Thìn, Đổng Bình, Quách Đạm, Khương Ứng Lân đi tới nơi này, Đổng Bình ở giữa, Quách Đạm, Khương Ứng Lân ở hai bên. Mà Cao Thượng và Hoàng Đại Hiệu thì ngồi ở phía dưới. lộ ra vẻ rất bình tĩnh.
"Mang phạm nhân lên."
"Vâng "
Đầu tiên hơn mười người trẻ tuổi mặc trang phục thư sinh được đưa lên, bởi vì nhân số vây chặt phủ nha có hơn vạn người, Đổng Bình cũng không có khả năng bắt toàn bộ, dù sao pháp không trách chúng, hắn chỉ bắt mấy tên cầm đầu, chủ yếu là người đọc sách.
Những người đọc sách này đều có công danh, ít nhất cũng là tú tài, bằng không bọn hắn cũng không thể trở thành đầu lĩnh, trên công đường, bọn hắn đều không cần quỳ xuống, mỗi người đều ngẩng cao đầu mà đứng, một chút sợ hãi cũng không có, ngược lại lộ ra vẻ rất hưởng thụ.
"Các ngươi biết tội chưa?"
Đổng Bình hỏi.
Một người trẻ tuổi ở giữa tên là Âu Dương Tĩnh giơ ngón tay chỉ hướng Quách Đạm nói: "Kẻ cầm đầu vẫn còn ngồi ở phía trên, cho dù chúng ta muốn nhận tội, thiên lý cũng không cho phép a."
Ngón tay hắn chỉ lên trời.
"Tốt!"
"Nói hay lắm!"
Người đọc sách đứng xung quanh lập tức cổ vũ nhiệt liệt.
Quách Đạm xấu hổ gãi gãi mi tâm, thầm nghĩ, hay muội ngươi, đây cũng không phải võ đài, một đám anh hùng bàn phím.
Đám người Triệu Thanh Hợp thì vuốt râu cười không nói.
"Hỗn trướng!"
Đổng Bình đập mạnh kinh đường mộc, nói: "Các ngươi tung tin đồn nhảm sinh sự, kích động bách tính vây chặt phủ nha, chứng cứ vô cùng xác thực, không dung được các ngươi giảo biện."
Âu Dương Tĩnh nói: "Ta không phủ nhận lời đại nhân nói, đây đều là chúng ta làm, thế nhưng đại nhân vì sao không hỏi vì sao chúng ta muốn làm như thế?"
Nói xong, hắn lại chỉ hướng Quách Đạm nói: "Đây là bởi vì Quách Đạm làm việc thiên tư trái pháp luật, lợi dụng quyền lực tuỳ tiện niêm phong cửa hàng của người khác, chúng ta làm như vậy chỉ là vì muốn đòi lại công đạo cho những người vô tội, nếu như chúng ta đối với chuyện bất công này khoanh tay đứng nhìn thì thật sự là uổng công đọc sách thánh hiền." Còn có không ít người hô hào, bắt Quách Đạm xuống thẩm tra.
Đổng Bình liếc nhìn Quách Đạm, tựa như nói, ca, ngươi có phải nên nói gì hay không?
Quách Đạm tạm thời coi như không nhìn thấy, vuốt vuốt quạt xếp trong tay, thưởng thức bốn chữ lớn trên quạt "Rảnh đến trứng đau" !
Tiểu tử này thật sự là đáng ghét. Đổng Bình thầm mắng một câu.
Khương Ứng Lân đột nhiên nói: "Liên quan tới chuyện niêm phong cửa hàng, theo bản quan biết, Quách Đạm có quyền lực này, triều đình đích xác có yêu cầu hắn chỉnh đốn, hạn chế quy mô thương nghiệp ở Khai Phong phủ, về phần đúng hay sai, triều đình tự sẽ điều tra, nhưng việc này cũng không thể là lý do các ngươi tụ chúng nháo sự, vây chặt phủ nha, các ngươi thân là người đọc sách, lại mưu toan lấy bạo lực để giải quyết vấn đề, chẳng những cố tình vi phạm luật pháp, cũng uổng công đọc sách thánh hiền, cho nên tội thêm một bậc."
Âu Dương Tĩnh không sợ hãi cười nói: "Quan thương các ngươi cấu kết với nhau, chúng ta không còn lời nào để nói, đại nhân muốn phán ra sao cũng được, chúng ta cũng đâu thể phản kháng."
Xung quanh lập tức có không ít người đọc sách hò hét trợ uy cho bọn hắn.
Không thiếu người đọc sách đến từ nơi khác đều cảm thấy hơi hối hận, chính mình tới chậm một bước, nếu không, làm sao đến phiên bọn hắn ở đây phong quang.
Chuyện này trong mắt người đọc sách thế nhưng là một cơ hội tốt để dương danh lập vạn a!
Đổng Bình thoáng nghiêng mắt nhìn Quách Đạm, bờ mông chính mình không sạch sẽ còn yêu cầu thẩm công khai, náo thành dạng này, ngươi còn mặt mũi sao. Nhưng hiện tại hắn không rảnh quan tâm Quách Đạm, bất kể nói như thế nào, những người đọc sách này thật đúng là quá phách lối, trầm giọng quát: "Làm càn, bản quan chính là chiếu theo pháp luật thẩm tra xử lí, các ngươi nếu không phục, có thể dâng thư lên triều đình, thế nhưng tại trên công đường không dung được các ngươi làm càn. Người đâu! Đem bọn hắn ấn xuống."
Bởi vì cảm xúc của người xem xung quanh dâng cao như vậy cũng sẽ mang đến cho hắn áp lực, thẩm tra xử lý dưới loại tình huống này rõ ràng là bất lợi đối với hắn.
Huống hồ những người đọc sách này cũng không phủ nhận hành động của chính mình. như cũng là như thế, bọn hắn giống như anh hùng, trong tiếng hoan hô của mọi người, nghênh ngang đi xuống dưới.
Đổng Bình lại sai người mang mấy nông phu ngày đó đánh người ở trước phủ nha lên công đường.
Mấy nông phu có thần sắc chất phác, sợ hãi rụt rè đi lên phía trước, quỳ trên mặt đất.
Đổng Bình vỗ kinh đường mộc, còn chưa mở miệng, một nông phu trong đó đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Thảo dân nhận tội, người là thảo dân đánh, hơn nữa thảo dân còn muốn đánh bọn hắn một trận nữa."
Xung quanh lập tức là một mảnh lặng ngắt như tờ.
Đổng Bình cũng mộng.
Người đọc sách hoành, hắn đã nhìn quen không trách, không ngờ nông phu hôm nay còn hoành hơn người đọc sách a!
Chuyện này không khoa học al