Chương 454: Chiến trường của nữ nhân
Chương 454: Chiến trường của nữ nhânChương 454: Chiến trường của nữ nhân
Đừng nhìn Vạn Lịch chỉ hướng về phía trước bước ra một bước nhỏ, nhưng đối với toàn bộ ngành bán lẻ, thậm chí có thể nói là đối với toàn bộ nền kinh tế hàng hoá Đại Minh đã bước một bước dài về phía trước.
Siêu thị sẽ làm thay đổi rất nhiều rất nhiều thứ.
"Bệ hạ mau nhìn bên kia kìa, thật sự là xinh đẹp nha!"
Trịnh thị đột nhiên chỉ hướng một loạt kệ hàng dựa vào tường, cũng không đợi Vạn Lịch trả lời đã bỏ rơi Vạn Lịch kích động đi tới.
Vạn Lịch cười khổ lắc đầu, đẩy xe trúc nhỏ đi theo phía sau.
Có thể thấy tình yêu có thể biến tất cả nam nhân thành một dạng đức hạnh.
Lý Quý nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, để nô tài đẩy xe trúc đi."
"Không cần, đẩy xe trúc nhỏ này cũng không mệt."
Vạn Lịch lắc đầu.
Đi tới gần kệ hàng kia thì thấy phía trên kệ trưng bày rất nhiều đôi giày với những kiểu dáng vô cùng kì lạ, Vạn Lịch không khỏi hiếu kỳ nói: "Đây là giày gì?"
Nói xong, hắn liền nhìn về phía Quách Đạm đang đứng bên cạnh.
"Hồi bệ hạ, đây là sản phẩm đặc biệt của Vệ Huy phủ - giày cao gót."
"Giày cao gót?"
Vạn Lịch nhíu nhíu mày, hắn có thể lý giải giày cao gót, Minh triều cũng có giày cao gót, chỉ là kiểu dáng không giống thôi.
Quách Đạm giải thích nói: "Bệ hạ, bởi vì cách sống ở Vệ Huy phủ đã không tiện nữ tử bó chân, điểm này nội tướng chắc cũng rất rõ ràng."
Trương Thành gật gật đầu, nói: "Bệ hạ, bởi vì trước khi Quách Đạm đến Vệ Huy phủ, bách tính một nghèo hai trắng, vì vậy nữ nhân cũng phải tới công xưởng làm việc, bằng không thì sẽ chết đói, vì vậy hàng ngày các nàng đều phải ra ngoài làm việc, cho nên bó chân sẽ có nhiều bất tiện."
Không hổ là nội tướng, nói quá xinh đẹp. Quách Đạm liên tục gật đầu nói: "Chính là như vậy, vì duy trì dáng vẻ và sức quyến rũ của nữ tử, cho nên thương nhân Vệ Huy phủ mới phát minh ra giày cao gót, một loại dùng để đi trong nhà và một loại dùng để đi bên ngoài, chủ yếu là căn cứ vào gót giày để phân biệt, cao và mảnh dùng để đi ở trong nhà, ngắn và dày dùng để đi ở bên ngoài." gian rảnh rỗi như vậy, nguyên nhân cũng là vì tiết tấu sinh hoạt ở Vệ Huy phủ ngày càng nhanh, đã thoát ly kinh tế nông nghiệp cá thể, nhiều một đôi tay liền có thể kiếm rất nhiều tiền, cho nên không thể lại bó chân, trừ phi là nữ nhỉ nhà đại địa chủ, thế nhưng hiện tại cũng đang trong quá trình thay đổi, bởi vì hầu hết nữ tử bình dân ở Vệ Huy phủ hàng ngày đều xuất đầu lộ diện, bên ngoài lại vô cùng náo nhiệt và có nhiều thứ hấp dẫn mới lạ, nữ nhi nhà đại địa chủ cũng dần dần muốn đi ra gia tộc.
Thế nhưng chủ lưu văn hóa vẫn thích chân nhỏ, thích nữ nhân có dáng vẻ duyên dáng mềm mại, nữ nhân không thể hùng hùng hổ hổ đi quá nhanh, hơn nữa chân to cũng xác thực không dễ nhìn.
Thương nhân đồ da Hồ Uyên liền nhìn thấy cơ hội buôn bán trong đó, hắn tìm thợ đóng giày và Ngũ Điều Thương giúp hắn thiết kế một loại giày thích hợp cho nữ nhân Vệ Huy phủ, dù không có bàn chân nhỏ cũng nhất định phải dễ nhìn và bảo trì dáng vẻ duyên dáng của nữ nhân.
Giày được thiết kế ra cũng không khác giày cao gót trước kia lắm, không khéo lại bị Quách Đạm nhìn thấy, Quách Đạm liền thuận tiện vẽ một bức tranh cho bọn hắn.
Cuối cùng giày cao gót cũng xuất hiện tại Vệ Huy phủ, nhưng cũng không phổ cập, bởi vì Hồ Uyên nhằm vào giai cấp thượng lưu, vì vậy giá tiền rất đắt đỏ, đều dùng loại da thượng đẳng nhất làm ra, một số kiểu dáng còn được thêu thùa trang trí vô cùng tỉnh mỹ.
"Thì ra thế."
Vạn Lịch gật gật đầu.
Trịnh thị cũng đều nghe thấy, trong mắt tràn đầy mừng rỡ, bởi vì nàng không bó chân, từ nhỏ nàng đã thiên tư thông minh, dưới tập tục nữ tử không tài mới là đức, nàng lại tỉnh thông cầm kỳ thư họa, tư tưởng cũng thoáng hơn nữ nhân bình thường, tính cách nàng lại tương đối hoạt bát, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nàng có thể đả động trái tim Vạn Lịch.
Vương cung phi chính là thuộc về kiểu nữ nhân truyền thống, nhưng Vạn Lịch lại là cực phẩm, hắn không quá thích nữ nhân truyền thống, Trịnh thị thì ngược lại luôn luôn thích phô bày hết tài năng, cũng không muốn bó chân, nhưng chân nàng cũng không phải lớn, trời sinh liền chiếm ưu thế.
"Bệ hạ, thần thiếp thích những đôi giày này vô cùng, đáng tiếc không biết giày này có kích cỡ thích hợp với thần thiếp hay không." Khóe miệng Trịnh thị hơi hơi hạ xuống.
Vạn Lịch lập tức nhìn về phía Quách Đạm.
Tranh thủ thời gian giải quyết. quý phi chắc chắn có thể tìm được cỡ thích hợp với bản thân."
Nói xong, tay hắn chỉ về hướng phòng thay đồ bên cạnh, nói: "Hoàng quý phi nếu như muốn thử, có thể đến phòng khách quý bên này thử xem sao."
Trịnh thị lập tức đi tới bên người Vạn Lịch, thân mật kéo cánh tay Vạn Lịch, làm nũng nói: "Bệ hạ có bằng lòng bồi thần thiếp đi thử giày cao gót hay không?"
Toàn bộ hậu cung chỉ có nàng dám công nhiên lôi kéo cánh tay Hoàng đế.
Vạn Lịch liền yêu nàng ở điểm này, cười ha hả nói: "Nếu như ái phi muốn thử, trẫm đương nhiên bồi ái phi cùng đi."
Quách Đạm vội vàng phân phó người đem mỗi một loại kiểu dáng, mỗi một loại kích thước đều mang một đôi vào.
Đợi sau khi Vạn Lịch bồi Trịnh thị đi vào phòng khách quý, Quách Đạm lại có vẻ mặt bát quái hướng Trương Thành dò hỏi: "Nội tướng, bệ hạ hình như rất sủng ái Hoàng quý phi."
Hai mắt Trương Thành trừng một cái, nói: "Lắm miệng."
Hiện tại hắn rất phiền Quách Đạm bát quái chuyện hậu cung.
"Vinh nhi, ngươi đang làm gì?"
Từ Mộng Dương tìm nửa ngày, mới tìm thấy hai tên ngu xuẩn Từ Kế Vinh và Chu Dực Lưu đang đứng trước cửa một phòng thay đồ, không nhìn thấy còn tốt, bởi vì nhìn thấy Từ Kế Vinh đang ngu xuẩn cởi áo nới dây lưng, đây không phải đùa nghịch lưu manh à?
Từ Kế Vinh quay đầu, nói: "Gia gia, tôn nhỉ đang thử dây thắt lưng."
"Dây thắt lưng?"
Từ Mộng Dương lập tức sững sờ.
"Đúng nha!"
Từ Kế Vinh chỉ vào Chu Dực Lưu đứng bên cạnh, nói: "Gia gia nhìn eo ca ca."
Từ Mộng Dương ngưng mắt nhìn kỹ thì thấy trên eo Chu Dực Lưu đang thắt một chiếc dây thắt lưng màu nâu, ở giữa còn có một cái chụp bằng kim loại.
Chu Dực Lưu khoe khoang nói: "Hưng An bá thấy được không?"
"Đẹp lắm, đẹp lắm, tiểu vương gia thắt đẹp lắm." Từ Mộng Dương rất qua loa khen Chu Dực Lưu vài câu, lại kéo Từ Kế Vinh sang một bên, nhỏ Từ Kế Vinh đột nhiên giống như nhớ tới điều gì, vội nói: "Đúng, gia gia, bệ hạ vừa rồi ban tên 'Tiểu Bá gia' cho tôn nhi, thế nhưng ngoại nhân vốn đã gọi tôn nhỉ là 'Tiểu Bá gia', vậy có gì khác biệt a?"
Đương nhiên khác biệt a! Từ Mộng Dương buồn bực nói: "Vì sao bệ hạ ban tên cho ngươi?"
Từ Kế Vinh hì hì cười nói: "Bởi vì tôn nhỉ khen bệ hạ đẹp trai."
Từ Mộng Dương ngẩn người, hỏi: "Ngươi nói thật?"
Từ Kế Vinh đắc ý nói: "Tôn nhỉ sao dám lừa gạt gia gia, lúc ấy tôn nhi linh cơ khẽ động, khen bệ hạ cùng Hoàng quý phi là nam thanh nữ tú, bệ hạ liền đặc biệt ban tên cho tôn nhỉ, Xuân Xuân có thể làm chứng."
Từ Mộng Dương nghe vậy, không nói lời nào nhìn về phía Từ Xuân.
Am hiểu thế sự Từ Xuân chống đỡ một đầu đầy mồ hôi gật gật đầu.
Bal
Từ Mộng Dương lập tức sử dụng ra Hàng Vinh Thập Bát Chưởng Kháng Vinh Hữu Hối đập một bàn tay lên đầu Từ Kế Vinh.
"Ai u! Gia gia, vì sao đánh tôn nhi?"
Từ Kế Vinh che đầu nói.
"Vì sao đánh ngươi?"
Từ Mộng Dương chỉ cảm thấy toàn thân phình to, nội khí dâng lên, lại định giơ tay lên, đột nhiên liếc thấy Chu Dực Lưu vẫn đứng ở bên cạnh, đang có biểu lộ cười trên nỗi đau của người khác, không khỏi thả tay xuống, chỉ vào Từ Kế Vinh nói: "Trở về lại tìm ngươi tính sổ."
Nói xong, liền nổi giận đùng đùng rời đi.
Thân Thì Hành cùng một đám nội các đại thần, đương nhiên khinh thường đi theo nữ nhân dạo siêu thị, bọn hắn ngửi mùi mực đi tới trước một dãy kệ hàng, chỉ thấy tất cả phía trên đều là văn phòng tứ bảo.
"Bút này thực không tồi."
Thân Thì Hành cầm lên một chiếc bút lông, đánh giá nói: "Bút này được làm từ lông đuôi ngựa thượng đẳng nha. Không tệ. Không tệ."
Vương Gia Bình cười nói: "Thủ phụ đại nhân, phía trên này đều viết hết rồi."
Ánh mắt Thân Thì Hành thuận theo Vương Gia Bình chỉ nhìn xuống, quả nhiên thấy trên kệ hàng viết nhãn hiệu bút là Lan Đình Bài, trần trụi mượn tên tuổi của Vương Hi Chi, đồng thời còn viết giá tiền, kích thước chỉ tiết, tài liệu làm ra, cùng nơi sản sinh cùng thời gian sản xuất. "Thế nhưng viết những thông tin này để làm gì?" Hứa Quốc hiếu kỳ nói.
Vương Tích Tước cười nói: "Tìm một người tới hỏi liền biết."
Vương Tích Thước vẫy tay gọi một thiếu niên mặc đồng phục màu lam tới, hỏi: "Phía trên vì sao phải viết ngày tháng sản xuất và nơi sản sinh?"
Nhân viên cung kính hồi đáp: "Hồi đại nhân, đây là quy định của Vệ Huy phủ, bởi vì công xưởng ở đó quá nhiều, chỉ riêng sản xuất bút mực giấy nghiên đã có hơn ba mươi nhà, nếu không viết rõ tất cả chỉ tiết, chẳng may hàng hóa xảy ra vấn đề thì rất khó tìm ra công xưởng nào sản xuất. Ngoài ra, còn có một số đồ ăn có thời hạn sử dụng, vì vậy phải viết rõ ràng ngày tháng sản xuất."
"Thì ra là thế."
Vương Tích Tước gật gật đầu, cười nói: "Đây là phiển phức thương nhân, thuận tiện chúng ta a!"
Vương Gia Bình ha ha nói: "Thuận tiện chúng ta, thương nhân liền kiếm càng nhiều, ta nghĩ quy định này nhất định là do Quách Đạm nghĩ ra."
Có thể tưởng tượng ra, sau này bất luận thương phẩm gì cũng đều phải có thông tin mô tả chỉ tiết.
Bởi vì trong đầu mọi người sẽ có sự so sánh sự khác nhau giữa có và không có thông tin mô tả.
Nếu không làm như vậy thì sẽ không có người mua.
Thân Thì Hành đột nhiên nói: "Có thể bán rẻ hơn một chút không?"
Nhân viên kia nói: "Xin đại nhân thứ lỗi, siêu thị chúng ta có quy định không mặc cả."
Thân Thì Hành kinh ngạc nói: "Không mặc cả?"
Nhân viên kia gật đầu nói: "Đúng vậy, bởi vì đông chủ của chúng ta cực kỳ chú trọng thành tín, nếu như cho phép mặc cả thì sẽ xuất hiện hiện tượng cùng một thương phẩm bán ra với giá tiền khác nhau, đông chủ cho rằng đây là một loại cách làm không thành tín, nhưng giá cả trong siêu thị của chúng ta còn rẻ hơn bên ngoài một chút."
"Đúng nha! Đông chủ của các ngươi xác thực thành tín."
Thân Thì Hành ha ha hai tiếng, vô cùng tự nhiên cất bút vào trong tay áo.
"Đại. .. Đại nhân."
Nhân viên kia thấy động tác này của Thân Thì Hành mà toát mồ hôi. Nhân viên kia nói: "Đại nhân, bút này còn chưa trả tiền, cho nên không thể cất vào trong tay áo, thảo dân không phải không tin đại nhân, chỉ là vì đây là quy định của siêu thị, tiểu nhân. . ."
Cổ đại không có camera, cũng may nhân công giá rẻ, hơn nữa muốn tìm việc làm vốn cũng là vấn đề, vì vậy Quách Đạm thuê không ít người trông coi siêu thị, cam đoan siêu thị không có góc chết, không chỉ như thế, Quách Đạm còn đặt ra quy định rất nghiêm khắc, một khi có người bị bắt vì trộm đồ, nếu là người nghèo thì báo quan, phạt tiền, nếu là người giàu thì trực tiếp dán chân dung tại cửa ra vào, sau đó không cho phép tiến vào khu đua ngựa khiến người đó mất hết danh dự.
"Không sao, không sao, là lão phu không đúng."
Thân Thì Hành đương nhiên hiểu dụng ý trong đó, hắn vốn là quân tử khiêm tốn cho nên khuôn mặt nháy mắt đỏ rần, nhanh chóng lấy bút ra.
Việc này khiến mấy người bọn họ cảm thấy rất xấu hổ.
Trong tay mấy người Vương Gia Bình vẫn đang cầm nghiên mực, hoặc là giấy, những thứ này giờ để vào đâu a.
Nhân viên kia lập tức nói: "Các đại nhân chờ một chút, tiểu nhân đi giúp các đại nhân đẩy một cỗ xe trúc nhỏ tới."
"Không cần, không cần."
Thân Thì Hành giờ mới bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc hiểu ra tác dụng của xe trúc nhỏ, vội vàng ngăn hắn lại, hắn không muốn đẩy xe trúc nhỏ đi khắp nơi, bởi việc này sẽ ảnh hưởng đến phong phạm, thế nhưng hắn cũng không mang hạ nhân đi vào, bắt đầu đảo mắt nhìn quanh khắp nơi,"Vừa rồi còn thấy thê tử của ta, mới qua một lát làm sao lại không thấy."
Các nữ nhân đã sớm quên phu quân của mình trên chín tầng mây, tất cả đều đang đắm chìm trong khoái cảm mua sắm.
Các nàng cùng nhau đi dạo, vừa thảo luận, vừa mua sắm.
Có mua hay không không quan trọng, nhưng loại cảm giác này lại rất thoải mái.
Chỉ mất một lúc, xe nhỏ của các nàng đều đã đầy.
Xe trúc nhỏ của Hoàng quý phi Trịnh mặc dù vẫn còn rỗng tuếch, nhưng thực tế nàng đã tiêu một số tiền lớn, sau khi nàng tìm thấy cỡ giày của chính mình, mỗi loại kiểu dáng giày cao gót nàng đều mua một đôi.
Hóa ra Vạn Lịch cũng rất thích.
Dù sao giày cao gót cũng mang theo một loại dụ hoặc nào đó.
"Đó là cái gì?" Trịnh thị đột nhiên nhìn chăm chú vào xe trúc nhỏ của một thiếu phụ, mắt không hề chớp cái nào.
Lý Quý lập tức tiến lên, ngăn thiếu phụ kia lại đưa đến trước mặt Vạn Lịch.
Thiếu phụ kia thấy là Hoàng đế, vội vàng hành lễ.
Trịnh thị chỉ về phía một chiếc gối màu vàng trong xe nhỏ của nàng nói: "Có thể cho ta mượn nhìn một chút không?"
"Đương . . Đương nhiên có thể."
Thiếu phụ kia nhanh chóng đem gối nhỏ dâng lên.
"Ha ha!"
Vạn Lịch cũng cẩn thận xem, lúc này liền vui,"Chiếc gối này thật thú vị"
Trịnh thị che miệng cười nói: "Thần thiếp cũng thấy rất đáng yêu."
Vạn Lịch ha ha cười không ngừng,"Càng nhìn càng có ý tứ." Hắn hướng thiếu phụ kia hỏi: "Ngươi mua chiếc gối này ở đâu?"
"Hồi bệ hạ, mua ở khu tơ lụa bên kia. Nhưng."
"Nhưng sao?"
"Hình như đã bán hết."
Vạn Lịch đảo mắt nhìn quanh, đột nhiên phát hiện bên trong xe trúc nhỏ của ai cũng đều có một hoặc là hai chiếc gối nhỏ, hơn nữa biểu lộ còn không giống nhau, đều có các loại thú vị khác nhau, lúc này liền tức giận nhìn Quách Đạm, tựa như nói, đồ vật thú vị như vậy, ngươi sao không giới thiệu cho trẫm trước?
Quách Đạm vội nói: "Bệ hạ xin yên tâm, còn có rất nhiều."
Thiếu phụ kia cũng nghe được rõ ràng, không đoái hoài đến Hoàng đế, nói: "Ngươi nói thật sao? Vậy ta còn muốn mua thêm mấy cái, đặc biệt là gối mặt khóc và chảy mồ hôi, ta rất thích."
Ngươi cũng không phải quý phi a. Quách Đạm mỉm cười nói: "Ngày mai sẽ bổ sung thêm hàng, phu nhân ngày mai lại đến mua."
"Cũng tốt!"
Thiếu phụ kia mang vẻ mong đợi gật gật đầu, sau đó chuẩn bị đẩy xe trúc đi, đột nhiên mắt lại liếc về gối nhỏ trong tay Trịnh thị.
Trịnh thị niệm niệm không bỏ trả gối nhỏ về.
Vạn Lịch vội vàng an ủi: "Ái phi đừng buồn, Quách Đạm sẽ đem tất cả ác loai aối mana đến cho ái nhị" "Đúng đúng đúng."
Quách Đạm lập tức gật đầu.
Trương Thành đột nhiên hỏi: "Quách Đạm, ai nghĩ ra loại gối này vậy? Ta cũng rất thích a!"
Biết rồi! Cũng đưa cho ngươi, đều là một đám hố hàng. Quách Đạm há không biết Trương Thành ý tứ, hồi đáp: "Đây là ta nghĩ ra, nhưng do xưởng dệt Tần Gia ở Vệ Huy phủ sản xuất ra."
"Ngươi nghĩ ra?"
Vạn Lịch kinh ngạc nhìn Quách Đạm, nói: "Ngươi làm thế nào nghĩ ra được?"
Quách Đạm ngượng ngùng nói: "Lúc trước vì dỗ nội tử vui vẻ cho nên nghĩ lung tung ra."
Vạn Lịch sửng sốt một chút, chợt ha ha cười nói: "Thì ra là thế."
Đội nhiên nghe được một tiếng yếu ớt thở dài,"Bệ hạ sẽ không dỗ thần thiếp vui vẻ như vậy."
Sắc mặt Vạn Lịch lúc này cứng đờ.
Tràng diện nháy mắt yên lặng.
Chỉ thấy Trịnh thị một mình đẩy xe trúc nhỏ đi về phía trước.
Vạn Lịch lúc này căm tức nhìn Quách Đạm, khuôn mặt mập mạp kéo căng nói: "Chỉ tiểu tử ngươi biết nghĩ lung tung, thật sự là lẽ nào lại như vậy."
Nói xong, Vạn Lịch liền vội vàng đuổi theo Trịnh thị.
Là ngươi hỏi, ta mới nói a! Quách Đạm vô tội nhìn Trương Thành.
Trương Thành cười khanh khách trên nỗi đau của người khác che miệng nói: "Tiểu tử ngươi thật đúng là quá không biết nói chuyện."
Đồ thái giám chết bầm nhà ngươi! Lão tử trở về sẽ đưa đến cho ngươi một chiếc gối tình nhân, tức chết ngươi.