Chương 477: Nhập hí quá sâu
Chương 477: Nhập hí quá sâuChương 477: Nhập hí quá sâu
Thực ra nhà tư bản đàm phán tới tới lui lui, đại khái cũng chỉ có hai chiêu.
Một, mặt ngoài là cho ngươi nhiều lựa chọn, nhưng kỳ thật chỉ cho ngươi một lựa chọn.
Hai, trước tiên ném ra ngoài một giá cả vô cùng lý tưởng, sau đó lại từ từ nói chuyện.
Hai chiêu này nhìn xem thì đơn giản, nhưng hoa văn chồng chất.
Lần này Quách Đạm rõ ràng là dùng chiêu thứ hai thế nhưng hắn lại dùng ngược lại, hắn đưa ra một giá cả thấp hơn rất nhiều so với giá cả quy định, sau đó mới từ từ đàm luận giá cả cao hơn.
Mục đích chính là muốn dụ các đại thần mắc câu, để bọn hắn cảm giác đây là một cơ hội, liều mạng thúc đẩy việc này.
Chủ yếu còn là vì muốn che đậy kế hoạch hải ngoại, trước khi kế hoạch hải ngoại còn chưa thành hình thì quyết không thể để người khác biết được, nếu không toàn bộ liền xong, cho dù dỡ bỏ lệnh cấm biển, dựa vào cái gì để Quách Đạm lũng đoạn, nếu như ngay từ đầu đã chỉ định Thiên Tân Vệ, như vậy các đại thần khẳng định sẽ hoài nghỉ, việc này sẽ rất khó thành công.
Vạn Lịch chỉ mỉm cười gật gật đầu.
Trong loại sự tình này, hắn thân là Hoàng đế tự nhiên không tiện nói rõ, quân vô hí ngôn at
Nhưng trong lòng hắn thực ra cảm thấy rất thoải mái, trước kia luôn luôn là hắn bị các đại thần lắc lư, bây giờ tình huống hoàn toàn đảo ngược, toàn bộ các đại thần rơi vào trong hố, trở thành đồng lõa của hắn.
"Khởi bẩm bệ hạ, tỉ chức còn có một sự tình khác muốn bẩm báo."
Quách Đạm đột nhiên chắp tay nói.
Vạn Lịch hỏi: "Chuyện gì?"
Quách Đạm nói: "Bệ hạ, mục đích chúng ta muốn ra biển là vì muốn liên hệ cùng người Phất Lãng Cơ, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, mà gần đây tỉ chức được biết có một vị giáo sĩ truyền giáo người Phất Lãng Cơ tên là Matteo Ricci đang ở Triệu Khánh phủ, tỉ chức khẩn cầu bệ hạ cho phép Matteo Ricci đến Vệ Huy phủ, đến lúc đó ti chức sẽ phái người học tiếng Phất Lãng Cơ và kinh nghiệm hàng hải từ hắn."
Vạn Lịch trầm ngâm một chút, sau đó nói: "Liên quan tới những giáo sĩ ràng về những thứ bọn hắn truyền dạy, bởi vậy trẫm mới hạ lệnh hạn chế hành động của bọn hắn, trẫm có thể cho phép hắn đi Vệ Huy phủ, nhưng nhất định phải nghiêm ngặt hạn chế hắn truyền giáo, nếu hắn muốn truyền giáo thì nhất định phải căn cứ vào Nho gia kinh điển."
Minh triều từ trước tới nay không cho phép con người có ý nghĩ của riêng mình, cơ sở của Bát Cổ văn chính là tất cả đều phải thay mặt thánh nhân nói ra, không thể nói là ta cho rằng, mà chỉ có thể nói là thánh nhân cho rằng, ý tứ của Vạn Lịch vô cùng đơn giản, không thể nói rằng Thượng Đế, chúa Jesus, thánh mẫu Maria cho rằng nên như thế nào, nhất định phải nói là thánh nhân cho rằng Thượng Đế, chúa Jesus, thánh mẫu Maria nên như thế nào.
Dùng Nho gia kinh điển để giải thích Thiên Chúa giáo? Cái này. ... Việc này chỉ sợ cũng chỉ có Vạn Lịch mới có thể làm ra được. Quách Đạm hết sức quen thuộc đối với Thiên Chúa giáo, thiếu chút thì cười ra tiếng.
Vạn Lịch hỏi: "Thế nào? Không được sao?"
"A? Được. Bệ hạ nói đương nhiên là được." Quách Đạm nói: "Ti chức biết nên làm như thế nào."
Vạn Lịch lại suy nghĩ viết một đạo thủ dụ, truyền lệnh cho Triệu Khánh phủ, nếu như bản địa có một giáo sĩ truyền giáo người Phất Lãng Cơ tên là Matteo Ricci thì lập tức triệu hắn đến Vệ Huy phủ.
Không cần nghĩ cũng biết Matteo Ricci khẳng định nguyện ý đến Vệ Huy phủ, hắn chính là muốn đến Trung Nguyên truyền giáo, chỉ là vì Minh triều có Minh triều quy củ, ngoại lai nhân sĩ nhất định phải nghiêm ngặt khống chế, không dễ dàng đi lại, Catherine có thể đến kinh thành cũng là bởi vì Lộ Vương, nếu không, muốn bắt tù binh đến kinh thành cũng tương đối khó khăn.
Mà đối với chuyện đổi phiên, ba người cũng không trò chuyện quá nhiều, bởi vì tất cả mọi chuyện liên quan tới việc này, bọn hắn đã đàm luận ròng rã một năm, kế hoạch đã rất thành thục, chỉ đợi đối phương chui vào mà thôi.
Hơn nữa đối phương nhất định sẽ chui vào.
Bởi vì mức độ và phạm vi nhận thức của song phương đã không còn cùng một cấp bậc, cho nên suy xét không cùng một vấn đề.
Vạn Lịch mặc dù không có hùng tài thao lược như Thái tổ, thế nhưng hắn rất khiêm tốn, mà lại vô cùng tham tài, đây chính là phẩm chất mà rất nhiều Hoàng đế không có, hắn không hề cảm thấy Trung Nguyên đất rộng của nhiều, Thiên triều thượng quốc cái gì cũng có.
Đếi với nuấếc dia Ủa mình: hắn chỉ =á môêt khái niềm chính là nahèo. Điều này khiến hắn có tâm tính cướp đoạt, chỉ là vì trước kia khi chưa gặp được Quách Đạm, phạm vi và mức độ cướp đoạt của hắn còn rất nhỏ, hơn nữa đều là những chiêu không lên được mặt bàn, bình thường chính là dọa dẫm, bắt chẹt, thậm chí chìa tay, hỏi cái này muốn cái kia.
Sau khi gặp được Quách Đạm, Vạn Lịch đột nhiên phát hiện vô thượng quyền lực của mình phối hợp với năng lực của Quách Đạm chính là ông trời tác hợp, chính là Quỳ Hoa Bảo Điển trong nghệ thuật vơ vét của cải.
Hơn nữa đều là thủ đoạn cao đại thượng.
Hắn đã đem ánh mắt chuyển dời đến bạc trắng bóng, vàng lóng lánh ở hải ngoại.
Mà trái lại nhận thức của mấy người Thân Thì Hành vẫn như cũ, vẫn là hai chữ - tiết kiệm.
Tiền là do tiết kiệm mà ra.
Nếu như có thể giảm bớt đãi ngộ của phiên vương thì có thể tiết kiệm rất nhiều rất nhiều tiền.
Bây giờ có một cơ hội ngàn năm một thuở như vậy, đề nghị rất được nhân tâm này lại do Quách Đạm đưa ra, vì vậy bọn hắn cảm giác hoàn toàn có thể thao tác thành công việc này.
Bọn hắn đều đang quan sát, xem Vạn Lịch đến cùng đàm luận với Quách Đạm thế nào?
Bọn hắn cũng biết phần lớn tiền thuế của Vệ Huy phủ đều thuộc về Vạn Lịch, Vạn Lịch hẳn sẽ phải thỏa hiệp một chút.
Nhưng mà, kết quả lại làm bọn hắn rất thất vọng, sau khi trở về Quách Đạm đóng cửa không ra, Lộ Vương thì trốn trong Từ Ninh cung, Vạn Lịch cũng không đưa ra bất kỳ một câu phản hồi nào.
Giống như không có việc gì xảy ra.
Một màn này sao mà rất quen thuộc.
Các ngươi không nên mang họ Chu, chuyển sang họ Quy là được rồi.
Đám đại thần lập tức đình công.
Các ngươi cũng quá mức rồi, Lộ Vương phạm pháp vi kỷ, chúng ta còn không yêu cầu trừng phạt hắn, chỉ yêu cầu hắn liền phiên, các ngươi chẳng những không cho hắn liền phiên, mà còn không cho mọi người một lời giải thích, như vậy sao có thể được.
Chúng ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Các đại thần bắt đầu thượng tấu yêu cầu trừng phạt Lộ Vương, hơn nữa mỗi mêt đao tấu chưng đầu nhắc đến Ouách Đam. đều nhắc đến đề nghị của Quách Đạm với Vạn Lịch, để Lộ Vương đổi phiên Lĩnh Nam.
Không chỉ có các Ngự sử xông pha chiến đấu, ngay cả các nội các đại thần cũng đều dẫn đầu thượng tấu, bọn hắn đều muốn nhờ vào chuyện này để yêu cầu triều đình cải thiện chế độ phiên vương.
Việc này thực ra cũng có thể cho thấy văn nhân là một quần thể vô cùng mâu thuẫn.
Trong tín ngưỡng của bọn hắn có nhân tố hoài cổ, bởi vì Khổng Tử chính là người vô cùng hoài cổ, vẫn luôn hi vọng khôi phục lễ nhạc Chu triều, tình cảm hoài cổ này có đôi khi vô cùng đáng sợ.
Một phương diện bọn hắn luôn miệng nói tổ chế không thể tùy tiện vi phạm.
Thế nhưng lý trí lại nói cho bọn hắn, tổ chế nhất định phải đổi.
Đây không phải là tự mình đánh mặt mình sao?
Nhưng điều này cũng không thể trách bọn hắn, bởi vì sở học của bọn hắn đều là kẻ thống trị chế định, trong đó chính là nói như thế.
Cũng may lúc này có Quách Đạm.
Trước kia đối với chế độ phiên vương, bọn hắn luôn luôn sợ đầu sợ đuôi, là bởi vì phiên vương liên quan đến hoàng thất, liên quan đến tổ chế, đây đều là những vấn đề rất mẫn cảm.
Thế nhưng bây giờ có Quách Đạm chống đỡ ở phía trước, bọn hắn đương nhiên không còn sợ đầu sợ đuôi, dù sao thủ phạm là Quách Đạm.
Nhất Tín nha hành.
"Từng có lúc, ngươi và sĩ lâm đấu nhau túi bụi, mà bây giờ sĩ lâm lại ủng hộ ngươi như vậy, thật sự là thế sự vô thường a."
Từ cô cô cười tủm tỉm nói.
Bây giờ Quách Đạm thanh danh vang dội trong giời trí thức, người người đều tôn sùng đề nghị của hắn.
Trước kia thật đúng là không dám tưởng tượng việc này.
"Tuyệt đối đừng nói như thế." Quách Đạm tức giận nói: "Ta không biết bọn hắn, bọn hắn cũng không phải ủng hộ ta, mà là lợi dụng ta. Ai... Việc này thật đúng là hai bên đều mất lòng."
Từ cô cô nghỉ ngờ nhìn hắn một cái, trầm ngâm không nói.
Quách Đạm vụng trộm liếc Từ cô cô, nói: "Cư sĩ, lúc này cư sĩ phải giúp đỡ ta."
Từ cô cô nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Việc này không dễ giải quyết, triều chỉ có một chính là cho Lộ Vương đến liền phiên, bây giờ không thể nói là bởi vì mua bán của thương nhân mà không cho Lộ Vương liền phiên. Lúc ngươi nhận thầu Vệ Huy phủ không nghĩ tới vấn đề này sao?"
Quách Đạm thở dài: "Lúc trước ta cũng là bị ép nhận thầu Vệ Huy phủ, hơn nữa lúc ấy, Vệ Huy phủ đang rối loạn, ta đâu có thời gian rảnh cân nhắc việc này, về sau ta có cân nhắc đến việc này, thế nhưng loại sự tình này không phải ta có thể quyết định, ta suy nghĩ có thể kéo dài thêm được ngày nào thì hay ngày đó, nhưng không ngờ, Lộ Vương lại... Ai... nghĩ đến liền thấy tức giận."
Từ cô cô chỉ thoáng gật đầu, tuyệt không lên tiếng, thầm nghĩ, lấy hiểu biết của ta đối với hắn, hắn làm bất cứ chuyện gì đều thận trọng từng bước, phòng ngừa chu đáo, tầm nhìn so với đối phương cũng càng thêm lâu dài, không có khả năng một mực bỏ mặc không quan tâm một vấn đề muốn mạng như thế. Nếu như vậy, hắn cũng không dám đầu tư nhiều tiền như thế vào Vệ Huy phủ. Hơn nữa việc này lại dính đến chế độ phiên vương. Xem ra trước đó ta không phỏng đoán sai, hắn đã sớm cân nhắc tốt nên cải biến chế độ phiên vương như thế nào, mà bây giờ có khả năng chỉ là vừa mới bắt đầu, đã như vậy, ta cũng không cần vì thế mà lo nghĩ, chỉ cần ở bên cạnh quan sát là được.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi tràn đầy chờ mong, bởi vì nàng cũng nhìn không thấu đáp án.
Nhưng nàng biết rõ việc này đã nháo đến mức này, vậy nhất định phải có kết quả.
Không có khả năng luôn luôn không cho Lộ Vương liền phiên.
Hơn nữa đại thần trong triều đối mặt với chuyện của Lộ Vương còn đồng tâm hiệp lực hơn so với đối phó Quách Đạm.
Lần trước chẳng những để Lộ Vương tránh thoát một kiếp, còn bị hắn trả đũa, chỉ trích quan viên vô năng, đây chính là nguyên nhân khiến quan viên vẫn luôn mang oán khí với Lộ Vương, chỉ là vì trước đó mọi chuyện một mực vẫn rơi trên đầu Quách Đạm, lúc này xem như bắt được Lộ Vương, quyết không thể tùy tiện bỏ qua.
Bên trong triều đình thổi gió lập tức làm tiếng kêu ca nổi lên bốn phía.
Lộ Vương chà đạp hoa màu, ẩu đả nhân viên chấp pháp lập tức liền bị phóng đại một cách vô hạn.
Vạn Lịch liền không thể không ra mặt, thế là hắn cử Trương Thành đi thương lượng cùng mấy người Thân Thì Hành.
"Chư vị đại nhân, ta liền nói rõ luôn cùng các vị, để Lộ Vương liền nhiên ở Lĩnh Nam là chuyên khâng có khả nănna đừng nói hê ha không đán ứng, Thái hậu cũng sẽ không đáp ứng a!" Trương Thành vô cùng ngay thẳng nói.
Vương Gia Bình lập tức nói: "Để Lộ Vương liền phiên ở Lĩnh Nam là vì chúng ta cân nhắc đến bách tính Vệ Huy phủ, giả sử bệ hạ không đáp ứng, vậy cũng chỉ có thể để Lộ Vương liền phiền ở Vệ Huy phủ, đây chính là quyết định trước kia đã định ra, hơn nữa Lộ Vương phủ cũng đã tiêu tốn mấy chục vạn lượng."
Trương Thành nói: "Chẳng lẽ chư vị đại nhân nhẫn tâm để bách tính Vệ Huy phủ mất đi sinh kế, sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng."
Vương Tích Tước lập tức nói: "Vệ Huy phủ đã nhận thầu cho Quách Đạm, là Quách Đạm khiến Lộ Vương phủ trở nên quan trọng với bách tính như vậy, nếu như lúc ấy cử quan viên đến quản lý thì sẽ không xuất hiện loại vấn đề này, đây là vấn đề Quách Đạm phải giải quyết."
"Chuyện này."
Trương Thành lập tức á khẩu không trả lời được.
Bọn hắn chính là muốn bức Vạn Lịch ra quyết định, cá và tay gấu thế nhưng không thể có cả hai.
Lần thứ nhất thương lượng, lấy Trương Thành hoàn toàn thất bại kết thúc.
Các đại thần càng vui mừng khôn xiết, sĩ khí dâng cao, một lòng đoàn kết tiếp tục thúc đẩy việc này.
Chế độ phiên vương xác thực không có người nào ưa thích, bởi vì phiên vương chẳng những chiếm cứ lợi ích của quốc gia, mà còn chiếm cứ lợi ích của quan viên.
Nhưng mà, trong mắt Vạn Lịch và Quách Đạm, bọn hắn chỉ đang nhập hí quá sâu.
Vì để bọn hắn tham gia nhiều hơn vào vở kịch và để làm cho toàn bộ vở kịch càng trở nên chân thật, Vạn Lịch cũng thường xuyên triệu Quách Đạm vào cung thương nghị đối sách, cũng để Trương Thành dùng hết tất cả các loại biện pháp quần nhau với bọn hắn trước.
Thế nhưng thái độ của các đại thần cũng vô cùng rõ ràng, việc này nếu Hoàng đế không cho kết quả, đừng mơ tưởng chúng ta bỏ qua.
Đi qua mấy lần thương lượng, thấy hỏa hầu đã kém không nhiều, Vạn Lịch cuối cùng mới phái ra đội hình mạnh nhất thương lượng cùng bọn hắn.
Thực ra chính là Trương Thành cùng Quách Đạm.
Đông Các. hết lần này tới lần khác chỉ nhìn chằm chằm Lộ Vương không thả, Lộ Vương đã đáp ứng bồi thường tiền nhận sai, Thái hậu cũng nói sẽ tiến hành cấm đoán đối với Lộ Vương, các ngươi vẫn còn níu lấy không thả, có phải là khinh người quá đáng hay không?"
Vừa mở màn, Trương Thành đã không ngừng oán trách.
Vương Tích Tước nói: "Nội tướng, bây giờ làm sao lại biến thành chúng ta dây dưa không ngớt, để Lộ Vương liền phiên vốn là chuyện đương nhiên nha, ta cũng không biết vì sao bệ hạ chậm chạp không cho Lộ Vương liền phiên."
Trương Thành khẽ nói: "Ta đã nói mấy vạn lần, việc này có quan hệ với hàng ngàn hàng vạn bách tính Vệ Huy phủ, cho nên không thể hành động thiếu suy nghĩ."
Tống Cảnh Thăng lập tức nói: "Đây là vấn đề Quách Đạm nên giải quyết."
Quách Đạm buồn bực nói: "Đại nhân, ta giải quyết vấn đề này như thế nào, trong thời gian ngắn, ta cũng không thể xây ra một Lộ Vương phủ an trí nhiều bách tính như vậy, lúc trước nếu không phải ta, bác tính Vệ Huy phủ chỉ sợ không sống sót được mấy người, bây giờ Vệ Huy phủ thật vất vả mới an định lại, chư vị đại nhân lại chế tạo khó khăn cho ta."
Tống Cảnh Thăng cười lạnh nói: "Ngươi không phải thích nói đến khế ước sao? Trong khế ước cũng không nói không cho Lộ Vương liền phiên, hơn nữa ngươi sở dĩ có thể khiến Vệ Huy phủ mau chóng khôi phục lại chính là dựa vào Lộ Vương phủ, giả sử quan viên đến quản lý, bọn hắn cũng có thể lấy Lộ Vương phủ ra vơ vét của cải để trợ cấp cho quan phủ."
Quách Đạm trầm mặc không nói.
Nhìn lại thì nói như thế cũng không sai, thế nhưng nếu thực tế đem Lộ Vương phủ giao cho quan viên, quan viên cũng không kiếm được tiền.
Vương Gia Bình nói: "Chúng ta không phải chế tạo khó khăn cho ngươi, đề nghị lần trước ngươi đưa ra rất không tệ, có thể một công đôi việc, chúng ta cũng rất ủng hộ."
Quách Đạm khóc không ra nước mắt nói: "Ta chỉ đơn thuần nói hươu nói vượn mà thôi, không thể coi là thật."
"Được rồi, được rồi, các vị đừng tranh cãi nữa."
Trương Thành khoát khoát tay, lại nói: "Việc này chúng ta đều lui lại một bước, tuyển nơi khác cho Lộ Vương liền phiên, toàn bộ ngân lượng đổi phiên sẽ do Quách Đạm gánh chịu, nhưng cũng đừng tuyển địa phương xa như Lĩnh Nam, liền chọn Thiên Tân Vệ đi. Ý các vị thế nào?"