Chương 428: Chúc thiên hạ sĩ tử đều thi rớt
Chương 428: Chúc thiên hạ sĩ tử đều thi rớtChương 428: Chúc thiên hạ sĩ tử đều thi rớt
Tô Hú biết rõ chính mình không có cách nào ngăn cản Quách Đạm kiếm số tiền này, hơn nữa còn là Quách Đạm muốn kiếm tiền của hắn.
Bởi vì đối với hắn học viện này quá quan trọng, đây cũng là mộng tưởng cuối cùng trong quãng đời còn lại của hắn.
Không thể có sai lầm.
Kỳ thật trong nội tâm hắn cực kỳ cảm kích Quách Đạm, chuyện cho tới bây giờ, hắn biết rõ nhất định là Quách Đạm đề nghị Vạn Lịch làm như vậy, mục đích chính là vì kiếm tiền, cũng chính vì Quách Đạm, quy mô tư học viện mới có thể lên đến trên vạn người.
Trước đó đều là mấy chục người, nhiều nhất cũng chỉ là trên trăm người mà thôi.
Cũng bởi vì Quách Đạm dẫn đầu tuyên bố ra bên ngoài, muốn rèn đúc một học viện quy mô trên vạn người, mới khiến mọi người gấp rút chạy đến ganh đua.
Một thương nhân như ngươi mà muốn xây dưng học viện quy mô hơn vạn học viên, văn nhân chúng ta nếu chỉ mở học viện mấy chục người, vậy văn nhân chúng ta còn ngẩng đầu được sao?
Bất kể như thế nào, cũng phải hạ thấp Quách Đạm.
Văn nhân các nơi đều tập trung ở đây đại quy mô xây dựng học viện, như vậy trong tương lai ai có thể ở đây lập ngôn, người đó chắc chắn dương danh thiên hạ.
Tô Hú khi biết tin tức này, lập tức liền chạy đến Khai Phong phủ, hắn quá kích động.
Vì sao nhanh như vậy Tô Hú đã biết được tin tức, cũng là vì lúc trước Quách Đạm còn chưa đến Khai Phong phủ đã sai người cưỡi khoái mã tản tin tức đi các nơi.
Tô Hú chỉ là một danh sĩ ở Nam Kinh, còn có danh sĩ ở các vùng kinh sư, Sơn Đông, Tấn Bắc, Giang Nam, Xuyên Thục đều nghe tin mà đến.
Nếu không tàn nhẫn kiếm một đợt thì không phải là tác phong của Quách Đạm.
Một phương diện đẩy ra chính sách, một phương diện khác, Quách Đạm lại âm thầm tản ra tin tức ngầm, nói lấy Tô Hú làm đại biểu học sĩ Nam Kinh nhất định muốn lấy được học viện quy mô trên vạn người, bởi vì bọn họ cho rằng đây là chuyện đương nhiên, học sĩ Nam Kinh chính là mạnh nhất Đai Minh. Tóm lại, là các loại châm ngòi ly gián.
Dù sao xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Tô Hú và không ít học sĩ đều biết đây khẳng định là Quách Đạm đang khích bác ly gián, bọn hắn có thể nhịn, thế nhưng người trẻ tuổi nhịn không được.
Tuổi trẻ khí thịnh lại tăng thêm văn nhân tương khinh.
Thế cục lập tức mất khống chế.
Nam Kinh của ngươi không phải chỉ là thủ đô thứ hai thôi sao, Bắc Kinh của ta mới là thủ đô chân chính, muốn luận cũng luận không đến Nam kinh của ngươi.
Học sĩ Sơn Đông bên cạnh nghe xong cũng tương đối nổi nóng, luận nội tình, ai có thể so sánh với Sơn Đông của ta, nếu không phải mấy trăm năm trước danh sĩ Sơn Đông ta y quan nam độ, Giang Nam của các ngươi chỉ là một đám dế dũi.
Học sĩ Khai Phong thấy những kẻ ngoại lai này đánh đến vô cùng sung sướng, trong lòng lại cao hứng không nổi, hóa ra các ngươi cũng không xem học sĩ Khai Phong chúng ta là chủ nhân, một điểm tôn trọng cũng không cho, coi chúng ta không khác gì không khí. Vậy được, chúng ta sẽ dạy cho các ngươi, cái gì gọi là cường long không áp địa đầu xà.
Khai Phong phủ lập tức gió nổi mây phun, Bát Tiên quá hải triển hiện thần thông, học viện cũng còn chưa biết xây ở nơi nào, chính bọn hắn đã đấu trước, các loại văn đàn luận đạo sôi nổi đăng tràng.
Lúc Quách Đạm đi ngang qua nhìn vào, luận đạo gì chứ chỉ là những tiết mục văn nghệ buồn tẻ mà thôi.
Tứ thư Ngũ kinh đều đã lật nát, tới tới lui lui cũng đã luận hơn ngàn năm.
Liền không có một chút mới mẻ.
Nói ví dụ như. .. Xé bảng tên.
[
] xé bảng tên: trò chơi hấp dẫn trong chương trình truyền hình Running man.
Hay nói ví dụ như. .. Đại Minh hip-hop.
Quách Đạm cũng không có công phu nói mò cùng bọn họ, hắn châm ngòi ly gián chỉ với một mục đích là hi vọng những văn nhân này đừng quấy rầy hắn, hắn cũng không phải đến đây để chuyện trò, còn có rất nhiều người chờ hắn nuôi. Hắn chỉ dán ra bố cáo nói cho các văn nhân, trước tiên trình thân thỉnh lên, nếu như nhân số quá nhiều thì cũng chỉ có thể người nào trả giá cao được, nếu như chỉ có hai nhà vậy thì vừa vặn,"Tốt nhất" là như thế.
Văn nhân các nơi đều đã tranh giành thành dạng này, xem như nửa đời Sau ăn đất, cũng phải lấy được tư cách xây dựng học viện quy mô lớn nhất.
Bằng không, nào còn mặt mũi trở về gặp hương thân phụ lão.
Mặc dù Tô Hú chưa chắc có rất nhiều tiền, thế nhưng phía sau hắn là rất nhiều đại địa chủ, đại sĩ thân, đại phú thương ủng hộ, kỳ thật đây chính là tập đoàn lợi ích của xã hội phong kiến, bởi vì bọn họ đều biết tư học viện có thể ảnh hưởng đến chính sách quốc gia.
Lợi ích trong này là vô tận.
Cùng lúc đó, liên quan tới việc đề cử pháp thân cùng báo danh thi tố tụng sư cũng đang chiêng trống gấp rút tiến hành, Quách Đạm muốn trước khi hồi kinh định ra toàn bộ việc này.
Chương Đức, Hoài Khánh cũng cùng lúc tiến hành, mặc dù Quách Đạm còn chưa đi qua đó, thế nhưng người ở hai phủ rất tự giác nhìn chằm chằm Khai Phong phủ, Khai Phong phủ làm thế nào, bọn họ liền làm như thế đó.
Mà liên quan tới việc soạn thảo đề thi khảo thí tố tụng sư, Quách Đạm ném cho Từ cô cô.
"Đây là đề thi tố tụng sư, ngươi xem một chút."
Từ cô cô đi tới đại sảnh, đem một phần tư liệu đưa cho Quách Đạm.
Quách Đạm nhận lấy, cười nói: "Những ngày này thật đúng là làm phiền cư sĩ, ta biết cư sĩ rất thích luận đạo cùng người khác, sau khi đề thi được định ra, cư sĩ cũng có thể ra ngoài tham dự luận đạo."
Từ cô cô cười nhạt một tiếng: "Biết rõ là bẫy rập ngươi thiết hạ, ta sẽ còn chui vào bên trong sao?"
"Chỗ nào, cư sĩ quá khiêm tốn, muốn chui cũng là ta chui cư sĩ." Quách Đạm thầm nói.
Từ cô cô sững sờ, nói: "Ngươi nói cái gì?"
"A? Không có gì."
Quách Đạm cười hắc hắc, sau đó cầm lấy đề thi nhìn lại.
Từ cô cô cũng không cho rằng Quách Đạm sẽ cẩn thận xem, thử dò xét nói: "Không biết ngươi dự định khi nào lắng lại ầm ï bên ngoài?"
Quách Đạm ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: "Ta có thể lắng lại sao?"
Từ cô cô nói: "Ta nghĩ nếu ngươi sớm xác định tư học viện thì tình "Ta cũng muốn xác định sớm một chút, thế nhưng chúng ta vẫn phải cố gắng cam đoan nguyên tắc công bằng, công chính, công khai để làm việc này, rất nhiều nơi cách Khai Phong quá xa, có thể còn chưa kịp tới, nếu hiện tại xác định thì không công bằng với bọn họ, vì vậy ta dự định trước khi hồi kinh mới xác định việc này."
Quách Đạm thở dài một tiếng: "Ngẫm lại, bản thân ta thật đúng là không dễ dàng a!"
Từ cô cô mang theo một tia khinh bỉ nói: "Ngươi đơn giản chính là muốn chờ thêm một số người nữa đến, để bọn hắn ồn ào thêm một chút, bán cái giá cao hơn mà thôi."
"Ta vẫn xem đề thi đi." Quách Đạm lại cầm lấy quyển đề, nghiêm túc xem, vừa quét qua không khỏi nhíu mày.
Từ cô cô nhìn bộ dáng giả vờ giả vịt của hắn, lại thấy buồn cười, cảm thấy mình ngồi ở chỗ này, có khả năng sẽ làm hắn khó chịu.
Lúc đang muốn đứng dậy rời đi, Quách Đạm đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt hết sức nghiêm túc, lắc đầu nói: "Đề thi này của cư sĩ không được, mặc dù nội dung không sai, thế nhưng tổng thể vẫn quá phổ thông, học bằng cách nhớ liền có thể thi đậu, hoàn toàn chuẩn bị cho con mọt sách."
Quách Đạm lúc này cùng vừa rồi cười đùa tí tửng tưởng như hai người.
Từ cô cô khiếp sợ nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm thấy nàng không nói lời nào chỉ nhìn chính mình, hỏi: "Thế nào? Là giọng điệu của ta nặng nề quá sao? Không đến mức ấy đi. Ta vẫn chỉ nói quá phổ thông mà thôi, kỳ thật đề thi này của cư sĩ làm ta cảm thấy vô cùng thất vọng."
Lúc thảo luận về công việc, hắn vẫn luôn tương đối nghiêm túc, đặc biệt là khi thuộc hạ chưa hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ cảm thấy rất không vui, bởi vì hắn sẽ cảm thấy mình đang lãng phí tiền tài và thời gian, đây là lần đầu tiên Từ cô cô làm hắn thất vọng như thế, mặc dù lần trước nàng không dự đoán được mục đích chân thực của Tô Hú, nhưng đó là chuyện có thể tiếp nhận, người làm việc lớn thì nhất định phải tiếp nhận sự tồn tại của cường giả.
Thế nhưng loại thất vọng này, hắn cho rằng không nên phát sinh.
"Không."
Từ cô cô nao nao, lúng túng nói: "Nguyện nghe cao kiến?"
Quách Đạm thấy nàng vẫn ngồi ở đối diện, không nhúc nhích, không khỏi lại mở quyển đề ra, cười tủm tỉm nói: "Vậy hiện tại ta có phải nên cầm lấy quyển đề, đứng dậy đi tới bên cạnh cư sĩ, cúi đầu xuống, dùng ngón trỏ Hắn còn chưa nói xong, Từ cô cô đã đi tới bên cạnh hắn, gương mặt nhã nhặn đỏ ửng, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Đây tuyệt đối là một lần xấu hổ nhất trong cuộc đời của nàng.
Bởi vì nàng vừa mới cho rằng Quách Đạm chỉ đang giả vờ giả vịt xem để trốn tránh sự thật hắn vơ vét của cải, Quách Đạm dù thông minh cũng chỉ là một đồng sinh, còn chưa học đến loại tri thức cấp bậc như « Đại Minh luật » , thậm chí ngay cả bài thi khoa cử hắn cũng chưa từng thấy qua, mấu chốt Từ cô cô biết rõ đây không phải cường hạng của Quách Đạm.
Nhưng không ngờ lại bị Quách Đạm nghiêm túc phê bình như vậy, nhất thời bị Quách Đạm trấn trụ.
Mãi cho đến khi đứng bên cạnh Quách Đạm, nàng mới hồi phục tỉnh thần, trúng tà, chính mình làm sao lại bị một đồng sinh hù dọa, đứng ở đây giống như nha hoàn, nhưng nàng cũng không hề động, nghĩ thầm, ta ngược lại muốn xem xem một đồng sinh như ngươi có thể nói ra cái gì.
Quách Đạm rất nghiêm túc nói: "Cư sĩ đầu tiên phải biết, luật pháp là thứ vô cùng nghiêm cẩn, không thể có mảy may sai lầm, thế nhưng đồng thời nó lại linh hoạt nhất, bởi vì không có điều luật nào là hoàn mỹ, luật pháp ước thúc quần thể có tình cảm phức tạp nhất trên đời này, chính là nhân loại chúng ta, trong đó nhất định tồn tại rất nhiều lỗ hổng, chuyện này yêu cầu người đi phán đoán, làm như thế nào để dưới tiền đề tuân thủ luật pháp tận lực cho thế gian công đạo, đây không phải chuyện đơn giản.
Vì vậy đề thi liên quan tới luật pháp nhất định phải tràn đầy cạm bấy, nếu như chính tố tụng sư cũng không ý thức được sự tồn tại của những cạm bẫy này, vậy bọn hắn sẽ tạo nên bao nhiêu oan án."
"Nhìn lại một chút đề thi của cư sĩ, mặc dù có án lệ, thế nhưng chúng cùng Minh luật không có quá nhiều sự khác biệt. Lấy ví dụ về câu hỏi tố tụng trâu cày, cư sĩ hỏi trường hợp này vi phạm điều luật nào, nên cân nhắc mức hình phạt như thế nào, người đọc qua Minh luật đều biết, cũng chỉ có thể khi dễ loại người không đọc qua như ta."
Từ cô cô hỏi: "Vậy ngươi nói nên ra đề như thế nào?"
Quách Đạm nói: "Ví dụ như, Trương Tam cưỡi ngựa cố ý đâm chết trâu nhà Lý Tứ đang cày ruộng, hỏi Trương Tam phạm tội gì?"
Từ cô cô vô ý thức nói: "Nếu là hành động cố ý thì đương nhiên thuộc về tội cố ý giết trâu cày của người khác."
Quách Đạm trợn trắng mắt, nói: "Trâu nhà Lý Tứ đang cày ruộng, cày ở đâu? Đương nhiên là cày trên đất canh tác. Nếu như Trương Tam không phải cưỡi một con ngựa điên, như vậy hắn khẳng định cũng đồng thời phạm vào tôi chà đan hoa màu: Mặc dù so sánh, tội đâm chết trâu cày lớn hơn, thế nhưng theo luật pháp, chà đạp hoa màu cũng là hành vi phạm tội. Bách tính có khả năng không chú ý, thế nhưng tố tụng sư không thể bỏ qua điểm này, nếu như tố tụng sư chỉ quan tâm đến tội giết trâu cày, mà không bận tâm đến tội chà đạp hoa màu, vậy thì đây chính là một lần tố tụng vô cùng hỏng bét, bởi vì tố tụng sư không đòi lại được công đạo hợp lý cho người bị hại."
Khuôn mặt Từ cô cô lúc này đỏ bừng.
Quách Đạm tuyệt không chú ý tới, vẫn lắc đầu: "Còn có những câu hỏi này, lít nha lít nhít, nhìn xem đều hoa mắt, bằng vào phần bài thi này, ta cũng sẽ không đi làm tố tụng sư, cư sĩ có thể làm một số câu hỏi đúng hoặc sai, trắc nghiệm, và điền vào chỗ trống. Đem những loại câu hỏi này hợp lý tổ hợp, như vậy trong cùng một thời gian có thể hỏi được càng nhiều tri thức."
Hắn lại chỉ ra một số để mục và nói cho Từ cô cô làm thế nào để tổ hợp các loại câu hỏi, làm thế nào thiết trí cạm bẫy.
".. Ta chỉ có thể nói đến thế thôi, còn lại cư sĩ tự lĩnh ngộ. Oa! Làm sao mặt của cư sĩ lại đỏ thế?"
Quách Đạm ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện khuôn mặt của Từ cô cô đỏ bừng, không khỏi bị hù doa.
"A2"
Từ cô cô sờ lên khuôn mặt mình, bị ngươi nói móc như thế, có thể không xấu hổ sao? Tự giễu nói: "Có lẽ là bởi vì đã thật lâu không có người giáo huấn ta như vậy."
"Giáo huấn?"
Quách Đạm hơi kinh hãi: "Không đến mức nghiêm trọng như vậy đi, ta cho rằng chúng ta chỉ đang thảo luận."
Từ cô cô nói: "Ta đứng bên cạnh ngươi, cúi đầu, yên tĩnh lắng nghe, đây là thảo luận sao?"
Lời này làm sao nghe có chút quen tai. Quách Đạm cười ha hả: "Lấy năng lực của cư sĩ, ta cảm thấy vừa rồi ta nói hơi nhiều."
"Ngươi nói rất có đạo lý, thật sự là nghe vua nói một buổi hơn hẳn đọc sách mười năm. Chỉ là." Từ cô cô có chút nhíu mày: "Ngươi làm thế nào hiểu được những thứ này?"
Ta có thể nói cho nàng, nếu như kiếp trước ta không học tài chính, ta liền đi đọc luật sư, bởi vì luật sư cũng là nghề rất kiếm tiền. Quách Đạm cười nói: "Kỳ thật ta là một người rất keo kiệt, nếu như không phải vì ta đã lập thệ trước mặt phụ thân, ta nhất định sẽ nghĩ hết các loại biện pháp "Quan ra để? Vì sao?" Từ cô cô hiếu kỳ nói.
Quách Đạm nghiêm mặt nói: "Bởi vì ta muốn thiên hạ người đọc sách đều thi rớt, ta biết người đọc sách coi trọng nhất chính là khoa cử, đánh rắn phải đánh bảy tấc, đánh người thì nhất định phải đánh vào mặt, vì lẽ đó ta thường xuyên tưởng tượng ở trong đầu, ra đề thi như thế nào để làm khó dễ bọn hắn, ai bảo bọn hắn thường xuyên làm khó dễ ta "
Hoá ra châm ngòi ly gián còn chưa tính là trả thù? Từ cô cô mím môi cười một tiếng, hai lúm đồng tiền nhỏ mê người ở bên khóe miệng như ẩn như hiện, nói "Vì vậy lúc này ngươi dự định khiến bọn hắn đều thi không đậu?"
Quách Đạm lập tức trì trệ, thấp thỏm nói: "Không. .. Không đến mức đó đi."
Từ cô cô nói: "Ta cũng không biết."