Chương 480: Rác rưởi
Chương 480: Rác rưởiChương 480: Rác rưởi
Rất nhanh, tin tức liên quan tới việc Lộ Vương đổi phiên đã truyền khắp toàn bộ kinh thành, nếu là dĩ vãng, nhất định sẽ bị mắng chết, đầu tiên là sĩ lâm chắc chắn sẽ làm ầm ï lớn, Lộ Vương liền phiên lần thứ nhất đã gây ra không biết bao nhiêu mệt mỏi cho bách tính, bây giờ còn đổi phiên, thật sự là có hết hay không.
Thế nhưng lần này sĩ lâm chẳng những không làm ầm 1, mà ngay cả bách tính cũng không có một chút phàn nàn nào, chỉ có chua xót.
Mà nguyên nhân chỉ có một - Quách Đạm.
Bách tính đầu tiên là nghe nói Lộ Vương đổi phiên, ai ai cũng sởn gai ốc, nhưng sau đó nghe được Quách Đạm nhận thầu công việc đổi phiên, bách tính kinh thành lại giống như ăn phải chanh, răng cũng sắp rụng vì chua, người Thiên Tân lại muốn phát triển a.
Mặc dù mỗi một lần nhận thầu là đầy trời chỉ trích, nhưng mỗi một lần Quách Đạm đều có thể sáng tạo ra kỳ tích, cho nên nói tóm lại, mỗi một lần đều là kết quả như thế, vậy thì tất nhiên không phải là kỳ tích, mà là cơ thao.
Bách tính kinh thành cũng trở nên buồn bực, phần lớn thời gian Quách Đạm đều ở kinh thành, vì sao chúng ta không phát triển theo?
Nguyên nhân thực ra rất đơn giản, buôn bán ở kinh thành bị hạn chế khắp nơi, Quách Đạm cũng không dám làm loạn, nghề nghiệp hắn có thể chế tạo cũng rất có hạn, hơn nữa đại đa số bị lưu dân chiếm hết.
Thậm chí hai ngày nay có không ít thương nhân Thiên Tân chủ động tới cửa, tìm kiếm hợp tác cùng Nhất Tín nha hành, nhưng cũng chỉ là một số mua bán nhỏ, bọn hắn chỉ muốn tranh thủ trước một chút tìm kiếm quan hệ hợp tác, đợi đến khi Quách Đạm đến Thiên Tân, mua bán liền sẽ tới cửa.
Đáng tiếc là Nha hành lại nói cho bọn hắn, gần đây Quách Đạm bị bệnh, đang nghỉ ngơi ở nhà, tạm thời không tiếp khách.
Sáng sớm hôm đó, Quách Đạm nằm trên chiếc ghế dài quen thuộc trong sân viện, một tay nâng một chén rượu, hai mắt nhẹ nhàng khép hờ, gật gù đắc ý cao giọng hát: "Ta muốn từng bước từng bước vươn lên, chờ đợi ánh dương xuất hiện rồi lặng lẽ ngắm nhìn, bến cảng nho nhỏ ấp ủ giấc mộng to lớn, chiếc vỏ ốc nặng nề ấy gìn giữ những ước vọng mỏng manh*"
(*) Đây là bài hát Ốc sên của Châu Kiệt Luân, Quách Đạm hát chế câu hát "khoảng trời nho nhỏ ấp ủ giấc mộng to lớn" thành "bến cảng nho nhỏ..." Chợt nghe thấy một âm thanh dễ nghe.
Quách Đạm mở mắt ra, thấy Khấu Ngâm Sa đang nâng cao bụng lớn đi ra từ cửa phòng, không khỏi đặt chén rượu xuống, đứng dậy nghênh đón, nhẹ nhàng đỡ nàng, cười nói: "Có thể học được ở đâu chứ, chỉ một chút biểu lộ cảm xúc của ta thôi, người có học thức đều xuất khẩu thành thơ, người ở cấp bậc đồng sinh như ta cũng chỉ có thể hát một chút tiểu khúc."
Nhưng Khấu Ngâm Sa vẫn tin là thật, nhẹ giọng thì thầm: "Bến cảng nho nhỏ ấp ủ giấc mộng to lớn, ngoại trừ gieo vần có vẻ hơi không đủ, còn lại đều khá tốt."
"Chỉ tùy tiện hát lên mà thôi, không đáng giá nhắc tới." Quách Đạm xấu hổ cười một tiếng, thầm nghĩ, thật đúng là không thể chế lời lung tung, lại nói: "Phu nhân cẩn thận, từ từ ngồi xuống đây."
Khấu Ngâm Sa cười nói: "Phu quân không cần khẩn trương sẽ không có vấn đề gì đâu."
Từ nhỏ đã vô cùng tự lập nên Khấu Ngâm Sa không thích như thế này, cho dù đang mang thai nhưng nàng vẫn cố gắng hết sức tự mình làm mọi việc.
"Không có cách nào nha, nhạc phụ đại nhân vẫn luôn nhìn chằm chằm, nếu có chút sơ sẩy nào, vậy ta coi như xong." Quách Đạm tiện tay vứt nồi cho Khấu Thủ Tín, sau đó lại hỏi: "Phu nhân hình như cũng tương đối tỉnh thông âm nhạc?"
Khấu Ngâm Sa nói: "Chưa thể nói là tỉnh thông, nhưng đại tỷ tỷ từng dạy ta một chút."
"Thật sao?"
Quách Đạm cười khổ nói: "Ta thật muốn biết còn có gì mà nàng ta không biết."
Khấu Ngâm Sa nói: "Đại tỷ tỷ xuất thân danh môn, cầm kỳ thi họa tự nhiên không thành vấn đề, không phải những nữ tử nhà thương nhân như chúng ta có thể so sánh."
Vừa dứt lời, liền nghe thấy Tịch Nhi thông báo: "Cô gia, đại tiểu thư, Vô Tư cư sĩ đến."
"Thật sự là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến aI"
Quách Đạm uống một hơi cạn sạch hết chén rượu, sau đó hai tay lau mặt, lập tức lộ ra biểu lộ sinh không thể luyến.
Đối với diễn kỹ của Quách Đạm, Khấu Ngâm Sa là người trải nghiệm eÂu nhất cho nên đối với hành đâng của Ouách Đam cũna đã nhìn auen không trách, nói: "Hôm qua ta đã hẹn với đại tỷ tỷ, hôm nay tới bắt mạch giúp ta." Sau đó nói với Tịch Nhi đang đứng ngoài viện: "Mau mau mời vào."
Chỉ chốc lát sau, liền thấy thân ảnh nở nang của Từ cô cô xuất hiện trong viện.
"Đại tỷ tỷ đến rồi!"
Khấu Ngâm Sa đứng dậy, đưa tay nói: "Đại tỷ tỷ mau mời ngồi."
"Đa tạ." Từ cô cô gật đầu, lại liếc nhìn về phía Quách Đạm đang tê liệt trên ghế, hiếu kỳ nói: "Mới sáng sớm tại sao đã uống rượu rồi, không phải ngươi đang bị bệnh sao?"
"Đó chẳng qua là tùy tiện lấy cớ thôi." Quách Đạm nặn ra một nụ cười nói: "Ta chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút."
Ánh mắt Từ cô cô chớp động mấy lần, cười nói: "Xem ra là vì chuyện đổi phiên của Lộ Vương đi."
Quách Đạm nghe Từ cô cô nhắc đến việc này, lập tức ngồi dậy, khẽ nói: "Những đại thần này bình thường miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, nhưng khi nào dính đến lợi ích của chính mình, liền đi bách tính, ta xem như đã thấy rõ bọn hắn."
"Phu quân, đừng nói bậy." Khấu Ngâm Sa nhíu mày dặn dò.
Quách Đạm tùy tiện nói: "Yên tâm, ra khỏi cửa này, ta sẽ không nhận nợ, chúng ta hai so một, không sợ."
Khấu Ngâm Sa hơi liếc mắt.
Từ cô cô lại cười một tiếng nói: "Vô duyên vô cớ phải bỏ ra nhiều tiền như vậy, phát tác một chút bực tức cũng là bình thường."
"Vẫn là cư sĩ khéo hiểu lòng người a!"
Quách Đạm tỏ vẻ cảm động, hắn sở dĩ không đến Nha hành là vì hi vọng ngoại giới biết rằng tâm tình của hắn thật sự không tốt, dù sao mặt ngoài hắn ăn phải thua thiệt ngầm, không có khả năng còn biểu hiện ra mình rất nhiệt tình, lập tức thu xếp khởi công, triều đình không thúc giục, hắn tuyệt đối sẽ không động trước, lại hướng Từ cô cô hỏi: "Không biết cư sĩ có giải pháp gì không?"
Từ cô cô thoáng chần chờ một lát, lắc lắc đầu nói: "Để Lộ Vương đến Vệ Huy phủ liền phiên vốn là việc phải làm, nếu như ngươi không muốn Lộ vương liền phiên ở Vệ Huy phủ, vậy thì chỉ có thể đổi phiên, như vậy ngươi nên là người bỏ ra số tiền này, ta cho rằng đây là chuyện đương nhiên."
Quách Đạm thở dài: "Thực ra ta cũng minh bạch, ta tức giận không phải vì chút tiền này, mà là bởi vì bọn hắn luôn luôn khắp nơi nhằm vào ta, với quốc gia không đề cập đến một chữ."
Từ cô cô khẽ cười nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã thành thói quen."
"Bị ép thành thói quen đi."
Quách Đạm nhún nhún vai nói.
Từ cô cô đột nhiên nói: "Đúng, ngươi còn nhớ thời gian trước ta nói sẽ giúp ngươi tìm một số lão sư cho Nhất Nặc học phủ không?"
Quách Đạm gật đầu, hỏi: "Thế nào rồi?"
Từ cô cô nói: "Ta vừa nhận được thư của bọn họ, bọn họ đã đến Khai Phong phủ."
Quách Đạm hơi chút trầm ngâm, hỏi: "Cư sĩ, mạo muội hỏi một câu, bọn hắn chắc chắn cũng đều là người đọc sách, vậy bọn hắn có thể hay không. ?"
Từ cô cô cười nói: "Ngươi cứ yên tâm, những người ta mời tới giúp ngươi mặc dù đều là người đọc sách, nhưng tính tình không giống với đại đa số người đọc sách, bọn hắn phản đối lễ giáo, phản đối tam cương ngũ thường, hơn nữa lần này bọn hắn đến Khai Phong phủ còn sớm hơn dự tính của ta, ta nghĩ bọn hắn chắc chắn rất nguyện ý giúp ngươi."
Khấu Ngâm Sa cau mày nói: "Đại tỷ tỷ, dù sao bọn họ cũng đến để dạy học, nếu phản đối lễ giáo, phản đối tam cương ngũ thường, học viên có thể sẽ không tiếp nhận hay không?"
"Ta cũng không dám hứa chắc chắn." Từ cô cô lắc đầu, lại nhìn về phía Quách Đạm nói: "Vì vậy tất cả vẫn do phu quân muội định đoạt."
Quách Đạm liếc nhìn Từ cô cô, nghĩ thầm, từ trước đến nay nàng sẽ không làm những chuyện vô dụng, nếu nàng đã dám mời những người kia đến, vậy tự nhiên đã nắm chắc ta sẽ tiếp nhận, ta ngược lại muốn xem xem là thần thánh phương nào. Cười nói: "Được hay không, đến lúc gặp mặt liền biết, vừa vặn, vài ngày nữa ta sẽ đi Khai Phong phủ một chuyến."
Đúng lúc này, Tịch Nhi ở ngoài viện lại thông báo: "Cô gia, Binh bộ có người tới, nói Binh bộ Thượng thư mời cô gia qua đó một chuyến."
"Trời ạ!"
Quách Đạm trợn trắng mắt nói: "Ta nghỉ ngơi cũng khó khăn như thế sao?"
Từ cô cô cười nói: "Binh bộ mời ngươi đến chắc chắn là vì muốn trao đổi với ngươi chuyện liên quan đến mua sắm quân bị, mua bán tới cửa, làm thương nhân thì đâu có đạo lý phàn nàn."
Quách Đạm trừng mắt nhìn, nói: "Cư sĩ nói có lý, dù sao cũng có thể từ trò chuyện đi."
Lúc Quách Đạm mới vừa trở lại kinh thành đã tình cờ gặp Phương Phùng Thì, lúc ấy Phương Phùng Thì đã đề cập với hắn về chuyện quân bị, cho nên đối với lời mời này hắn không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Tới Binh bộ, Quách Đạm cũng không hề nhận được bất kỳ nghỉ thức hoan nghênh nào cả, tiếp kiến Quách Đạm chỉ có Phương Phùng Thì và gã sai vặt của lão.
Trong lục bộ, không hề có một bộ nào thích Quách Đạm, tất cả đều chán ghét Quách Đạm.
"Quách Đạm đến rồi!"
Phương Phùng Thì thấy Quách Đạm thì cười ha ha một tiếng, không đợi Quách Đạm hành lễ đã kích động không thôi nói: "Quách Đạm, giáp vải lần vừa rồi các ngươi sản xuất cho tướng sĩ Liêu Đông rất được yêu thích, trên dưới quân Liêu Đông đều rất tán dương."
Quách Đạm chắp tay thi lễ, nói: "Đại nhân quá khen, đây là sự tình thuộc bổn phận của thảo dân."
"Ngươi đừng vội nói lời này, bản quan còn chưa nói xong." Phương Phùng Thì đột nhiên đổi giọng nói: "Nhưng lại có một vấn đề không nhỏ aI"
Lại tìm hắn gây phiền phức. Quách Đạm có vẻ sững sờ, rất cẩn thận hỏi: "Có vấn đề gì?"
Hắn có dịch vụ hậu mãi ở Liêu Đông, nếu thật sự xảy ra vấn đề, đã sớm truyền tin tới.
Phương Phùng Thì nói: "Vấn đề chính là các ngươi làm quá tốt, chọc tướng sĩ của những quân doanh khác bất mãn, không phải sao, lại có hai quân doanh cần giáp vải và ủng da, bọn hắn yêu cầu các ngươi làm."
Nói xong, Phương Phùng Thì vung tay lên.
Gã sai vặt bên cạnh lập tức đem đơn đặt hàng đưa cho Quách Đạm.
Quách Đạm cầm đơn đặt hàng, nhìn cũng không nhìn, hỏi trước: "Giá bao nhiêu tiền?"
Thật sự là thương nhân a!
Phương Phùng Thì vuốt râu cười nói: "Giá tiền không thể thay đổi, trước kia là bao nhiêu, hiện tại liền là bấy nhiêu, nguyên do trong đó ngươi hẳn cũng rõ ràng."
Cho Quách Đạm sản xuất quân bị vốn đã làm rất nhiều người bất mãn, nếu ngươi còn tăng giá, vậy cho dù ngươi làm tốt thế nào, các đại thần cũng sẽ không đáp ứng. Quách Đạm lắc lắc đầu nói: "Nếu giá tiền không thể thay đổi, vậy thì lợi nhuận vẫn quá ít một chút, tiếp lấy cũng không có tâm huyết làm việc a."
Phương Phùng Thì trầm ngâm một chút, đột nhiên nói: "Bản quan cho ngươi xem một vật."
Nói xong, lão cầm một vật được bọc vải xanh từ trên bàn đưa cho gã sai vặt bên cạnh, gã sai vặt nhận lấy, lại đi xuống, hai tay đưa cho Quách Đạm.
Quách Đạm nhận lấy, cảm thấy có chút nặng, nói: "Bạc sẽ không nên dạng này a!"
Phương Phùng Thì cười ha ha một tiếng: "Vật này tuy không phải bạc, nhưng hơn hẳn bạc, ngươi hãy mở ra xem."
Quách Đạm mở ra xem, hoảng sợ nói: "Súng."
"Đây chính là súng hơi chuyên dụng của Thần Cơ doanh."
Phương Phùng Thì giải thích một chút, rồi lại nói: "Ngươi thấy thế nào?"
Quách Đạm lắc lắc đầu nói: "Ta không hiểu về súng đạn."
Thực ra Quách Đạm đang khiêm tốn, hắn ngược lại rất am hiểu về các loại súng, ở Mỹ mà trong nhà không có khẩu súng thì trong lòng không thể an tâm, thế nhưng bởi vì New York cấm súng rất nghiêm ngặt, cho nên muốn mua súng không phải chuyện dễ dàng, còn phải thi cấp chứng nhận, vì vậy Quách Đạm còn từng được huấn luyện chuyên môn.
Phương Phùng Thì ha ha cười nói: "Ngươi không cần phải hiểu, ngươi chỉ cần xem nó chế tác thế nào mà thôi?"
Chẳng lẽ lão muốn. ... Đây thật là thần trợ công a! Trong nội tâm Quách Đạm cực kỳ vui mừng, gật đầu nói: "Coi như không tệ, quả thực chính là quỷ phủ thần công, không hổ do triều đình sản xuất ra, đáng giá để thương nhân chúng ta học tập."
Phương Phùng Thì tức giận nói: "Nơi này không có người khác, ngươi có thể nói thật."
"Rác rưởi."
Quách Đạm ném súng hơi xuống đất, loảng xoảng một tiếng, lại thấy hắn nói: "Trên đất mới là nơi thuộc về nó."
Nháy mắt gương mặt Phương Phùng Thì trở nên âm trầm, chậm rãi đứng dậy, đi xuống trước mặt Quách Đạm, khom người nhặt lên khẩu súng hơi kia, nhìn chăm chú hồi lâu, đột nhiên thở dài một tiếng: "Nói là rác rưởi, cũng không quá đáng a!"