Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 428 - Chương 427: Vơ Vét Của Cải Không Có Hạn Cuối

Chương 427: Vơ vét của cải không có hạn cuối Chương 427: Vơ vét của cải không có hạn cuốiChương 427: Vơ vét của cải không có hạn cuối

Bị ép lũng đoạn!

Dưới thịnh tình khẩn thiết của mọi người, Quách Đạm cố mà lũng đoạn những ngành nghề này.

Kỳ thật trừ hắn ra, người khác cũng khó có thể lũng đoạn, loại sự tình giống như lũng đoạn này yêu cầu chính sách ủng hộ, nói ví dụ như ai đó thành lập một đội xây dựng quy mô lớn, Quách Đạm nếu không cho hắn công trình thì có khả năng sẽ mất cả chì lẫn chài.

Nhưng nếu như mọi người cho rằng đây chính là hạn cuối của Quách Đạm, vậy thì mười phần sai.

Trên phương diện kiếm tiền, nhà tư bản không có quá nhiều ranh giới cuối cùng.

Kỳ thật liên quan tới chuyện Quách Đạm lũng đoạn những ngành nghề này, đại đa số người cũng không thèm để ý, bởi vì ai làm mua bán không được, mua bán cũng không phải việc quang vinh gì, tại sao phải đi tranh giành với hắn.

Việc gì là quang vinh, đương nhiên là xây dựng tư học viện.

Đại danh sĩ giống như Tô Hú đều đang mong đợi Quách Đạm công bố chính sách xây dựng tư học viện.

Quách Đạm cũng không để bọn họ đợi lâu, bởi vì thời gian của hắn có hạn, rất nhanh, hắn liền công bố một hệ liệt chính sách liên quan tới tư học viện.

Đầu tiên, vì thể hiện long ân mênh mông cuồn cuộn của Vạn Lịch, vì vậy chỉ cần người thân thỉnh xây dựng học viện, Quách Đạm đều sẽ miễn phí phê chuẩn cho bọn hắn.

Chỉ cần ngươi xây học viện, đất đai dùng để xây từ học viện cũng miễn phí cung cấp.

Nói cách khác, không phải khu vực Quách Đạm vạch ra thì tuyệt không thể xây dựng học viện.

Hơn nữa đây còn là quy định được pháp luận bảo hộ, với lý do là phòng ngừa người đem đất canh tác chuyển đổi thành đất xây học viện, lấy ra để bán lấy tiền.

Nhưng mà.

Quách Đạm quy định học viện trên ngàn người, ở Khai Phong phủ chỉ có thể có mười nhà, Chương Đức phủ, Hoài Khánh phủ mỗi phủ năm nhà. Mà trong hai mươi học viện trên ngàn người này, đại học viện trên vạn người chỉ có thể có năm nhà, Khai Phong phủ ba nhà, Chương Đức, Hoài Khánh mỗi phủ một nhà.

Lý do chính là đất đai có thể dung nạp hơn một vạn người cũng chỉ có mấy khối như vậy mà thôi.

Học viện từ một trăm người đến một ngàn người. Tạm thời cho phép Khai Phong phủ có bốn mươi nhà, Chương Đức, Hoài Khánh mỗi phủ hai mươi nhà.

Nói cách khác, sau này học viện quy mô này có thể gia tăng.

Tiểu học viện dưới một trăm người liền không hạn chế số lượng, thế nhưng nhất định phải mở bên trong khu vực Quách Đạm quy hoạch.

Đương nhiên, bất kỳ nhân sĩ nào muốn xây dựng học viện, đều phải trình lên tư chất thân thỉnh, còn phải căn cứ theo quy mô xây dựng giao nộp một khoản tiền thế chấp nhất định, đến khi học viện bắt đầu vận hành thì tiền thế chấp sẽ được trả lại đầy đủ.

Đây cũng là quy định hợp tình hợp lý, nếu như không giao nộp tiền thế chấp, ngươi muốn chiếm đất chậm chạp không xây học viện thì làm sao bây giờ?

Mặt khác, thương nhân đương nhiên là vì tư lợi, Quách Đạm rất tự nhiên cho quyền chính mình địa phương tốt nhất xây dựng tư học viện, không có chút nào do dự.

Ngay ở hai mươi dặm ngoại ô phía Đông Khai Phong phủ.

Hôm nay Quách Đạm cùng Chu Phong, Tào Đạt đi tới nơi này.

"Hiền chất, một mình hiền chất làm nhiều mua bán như thế, không mệt sao?"

Chu Phong cười ha hả hỏi.

Tào Đạt cũng vụng trộm liếc nhìn Quách Đạm.

Bọn hắn cho rằng ngươi đừng độc chiếm một mình, phân một chút cho Nha hành, có tiền mọi người cùng kiếm a.

Quách Đạm há không biết ý tứ của bọn hắn, cười nói: "Yên tâm, ta sẽ tận lực hợp tác cùng Nha hành, đến lúc đó giá cổ phiếu dâng lên, chúng ta kiếm được càng nhiều."

Chu Phong cùng Tào Đạt lập tức kích động không thôi.

Lúc nói chuyện, bọn hắn đi tới một gò núi nhỏ, Quách Đạm đứng trên gò núi, tay chỉ hướng phía trước: "Hiện tại hai vị có thể nhìn thấy, và không thể nhìn thấy chính là nơi xây dựng tư học viện." Có thể nhìn thấy? Không thể nhìn thấy?

Chu Phong, Tào Đạt nhìn nhau một cái, rồi đồng thời nhìn về phía Quách Đạm, trăm miệng một lời hỏi: "Diện tích lớn bao nhiêu?"

"Năm ngàn mẫu."

Quách Đạm nhún nhún vai nói.

"Lớn như thế?"

Chu Phong, Tào Đạt đồng thời hít sâu một ngụm hơi lạnh.

Quách Đạm nói: "Đây đều tại hai vị, nếu không phải là hai vị mỗi ngày hỏi ta mở tửu lâu ở đâu, ta cũng tội gì làm lớn như thế."

Chu Phong khóc không ra nước mắt nói: "Hiền chất đẩy trách nhiệm lên đầu chúng ta thật có chút gượng ép, tửu lâu của chúng ta chiếm được bao nhiêu diện tích? Một góc cũng ngại nhiều aI"

Quách Đạm khẽ nói: "Tửu lâu của hai vị không chiếm bao nhiêu diện tích, nhưng vấn đề là hôm nay ta đáp ứng hai vị, ngày khác ta có thể cự tuyệt mấy người Trần Phương Viên, Tần Trang sao? Ta dứt khoát xây lớn một chút, dù sao cũng không cần tiền."

Chu Phong nhất thời không phản bác được.

Tào Đạt nói: "Thế nhưng hiền chất xây lớn như thế, liệu có nhiều học sinh như vậy đến đọc sách sao?"

Quy mô học viện quá lớn cũng trở thành vấn đề, học viện lớn nhất hiện tại là Quốc Tử Giám ở Nam Kinh, thế nhưng quy mô của Quốc Tử Giám cũng không lớn như thế, hơn nữa nhân số còn chưa đến một vạn.

Dù sao người có thể đến đó đọc sách đều là tỉnh anh trên khắp cả nước.

Quách Đạm cười khổ nói: "Vấn đề này ta đã trả lời rất nhiều lần, dứt khoát hai vị liền hỏi ta, nếu như cho ta một trăm vò rượu, ta có bán được hay không?"

Tào Đạt ngượng ngùng nói: "Chúng ta đương nhiên tin tưởng hiền chất, chỉ là... Chỉ là chúng ta chưa từng xây dựng học viện, này. .. Quy mô này thật đúng là có chút doạ người."

"Từ từ sẽ quen thuộc."

"Quách Đạm."

Đội nhiên nghe được một tiếng gọi, Quách Đạm quay đầu nhìn lại thì thấy bảy tám người đang cưỡi ngựa phi nhanh đến.

Dương Phi Nhứ có chút tiến lên phía trước, bảo hộ trước mặt Quách Quách Đạm ghé mắt nhìn, cười nói: "Mỹ nữ, bây giờ ngươi cũng không khỏi quá kính nghiệp, nhìn liền biết những tên kia đều là thư sinh, bọn hắn còn chưa nâng tay, ngươi đã có thể miểu sát bọn hắn, không cần khẩn trương như vậy. Ha ha!"

Dương Phi Nhứ lạnh lùng nói: "Đây là chức trách của ta, ngươi nên nghe ta."

".. Tốt al"

Quách Đạm bất đắc dĩ gật đầu.

Bây giờ Dương Phi Nhứ cũng quá tẫn trách, làm Quách Đạm có chút không thích ứng.

Không cần đến một lát, bảy tám người cưỡi ngựa đã đến trước mặt Quách Đạm.

Người ngồi trên ngựa đều chỉ chừng hai mươi tuổi, đều là thư sinh có khuôn mặt trắng nõn khiến Quách Đạm có một loạt xúc động đánh tất cả bọn hắn nằm bẹp.

"Xuy -I"

Người trẻ tuổi mặc nho sam ở giữa ghìm lại dây cương, ghé mắt nhìn xuống, khinh miệt nói "Các ngươi ai là Quách Đạm?"

"Ta

Quách Đạm nâng ra tay, nói: "Mấy vị là?"

Người tuổi trẻ kia nói: "Ta chính là Nam Kinh Mạc Hữu Hối."

Thứ đồ gì, ta còn là Thường Sơn Triệu Tử Long đây! Quách Đạm âm thầm khinh thường, nhưng vẫn chắp tay nói: "Thì ra là Nam Kinh Mạc công tử, thất kính, thất kính."

Mạc Hữu Hối hỏi: "Ta hỏi ngươi, vì sao học viện quy mô trên vạn người chỉ có thể xây dựng ba nhà?"

Quách Đạm nói: "Nếu như ta không nhớ lầm, trên bố cáo ta đã giải thích rất rõ ràng, địa phương vừa có diện tích lớn vừa thích hợp xây dựng học viện cũng chỉ có ba khối."

Một người bên trái Mạc Hữu Hối nói: "Ta không tin, Khai Phong phủ lớn như vậy, làm sao có thể chỉ có ba khối đất thích hợp xây dựng học viện?"

Quách Đạm cười nói: "Đầu tiên, đất canh tác không thể dùng; thứ hai, đất đai của bách tính cũng không thể dùng; cuối cùng, địa phương thừa ra mới dùng để xây dựng học viện các loại quy mô khác nhau, tạm thời cũng chỉ có ba địa phương có diện tích đủ lớn để xây dựng học viện quy mô hơn thể vạch ra một hai khối."

Đừng nói là những thư sinh này, ngay cả Chu Phong, Tào Đạt cũng không tin, nhưng quyền giải thích lại nằm trong tay Quách Đạm.

Hắn muốn nói như thế, ngươi cũng không có cách nào.

Mạc Hữu Hối nói: "Thế nhưng muốn xây đại học viện quy mô hơn vạn người cũng không chỉ có ba người?"

Quách Đạm có chút nhún vai nói: "Vậy thì người trả giá cao được."

Một người trong đó kích động nói: "Ngươi không phải nói cấp đất miễn phí sao?"

"Đương nhiên là miễn phí."

Quách Đạm lắc đầu, lại nói: "Nếu như vừa vặn chỉ có ba người muốn xây dựng đại học viện quy mô trên vạn người thì chỉ cần bọn họ đều đủ điều kiện thân thỉnh để thông qua thì có thể lập tức xây dựng học viện mà không cần trả bất kỳ tiền gì, nhưng nếu như có nhiều người muốn, vậy cũng chỉ có thể người nào trả giá cao được, bán không phải là thổ địa, mà là tư cách."

"Học viện chính là nơi dạy học trồng người, sao có thể dùng tiền tài để cân nhắc, hẳn phải xem ai học thức uyên bác hơn, ai có thể bồi dưỡng cho quốc gia nhiều nhân tài hơn." Mạc Hữu Hối ngạo nghễ nói.

"Các hạ nói rất đúng, đáng tiếc ta chỉ một thương nhân."

Quách Đạm cười nói: "Với một chút học thức của ta, vô pháp đánh giá ai học thức uyên bác hơn, ta cũng không có tư cách này, nếu như coi đây là tiêu chuẩn thì chỉ sợ ta tuyển ai mọi người đều sẽ không phục, trí thông minh của ta cũng chỉ có thể phân rõ được ai nhiều tiền ai ít tiền."

Chu Phong, Tào Đạt nghe vậy, thiếu chút nữa cười ra tiếng, vì kiếm tiền, Quách Đạm thật đúng là không dễ dàng. Bọn hắn lại nghiêng mắt nhìn đối phương, nghĩ thầm, với chút bản lãnh này, các ngươi còn muốn chiếm tiện nghỉ trên thân Quách Đạm, thật đúng là không biết tự lượng sức mình al

Mạc Hữu Hối rất muốn nói cho Quách Đạm, việc này không cần suy nghĩ nhiều, sĩ tử Nam Kinh chúng ta mạnh nhất, thế nhưng có câu nói rất hay, văn vô đệ nhất, hắn cũng ngượng ngùng nói ra, hơn nữa còn có sĩ tử Tô Châu, Giang Tây, bọn họ cũng không phải ăn chay, đột nhiên hỏi: "Nghe nói ngươi cũng muốn xây dựng một học viện quy mô vạn người?"

"Đúng thế."

Quách Đạm nói: "Nhưng xin các hạ cũng đừng chất vấn một thương nhân nhị? †a không cảm thấv nai khi vâv dưng hoc viên †a thât không muốn lặp đi lặp lại trả lời vấn đề này, bởi vì người chất vấn quá nhiều, chính là ta có tiền liền tùy hứng, dù sao mở học viện cũng không phạm pháp."

Thần sắc Mạc Hữu Hối trì trệ, lời nói đã đến bên miệng lại phải gắng gượng nuốt xuống, trong nội tâm giận dữ, thầm mắng thật sự là không biết tự lượng sức mình.

Người bên cạnh hắn hỏi: "Ngươi cũng ra giá cao tranh được sao?"

"Ta đương nhiên sẽ không tranh giành cùng các vị, bởi vì không công bằng." Quách Đạm ha ha cười cười, chỉ hướng sau lưng nói "Các vị xem, học viện của ta đều đã chuẩn bị khởi công, cho nên ở Khai Phong phủ, kỳ thật chỉ còn lại hai nhà cho các vị tranh giành."

"Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào ta hàng năm nộp mấy trăm vạn thuế cho triều đình." Quách Đạm có chút nghiêng đầu, phong khinh vân đạm nói.

mặn

Hôm nay trò chuyện triệt để chết rồi.

Rất nhanh, những lời này của Quách Đạm liền truyền ra ngoài, lập tức dẫn tới chúng nộ, ngươi như vậy cũng quá vô sỉ rồi.

Không ít người chạy đi tìm Khương Ứng Lân cáo trạng.

Quách Đạm quả thực chính là đang đùa nghịch lưu manh, ngươi liền không quản sao?

Thế nhưng Khương Ứng Lân thật đúng là không có quyền quản việc này, bởi vì chuyện này không thuộc về điều lệ chế độ, đây chính là Vạn Lịch khai ân, thế nhưng Vạn Lịch lại đặc biệt trao quyền cho Quách Đạm, mà Quách Đạm lại đồng thời nắm giữ quyền lực tài chính của ba phủ, đất đai cũng thuộc về tài chính.

Cho dù Quách Đạm chiếm toàn bộ làm của riêng cũng được, bởi Quách Đạm nộp thuế cho triều đình.

Nhưng mà, Quách Đạm vẫn miễn phí cấp đất, mà không phải bán, là chính bọn hắn muốn cướp.

Triệu gia!

"Thật sự là lẽ nào lại như vậy."

Triệu Thanh Hợp tức giận vỗ bàn, gầm thét lên: "Gian thương họ Quách kia thật đúng là vô sỉ đến cực điểm, chẳng lẽ chúng ta xây dựng học viện trên chính đất đai của mình cũng không được sao?"

Bọn hắn là chủ nhà vốn có bản thổ ưu thế, với đất đai của bọn hắn muến yâv hoc viên bao lớn cfñno có thể. hơn nữa còn có thể bởi vâv mà bán được không ít đất nghèo ra ngoài, đáng tiếc Quách Đạm hạn chế nghiêm ngặt lấy đất đai tư hữu xây dựng học viện.

Cho dù xây trên sa mạc cũng không được, bởi vì hắn hạn chế tư cách xây dựng học viện, ngươi có thể xây rất nhiều rất nhiều phòng ốc trên đất đai không phải ruộng đồng, nhưng ngươi không thể lấy chúng làm học viện, quyền lực này thế nhưng nằm trong tay Quách Đạm.

"Ai... Không ít người đều đã náo qua, thế nhưng ngay cả Khương Ứng Lân và Hoàng Đại Hiệu cũng đều biểu thị Quách Đạm có quyền làm như thế."

"Học viện quy mô trên vạn người cũng chỉ còn hai nhà, ta nghe nói Tô Hú nhất định muốn lấy được một nhà, ngoài ra còn có danh sĩ đến từ kinh sư, đến lúc đó người tranh giành khẳng định không thiếu, nếu không chúng ta liền lui lại mưu việc khác, huống hồ học viện quy mô trên vạn người cũng rất khó nhận được nhiều học viên như thế."

Một số người thoáng gật đầu.

Triệu Thanh Hợp kích động nói: "Việc này nếu phát sinh ở địa phương khác cũng liền thôi, nhưng lại ở Khai Phong phủ, nếu như ba nhà đại học viện đều không thuộc về người Khai Phong chúng ta, người ngoài sẽ nhìn chúng ta thế nào? Đến cùng ai mới là chủ nhân của nơi này. Vô luận thế nào, chúng ta nhất định phải lấy được một nhà."

Lương Đồ nói: "Hiền huynh nói có lý, việc này quyết không thể nhượng bộ."

Bên trong một gian trạch viện tại thành Nam.

"Ân sư, đây hiển nhiên là âm mưu của Quách Đạm, mặt ngoài hắn nói là long ân mênh mông cuồn cuộn của bệ hạ, miễn phí cấp đất đai xây dựng tư học viện, thế nhưng lại vụng trộm mưu toan lợi dụng quy mô tư học viện để vơ vét của cải." Hoàng Đại Hiệu cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở.

Tô Hú mỉm cười gật đầu: "Bởi vậy có thể thấy, lúc trước ngươi ăn thua thiệt trên tay hắn không tính oan ức a! Người này xác thực vô cùng khôn khéo, kỳ thật những đất đai này đều không phải thuộc về hắn, hắn căn bản không có quyền bán lấy tiền, cho dù có thể bán, hắn cũng sẽ không bán, nếu như hắn có thể bán, vậy những người khác cũng có thể bán, giá cả cũng không dễ xác định.

Bây giờ hắn hạn chế quy mô, hạn chế số lượng khiến chúng ta phải tranh đoạt, như vậy càng có thể kiếm được nhiều tiền."

Hoàng Đại Hiệu nói: "Nếu không học sinh thượng tấu triều đình vạch tội hắn." Tô Hú lắc đầu, nói: "Hắn đã sớm ngờ tới một chiêu này của ngươi, vì vậy hắn không hề hạn chế toàn bộ, học viện dưới một trăm người hắn liền không hạn chế, ngươi làm thế nào vạch tội hắn? Cho dù là theo quy tắc, chỉ cần có tư cách phù hợp, người người đều có thể tới đây mở học viện, chẳng qua ngươi muốn tranh giành học viện lớn nhất thì phải dùng tiền, đây cũng là chuyện đương nhiên."

Hoàng Đại Hiệu lại hỏi: "Vậy ân sư có dự định tranh không?"

"Sư phụ nhất định muốn lấy được." Tô Hú thở dài một tiếng nói.
Bình Luận (0)
Comment