Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 446 - Chương 445: Dám Cùng Mập Trạch Ta Đoạt Tiền? Xét Nhà!

Chương 445: Dám cùng mập trạch ta đoạt tiền? Xét nhà! Chương 445: Dám cùng mập trạch ta đoạt tiền? Xét nhà!Chương 445: Dám cùng mập trạch ta đoạt tiền? Xét nhà!

Quách Đạm vốn chỉ dự định lưu lại Vệ Huy phủ ba ngày, bởi vì một thời gian sau hắn còn phải quay lại một chuyến, nhưng không ngờ gặp phải chuyện của Lý Như Tùng, cho nên lưu lại mười ngày.

Mặc dù cả liên hiệp thể thao và trà trang mới chỉ vừa được chứng thực, cụ thể như thế nào còn chưa được thi hành, thế nhưng sau khi án của Lý Như Tùng giải quyết xong, Quách Đạm vẫn quyết định lập tức hồi kinh.

Bởi vì những chuyện này không phải trong thời gian ngắn liền có thể làm xong, mấu chốt cũng không vội nhất thời, vì vậy hắn phân phó người phía dưới, nếu như gặp phải vấn đề không thể giải quyết, thì truyền tin báo cho hắn biết, đừng tự tiện quyết định.

Mặt khác, hắn còn phải đi Chương Đức phủ xử lý một số việc.

Thế nhưng vì để tiết kiệm thời gian, hắn dự định vừa đi vừa nói chuyện, hắn phái người đi trước hẹn thời gian, lúc nghỉ ngơi buổi tối, gặp mặt nói chuyện với một số thân sĩ và đại địa chủ Chương Đức phủ.

Trước đó Đổng Bình đã phái người sang bên này, Khai Phong phủ làm như thế nào, Chương Đức phủ liền làm theo như thế là được.

Bây giờ thuế nên giao đã giao đủ.

Tất cả đều hủy bỏ chế độ tá điền, hết thảy dùng chế độ thuê nhân công.

Một số tố tụng sư từ Vệ Huy phủ cũng đã tới trợ giúp Chương Đức phủ thành lập ba viện chế độ.

Về phần phát triển Chương Đức phủ như thế nào.

Quách Đạm đã có kế hoạch từ rất sớm, hắn sẽ mở cửa biên giới Chương Đức phủ, đặc biệt là tuyến đường vận chuyển hàng hóa từ Vệ Huy phủ đến kinh thành, vận chuyển đường bộ đều sẽ chuyển sang hướng bên này, sẽ không đi vòng qua Đại Danh phủ nữa.

Như vậy mở rộng con đường liền trở nên cực kỳ quan trọng, dĩ công đại chẩn ở Chương Đức phủ cơ hồ đều là xây dựng con đường, xây dựng nhà kho, và xây dựng học viện.

Mà thương nghiệp cũng đều tập trung ở hai bên đường, chính là lấy khách điếm cùng tửu lâu làm chủ.

Phát triển vẫn là ngành dịch vụ.

Cho dù triều đình không hạn chế, chính Quách Đạm cũng không hi vọng những châu phủ khác xây dựng công xưởng sản xuất quy mô lớn, bởi Đồng thời hạn chế thương tịch, thương nhân trước kia đã có cửa hàng thì đều được cấp thương tịch, nhưng nếu như cung không đủ cầu thì hắn liền tự làm, hoặc hợp tác cùng Triệu vương phủ, trong đó toàn bộ nhà kho do hắn nhận thầu, mà tửu lâu, lữ điếm thì hắn liền hợp tác cùng Triệu vương.

Quách Đạm thật ra cũng không để ý phiên vương hết ăn lại nằm, cực kỳ vô dụng, việc này không có cọng lông nào quan hệ với hắn, hắn cũng không quan tâm phiên vương kiếm càng nhiều tiền, ai kiếm tiền không phải là kiếm.

Quách Đạm chỉ quan tâm đến tài nguyên trong tay phiên vương, hắn muốn đào hết tài nguyên vốn có của phiên vương thả vào thị trường.

Hắn chỉ lưu lại Triệu vương phủ duy nhất một ngày.

Triệu vương đối với Quách Đạm vô cùng nhiệt tình, lúc này hắn thật đúng là nằm cũng kiếm được không ít tiền, hơn nữa hắn còn làm người tốt bụng, được cả danh và lợi, vì vậy lúc Quách Đạm còn chưa tới, hắn đã đem một nửa thuế ruộng chuẩn bị kỹ càng cho Quách Đạm, một văn cũng không thiếu.

Đương nhiên, hắn muốn thiếu cũng không được, Quách Đạm đã sớm phái người tính toán rành mạch.

Triệu vương có dụng ý hết sức rõ ràng, chính là hi vọng có thể hợp tác lâu dài cùng Quách Đạm.

Phương thức hợp tác vẫn giống với các tông thất ở Khai Phong phủ, Quách Đạm tự do vận doanh Triệu vương phủ, lợi nhuận thêm ra, mọi người chia đôi.

Triệu vương cũng không ngốc, chỉ cần mở cửa biên giới, dòng người lui tới sẽ rất nhiều, không có khả năng không kiếm được tiền, nhưng điều kiện tiên quyết là nhất định phải hợp tác cùng Quách Đạm, bởi vì thương đội của Vệ Huy phủ đi hướng nào, đều do Quách Đạm quyết định.

Ra khỏi Chương Đức phủ rồi lại tiếp tục đi hai ba ngày nữa, cuối cùng cũng về đến ngoại ô kinh thành

"Cô cô! Cô cô!"

Đột nhiên nghe có tiếng ai đó đang kích động gọi.

Quách Đạm vén rèm xe lên thì thấy một công tử ca có gương mặt trắng nõn, đang phi ngựa nước đại về phía này, cười nói: "Là Quá nhi đến."

Người tới dĩ nhiên không phải Dương Quá, mà là Từ Kế Vinh.

Xe ngựa lập tức ngừng lại, Từ cô cô cùng Quách Đạm lần lượt xuống Xe nØtfa. "Xuy -I"

Từ Kế Vinh ghìm ngựa, lập tức tung người nhảy xuống ngựa, vèo một tiếng, vọt đến trước mặt Từ cô cô.

Từ cô cô hiếu kỳ nói: "Vinh nhi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Từ Kế Vinh nói: "Vinh nhỉ đương nhiên là tới đón cô cô nha!"

Từ cô cô kinh ngạc nói: "Ngươi làm sao biết ta trở về?"

Từ Kế Vinh hắc hắc nói: "Bởi vì Vinh nhi vẫn luôn phái người ở biên giới Chương Đức phủ trông coi. Cô cô lần này đi ra ngoài làm Vinh nhi lo lắng muốn chết."

Từ cô cô cười nói: "Ta cũng không phải lần đầu tiên đi xa, có chuyện gì phải lo lắng chứ."

Từ Kế Vinh nhỏ giọng nói: "Cô cô, Quách Đạm có khi dễ cô cô không?"

Quách Đạm vừa mới đi tới, đang chuẩn bị chào hỏi, nghe Từ Kế Vinh nói như thế, đội nhiên đen mặt, cô cô ngươi có thực lực gì, ngươi còn không biết sao?

Từ cô cô cũng dở khóc dở cười, hỏi: "Trước kia Quách Đạm khi dễ ngươi sao?"

Sắc mặt Quách Đạm lập tức xiết chặt, kỳ thật hắn cũng không nhớ rõ mình rốt cuộc có từng âm Từ Kế Vinh hay không.

Từ Kế Vinh nói: "Cô cô lại xem nhẹ Vinh nhi nha, Vinh nhi không khi dễ hắn đã tốt lắm rồi, làm sao có chuyện hắn khi dễ Vinh nhi."

Từ cô cô mỉm cười nói: "Hắn ngay cả ngươi còn không khi dễ được thì làm sao khi dễ được ta."

Từ Kế Vinh hai con ngươi di chuyển lên trên, ngẫm nghĩ một lát, rồi gãi cằm nói: "Cô cô nói giống như có chút đạo lý."

"Đúng đó!"

Quách Đạm đi lên phía trước, nói: "Muốn khi dễ cũng là cô cô ngươi khi dễ ta."

Từ Kế Vinh quay đầu đi, như có điều suy nghĩ nhìn Quách Đạm, đột nhiên một tay khoác lên vai Quách Đạm, kéo sang một bên, thấp giọng nói: "Đạm Đạm, chúng ta thế nhưng là huynh đệ a?"

Quách Đạm gật đầu, nghĩ thầm, hai tiếng huynh đệ này, có thừa nhận hay không cũng không tổn thất cái gì.

Từ Kế Vinh nghiêm túc nói: "Giả sử cô cô ta muốn khi dễ ngươi, ngươi liền để cô cô khi dễ thỏa thích, biết không?" sau này không bao giờ xưng huynh gọi đệ với Từ Kế Vinh nữa, ngoài miệng lại nói: "Tiểu Bá gia, sao có thể nói như thế, cư sĩ là người ta rất kính trọng, cư sĩ làm sao có thể tùy tiện khi dễ ta, mong tiểu Bá gia ăn nói cẩn thận."

Từ Kế Vinh vụng trộm thoáng nhìn về phía sau, thấp giọng nói: "Cô cô ta đương nhiên đáng giá kính trọng, nhưng mà, có một số thời khắc cô cô ta rất thích khi dễ người khác."

"Thật sao?"

Quách Đạm lập tức bát quái hỏi thăm: "Không biết trước kia cô cô ngươi từng khi dễ ai? Dùng thủ đoạn gì khi dễ người khác, nhanh nói cho ta, để ta chuẩn bị tâm lý một chút."

Từ Kế Vinh hì hì nói: "Vậy thì nhiều. !"

"Vinh nhỉ."

Đột nhiên nghe thấy Từ cô cô gọi.

Từ Kế Vinh vội vàng quay đầu lại, nhu thuận nói: "Cô cô, có chuyện gì sao?"

Từ cô cô nói: "Ta hơi mệt, ngươi đưa ta về nhà trước đi."

Lúc nói chuyện, nàng còn nghiêng mắt nhìn Quách Đạm với vẻ cảnh giác.

"Tốt tốt tốt! Đạm Đạm, ta đưa cô cô về nhà trước, sau đó lại đi tìm ngươi chơi."

Từ Kế Vinh lập tức bỏ rơi Quách Đạm, giống như thái giám đỡ Từ cô cô lên xe ngựa, sau đó lên ngựa, hộ tống Từ cô cô vào thành.

"Liếm chó chết không yên lành."

Quách Đạm hung hăng mắng một câu, lại nhìn xe ngựa đã đi xa, trong lòng suy nghĩ nên đi hoàng cung phục mệnh trước hay là về nhà trước?

Hắn liền sợ chính mình mới vừa về đến nhà, còn chưa kịp cùng phu nhân thân thân miệng nhỏ, Vạn Lịch đã phái người triệu hắn vào cung, dưới loại tình huống như vậy, Quách Đạm một trăm lần không nguyện ý đi gặp mập trạch.

Đúng lúc hắn đang do dự thì đột nhiên nghe được một giọng nói tràn đầy vẻ hoài nghi,"Quách Đạm?"

Quách Đạm xoay người lại thì thấy một lão giả khiêng cần câu, xách sọt cá đang kinh ngạc nhìn hắn, hắn ngưng mắt nhìn kỹ lại, lập tức hoảng sợ nói: "Phương thượng thư." Lại lập tức chắp tay thi lễ: "Thảo dân gặp qua Phương thượng thư."

Người tới chính là PhiưrZnga Phùng Thì chỉ là lão nhân này ăn mắc nuá tùy tính, tuyệt không giống Binh bộ Thượng thư.

"Thật sự là Quách Đạm."

Phương Phùng Thì tiến lên phía trước, hết sức kinh ngạc mà hỏi thăm: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

"Tại sao ta lại ở chỗ này?" Quách Đạm sửng sốt một lát, buồn bực nói: "Không biết Phương thượng thư cho rằng thảo dân nên ở đâu?"

Phương Phùng Thì nói: "Ngươi đương nhiên là nên ở Khai Phong, hoặc là Chương Đức, Hoài Khánh."

Quách Đạm ồ một tiếng: "Chuyện bên đó đã giải quyết, vì vậy ta trở về."

"Giải quyết... !"

Phương Phùng Thì thiếu chút cắn phải đầu lưỡi, chợt nhíu lông mày nói: "Quả thực là nói bậy nói bạ, ba châu phủ, mấy trăm vạn nhân khẩu, lại đều đang lâm vào cảnh hỗn loạn, bây giờ mới không đến ba tháng, ngươi đã giải quyết rồi?"

Thì ra là thế. Quách Đạm xem như mới phản ứng lại, thở dài: "Không dối gạt Phương thượng thư, kỳ thật ta vốn dĩ chỉ cần hai tháng để giải quyết, nào biết lúc đi ngang qua Vệ Huy phủ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nên lưu lại thêm mấy ngày, vì vậy mới trở về chậm."

mặn

Phương Phùng Thì chỉ cảm thấy hoài nghỉ nhân sinh, nói: "Ngươi nói thật hay là giả thế, vài ngày trước Hoàng Đại Hiệu còn thượng tấu vạch tội ngươi."

Tên vương bát đản kia. Quách Đạm thầm mắng một câu, ngoài miệng lại châm chọc nói: "Chính là bởi vì có Khương cấp sự cùng Hoàng Ngự sử thúc giục làm kích phát tiềm năng của ta, cho nên ta mới có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ."

Phương Phùng Thì đương nhiên không tin chuyện ma quỷ hắn nói, nhưng thấy thần sắc Quách Đạm bình tĩnh, không giống như trốn về, cũng không giống như có chuyện gấp, nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn nói thật?

Điều này làm Phương Phùng Thì khó có thể tin nổi, thế nhưng Phương Phùng Thì cũng biết, khẳng định không hỏi thăm được gì từ miệng Quách Đạm, đột nhiên nhớ tới một người, thần sắc thu vào nói : "Ngươi trở về thật đúng lúc, lão phu đang muốn cùng ngươi nói chuyện liên quan đến quân bị của Liêu Đông quân."

"Thật sao?" quân bị gì?"

Phương Phùng Thì mặt không thay đổi nói: "Đến lúc đó rồi nói sau. Lão phu đi trước."

Nói xong, Phương Phùng Thì liền khiêng cần câu đi về hướng thành nội.

"Giải quyết?"

Quách Đạm đột nhiên cười nói: "Lão không khỏi quá coi thường ta, ta muốn kiếm tiền, mà không phải giải quyết vấn đề."

Quách Đạm cũng lên xe ngựa, đi về hướng thành nội, cuối cùng hắn vẫn quyết định về nhà trước, bởi vì so sánh với mập trạch, hắn càng khát vọng nhìn thấy Khấu Ngâm Sa.

Nào biết vừa mới tới trước cửa thành, đã bị một thái giám chờ sẵn ở đó ngăn cản.

"Bệ hạ có lệnh, ngươi vừa vào thành liền lập tức vào cung diện thánh."

"Lập tức?"

Quách Đạm kinh ngạc nói: "Xin hỏi công công, có chuyện gì xảy ra sao?"

"Ta cũng không rõ ràng."

Càn Thanh cung.

"Lễ nào lại như vậy! Lẽ nào lại như vậy!"

Mới vừa tới trước cửa điện, đã nghe bên trong truyền ra một trận gào thét.

Sau khi được thông báo, Quách Đạm bước vào trong điện, thấy Vạn Lịch tức giận ngồi phía trên, tựa như vừa chịu ủy khuất lớn lao.

"Ti chức tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Miễn lễ."

Vạn Lịch nhấc tay, nói: "Quách Đạm ngươi trở về đúng lúc lắm, ngươi có biết chuyện gì xảy ra hay không?"

Quách Đạm mờ mịt lắc đầu, trong lòng không ngừng kêu khổ, lúc này ta mới vừa trở về, ngươi liền không thể để cho ta sống yên ổn một chút sao, phu nhân nhà ta còn đang mang thai nha.

Vạn Lịch giận không kiềm được nói: "Nam Kinh vậy mà có người dám tổ chức đua ngựa."

"Ngựa... Đua ngựa? chỉ... chỉ là việc này?" Quách Đạm kinh ngạc nói. Vạn Lịch trợn trừng hai mắt, nói: "Việc này còn chưa tính là đại sự sao? Trẫm đã nói, chỉ mình trẫm được tổ chức đua ngựa, không cho phép kẻ khác tổ chức, vậy mà bọn chúng dám khánh chỉ, hừ, trẫm đã lệnh Cẩm Y Vệ xét nhà của bọn chúng."

Cảm giác này thật giống như nữ nhân của mình bị người khác chơi qua.

Đây chủ yếu là vì hắn cùng Quách Đạm đã sớm có dự định tổ chức đua ngựa ở Nam Kinh, kết quả để người nhanh chân đến trước, thật giống như một cái bánh ga-tô mỹ vị bị chó gặm một miếng, trong nội tâm hắn có thể không tức giận sao?

Oa! Xét. .. Xét nhà, cần thiết làm như vậy sao?

Quách Đạm đột nhiên tâm niệm vừa động, hỏi vội: "Bệ hạ, ngài phái Cẩm Y Vệ đi lúc nào?"

"Buổi sáng hôm nay."

Vạn Lịch hỏi: "Ngươi hỏi làm gì?"

Quách Đạm nói: "Bây giờ có thể gọi quay lại hay không?"

Vạn Lịch kinh ngạc nói: "Tại sao phải gọi quay lại?"

Quách Đạm kích động nói: "Bệ hạ, ngài tranh thủ thời gian phái khoái mã gọi Cẩm Y Vệ quay lại đi, tỉ chức sẽ giải thích với ngài sau."

Vạn Lịch vẫn còn có chút do dự, hắn đang nổi nóng, huống hồ hắn cũng tính rồi, xét nhà thì tiền những kẻ đó kiếm được đều là của hắn, hắn chí ít không thua thiệt.

Quách Đạm vội la lên: "Bệ hạ, ngài nếu thật sự xét nhà của bọn hắn, vậy chúng ta liền lỗ lớn."

Sắc mặt Vạn Lịch lúc này xiết chặt, hỏi: "Ngươi nói vì sao trước đi, chậm trễ nhất thời cũng không sao, trẫm vẫn có thể phái người đuổi kịp những người kia quay lại."

Quách Đạm vội nói: "Bệ hạ, bây giờ ti chức đã đắc tội không ít người, nếu như tỉ chức muốn đi Nam Kinh tổ chức đua ngựa, không nói đến việc đại thần trong triều sẽ phản đối, quan viên Nam Kinh cũng sẽ phản đối, đây cũng là nguyên nhân chúng ta chậm chạp chưa đi, bởi vì chưa có thời cơ rất tốt, bây giờ đã có người ở đó tổ chức, vậy chúng ta có thể cho bọn hắn mượn xác tổ chức đua ngựa tại Nam Kinh, chờ thời cơ thành thục, lại sát nhập là xong."

Vạn Lịch nghe vậy, hai hàng lông mày nhấc lên, lập tức nói: "Nhanh, nhanh phái người gọi Ngưu Thanh trở về."
Bình Luận (0)
Comment