Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 431 - Chương 430: Tốc Độ Ánh Sáng Vả Mặt

Chương 430: Tốc độ ánh sáng vả mặt Chương 430: Tốc độ ánh sáng vả mặtChương 430: Tốc độ ánh sáng vả mặt

Cũng không trách Thẩm Bá Văn có lòng tin tràn đầy, bởi vì theo suy nghĩ của bọn hắn, chỉ thi về luật pháp thì quá đơn giản, chỉ cần học thuộc lòng, mà người đọc sách theo bọn hắn tới đây đều là người có thiên tư thông minh, không có thực lực thì cũng sẽ không dám đến nơi này.

Mà những học sinh dự thi tố tụng sư đã không còn là lòng tin tràn đầy, mà có cảm giác phẫn nộ sâu sắc, đây là cái gì khảo thí, một bài thi không cần viết mấy chữ, xem thường chúng ta sao?

Hay là cho rằng chúng ta không mua nổi bút mực?

Ngươi không thể lấy tiêu chuẩn đồng sinh để khảo thí tú tài, cử nhân như chúng ta.

Chúng ta vốn không cùng một đẳng cấp.

Bọn hắn không phải chỉ nói một chút.

Thật sự có rất nhiều rất nhiều người phản hồi Quách Đạm, biểu thị đề thi kiểu này quá đơn giản, không phân biệt được cao thấp, rất dễ dàng khiến tất cả mọi người thi được điểm tuyệt đối.

Quách Đạm cũng nghiêm túc trả lời trên bố cáo.

Bố cáo biểu thị thật sự là có lỗi, sở dĩ dùng hình thức đề thi đơn giản như thế là bởi vì người đến báo danh quá nhiều, nếu như đề thi quá phức tạp, thì chấm bài cần rất nhiều thời gian, điểm hợp cách tiêu chuẩn là chín mươi, thế nhưng nếu như có hơn 200 người thi được hơn chín mươi điểm thì sẽ lại mời danh sĩ đến dùng phương pháp phỏng vấn để khảo thí lại một lần nữa.

Như thế mới lắng lại chúng nộ.

Mọi người cũng đều tha thứ cho hắn, quá phức tạp, chính hắn sẽ không xem hiểu, hắn làm sao có thể chấm bài?

Mọi người cần thông cảm cho đồng sinh.

Kỳ thật Quách Đạm cũng thật sự không rõ ràng đề thi là khó hay dễ, bởi vì hắn không biết học thức của những người này sâu cạn ra sao, hắn rất ít khi chú ý đến những việc này, kỳ thật cho dù hắn chú ý cũng không chú ý ra được cái gì, trong bụng hắn cũng không phải là trí thức, mà là hủ dịch của nhà tư bản.

Nhưng nếu như tất cả mọi người đều tự tin như vậy, Quách Đạm cũng liền cảm thấy mình không cần làm quá nhiều việc, sớm một chút thi xong, sớm một chút thành lập xong ba viện, hắn liền về nhà. miếu lớn của Khai Phong phủ, nơi thi cũng lộ thiên, yêu cầu thí sinh tự mang bút mực và giấy dự thi đã phát cho thí sinh lúc báo danh, thông tin trên giấy dự thi cũng do thí sinh tự tay viết.

Hôm nay chính là ngày diễn ra khảo thí lấy chứng chỉ tố tụng sư.

Lúc tảng sáng, trước cửa tất cả các chùa miếu lớn ở Khai Phong phủ đã có hàng dài người đứng xếp hàng.

"Như vậy là được rồi sao?"

Một thí sinh trẻ tuổi vô cùng kinh ngạc nhìn nhân viên gác cổng nói.

"Đúng thế."

Nhân viên gác cửa lại cất cao giọng nói: "Ta lặp lại một lần nữa, chúng ta sẽ dùng bút tích để xác nhận thí sinh, trong này bao hàm bút tích trên giấy dự thi, bút tích đăng kí vào cửa bây giờ, tiếp theo là bút tích trên bài thi, cuối cùng là bút tích báo danh tại tố tụng viện nếu thi đỗ. Chỉ cần có một loại bút tích không giống thì sẽ hủy bỏ tư cách."

Thí sinh kia nói: "Ai hỏi ngươi về việc này, ý của ta là, ngươi không điều tra trên người chúng ta có mang tài liệu hay không sao?"

Vừa nghe liền biết hắn đã trải qua trường thị.

Nhân viên gác cổng nói: "Vốn dĩ muốn điều tra, thế nhưng sau khi công bố hình thức đề thi tất cả mọi người đều phản hồi đề thi quá đơn giản, vì vậy đông chủ cho rằng mọi người hẳn sẽ không gian lận, vì để dễ dàng hơn cho các vị, vì vậy hủy bỏ điều tra. Nhưng đông chủ vẫn sẽ an bài không ít người ở đây giám thị."

Giám thị ở đây chính là Cẩm Y Vệ.

Một thí sinh cười nói: "Đông chủ của ngươi còn tính là tương đối hiểu nguyên tắc aI"

"Đúng nha! Kiểu đề thi đơn giản như vậy, tội gì phải gian lận."

"Ai muốn gian lận thì có thể nói ra, ta sẽ không phản đối, dù sao gian lận cũng không thể vượt quá điểm tuyệt đối."

"Ha ha!"

Những thí sinh này đều có vẻ mặt nhẹ nhõm.

"Cũng không thể nói như vậy."

Chỉ thấy một lão giả khoảng hơn năm mươi tuổi, nuôi râu dê, mặc áo vải màu xám, đi tới, dặn dò: "Các ngươi chủ quan như vậy, cẩn thận thất bại ah"

Không ít thí sinh kinh ngạc nhìn lão giả này. tiên sinh sao?"

"Ngươi nói là Diên Ân lâu Đàm lão tiên sinh?"

"Ừm."

Không ít thí sinh có khẩu âm Giang Nam nhao nhao hướng lão giả kia hành lễ, thần sắc rất cung kính.

Lão giả vẫn dặn dò: "Các ngươi nhất định không thể chủ quan, nhất định phải nghiêm túc làm bài thi, biết không?"

"Vãn bối ghi nhớ Đàm tiên sinh căn dặn."

Thì ra lão giả này họ Đàm, tên Tu, là người Vô Tích, tuy là cống sinh, nhưng cả đời đều không nhập sĩ, nhà có một tàng thư các tên là "Diên Ân lâu", rất có danh khí tại Giang Nam, rất nhiều đại học sĩ đều tới cửa mượn sách.

Sau khi Đàm Tu căn dặn xong liền rời đi, nhưng vừa đi tới đầu phố, chợt nghe có tiếng người truyền ra từ một chiếc xe ngựa ở ven đường: "Đàm hiền đệ, từ khi chia tay đến nay không có vấn đề gì chứ."

Đàm Tu nghiêng đầu nhìn sang thì thấy một người bước ra từ trong xe ngựa, không phải Tô Hú thì là ai.

"Thì ra là Tô hiển huynh, thất kính, thất kính." Đàm Tu vội vàng chắp tay thi lễ.

Tô Hú nói: "Vừa rồi ta có nghe được hiền đệ nói, hình như hiền đệ cho rằng bên trong hình thức ra đề này rất có huyền cơ!"

"Có lẽ đi." Đàm Tu nói: "Bởi vì dùng phương thức ra đề này để chuyên môn thi luật pháp cực kỳ thích hợp."

Tô Hú đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: "Ý của hiền đệ là áp dụng loại hình thức ra đề này có thể bao quát càng nhiều luật lệ."

"Đúng là như thế." Đàm Tu gật đầu.

Tô Hú hơi chút trầm ngâm: "Như vậy cũng tốt, nếu không thể đọc ngược như chảy Đại Minh luật thì cũng khó có thể đảm nhiệm tố tụng sư a!"

Đàm Tu khẽ nhíu mày.

Tô Hú hỏi: "Hiền đệ có chuyện không ngại nói thẳng?"

Hắn từng nhập sĩ làm quan, đa mưu túc trí, am hiểu quan trường, mà Đàm Tu lại đem tinh lực suốt đời vùi vào học vấn, hắn tự biết ở phương diện này không bằng Đàm Tu.

Đàm Tu nói: "Ngu đệ cho rằng người có thể nghĩ ra loại hình thức ra đề thi này tuyệt không phải hạng người bình thường, có khả năng đề thi sẽ cẩn thận."

"Liên quan tới điểm này, ta cũng đã dặn dò bọn hắn, bọn hắn hẳn sẽ không phạm phải sai lầm sơ ý chủ quan."

Tô Hú nói xong, lại hướng Đàm Tu cười nói: "Nếu như hiền đệ vô sự quấn thân, không bằng chúng ta tìm một gian trà tứ ngồi một chút, vừa vặn ta có thật nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo hiền đệ."

Mà kẻ đầu têu trận khảo thí này là Quách Đạm, bây giờ vẫn ngồi ở phủ nha.

"Ngươi không có ý định đến trường thi xem thử sao?"

Từ cô cô thấy Quách Đạm ngồi dưới gốc đại thụ trong viện, bên cạnh còn để một đống tư liệu, hoàn toàn không hề có ý động thân, không nhịn được hỏi.

Quách Đạm kinh ngạc hỏi: "Ta đi làm gì?"

Đúng nha! Hắn đi làm gì? Từ cô cô cười cười, lại hỏi: "Ngươi đang xem gì vậy?"

"Trương mục liên quan tới thuế vụ của Khai Phong phủ."

"Đã tính ra rồi sao?"

"Một bộ phận mà thôi."

Quách Đạm nói: "Khấu trừ tất cả đất đai miễn thuế, bao gồm cả thuế ta miễn trừ cho bách tính nghèo, tổng thuế lương thực đã thu được hơn bảy thành, có thể tưởng tượng ra, hàng năm quan phủ thất thoát bao nhiêu thuế đất, thế nhưng quan phủ vẫn có thể thu được nhiều thuế như vậy, thật sự là lợi hại không hợp thói thường."

Từ cô cô nói: "Nói cách khác bách tính phải nộp phụ thu còn nhiều hơn thuế thực, điều này đối với ngươi cũng không phải tin tức tốt."

Quách Đạm không thể không khen: "Cư sĩ quả thật là cơ trí hơn người, hơn bảy thành thuế lương thực lại chỉ chiếm ba thành tổng thuế nhập, loại thuế thu theo đầu người như thuế lao dịch trên cơ bản là miễn toàn bộ, lại thêm địa chủ cũng chỉ yêu cầu nộp thuế lao dịch của chính hắn, hơn nữa đại đa số địa chủ đều được miễn lao dịch."

Từ cô cô nói: "Nói cách khác chỉ riêng Khai Phong phủ đã thiếu tám chín mươi vạn lượng?"

"Không kém bao nhiêu!" Quách Đạm gật đầu nói.

Từ cô cô nói: "Cho dù học viện có thể kiếm tiền, cũng cần thời gian nhất định."

Ouách Đam aât đầu cười nói: "Vui mừno là auan nhủ bây aiờồ vân hành chậm kinh người, bọn hắn phải tốn thời gian hơn nửa năm mới giao nộp được thuế cho triều đình."

Từ cô cô nói: "Ngươi định dùng thuế của năm nay để bổ năm ngoái."

"Đúng vậy."

Quách Đạm cười nói: "Năm nay tất cả mọi người muốn xây học viện, chỉ cần người người đều tìm được sinh kế, như vậy bọn hắn đều sẽ nộp được thuế, hơn nữa ta khống chế đại lượng khoáng sản và đất đai, khoáng sản có thể bán cho Vệ Huy phủ, đất đai dùng cho học viện, như vậy tính ra hẳn là đủ, chỉ cần có thể gắng gượng qua năm nay, sang năm sẽ dễ dàng hơn nhiều."

Quách Đạm lợi dụng chênh lệch thời gian, hắn hiệu suất cao, quan phủ hiệu suất quá chậm, cho nên có cơ hội để hắn lợi dụng được.

Năm thứ nhất Quách Đạm không có tính toán kiếm tiền, chỉ cần ổn định là được.

Bởi vì tình huống của Khai Phong phủ hoàn toàn không giống Vệ Huy phủ, sỡ dĩ Vệ Huy phủ có thể nhanh như vậy có lợi nhuận, cũng là vì Quách Đạm lợi dụng Lộ Vương phủ thần tốc biến Vệ Huy phủ từ kinh tế nông dân cá thể thành kinh tế tư bản, hơn nữa lại là độc nhất vô nhị trên toàn bộ Đại Minh, cho nên hấp dẫn rất nhiều thương nhân đến đầu tư.

Học viện kinh tế và phiên vương kinh tế cũng không thể làm một lần là xong, phải bố cục lâu dài, lợi nhuận còn phải từ từ mới đến.

Thời gian qua nhanh, hai canh giờ rất nhanh liền qua, các thí sinh lục tục ngo ngoe đi ra, ai ai cũng tỉnh thần phấn chấn, không có chút mệt mỏi nào hiện trên mặt.

Nhẹ nhõm giống như bọn hắn tưởng tượng.

Lúc này Tô Hú và Đàm Tu cũng đã đến trước cửa chùa miếu.

"Xem ra tất cả mọi người đều thi không tệ a!"

Tô Hú cười gật đầu.

Đàm Tu cũng lộ ra vẻ vui mừng mỉm cười, nói "Xem ra là ta lo xa."

Tô Hú khoát tay một cái nói: "Loại sự tình như khảo thí này cần phải biết lo xa!"

"Sư công, Đàm tiên sinh."

Một người trẻ tuổi bước nhanh về phía trước, hướng hai người vái chào thật sâu.

Người này tên là Lý Minh, là đồ tôn của Tô Hú, qua mấy năm nữa hắn mới tham đỉa khoa # vì vâv Tâ Hú để hắn tới đây lich luvên: Tô Hú cười hỏi: "Minh nhỉ thi như thế nào?"

"Hồi sư công, xem như không tệ." Tuy nói như thế, nhưng khóe miệng đang giương lên kia đã bán hắn.

Tô Hú thỏa mãn gật đầu.

Đàm Tu hỏi: "Đề thi có khó không?"

"Đề thi tuyệt không khó."

Lý Minh nói: "Nhưng liên quan đến rất nhiều luật lệ, đều là lấy án lệ để đặt câu hỏi, nhưng chỉ cần nhớ kỹ Minh luật liền sẽ không phạm sai lầm."

Đúng lúc này, đột nhiên thấy không ít thí sinh bước nhanh về phía mặt tường bên trái đại môn.

"Bọn hắn làm gì vậy?" Tô Hú hiếu kỳ nói.

Lý Minh hỏi một thí sinh đi qua trước mặt "Kỷ huynh qua đó làm gì vậy?"

Thí sinh họ Kỷ nói: "Nghe nói bên đó đã công bố đáp án."

"Nhanh như vậy đã công bố đáp án?"

"Tựa như nói làm như thế là vì công bằng."

Tô Hú nghe vậy, hướng Đàm Tu nói: "Vậy chúng ta cũng qua xem một chút đi."

"Hiền huynh mời đi trước."

Lời còn chưa dứt, liền nghe được rất nhiều tiếng kinh hô truyền ra từ nhóm người bên đó "Câu này làm sao lại đánh X?"

"Làm sao lại chọn đáp án hai? Rõ ràng nên chọn một nha?"

"Ta nghĩ đáp án này nhất định là sai, rất nhiều câu hỏi có đáp án không giống của ta."

Tô Hú cùng Đàm Tu nghe vậy, sắc mặt không khỏi xiết chặt, bước nhanh về phía trước, thí sinh thấy hai người bọn họ đến, lập tức nhường đường.

"Hai vị tôn trưởng đến rất đúng lúc, đáp án này sai nha!" Một thí sinh trong đó kích động chỉ vào một câu hỏi đúng sai liên quan tới tiền lãi, nói: "Câu hỏi này vãn bối đã tính cẩn thận, cả gốc lẫn lãi nên phán cho chủ nợ là mười lăm lượng một tiền, hơn nữa tiền lãi hàng tháng cũng không vượt quá ba phần trăm, rõ ràng là đúng, làm sao lại đánh X."

Đàm Tu liếc nhìn câu hỏi, lập tức nộ trừng thí sinh kia: "Uổng cho ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, luật pháp triều ta quy định rất rõ ràng, bất kể mượn bao lâu, tiền lãi không thể vượt quá một nửa tiền vốn, mà tiền nợ mười lăm lượng, vì vậy đáp án này đương nhiên là sai."

"Đề thi này ra quá giảo hoạt." Một thí sinh phàn nàn nói.

Đàm Tu tức giận mắt trợn trắng, nói: "Các ngươi thi để làm tố tụng sư, chính các ngươi còn không hiểu rõ luật pháp thì làm sao có thể thay bách tính giải oan. Câu hỏi này chỉ có một tiền, thế nhưng hiện thực có khả năng là mười lượng, trăm lượng."

Thí sinh kia thầm nói: "Hiện thực quan phủ sẽ không quan tâm đến vấn đề này."

Đàm Tu nghe vậy trong nội tâm không khỏi dâng lên một trận bi ai.

Hắn nói rất đúng, hiện thực quan phủ căn bản không quan tâm đến vấn đề này, có châu phủ nào không có vay nặng lãi.

"Minh nhỉ, !"

Tô Hú vừa định hỏi Lý Minh trả lời có đúng không, nhưng vừa quay đầu liền nhìn thấy mặt mũi Lý Minh tràn đầy mồ hôi, không cần hỏi cũng biết.

Nhưng Tô Hú cũng không trách Lý Minh, bởi vì trọng điểm quan tâm của hắn không giống Đàm Tu, Đàm Tu quan tâm là học vấn, là tri thức, cho nên Đàm Tu càng cảm thấy thất vọng nhiều hơn. Mà Tô Hú quan tâm là quyền lực phía sau, hắn nhìn thấy người người đều vô cùng uể oải, cho nên còn không đến mức thua.

Tất cả mọi người thi tốt cùng tất cả mọi người thi kém, kỳ thật không hề khác gì nhau.

Lúc này, lại có một Cẩm Y Vệ đi tới dán lên một trang giấy, phía trên là phân tích câu trả lời của bài thi.

Quách Đạm liền sợ bọn hắn tìm việc cho mình, cho nên đã sớm phân phó xong, sau khi thi xong liền công bố đáp án, các ngươi đừng đến tìm ta, chính mình xem, lão tử không rảnh phản ứng các ngươi.

Câu hỏi liên quan đến tiền lãi kia hệt như Đàm Tu nói.

Lại là một trận kêu rên.

"Hóa ra Hóa ra ở đây còn phải tố tụng tội chà đạp hoa màu a!"

"Chỉnh thể tố tụng? Không đáp đủ liền không cho điểm?"

"Tốt xấu gì ta cũng trả lời được một nửa, cho một nửa điểm cũng được ah"

Không ít thí sinh trực tiếp ôm đầu khóc.
Bình Luận (0)
Comment