Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 457 - Chương 456: Mùa Xuân Của Mập Trạch

Chương 456: Mùa xuân của Mập trạch Chương 456: Mùa xuân của Mập trạchChương 456: Mùa xuân của Mập trạch

"Bệ hạ ra rồi!"

"Thế nhưng hình như là chỉ có bệ hạ và các đại thần, gia quyến của các đại thần còn chưa ra ngoài."

"Ai... Nói cách khác còn phải chờ thêm một chút."

Vạn Lịch không biết rằng bọn họ xuất hiện khiến rất nhiều người chú ý, bởi vì Hoàng đế cùng đại thần ở bên trong siêu thị thì người không có phận sự không được phép tiến vào, mà có chút con cháu của đại thần đã lấy ra Emoji hệ liệt và dây thắt lưng khoe khoang khắp nơi khiến tất cả mọi người cũng muốn đi vào mua.

Cho nên vẫn luôn ở cửa ra vào siêu thị bồi hồi chờ.

Nhưng bọn họ làm sao biết trong lòng các đại thần già như Thân Thì Hành cũng khổ nha, bọn hắn đã sớm muốn ra ngoài, ai cũng mệt mỏi vô cùng.

Thật sự là hạn hạn chết, úng lụt úng lụt chết.

Mà lúc Vạn Lịch và đám đại thần đi tới thưởng hồ đại sảnh thì lại một lần nữa bị chấn động, ở bên ngoài nhìn thì vẫn không cảm giác được, tối đa cũng chỉ cảm thấy thưởng hồ đại sảnh có hình dạng rất kì lạ mà thôi, nhưng khi vào đến bên trong mới phát hiện hóa ra thưởng hồ đại sảnh lớn như thế, mỗi cây cột đá trong sảnh đều lớn đến mức hai người trưởng thành ôm cũng không hết, nhưng lại không có chút cảm giác không hài hòa nào, nếu đem ra so sánh, Hoàng Cực điện còn không tính là gì.

Các cửa hàng còn lại trong khu đua ngựa đều do thương nhân bỏ tiền đầu tư xây dựng, mà công trình kiến trúc quý nhất Đua ngựa bỏ tiền xây dựng chính là thưởng hồ đại sảnh, bởi vì người mua ngựa quá nhiều, không có cách nào dùng gỗ để xây dựng, chỉ có thể dùng vật liệu đá, với tình trạng giao thông tại cổ đại, thì chỉ phí vận chuyển vật liệu đá cao hơn vật liệu gỗ rất nhiều, cũng may hiện tại ông trời không tốt, lưu dân đặc biệt nhiều, cho nên cung cấp sức lao động giá rẻ rất sung túc.

Thưởng hồ đại sảnh cũng là công trình kiến trúc có đầy đủ tính biểu tượng nhất trong toàn bộ khu đua ngựa, từ bên ngoài nhìn thì chính là một cái bánh xe ngựa khổng lầ.

Bởi vì hiện tại đua ngựa còn chưa bắt đầu thi đấu, cho nên ở bên trong lúc này chỉ có một ít nhân viên đang tiến hành kiểm tra các công đoạn cuối cùng.

"Thật không ngờ trong này lại lớn như vậy." Ngay cả Vạn Lịch cũng đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Quách Đạm nói: "Hồi bệ hạ, bởi vì người đến đây mua ngựa quá nhiều, thưởng hồ đại sảnh trước kia căn bản không dung được nhiều người như vậy."

Nhiều người là chuyện tốt.

Vạn Lịch rất hài lòng gật gật đầu, nhưng lại thấy đám đại thần Thân Thì Hành ở bên cạnh, cho nên không biểu lộ quá nhiều.

Dương Minh Thâm đột nhiên nói: "Đại sảnh này của ngươi mặc dù lớn, thế nhưng ghế ngồi hình như không nhiều?"

Dương Minh Thâm đã mệt mỏi vô cùng, vừa tiến đến đã muốn tìm ghế ngồi, nhưng lại phát hiện toàn bộ đại sảnh chỉ có một ít bàn ghế đặt ở trong góc, toàn bộ đại sảnh vô cùng trống trải.

Quách Đạm cười nói: "Đại học sĩ đừng trách, bởi vì người đến đây mua ngựa đều không thích ngồi yên một chỗ, cho nên thảo dân không đặt nhiều ghế ngồi."

Vạn Lịch hỏi: "Không biết mua ngựa như thế nào?"

Đây chính là mua bán của hắn, nhưng hắn lại không biết mua bán này kiếm tiền như thế nào, cho nên cảm thấy hơi xấu hổ.

Quách Đạm lại dẫn Vạn Lịch đi tới trước một bảng gỗ rất lớn treo trên tường, giới thiệu nói: "Bệ hạ, đây chính là thưởng hồ, đến lúc đó nơi này sẽ thể hiện các thông tin liên quan đến tuyển thủ và kim ngạch bên trong thưởng hồ theo thời gian."

Nói xong, hắn còn phái người minh họa một lần cho Vạn Lịch xem.

"Thì ra là thế."

Vạn Lịch gật gật đầu.

Trương Thành đột nhiên chỉ vào mặt tường bên phải cũng có treo một số bảng gỗ, nói: "Bên kia cũng là thưởng hồ à?"

Quách Đạm vội nói: "Bên kia thì không phải, bên kia chuẩn bị dùng để giao dịch cổ phần của Nha hành."

"Giao dịch cổ phần?"

Trương Thành nghi hoặc nhìn Quách Đạm.

Vạn Lịch cũng có vẻ mặt hoang mang.

Quách Đạm giải thích nói: "Bởi vì tiền trang của thảo dân quá nhỏ, mà giao dịch cổ phần càng ngày càng tấp nập, giá cả cũng thường xuyên lưu động lên xuống cho nên xuất hiện nhiều chỗ bất tiện, nếu như loại tình hơn, cho nên thảo dân lưu lại một mặt tường bên kia, nhưng cũng không nhất định dùng tới."

Đấy là Quách Đạm nói khiêm tốn, sau này Nha hành tăng đến chục triệu cổ, trăm triệu cổ, khẳng định phải dùng đến mặt tường này để niêm yết giá cả đưa ra thị trường, đây chỉ là thao tác thủ công.

Nhắc đến cổ phần, Vạn Lịch liền cảm thấy rất khó chịu, Đua ngựa của hắn đã coi như tương đối kiếm tiền, nhưng chỉ khi đụng phải cổ phần Nha hành liền lộ ra có chút yếu thế, cổ phần Nha hành một lời không hợp liền tăng hơn vạn lượng, ai chịu nổi, hắn lại là một tên tham tiền, chua lòm nói: "Nơi này là thưởng hồ đại sảnh lại để cổ phần ở đây giao dịch, nghe có vẻ không ổn a."

Quách Đạm vội nói: "Bệ hạ, thưởng hồ đại sảnh lớn như vậy, có rất nhiều mặt tường không dùng tới, thảo dân liền nghĩ sao không nghĩ biện pháp cho thuê những mặt tường này, chẳng qua trước mắt còn chưa chắc chắn."

Hóa ra là thuê, vậy ngươi nói sớm nha!

Vạn Lịch lập tức đổi sắc, ha ha cười nói: "Chủ ý này của ngươi rất không tệ, lãng phí không tốt, theo trẫm ngươi cũng đừng do dự nữa, liền treo bán cổ phần ở bên này đi."

Tiền thuê đương nhiên không cần làm từ thiện, là thuần thu nhập a.

Ngươi đừng làm Hoàng đế nữa, tốt nhất là đi biểu diễn Xuyên kịch biến diện* đi! Quách Đạm cười hì hì nói: "Mượn cát ngôn của bệ hạ, cổ phần Nha hành càng bán càng tốt, càng bán càng nhiều."

(*) Xuyên kịch biến diện: là một nghệ thuật biểu diễn xuất phát từ Kinh kịch Tứ Xuyên, nghệ sĩ có thể liên tục thay đổi mặt nạ trong vài phút.

Trẫm cũng không nói như thế. Vạn Lịch ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: "Đến ngày tổ chức đua ngựa trẫm lại tới xem thưởng hồ đại sảnh vận hành như thế nào."

Nhìn xem bạc rơi vào trong túi như thế nào, đối với hắn cũng là một niềm hạnh phúc a!

Trương Kình nói: "Bệ hạ, đến ngày đua ngựa bắt đầu thi đấu, nơi này sẽ có rất nhiều người hỗn tạp, cho nên không an toàn!"

Quách Đạm vội nói: "Đốc công đừng lo lắng, toàn bộ thưởng hồ đại sảnh có ba tầng, một vòng phòng ốc ở tầng hai đều là phòng riêng dùng cho khách quý, ở bất kỳ phòng nào cũng có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống của thưởng hồ đại sảnh."

Vạn Lịch hỏi: "Còn một tầng nữa dùng để làm gì?" Quách Đạm nói: "Tầng cao nhất là nơi làm việc của tỉ chức."

"Vậy sao?"

Ánh mắt Vạn Lịch đảo qua thấy đám đại thần đều rất mệt mỏi, ngay cả tâm tình mở miệng cũng không có, đành chiều theo những con người lớn tuổi này, hỏi: "Nơi làm việc có đủ lớn để tất cả mọi người ở đây ngồi xuống hay không?"

Đám đại thần nhao nhao vểnh tai lên, nội tâm liền la lên: "Bệ hạ thánh minh a!"

Nhưng ánh mắt bọn hắn lại đảo qua xung quanh một chút, phát hiện thật đúng là không ít người, mặc dù không đến mức cả triều văn võ đều đến đây, thế nhưng nội các, lục bộ và một số hoàng thân quốc thích cũng có hơn ba mươi người a.

Ánh mắt Quách Đạm cũng đảo qua một chút, nói: "Hồi bệ hạ, ngồi thì có chỗ để ngồi xuống, thế nhưng có khả năng sẽ lộ ra một chút chen chúc."

Vạn Lịch kinh ngạc nói: "Nơi làm việc của ngươi lớn như thế?"

Sao nghe có gì đó sai sai, ai ui! đây chính là dùng tiền của Vạn Lịch nha. Quách Đạm vội nói: "Cũng không phải văn phòng làm việc của một mình thảo dân, toàn bộ phòng thu chỉ đều làm việc ở tầng ba, bởi vì số liệu của thưởng hồ không thể phạm sai lầm, hơn nữa lại phải cập nhật liên tục theo thời gian, cho nên phòng thu chỉ nhất định phải đặt ở thưởng hồ đại sảnh."

Vạn Lịch nghe cũng cảm thấy rất có đạo lý, gật đầu nói: "Vậy thì đi lên xem một chút đi."

Lên đến tầng ba, lúc hai hộ vệ đẩy ra hai cánh cửa cực lớn ra, Vạn Lịch, Trương Thành và một đám đại thần đều ghé mắt nhìn về phía Quách Đạm.

Chen chúc?

Chen chúc muội ngươi.

Ở đây không phải là Hoàng đế thì cũng là đại thần, thế nhưng phòng làm việc này vẫn làm bọn hắn kinh ngạc vô cùng.

Quá lớn.

Từ cửa nhìn vào còn không nhìn thấy toàn cảnh.

Không chỉ như thế, xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, một vòng đều là sân thượng rất lớn, khiến phòng làm việc trông càng lớn hơn.

Vào trong văn phòng mới phát hiện trong này còn có bậc thang.

Nhifngo hắn chỉ là mêt thưởng nhân... ! Không ít đại thần hận không thể đội vỏ chanh lên đầu.

Chua a!

Vạn Lịch cũng cảm thấy khó chịu, cầm tiền của trẫm xây văn phòng lớn như thế a, nhưng nghĩ lại, sau này mình cũng có thể đến đây dạo chơi, hắn đến đây thì chính là chủ nhân, dù sao trạch nam hắn hôm nay đã nếm được một chút ngon ngọt khi ra ngoài, trong lòng mới cảm thấy hơi hơi cân bằng.

Nhìn xung quanh một lát, Vạn Lịch mới nói: "Cách bố trí nơi này của ngươi hơi đặc biệt nha!"

Cổ nhân bố trí nhà cửa luôn chú ý đến phong thủy.

Quách Đạm cười nói: "Thảo dân dù sao vẫn còn trẻ, tuổi nhỏ nên khinh cuồng, vì vậy thích truy cầu một chút cá tính hóa, căn cứ theo sở thích của mình bố trí tất cả."

Đám đại thần nghe vậy thì khịt mũi coi thường.

Vạn Lịch nghe xong trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, trẫm cũng còn rất trẻ, trẫm chỉ lớn hơn ngươi bốn năm tuổi mà thôi, trẫm cũng rất muốn cá tính hóa, ví dụ như biến mũ miện nặng nề kia thành khăn lưới, vì cái gì trẫm lại không được.

Trẫm vẫn là thiên tử a.

Một câu nói tuỳ ý này của Quách Đạm lại làm xúc động một vài thứ ở sâu bên trong nội tâm Vạn Lịch.

Đừng nhìn Vạn Lịch trắng trắng mập mập mà nhầm, nội tâm hắn vô cùng phản nghịch, có lẽ điều này có liên quan đến phương pháp giáo dục độc đoán của Trương Cư Chính.

Trong thâm tâm, Vạn Lịch rất ghét những lễ pháp trói buộc kia.

Vạn Lịch càng nhìn càng thích phong cách bố trí của văn phòng này, đi thẳng tới trước bàn làm việc ngồi xuống ghế da lớn phía sau.

Hắn vừa ngồi xuống, đám đại thần vô ý thức liền đi tới bên cạnh, phân thành hai hành đứng chỉnh tề phía trước bàn làm việc.

Vạn Lịch ngẩn người, chợt cười nói: "Chư vị ái khanh, đây cũng không phải thượng triều, các khanh liền tùy ý một chút đi."

Đám đại thần Thân Thì Hành cũng chợt tỉnh lại, liền di chuyển sang trái một chút rồi lại di chuyển sang phải một chút, kết quả vẫn như cũ, một chút cũng không thay đổi.

Đám đại thần ở trong phòng làm việc này liền không biết phải làm sao, ghế sô pha thì ở tít trong góc, không phải ở hai bên bàn làm việc, cũng trà, như vậy còn ra thể thống gì.

Vạn Lịch thấy đám đại thần không biết làm sao, trong lòng liền vui, các ngươi cũng có hôm nay ha ha.

Hắn ngồi ở đây rất thoải mái dễ chịu cho nên không thèm để ý đến đám đại thần nữa, quay đầu nhìn lại thì thấy tất cả cửa sổ đều đang mở ra, toàn bộ cảnh sắc của khu đua ngựa thu hết vào trong mắt.

Thật sự là tâm thần thanh thản a.

Trong lòng Vạn Lịch thầm nghĩ, trẫm cũng phải làm một văn phòng dạng này, nó rất thích hợp với người trẻ tuổi như trẫm.

Một lúc sau, Vạn Lịch thấy đám đại thần vẫn còn xấu hổ đứng ở trước mặt, thế là đứng dậy, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía góc bên trái rơi vào một chiếc bàn lớn màu xanh biếc, phía trên còn xếp mấy quả bóng nhỏ, nói: "Đó là cái gì?"

Lúc còn đang nói, Vạn Lịch đã đi qua đó.

Quách Đạm vội vàng đi theo, nói: "Hồi bệ hạ, nó gọi là bi a, thời điểm thảo dân ở Giang Nam, một thương nhân Phất Lãng Cơ đã dạy cho thảo dân."

"Bi a?"

Vạn Lịch vẫn không hiểu gì.

"Không bằng để thảo dân biểu thị cho bệ hạ."

"Được."

Quách Đạm cuốn tay áo lên, cầm lấy một cây cơ, đi tới bên cạnh bàn, vừa đánh vào bi trắng vừa giảng giải quy tắc cho Vạn Lịch.

Lúc Vạn Lịch ngo ngoe muốn động, Trương Nguyên Công đột nhiên nhảy ra, nói: "Trò chơi này nhìn xem có chút thú vị a, để lão phu đến thử xem."

Vạn Lịch liếc nhìn Trương Nguyên Công, có chút khó chịu, nhưng cũng không nói gì.

Trương Nguyên Công cũng mặc kệ, cầm lấy cây cơ liền đánh.

Dùng sức đánh!

Đánh hồi lâu, bi trắng vẫn còn chưa di chuyển được vào chính giữa bàn.

Không ít đại thần cúi đầu cười trộm.

Vạn Lịch lại rất vui mừng vì bản thân mình vừa rồi rộng lượng, nhường Trương Nguyên Công, nếu không thì mất hết mặt mũi rồi. Trương Nguyên Công sửng sốt, mặt đỏ bừng, hướng về phía Quách Đạm nói: "Quách tiểu tử, trò bi a này của ngươi thật đúng là tà môn, lão phu xem ngươi chơi rất dễ dàng, nhưng vì sao lão phu chơi lại khó như vậy, ngay cả một trái bóng cũng không đụng được."

Chính mình không gảy phân được lại trách nhà vệ sinh? Quách Đạm nghĩ một đàng nói một nẻo: "Hồi quốc công gia, trò bi a này vẫn cần một chút kỹ xảo, không phải đơn giản như vậy."

Trương Nguyên Công đưa lại cây cơ cho Quách Đạm, nói: "Ngươi đánh lại cho ta xem."

Quách Đạm tiếp nhận cây cơ, bắt đầu chậm rãi biểu diễn các động tác, giảng giải mỗi một động tác rất kỹ càng, thực ra hắn là nói cho Vạn Lịch nghe, Trương Nguyên Công cũng không phải BOSS của hắn, hắn đã nhìn ra Vạn Lịch rất kích động, nhưng vẫn có một ít lo lắng.

Vạn Lịch cũng tương đối âm, rất bình tĩnh đứng bên cạnh quan sát, giống như việc này không hề có quan hệ gì với hắn, nhưng kỳ thật hắn đang yên lặng học tập.

Hai người vô cùng có ăn ý.

Đợi sau khi Quách Đạm giảng giải xong, Vạn Lịch gật đầu nói: "Thì ra trò này có nhiều bí quyết như vậy."

Quách Đạm ngầm hiểu, nói: "Bệ hạ muốn thử một chút không?"

Vạn Lịch liếc nhìn hắn.

Quách Đạm hơi chớp mắt, nghĩ thầm, dù thế nào cũng sẽ đánh tốt hơn Trương Nguyên Công.

Vạn Lịch lúc này mới tiếp nhận cây cơ.

Quách Đạm đứng bên cạnh điều chỉnh tư thế và cách cầm cơ cho Vạn Lịch, đồng thời để Vạn Lịch đừng nóng vội đánh bóng, thử đẩy cán một chút trước, thử nghiệm dùng sức ra sao.

Trải qua mấy lần thử đẩy cán, Vạn Lịch cuối cùng chuẩn bị bắt đầu kích bóng, mọi người nhao nhao ngừng thở, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy Vạn Lịch chơi thể thao.

Thật sự là quá hiếm lại

Chỉ thấy Vạn Lịch vểnh cái mông mập lên, nhắm vào bi trắng, cắn môi.

Ba một tiếng vang lên.

Bi trắng cấp tốc lăn về phía trước, nhắm vào đống bóng đầy màu sắc xếp thành hình tam giác ở chính giữa, tuỳ thời mà động Trương Thành đang chuẩn bị khen hay thì đột nhiên phát hiện có hai quả bóng rơi xuống hai lỗ hạ vào, còn vào hai bóng nha"

Trương Nguyên Công cùng các đại thần đều trố mắt nhìn, tròng mắt gần như rơi ra ngoài.

Vừa rồi Quách Đạm đánh cán đầu tiên thế nhưng cũng không có dẫn bóng a.

Vạn Lịch cũng chỉ cầu mình có thể đánh được bi trắng ra, chưa từng nghĩ mình còn có thể đánh vào lỗ, sửng sốt trong chốc lát, hắn mới phốc một tiếng, cười rất vui vẻ.

"Bệ hạ thật đúng là lợi hại nha. !"

Trương Thành thấy Hoàng đế vui vẻ như vậy, vội vàng tiến lên, vỗ mông ngựa cuồn cuộn như nước thủy triều.

Vạn Lịch càng đắc ý, hướng Quách Đạm hỏi: "Quách Đạm, lúc mới học chơi ngươi mất bao lâu đánh bóng vào lỗ?"

Quách Đạm nghiêm túc nói: "Thương nhân Phất Lãng Cơ dạy thảo dân chơi bi a nói thảo dân rất có thiên phú, nhưng thảo dân phải mất những ba ngày mới đánh được bóng vào lỗ."

"Mất những ba ngày?"

Vạn Lịch mở mắt, nói: "Ngươi không có lừa gạt trẫm chứ, lần đầu tiên trẫm đánh liền đánh vào rồi."

Quách Đạm kinh sợ nói: "Thảo dân là ánh sáng đom đóm, há có thể tranh sáng cùng ánh trăng."

Vạn Lịch lập tức tâm hoa nộ phóng, nói "Ngươi dạy cũng không tệ! Ha ha!"

Nói đến phần sau, Vạn Lịch cười lên ha hả, nói: "Trẫm cũng rất thích trò bi a này, ngươi cho người cũng làm giúp trẫm một cái."

Vạn Lịch rất khó trang bức trên phương diện thể thao, bằng vào lần duyên phận này, bi a nhất định phải trở thành quốc bóng.

"Thảo dân tuân mệnh."

Ninh hót!

Trương Nguyên Công vụng trộm cho Quách Đạm một ánh mắt khinh bỉ, đột nhiên phát hiện bên kia bàn bi a, còn để đó một giỏ bóng màu trắng, chỉ vào hướng đó nói: "Đó cũng là bi a à?"

Quách Đạm vội nói: "Đó chính là nện hoàn thảo dân cải tiến gọi là golf"

Đám sĩ phu lập tức mừng rỡ.

Nện hoàn rất được các sĩ phu yêu thích. Quách Đạm đều nhìn ở trong mắt, lại nói: "Đây chỉ dùng để luyện tập trong nhà, yến hội đêm nay sẽ tổ chức ngay ở phụ cận sân golf, nếu ngày mai bệ hạ cùng các vị đại nhân có hứng thú có thể đi hoạt động gân cốt một chút."

Vạn Lịch xưa nay chưa từng chơi golf, nhưng vừa rồi trang bức rất nghiện, liền nghĩ, sao không ở đây luyện tập một chút trước, bất động thần sắc nói: "Thật sao? Trẫm đến thử xem."
Bình Luận (0)
Comment