Chương 429: Vũ nhục trí thông minh của chúng ta sao?
Chương 429: Vũ nhục trí thông minh của chúng ta sao?Chương 429: Vũ nhục trí thông minh của chúng ta sao?
Quách Đạm đương nhiên không có khả năng cẩn thận nghiên cứu « Đại Minh luật », hắn cho rằng loại sự tình như luật pháp này nên giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp chân chính xử lý, mà không phải là "Ta cảm thấy, không phải ngươi cảm thấy", như vậy chỉ có thể tồn tại trong ngành giải trí.
Thế nhưng đối với luật pháp hắn có một số khái niệm và phương thức tư duy rất khác biệt với con người ở thời đại này.
Vì vậy, Từ cô cô bị Quách Đạm giáo huấn nhưng lại thu hoạch được rất nhiều, nàng cầm lại quyển đề, trở về phòng sửa đổi.
Mà Quách Đạm cũng không nhàn rỗi, đúng lúc hai ngày này chủ quản vận chuyển Vệ Huy phủ Lý Thông, nhỉ tử của Trần Bình Trần Hạo, và thương nhân sản xuất gạch ngói Tống Huy, lần lượt tới Khai Phong phủ.
Trần Bình bởi vì phải chịu trách nhiệm công việc hoàn thiện cuối cùng ở khu đua ngựa mới, không có cách nào chạy tới nơi này.
Quách Đạm chuyển tới cho bọn họ một phần hiệp nghị có giá trị không nhỏ, hơn nữa cực kỳ rõ ràng nói cho họ, ta hi vọng có được kết quả như thế nào.
Sau đó. .. Sau đó những công việc này liền chính thức được giao cho bọn họ.
Chuyện này cũng giải quyết hoang mang của không ít người, triển khai nhiều công trình như thế, ngoài ra còn thành lập ba viện, và xây dựng học viện, một mình Quách Đạm có thể giải quyết được hết sao?
Quách Đạm căn bản không có ý định đích thân làm, bằng không thì kiếm tiền còn có ý nghĩa gì?
Dùng tiền không thể nghi ngờ là một việc vô cùng tiêu sái.
Trong nháy mắt hắn đã ném những gánh nặng này ra ngoài.
Những người này đến khiến Khai Phong phủ không còn là sân khấu biểu diễn của mình văn nhân nữa, bách tính ở tầng dưới chót cũng bắt đầu sinh động.
Chỉ riêng Lý Thông sẽ mang đi hai vạn người.
Bởi vì số lượng xuất hàng của Vệ Huy phủ càng ngày càng nhiều, quy mô công xưởng cũng càng làm càng lớn, khiến việc đảm bảo vận chuyển nguyên liệu và xuất khẩu hàng hóa cũng ngày càng quan trọng.
Không thể lại giống như trước kia, muộn mười ngày nửa tháng là chuyện không thể bình thường hơn được. Bây giờ chỉ cần muộn một ngày đã hao tổn to lớn, đối với thương nhân thì đó chính là lãng phí sức sản xuất.
Vì vậy trọng trách trên vai chủ quản đội vận chuyển Lý Thông tự nhiên cũng ngày càng nặng nề.
Vận chuyển yêu cầu đầy đủ nhân thủ để bảo đảm hiệu suất, chẳng qua là vì lợi ích của thuỷ vận, bọn hắn còn không dám dây vào quá nhiều vận chuyển đường sông, vì vậy Lý Thông sẽ an bài hai vạn người này phân tán ở các nơi, chuyên môn phụ trách vận chuyển đường bộ.
Cùng lúc đó, xây dựng học viện, siêu thị, và các công trình công cộng cũng toàn bộ được nâng lên chương trình nghị sự.
Chủ quản phụ trách công việc đều là người của Trần Bình, hiện tại bọn họ đã có kinh nghiệm phong phú, trong hai năm vừa qua, bọn họ phụ trách hầu hết các loại hình công trình lớn nhỏ khác nhau, bất kể là tu kiến đường sông, hay là xây dựng học viện, chỉ cần đem bản vẽ giao cho bọn họ là được.
Lại thêm trước đó cũng đã khởi công xây dựng công trình thuỷ lợi, một loạt các công trình lớn này khiến đại lượng nhân sĩ thất nghiệp tìm được sinh kế.
Khai Phong phủ đã chuyển từ thế cục cực kỳ không ổn định sang thế cục hăng hái tiến về phía trước.
Mà những công trình này đều sẽ tiêu tốn rất nhiều nguyên vật liệu, như vậy Chu vương phủ nắm trong tay đại lượng tài nguyên của Khai Phong phủ tự nhiên là kiếm được đầy bồn đầy bát.
Chu vương phủ.
"Phục, phục, bổn vương thật đúng là tâm phục khẩu phục a, các hạ quả thật là danh bất hư truyền."
Chu vương Chu Túc Trăn lắc đầu nói: "Không tính thuế đất của những đất đai danh nghĩa kia, chỉ riêng lợi nhuận kiếm được ngày hôm qua đã vượt qua lợi nhuận một tháng trước đây, thật sự là quá bất khả tư nghị. Tới tới tới, bổn vương kính ngươi một chén."
Trong mắt hắn việc này quả là kỳ tích, lợi nhuận một ngày liền vượt qua một tháng, hoàn toàn không thể nào tưởng tượng.
Nhưng điều này thật ra rất bình thường, phải biết rằng đám người mấy ngày vừa qua đến Khai Phong phủ toàn bộ đều là kẻ có tiền, không phải phổ thông bách tính, cho nên lượng tiêu dùng tăng lên gấp bội, đồng thời lại nương theo bao nhiêu công trình lớn như thế bắt đầu khởi công, lại thêm việc Quách Đạm hạn chế nghiêm ngặt xuất nhập hàng hóa ở Khai Phong Quách Đạm vội vàng nâng chén lên nói: "Không dám, không dám, phải là thảo dân kính Vương gia mới đúng, đa tạ vương gia cho thảo dân cơ hội, thảo dân cũng bởi vậy được lợi rất nhiều."
Phải biết rằng những lợi nhuận và thuế đất này, Quách Đạm muốn phân một nửa, bởi vì chúng đều là lợi nhuận thêm ra.
Tất cả tiền hắn tạm thời sử dụng ở đây đều là từ thuế đất chống đỡ.
Hắn tuyệt không điều tài chính từ Vệ Huy phủ tới.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao việc đầu tiên hắn làm khi tới Khai Phong phủ là giải quyết Chu vương phủ, bởi vì quan phủ chỉ để lại cho hắn một món nợ, không hề lưu lại một chút tài chính nào cho hắn, chính hắn cũng không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy.
Sau khi cạn chén, Quách Đạm lại hỏi: "Liên quan tới viện y học, không biết Vương gia suy nghĩ thế nào?"
Lúc hắn biết Chu vương phủ hóa ra là một y dược thế gia, hắn hi vọng có thể hợp tác cùng Chu vương phủ xây dựng một viện y học.
Chu Túc Trăn nói: "Bổn vương có thể cung cấp trợ giúp cho ngươi, cũng không cần tiền của ngươi, bổn vương chỉ có một điều kiện, chính là các phương thuốc trong sách giáo khoa đều phải thuộc về tên tuổi của của các vị tổ tiên."
Đối với việc này Chu Vương không quá nhiệt tình, chuẩn bị qua loa Quách Đạm, thế nhưng bây giờ thấy nhiều người như thế vì tư học viện đấu đến đầu rơi máu chảy, nghĩ thầm, phiên vương chúng ta không thể đụng vào chính trị, nếu như có thể trong lĩnh vực y học phát dương quang đại, vậy cũng xem như làm rạng rỡ tổ tông.
Quách Đạm nhìn về phía Cao Thượng đang ngồi bên cạnh.
Cao Thượng chần chờ một chút, nói: "Chuyện này không có vấn đề." Nói xong, hắn lại nhỏ giọng nói: "Nhưng tốt nhất vẫn nên thượng tấu bệ hạ nói rõ việc này."
Đây dù sao cũng chỉ là y học, không liên quan đến chính trị, trên nguyên tắc không hề trái với chế độ phiên vương.
Quách Đạm gật đầu, lại hướng Chu Túc Trăn nói: "Thảo dân cho rằng việc này không có vấn đề."
Sau khi ra khỏi Chu vương phủ, Quách Đạm duỗi lưng một cái, hướng Cao Thượng cười nói: "Công công, mấy ngày nữa, ta muốn hồi kinh, nơi này xem như nhờ cậy công công."
Cao Thượng kinh ngạc nói: "Bây giờ cũng chỉ vừa mới bắt đầu, ngươi đã vôi vã hồi kinh seao2" Quách Đạm cười nói: "Trách nhiệm của ta chính là dùng tiền, bây giờ tiền này cũng đã tiêu gần hết, ta lưu lại nơi này cũng không có bao nhiêu tác dụng, sau khi an bài xong việc liên quan đến tố tụng sư và tư học viện, ta liền hồi kinh."
"Ngươi làm việc như vậy mà cũng đều có thể thành công, thật đúng là quái tai a."
Cao Thượng lắc đầu, đột nhiên lại nói: "Bây giờ vẫn còn sớm, ngươi không có ý định ra ngoài dạo chơi một chút sao?"
Quách Đạm kinh ngạc nói: "Dạo chơi gì chứ?"
Cao Thượng này nha một tiếng: "Ngươi thông minh thì thông minh thật, thế nhưng đối với việc này lại hồ đồ cực kỳ, bây giờ ngươi mang đến sinh kế cho nhiều bách tính như thế, ngươi hẳn nên lộ diện nhiều hơn, làm như vậy có thể nâng cao uy vọng của ngươi."
Hắn thật sự cảm thấy lo lắng cho Quách Đạm, bách tính Khai Phong phủ vốn dĩ rất muốn cảm kích Quách Đạm, thế nhưng Quách Đạm chưa từng liên hệ với bách tính, mỗi ngày chỉ cùng thương nhân hoặc là nhân sĩ chuyên nghiệp nghị sự, ngay cả mặt cũng không lộ.
Nếu là quan viên, làm nhiều chuyện như vậy thì mỗi ngày đều phải ra ngoài thị sát, quan tâm bách tính, quan phụ mẫu chính là ý tứ này.
"Công công, ta cũng không phải làm việc thiện, không cầu hồi báo, ta chỉ đang làm mua bán, bách tính hoàn thành tốt công việc của mình là được, ta cần bách tính cảm kích ta làm gì. Nếu như hôm nay ta được bách tính quỳ bái, đợi ngày khác ta đuổi việc bọn họ, vậy bọn họ có phải cũng có thể mắng ta thành người tội ác tày trời hay không, thật không có ý nghĩa gì cả." Quách Đạm lắc lắc đầu nói.
Cao Thượng cũng không nhiều lời nữa, nếu ngươi đã không trân quý, vậy ta cũng không cần thiết phải lo lắng cho ngươi.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vẫn còn chưa lộ diện, Quách Đạm đã chạy bộ xong trở về, ngồi dưới tàng cây, vừa ăn sáng, vừa tra cứu tình hình báo danh khảo thí tố tụng sư, may mắn thay thời đại này không có mấy hoạt động sống về đêm, cưỡng ép Quách Đạm tỉnh lực dồi dào.
"Chào buổi sáng!"
Quách Đạm ngẩng đầu lên, thấy Từ cô cô đi tới, hắn đứng dậy, mời Từ cô cô ngồi xuống, thấy khuôn mặt tinh xảo của Từ cô cô lộ ra một tia mỏi mệt, nói: "Cư sĩ đêm qua lại thức suốt đêm sao?"
"Bây giờ còn chưa hết đêm."
"Cũng đúng." Quách Đạm không thể không phục lý do này.
Từ cô cô lại đưa cho Quách Đạm một quyển đề, nói: "Đây là đề thi ta sửa chữa xong, ngươi xem lại đi."
"Hi vọng lần này không có vấn đề gì." Quách Đạm tiếp nhận quyển đề, lại đem tư liệu trước mặt đưa cho Từ cô cô "Đây là tình hình báo danh khảo thí tố tụng sư, bọn hắn có lẽ đã đợi không được nữa."
Từ cô cô nhìn qua tư liệu, kinh ngạc nói: "Có hơn hai vạn người báo danh?"
Phải biết rằng lần này Quách Đạm chỉ tính toán nhận hai trăm tố tụng sư, tương đương với một chọi hai trăm.
"Có phải có chút áp lực hay không, không bao lâu nữa, hơn hai vạn người này đều sẽ làm đề thi cư sĩ ra."
"Ngươi sẽ công bố đề thi này là do ta ra?" Từ cô cô hỏi ngược lại.
"Nếu như cư sĩ đồng ý ?"
"Ta đương nhiên không đồng ý."
"Vậy ta sẽ không nói."
Quách Đạm xấu hổ cười một tiếng, lại cầm quyển đề cẩn thận xem xét.
Lần này Từ cô cô không tiếp tục khiến Quách Đạm thất vọng, đồng thời làm hắn cảm thấy rất hài lòng. Có thể thấy người thông minh sẽ không cần ngươi nói quá nhiều, chỉ cần hơi chỉ điểm một chút, nàng tự nhiên biết rõ nên làm như thế nào.
Sau khi xác định xong bài thi, Quách Đạm lập tức sai người in ấn bài thi, đồng thời báo Đổng Bình phái người trông coi xưởng in ấn, trước khi khảo thí kết thúc công tượng đều không được phép ra khỏi xưởng in ấn.
Đồng thời Quách Đạm lại sai người dán bố cáo, xác định ngày tháng diễn ra khảo thí và giải thích cặn kẽ quy tắc khảo thí cùng hình thức ra đề.
Đừng nhìn Quách Đạm nhẹ nhàng bâng quơ, trên cơ bản đều không làm sao quản, nhưng đối với rất nhiều người, trận khảo thí tố tụng sư lần này lại cực kỳ quan trọng, không thể sai sót.
Tố tụng sư mặc dù không liên quan tới công danh, nhưng lại trực tiếp liên quan đến quyền lực tại ba phủ Khai Phong, Chương Đức, Hoài Khánh, tố tụng sư thế nhưng nắm giữ cực lớn quyền lực.
Các phương nhân sĩ đều hi vọng người của chính mình có thể thi đậu tố tụng sư, cho nên người tới báo danh mới dễ dàng đột phá hai vạn.
Vì vâv naav eau khi bế eán được dán ra. trước mẫi tấm hế cán đầu đầy ắp người.
"Câu hỏi trắc nghiệm, câu hỏi đúng sai, đúng thì đánh V, sai thì đánh X, đây đều là cái gì?"
Một thư sinh hỏi người dán bố cáo: "Đề thi này không phải là Quách Đạm ra chứ?"
Một người bên cạnh hắn gật đầu nói: "Ta thấy rất giống, cũng chỉ có đồng sinh mới có thể nghĩ ra loại phương thức ra đề đơn giản này, một bài thi không cần viết mấy chữ, hai canh giờ ta đều chê lâu."
Lời nói này lập tức dẫn tới một trận cười vang lan tràn xung quanh.
Không phải là chọn một hai ba bốn, thì cũng là đánh V hoặc là X, chỉ có hai mươi câu hỏi cuối cùng là yêu cầu phân tích cùng viết kết luận.
Đối với những thư sinh quen thao thao bất tuyệt viết văn như bọn hắn thì đề thi kiểu này thật sự là đơn giản có chút không dám tin tưởng.
Nếu khoa cử cũng thi như thế thì tốt.
Người dán bố cáo đáp: "Đề thi này không phải do đông chủ ra, mà là đông chủ mời người ra đề."
"Vậy không biết đông chủ các ngươi mời vị danh sĩ nào ra đề?"
"Không phải danh sĩ, là một số tiểu lại hiểu rõ về « Đại Minh luật »."
"Tiểu lại?"
"Ha ha!"
Xung quanh lại vang lên một trận cười to.
Tiểu lại đều là người không có công danh, đại đa số bọn hắn đều là tú tài, cử nhân, người không có công danh ra đề thi cho người có công danh, đây không phải khôi hài sao?
Nhưng đây cũng không phải là khảo thí triều đình tổ chức, bọn hắn cũng không thể nói nhiều.
Lại có một người hỏi: "Nếu như có nhiều hơn hai trăm người thi được điểm tuyệt đối, vậy thì tính như thế nào?"
"Việc này. .. Ta cũng không rõ lắm."
"Vậy ngươi trở về hỏi cho rõ ràng, với đề thi kiểu này, muốn không được điểm tuyệt đối cũng khó khăn a!"
"Đây cũng là Quách Đạm nghĩ ra." Tô Hú đem một tấm bố cáo đặt lên bàn.
Hoàng Đại Hiệu nói: "Ân sư, không có khả năng, Quách Đạm chỉ là một đầnag sinh. hắn efñna không hiểu! những thứ này nhưng theo he sinh biết. Quách Đạm hình như không mời nhân sĩ chuyên nghiệp ra đề."
Tô Hú cười nói: "Ta là chỉ hình thức ra đề này, tiểu lại cũng sẽ không nghĩ ra loại hình thức cổ quái này. Còn nội dung đề thi sao? Hẳn là nữ nhi bất hiếu của Từ gia viết ra?"
Một lão giả thân thể hơi mập đang ngồi bên trái nói: "Nữ nhỉ bất hiếu Tô huynh nhắc đến là nữ nhi của Hưng An bá?"
Người này họ Thẩm tên Bá Văn, cũng xuất thân là Nam Kinh đại học sĩ.
Tô Hú gật đầu, nói: "Hiền đệ có thể còn chưa biết, bây giờ nữ nhi bất hiếu này đang giúp Quách Đạm làm việc."
Thẩm Bá Văn cười nói: "Một nữ nhỉ bất hiếu, một thương nhân, cũng xứng a!"
Tô Hú nói: "Nhưng vẫn phải nhắc nhở đám Hữu Hối, nhất định không thể chủ quan, chúng ta nhất định muốn lấy được vị trí tố tụng sư."
Thẩm Bá Văn lòng tin tràn đầy nói: "Tô huynh xin yên tâm, gần đây bọn hắn vẫn luôn ôn bài chuẩn bị khảo thí, chỉ thi về « Đại Minh luật » thì nhất định không làm khó được bọn hắn."