Chương 453: Siêu thị
Chương 453: Siêu thịChương 453: Siêu thị
Dù sao đây cũng là một niên đại không có máy ảnh, mặc dù Chu Lập Chỉ đã luyện tập hàng trăm ngàn lần tăng nhanh kỹ thuật phách họa của Quách Đạm, đồng thời bên cạnh còn có mấy họa sĩ phụ trợ trường kỳ phối hợp cùng hắn nhưng vẫn cần một chút thời gian.
Nhưng Vạn Lịch cũng không nóng nảy, cùng Hoàng quý phi, Chu Dực Lưu đứng trên đài loay hoay tạo dáng, nhìn bên này, xem bên kia, vui vẻ cực kỳ, đối với tất cả mọi thứ bên ngoài mập trạch đều vô cùng tò mò.
Nhưng trong mắt rất nhiều đại thần, cử chỉ của Vạn Lịch khiến bọn họ cảm thấy rất khó chịu, phải biết rằng nho gia lễ pháp kiêng ky nhất những hành động này, ngài đường đường là Hoàng đế vậy mà cùng thương nhân và hoàn khố đứng chung một chỗ, còn hưng phấn như vậy, trông không ra thể thống gì cả, nhưng bọn hắn cũng không thể nói được gì, dù sao Vạn Lịch dùng từ thiện làm ngụy trang, chiếm lấy điểm cao đạo đức, bọn hắn dứt khoát liền lệch đầu sang một bên.
Mắt không thấy tâm không phiền a.
Buồn cười hơn là các thương nhân cũng vô cùng khó chịu, Quách Đạm đứng trên đó cũng liền thôi, vấn đề là một lão già họm hẹm như Khấu Thủ Tín dựa vào đâu mà đứng trên đó, trong lòng ai cũng đều chua lòm.
Hồi lâu sau, Chu Lập Chỉ cuối cùng cũng buông bút xuống, ra hiệu mình đã vẽ xong.
Dưới sự nhắc nhở của Quách Đạm, Vạn Lịch cùng Trịnh thị cắt dải lụa đỏ.
Sau đó dưới sự dẫn dắt của một bầy chân chó nào đó, xung quanh nổi lên tiếng vỗ tay vang như sấm động.
Vạn Lịch ở trên triều đình ngoại trừ "Ba lần hô vạn tuế", còn lại là cùng đại thần cãi nhau, đại thần Minh triều việc gì cũng làm, duy chỉ có không liếm chó, trong triều có rất ít chó liếm hắn, có liếm cũng là lặng lẽ liếm, Vạn Lịch đột nhiên cảm nhận được bách tính nhiệt tình như vậy, từng lỗ chân lông trên người hắn đều giãn ra.
Thật sự là thoải mái!
Cắt băng xong, Vạn Lịch lập tức đem đôi kéo long phượng giao cho Lý Quý, liếc mắt ra hiệu cho Lý Quý, ngụ ý không được quên mang đôi kéo này về trong cung, chúng được làm bằng vàng ròng đó.
Thịt muỗi cũng là thịt a!
Luận cần kiệm quản gia, Vạn Lịch thật đúng là không nhằm vào ai. Về sau Vạn Lịch lại được Trịnh thị nhỏ giọng thúc giục đi theo Trịnh thị tới trước giá vẽ, hai người ngưng mắt nhìn kỹ, trên mặt đều hiện lên vẻ vui mừng.
Trong tranh Vạn Lịch đứng ở trung tâm, cao cao tại thượng, giống như ngôi sao trên bầu trời đêm, óng ánh lấp lánh, vừa nhìn liền biết ai là trung tâm, những người bên cạnh đều là nền, mà bối cảnh là hàng ngàn hàng vạn bách tính đang ngửa đầu, chiêm ngưỡng long nhan.
Cửu Ngũ Chí Tôn chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi.
Đối với Hoàng quý phi cũng càng là như vậy, trong bức họa này, nàng đứng bên cạnh Vạn Lịch tuyệt đối là mẫu nghi thiên hạ.
Chỉ bằng một tấm họa này, chuyến đi hôm nay không tệ chút nào!
Từ Kế Vinh nghiêng đầu nhìn, chậc chậc nói: "Bệ hạ, ngài cùng Hoàng quý phi đứng chung một chỗ, thật đúng là nam thanh nữ tú a."
Tràng diện nháy mắt yên lặng.
Quách Đạm bắt đầu lau mồ hôi, đây là đùa giỡn Hoàng đế cùng Hoàng quý phi a? Bệ hạ, ta không biết tiểu tử này.
May mắn Từ Mộng Dương đứng đằng xa, bằng không, nhất định sẽ quất chết tên ngu xuẩn này.
Từ Xuân run rẩy mồm mép nhỏ giọng nhắc nhở: "Thiếu gia, là trai tài gái sắc."
Từ Kế Vinh lập tức rất có đạo lý nói: "Không thể nói là trai tài gái sắc được, làm sao nhìn thấy 'Tài' từ gương mặt được vẽ trong bức hoạ, bệ hạ trông đẹp trai như vậy, nhìn một cái liền có thể thấy ngay."
Từ Xuân quỳ xuống.
Chu Dực Lưu hắc hắc nói: "Vinh đệ nói đúng là có mấy phần đạo lý."
Vạn Lịch nghe vậy cười ha ha một tiếng, lộ ra cực kỳ vui vẻ, hỏi: "Từ Kế Vinh, ngươi đã có tước vị chưa?"
Từ Kế Vinh lắc lắc đầu nói: "Hồi bệ hạ, tiểu thần tạm thời còn không có, hiện tại tất cả mọi người đều gọi tiểu thần là tiểu Bá gia, bệ hạ có thể thưởng cho tiểu thần một cái a2"
Vạn Lịch cười nói: "Ngươi chính là đích trưởng tôn của Hưng An bá, sớm muộn cũng sẽ thừa kế tước vị Hưng An bá, nhưng hôm nay trẫm vui vẻ, liền đặc biệt ban danh hiệu 'Tiểu Bá gia' cho ngươi."
Vậy thì có gì khác nhau? Từ Kế Vinh đầu óc có chút không dùng được. Từ Kế Vinh vội vàng nói: "Đa tạ bệ hạ ban tên!"
Vạn Lịch cười lên ha hả.
Vạn Lịch mới hơn hai mươi tuổi, còn rất trẻ, nhưng cho đến nay, chỉ có người khen hắn thánh minh, hơn nữa còn là những lời khen ngợi vô cùng dối trá, chưa hề có người nào khen hắn đẹp trai, nghe thấy rất mới lạ, lại vô cùng dễ chịu.
Hắn đã chịu đủ lễ pháp trói buộc, hắn càng thích kiểu ca ngợi này.
Ta sát! Liếm chó chết không yên lành! Quách Đạm lúc này khinh bỉ nhìn Từ Kế Vinh một cái, sau đó tỏ vẻ nịnh nọt nói: "Bệ hạ cùng Hoàng quý phi đứng chung một chỗ, thật đúng là nhân trung long phượng."
Vạn Lịch liếc nhìn Quách Đạm, há không biết tiểu tâm tư của Quách Đạm, khóe miệng giật giật, cười nói: "Ngươi lại không thể làm quan, cũng không có công danh, như vậy đi, trẫm hôm nay đặc biệt ban công danh đồng sinh cho ngươi, đồng sinh trong thiên hạ này, chỉ mình ngươi có công danh."
Quách Đạm triệt để ngất, nói hồi lâu, không phải vẫn là đồng sinh, vậy có ý nghĩa gì?
Vạn Lịch cười lên ha hả.
"Bệ hạ, thần thiếp rất thích bức họa này." Trịnh thị đột nhiên nhẹ giọng nói với Vạn Lịch.
Ý tứ hết sức rõ ràng, nhất định phải mang bức hoạ này về trong cung.
Vạn Lịch cũng rất thích, thoáng liếc nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm vội nói: "Bức họa này đương nhiên thuộc về bệ hạ, đợi chúng ta chế tác xong bản khắc, liền đưa vào trong cung."
Nhất định phải chế tác bản khắc, mấy người Từ Kế Vinh có thể không cần, thế nhưng kiểu gì cũng phải in một bức cho lão trượng nhân của hắn a!
Vạn Lịch do dự mãi, mới nói: "Trẫm có thể cho các ngươi mượn bức hoạ này, thế nhưng các ngươi phải cam đoan bảo vệ cẩn thẩn, quyết không thể có bất kỳ tổn hại nào."
Mượn?
Nghe một chút, đây là tiếng người sao?
Nhưng mà rất Vạn Lịch.
Mà các đại thần đều đứng ở thật xa, đối với việc này khịt mũi coi thường, bọn hắn cho rằng cho dù bức hoạ này vẽ tốt đến đâu đi chăng nữa Nhưng cũng không có người nào quan tâm suy nghĩ của bọn hắn, nơi này là khu đua ngựa, không phải là triều đình, bọn hắn chỉ đi theo Hoàng đế tới đây ăn chực, vì vậy cho dù bọn hắn có ý kiến, ai sẽ thèm quan tâm?
Tiếp sau nghỉ thức cắt băng khánh thành chính là nghỉ thức khai trương.
Dưới chỉ dẫn của Quách Đạm, Vạn Lịch cùng Hoàng quý phi đi tới bên phải đại môn, cầm lấy một đầu lụa đỏ nhẹ nhàng kéo xuống.
Một mảnh vải đỏ rất lớn rơi xuống, làm hiện ra bốn chữ sơn vàng rực rỡ treo phía trên - Đua ngựa từ thiện.
Trong phút chốc, tiếng pháo đì đùng vang lên, tiếng chiêng tiếng trống vang trời.
Vô cùng náo nhiệt.
Trịnh thị bị chấn kinh nép vào trong ngực Vạn Lịch, vô cùng hài hòa mỹ mẫn.
Lại chọc đám đại thần trợn trắng mắt.
Đến đây, toàn bộ nghi thức cắt băng khánh thành và khai trương liền chính thức kết thúc.
Thế nhưng Vạn Lịch lại vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, trước đó hắn còn có chút thấp thỏm, nhưng bây giờ lại hào hứng dạt dào, sự kiện này thật quá thú vị.
Thực ra nguyên nhân mấu chốt khiến Vạn Lịch thường trốn trong thâm cung, chính là vì hắn chỉ cần ra khỏi hậu cung liền nhất định phải tuân theo dạng này hoặc là dạng kia lễ pháp, thế nhưng ở đây hắn cảm thấy rất tự do, xung quanh tất cả đều là liếm chó, cảm giác này thật sự là quá mỹ diệu.
Vạn Lịch lại suất lĩnh cả triều văn võ cùng gia quyến đi vào khu đua ngựa.
Đi vào bên trong, đủ loại kiểu dáng công trình kiến trúc khiến bọn hắn lập tức hóa thân thành một đám Lưu mỗ mỗ, hết nhìn đông tới nhìn tây, cảm thấy vô cùng mới lạ với tất cả mọi thứ.
Nhưng lại không biết nên đi cửa hàng nhà ai xem trước.
Đông chủ của tất cả các cửa hàng đều đứng ở trước cửa, nhìn Vạn Lịch với vẻ tràn đầy chờ mong, hi vọng Hoàng đế có thể tiến vào cửa hàng của bọn họ dạo chơi, vì vậy mỗi lần Hoàng đế đi qua cửa hàng của ai đó mà không bước vào, ai nấy đều che mặt kêu lên đầy tiếc nuối.
"Siêu thị?"
Vạn Lịch đột nhiên nhìn thấy một công trình kiến trúc rất lớn. Thực ra Vạn Lịch không thể không nhìn thấy, bởi siêu thị nằm ngay ở trung tâm, trước cửa còn có một quảng trường rộng rãi, bất kể đứng ở góc độ nào cũng có thể nhìn thấy.
Quách Đạm vội nói: "Bệ hạ, siêu thị này là nhà thảo dân mở, bên trong cái gì cũng có bán."
"Thì ra là ngươi mở."
Vạn Lịch chợt cảm thấy hơi thân thiết, vì vậy nói: "Vậy thì đi vào siêu thị xem một chút đi."
Một đoàn người lại tiến về phía siêu thị, nhân viên đứng chờ trước cửa siêu thị đang muốn quỳ xuống hành lễ thì Vạn Lịch đã lập tức phất phất tay, hiện tại hắn đang có hào hứng rất cao, động một chút lại quỳ xuống hô vạn tuế sẽ làm hắn có cảm giác như vẫn ở tron cung, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của hắn. Lý Quý ngầm hiểu, vội nói: "Không cần hành lễ, không cần hành lễ."
Vạn Lịch mang theo Trịnh thị đi thẳng vào.
Nhưng lúc bọn họ bước qua đại môn, hai người đồng thời dừng bước, biểu lộ cũng rất giống nhau, đều ngây ra như phỗng.
Bọn họ một người là Hoàng đế, một người là Hoàng quý phi, thứ có thể khiến cho bọn họ ngây ra như phỗng thật đúng là không nhiều a!
Đám đại thần Thân Thì Hành đi theo đằng sau thấy Hoàng đế đột nhiên dừng lại, không khỏi hiếu kì, tiến lên giương mắt nhìn, nhất thời cũng ngây ra như phỗng.
Từng kệ hàng cao cao, chất đầy rẫy hàng hóa đủ loại kiểu dáng, đủ loại màu sắc, rực rỡ muôn màu, đối với bất kỳ ai ở thời đại này mà nói, thực sự là đánh vào thị giác cực mạnh.
Bọn họ rốt cuộc đã hiểu ra vì sao phía trước chữ "Thị" phải thêm chữ"Siâu".
Quả thật là quá siêu cấp.
Ùng ục ùng ục!
Một thanh âm quỷ dị vang lên khiến đám người giật mình tỉnh lại, Vạn Lịch theo tiếng nhìn sang thì thấy Quách Đạm đẩy một xe trúc nhỏ thiết kế rất tỉnh xảo tới.
"Xe nhỏ này dùng để làm gì?"
Vạn Lịch hiếu kỳ hỏi.
Quách Đạm vội vàng đáp: "Hồi bệ hạ, xe trúc nhỏ này chuyên dùng để bỏ đồ vật, theo quy củ của siêu thị chúng ta, khách hàng có thể tự do ở tới chỗ kia thanh toán."
Nói đến phần sau, Quách Đạm chỉ tay về hướng quầy thu ngân thật dài bên cạnh.
Mượn Hoàng đế làm người phát ngôn biểu thị đi dạo siêu thị như thế nào, hiệu quả tuyên truyền có thể tưởng tượng a.
Mặc dù việc này rất đơn giản, nhưng vẫn khiến mập trạch khó có thể lý giải được.
Tuy nhiên Trịnh thị lại là người rất trẻ trung và vô cùng hoạt bát, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Vạn Lịch độc sủng nàng, huống hồ nữ nhân ở phương diện này trời sinh đã có năng lực lý giải rất mạnh, nàng thấy Lý Quý đang muốn tiếp nhận xe trúc nhỏ từ tay Quách Đạm, liền nhỏ giọng nói với Vạn Lịch: "Bệ hạ, chính chúng ta đẩy đi."
Vạn Lịch khẽ giật mình, lập tức gật đầu đáp ứng.
Trịnh thị tràn đầy kích động đẩy xe trúc nhỏ, nhất thời còn không khống chế được, tâm đùa nghịch không khỏi nổi lên, thử đẩy mấy lần, lại nũng nịu gọi Vạn Lịch đẩy cùng với nàng.
Vạn Lịch yêu nhất dáng vẻ này của nàng, đây cũng là thời điểm để thể hiện bản lĩnh của đàn ông, vì vậy tiến lên theo Trịnh thị cùng nhau đẩy xe trúc nhỏ, nhưng năng lực hành động của hắn cũng chẳng ra sao, phu thê hai người mặc kệ hết thảy ở nơi đó vừa nghiên cứu khống chế xe trúc như thế nào, vừa xiêu xiêu vẹo vẹo đẩy vào bên trong.
Chu Dực Lưu và Từ Kế Vinh thấy Hoàng đế mặc kệ bọn hắn, vèo một tiếng, cũng chạy đến lấy một cỗ xe trúc nhỏ đẩy đi.
"Ca ca, chúng ta mỗi người đẩy một cỗ đi."
Từ Kế Vinh thấy Chu Dực Lưu cùng đẩy với hắn một chiếc xe, cảm thấy rất bất mãn.
Chu Dực Lưu nói: "Vinh đệ, đệ xem xe trúc này thiết kế thích hợp cho hai người cùng đẩy nha, hơn nữa đến lúc thanh toán cũng không phiền phức!"
Từ Kế Vinh suy nghĩ một chút, cảm thấy hai người cùng đẩy cũng không tệ, chí ít có bạn, thế là gật đầu đáp ứng.
Từ Kế Vinh làm sao biết, Chu Dực Lưu có suy nghĩ muốn hắn trả tiền.
Hai tên ngu xuẩn liền đẩy xe trúc mất hút bên trong các kệ hàng hóa, hai người bọn họ không mang gia quyến tới, bởi nếu mang gia quyến tới sẽ ảnh hưởng bọn họ đến dị vực phong tình quán chơi đùa.
Mà đám đại thần Thân Thì Hành thì vẫn đứng ở trước cửa không biết thống gì.
Tuy nhiên bọn hắn đột nhiên phát hiện, gia quyến của mình cũng không thấy bóng dáng đâu, ánh mắt đảo qua khắp nơi, mới phát hiện gia quyến của bọn hắn đều đã đẩy xe trúc đi vào bên trong siêu thị.
Chuyện này. ... !
Nhiều hàng hóa bày ra ở đây như thế, nữ nhân làm sao còn có thể không chế được.
Chúng tỷ muội!
Lân đi!