Chương 444: Là vàng thì nhất định sẽ sáng
Chương 444: Là vàng thì nhất định sẽ sángChương 444: Là vàng thì nhất định sẽ sáng
Sau khi lấy được đáp án, oán khí và lo lắng trong nội tâm Lý Như Tùng biến mất sạch sành sanh, thay vào đó là tràn đầy ước mơ.
Nhưng hai người tuyệt không tiếp tục xâm nhập thảo luận sâu về vấn đề này, đồng thời giữ một khoảng cách thoả đáng, có một số việc chỉ có thể hiểu ý không thể nói ra ngoài.
Chẳng qua Lý Như Tùng đã không thể chờ đợi thêm được nữa, đầu tiên hắn đi đến Pháp viện xử lý xong vấn đề thủ tục, sau đó trực tiếp đi quân doanh, đồng thời còn có dự định chuyển nhà vào trong quân doanh, hắn phải lập tức luyện binh, quân đội nếu được trang bị súng đạn thì tính kỷ luật sẽ trở nên cực kỳ quan trọng, không phải quơ đại đao xông lên tự do phát huy.
Nhưng súng đạn cũng chỉ có thể để quân đội của Đại Minh nâng cao một bước, lương thực vẫn thủy chung là nền móng của tất cả, bất kể là chiến tranh, hay là thương nghiệp, không có lương thực đàm luận chiến tranh thì chính là thuần túy đùa nghịch lưu manh.
Từ góc độ này để xem xét thì các quan văn yêu cầu nghỉ ngơi dưỡng tức cũng không phải không có đạo lý, lương thực dự trữ của triều đình chỉ có như vậy, đánh một trận đại chiến liền vét gần hết, tiếp đó liền phải tăng thuế, vì vậy có thể không đánh thì không đánh.
Phía bắc Lộ Vương phủ có mười mẫu ruộng đồng, không giống đất canh tác khác ở chỗ, trên những mảnh ruộng đồng khác đều đã là một mảnh xanh đậm, mà trên mười mẫu đất này cơ hồ vẫn trụi lủi, chỉ có một lượng nhỏ mầm xanh biếc mới mọc ra.
Hơn nữa cũng không thấy nông phu nào đang khom người làm việc, chỉ thấy một người trẻ tuổi khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi mang theo mấy lão nông ngồi xổm ở trong ruộng trò chuyện với nhau.
"Từ Quang Khải."
Nghe được tiếng ai đó gọi mình.
Người tuổi trẻ quay đầu nhìn lại thì thấy bên bờ ruộng có một đôi tuấn nam mỹ nữ đang đứng, hắn vội vàng đứng dậy, đi ra bờ ruộng, chắp tay thi lễ, nói: "Từ Quang Khải gặp qua Quách giáo úy."
Quách Đạm cười gật đầu, hỏi: "Ta tới đây cũng đã mấy ngày, sao không thấy ngươi tới tìm ta?"
Từ Quang Khải hơi sững sờ, thần sắc có vẻ hơi quẫn bách.
Hắn đương nhiên biết Quách Đạm đến Vệ Huy phủ, nhưng sở trường của hắn không ở giao tế, lại thêm thời gian gần đây hắn vẫn luôn ở đây nghiên cứu cách trồng khoai lang, cho nên không có công phu đi cân nhắc sự tình này.
"Ta chỉ đùa một chút thôi."
Quách Đạm cười ha ha một tiếng, nói: "Ta tốn tiền nhiều như vậy mời ngươi, ta đương nhiên hi vọng ngươi vẫn luôn ở chỗ này làm việc, mà không phải chạy khắp nơi thông cửa."
Dừng lại một lát, Quách Đạm lại hỏi: "Lần này ngươi thử trồng khoai lang thế nào rồi?"
Nhắc đến khoai lang, Từ Quang Khải lập tức thay đổi thần sắc, cực kỳ nghiêm cẩn nói: "Trước mắt là lần thử trồng đầu tiên, chủ yếu là để quan sát một số tập tính của khoai lang, còn chưa nói được tiến triển gì."
Quách Đạm rất hài lòng đối với thái độ làm việc của Từ Quang Khải, làm loại công việc như nghiên cứu này phải cần nghiêm cẩn, thích việc lớn hám công to liền xong, gật đầu cười nói: "Đây hẳn là, loại công việc như nông nghiệp này không thể nào làm một lần là xong, chúng ta làm từ từ, không cần phải gấp."
Từ Quang Khải gật đầu, lại mời Quách Đạm đến một tiểu viện nông gia bên cạnh ruộng thí nghiệm, trên đường Từ Quang Khải lại báo cáo với hắn mọi việc có liên quan đến việc thử trồng khoai lang.
Bởi vì khí hậu Hà Nam vẫn có khác biệt rất lớn với Lữ Tống và Phúc Kiến, cho nên không thể nói vung hạt xuống đất liền có thể mọc ra, phải tiến hành nhiều lần thử trồng, mò được tập tính của khoai lang mới có thể căn cứ những số liệu này bồi dưỡng ra giống khoai lang thích hợp trồng tại Hà Nam Đạo.
Quách Đạm cũng không hiểu việc này lắm, hắn càng nhiều là cổ vũ Từ Quang Khải, để Từ Quang Khải không cần phải gấp, làm từng bước một sẽ thành công.
Sau khi tới tiểu viện ngồi xuống, Quách Đạm thuận miệng hỏi: "Nghe nói cha mẹ và thê tử của ngươi đã tới Vệ Huy phủ?"
Từ Quang Khải gật đầu nói: "Đúng vậy, năm trước bọn họ đã đến đây."
Quách Đạm hỏi: "Không biết họ sinh hoạt ở đây thế nào?"
Từ Quang Khải vội nói: "Bọn họ đều thích Vệ Huy phủ vô cùng, bây giờ sống ở đây cũng cực kỳ khoái lạc."
Nói đến đây, hắn chỉ cảm thấy mũi hơi cay cay, nói "Việc này nhờ có Quách giáo úy cho ta cơ hội, để ta có năng lực hiếu kính phụ mẫu. Không dối gạt Quách giáo úy, kỳ thật trước đây, song thân phụ mẫu cùng nội tử vì luôn cảm giác áy náy rất nhiều."
Lúc trước Từ Quang Khải nhìn thấy mẫu thân lớn tuổi như vậy, vì chu cấp cho hắn đọc sách, mà phải xuống ruộng làm việc nặng, vì vậy mới xuống ruộng giúp mẫu thân làm việc. Nhưng hắn dù sao cũng là người đọc sách, hắn sẽ tìm kiếm rất nhiều tư liệu liên quan tới nông nghiệp, nếu như sản lượng mỗi mẫu cao hơn một chút sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, lúc ấy mới chậm rãi bồi dưỡng được hứng thú của hắn đối với nông nghiệp.
Điều này kỳ thật cũng là một loại thiên ý, nếu như Từ Quang Khải sinh ra trong một gia đình đại phú, hắn sẽ hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với việc đồng áng, cho nên cũng sẽ không có khả năng cảm thấy hứng thú với nông nghiệp.
Quách Đạm thoáng gật đầu, lại hỏi: "Nhắc đến khoa cử, bây giờ ngươi hẳn nên mau chóng lên đường tham gia dự thi, hay là ngươi đã thay đổi suy nghĩ?"
Từ Quang Khải chẩn chờ một chút, nói: "Phụ mẫu ta vẫn kỳ vọng rất cao ở ta, hi vọng ta có thể cao trung tiến sĩ, thế nhưng bọn họ lại cảm thấy làm người vẫn phải hiểu được có ơn tất báo, Quách giáo úy đối với toàn gia chúng ta ân trọng như núi, vì vậy bọn họ cho phép ta trồng trọt thành công khoai lang, sau đó lại tham gia khoa cử."
Quách Đạm nói: "Ta càng muốn biết suy nghĩ của ngươi?"
"Ta...
Từ Quang Khải do dự hồi lâu, mới nói: "Ta... Ta cũng nói không rõ ràng, đối với sinh hoạt hiện tại ta vô cùng hài lòng, ta cũng thích công việc ta đang làm hiện giờ, thế nhưng. .. Thế nhưng nếu không tham gia khoa cử, ta lại cảm thấy không đúng."
"Ta có thể lý giải."
Quách Đạm gật đầu,"Cao trung tiến sĩ là mộng tưởng của tất cả người đọc sách, ta cũng chỉ hỏi một chút mà thôi, không phải muốn can thiệp vào suy nghĩ của ngươi, việc này ngươi vẫn phải tự mình quyết định. Nhưng ta nghe nói ngươi đưa ra một đề nghị rất không tệ trong việc xây dựng thuỷ lợi và kiến thiết thành phòng."
Từ Quang Khải lúng túng nói: "Đó chẳng qua là ta thuận miệng nói lung tung thôi, không thể coi là thật, không thể coi là thật."
"Đáng tiếc ngươi không phải người thuận miệng nói lung tung."
Quách Đạm cười ha ha, lại nói: "Tất nhiên ngươi đã có can đảm nói ra, vậy khẳng định là có suy nghĩ của chính mình, đồng thời đa số đề nghị của ngươi đều được tiếp thu. Nếu như ngươi tạm thời không tham gia khoa Những ngày này lúc nói chuyện phiếm cùng Cát Quý, và đám người Lương Quỳ, những người này đều cố ý hoặc là vô ý nhắc đến Từ Quang Khải, mà lĩnh vực bọn hắn quản lý lại hoàn toàn không giống nhau, có thể thấy Từ Quang Khải thật đúng là thiên tài có số lượng không nhiều, đối với xây dựng đường sông, thuỷ lợi, nông nghiệp, sản xuất nông cụ, kiến thiết thành phòng Từ Quang Khải đều có thể đưa ra đề nghị rất tốt.
Tất nhiên sách sử không hề gạt người, vậy Quách Đạm đương nhiên sẽ để người có tài như Từ Quang Khải gánh vác nhiều trách nhiệm.
Đây cũng là vì Từ Quang Khải ở Vệ Huy phủ hiển lộ tài năng, vừa vặn lại là thiếu sót nhất của phần tử trí thức hiện nay, thậm chí có thể nói Từ Quang Khải chính là một dòng độc đỉnh, rất khó lại tìm được một nhân tài như Từ Quang Khải.
Trong lòng Quách Đạm không hi vọng Từ Quang Khải lãng phí thời gian vào khoa cử, hắn cảm thấy khoa cử đối với Từ Quang Khải là dạy hư học sinh, đương nhiên, đây là vì có hắn tồn tại, hắn có thể khiến thiên phú của Từ Quang Khải phát huy hoàn toàn.
Từ Quang Khải vội nói: "Quách giáo úy cứ phân phó, chỉ cần tại hạ có khả năng làm được, tại hạ nhật định việc nghĩa chẳng từ."
"Không cần việc nghĩa chẳng từ, ta vẫn càng hi vọng là người tình ta nguyện, làm việc nghĩa kết quả hơn phân nửa đều là thất bại." Quách Đạm vội vàng khoát tay một cái nói.
Từ Quang Khải xấu hổ cười một tiếng.
Quách Đạm lại nghiêm mặt nói: "Liên quan tới vấn đề cửa thành, ngươi chắc chắn còn rõ ràng hơn ta, bây giờ ta đã thân thỉnh triều đình cho phép xây dựng lại tường thành, ta hi vọng ngươi có thể tham dự vào việc này. Còn có việc liên quan tới ta nhận thầu ba phủ Khai Phong, Chương Đức, Hoài Khánh, việc này ngươi chắc cũng đã nghe nói, mà bên đó cũng đang đại quy mô khởi công xây dựng công trình thuỷ lợi, sản xuất nông cụ, ta cũng hi vọng ngươi có thể đại biểu ta quản lý những công việc này."
"Ta... Cái này... Ta chỉ sợ không được, bởi vì ta không có kinh nghiệm, những thứ ta biết đều là học từ trong sách vở." Từ Quang Khải lắc đầu liên tục, sợ hãi không thôi.
Chuyện này quá khoa trương rồi, ngay cả một thôn nhỏ hắn còn chưa từng quản lý, làm sao đột nhiên có thể để hắn quản lý thuỷ lợi của mấy phủ.
Quách Đạm nói: "Ta so với ngươi càng không có kinh nghiệm, ta thậm chí ngay cả sách vở còn chưa từng xem qua, ngươi chí ít phù hợp hơn ta, hơn nữa ta đã mời đến rất nhiều nhân sĩ có kinh nghiệm phong phú, ta tin tưởng ngươi hẳn có thể khiêm tốn tiếp nhận ý kiến của bọn họ, như vậy sau chối."
Từ Quang Khải lập tức bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Quách Đạm hi vọng hắn tích lũy kinh nghiệm, hắn vừa cảm động, lại vừa cảm thấy mình không thể phụ một phen hảo tâm của Quách Đạm, mấu chốt hắn thật đúng là cảm thấy hứng thú với những công việc này, bởi vì hắn rất thích xem các loại sách vở ở phương diện này, chắp tay nói: "Quách giáo úy để mắt tại hạ như vậy, tại hạ nhất định dốc hết toàn lực, quyết không làm Quách giáo úy thất vọng."
"Quan trọng nhất là không làm chính bản thân mình thất vọng."
Quách Đạm cười một tiếng, nói: "Liên quan tới thù lao, ta sẽ tăng cho ngươi một ngàn lượng một năm."
"Không được, không được."
Từ Quang Khải nghe xong con số này, liền bị dọa sợ, hắn trời sinh có tính cách rất đơn giản, đối với tiền tài không có hứng thú quá lớn, chỉ cần có thể ăn no mặc ấm là được, hiện tại hắn cảm thấy Quách Đạm cho hắn quá nhiều thù lao.
"Việc này ta đã quyết định."
Quách Đạm nói: "Đầu tiên, ngươi có năng lực để cầm nhiều thù lao như vậy, đây cũng là chuyện đương nhiên. Thứ hai, ta hi vọng có thể xuất hiện càng nhiều Từ Quang Khải, bút đầu tư này ta cảm thấy kiếm bộn không lỗ."
Từ Quang Khải hai đầu lông mày nhướng lên, đột nhiên minh bạch dụng ý của Quách Đạm, nên không từ chối nữa, lại không nhịn được cười khổ nói: "Tại hạ có tài đức gì, có thể khiến Quách giáo úy coi trọng như vậy."
Quách Đạm nghiêm túc nói: "Đồng sinh coi trọng tú tài không phải là đương nhiên sao?"
"A? A, ha ha... !"
Từ Quang Khải ngượng ngùng nở nụ cười.
Quách Đạm không phải đang nói đùa, hắn thật sự để Từ Quang Khải đại diện hắn tham dự vào những công trình lớn ở bốn phủ, để Từ Quang Khải tích lũy kinh nghiệm.
Quách Đạm ở chỗ Từ Quang Khải hơn nửa ngày, bàn giao rất nhiều công việc, mãi cho đến khi gần chạng vạng tối mới về đến Trần lâu lữ điếm. Vừa vào cửa, liền gặp Từ cô cô ưu nhã ngồi trong viện đọc sách.
"Cư sĩ không phải nói rất thích Vệ Huy phủ sao?" Từ cô cô thoáng sững sờ, để quyển sách xuống, hiếu kỳ nói: "Không biết ta lúc nào biểu lộ không thích?"
"Thời thời khắc khắc nha."
Quách Đạm lại nửa đùa nửa thật nói: "Dù sao mỗi lần ta từ bên ngoài trở về, đều thấy cư sĩ ngồi trong phòng đọc sách, chưa từng ra cửa, chúng ta sắp rời khỏi nơi này rồi, nếu lại không ra cửa dạo chơi, vậy coi như muộn."
Từ cô cô mỉm cười nói: "Mọi việc đều có hai mặt, nguyên nhân ta thích nơi này vừa vặn cũng là nguyên nhân ta không ra khỏi cửa."
Quách Đạm hiếu kỳ nói: "Chỉ giáo cho?"
Từ cô cô nói: "Không thể phủ nhận, nơi này so bất kỳ đâu càng thêm có sinh khí, người ở đây cũng đều rất hiền hoà, lại không câu thúc nhiều, nữ nhân ra ngoài làm việc cũng sẽ không bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng cũng bởi vì như thế, bọn họ có thể không kiêng nể gì nói hươu nói vượn."
Quách Đạm ngẩn người, đột nhiên phản ứng lại, cười nói: "Xem ra cư sĩ vẫn rất để ý hiểu lầm kia."
Từ cô cô không thể phủ nhận nói: "Dù sao người nói đáng sợ, cần gì phải tăng thêm thị phi đâu."
Kỳ thật mấy hôm trước nàng đi ra ngoài một chuyến, thế nhưng ai ai nhìn thấy nàng cũng đều thân thiết gọi nàng là Quách phu nhân, bởi vì nàng quá dễ nhận biết, bây giờ bên ngoài đều đồn rằng, cứ nhìn thấy một vị đại mỹ nữ tuyệt sắc thì nhất định là Quách phu nhân.
Mà nàng lại cảm thấy không cần thiết giải thích cùng những người này, cho nên nàng đáp cũng không phải, không đáp cũng không phải.
Dứt khoát liền không ra khỏi cửa, điều này kỳ thật làm nàng cảm thấy có một chút tiếc nuối.