Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 480 - Chương 479: Ai Sẽ Cự Tuyệt Thần Tài

Chương 479: Ai sẽ cự tuyệt thần tài Chương 479: Ai sẽ cự tuyệt thần tàiChương 479: Ai sẽ cự tuyệt thần tài

Càn Thanh cung.

"Hô. .. Thật không ngờ sẽ nhẹ nhõm như vậy. Ha ha!"

Vạn Lịch sau khi phê xong tấu chương đổi phiên của Lộ vương, cuối cùng cũng không kìm nén được nữa nở nụ cười ha ha.

Việc này nhẹ nhõm hơn nhiều so với dự đoán trước đó của hắn!

Điều này khiến hắn rất thoải mái, sự phiền muộn chuyện hoàng trữ mang đến đã bị quét sạch sành sanh!

Đế thương tổ hợp vẫn cứng như cũ a!

Quách Đạm vội vàng vuốt mông ngựa nói: "Đây cũng là bởi vì bệ hạ thánh minh, càn cương độc đoán, những người như bọn hắn làm sao có thể là đối thủ của bệ hạ."

"Ha ha. ... !" Vạn Lịch có chút phiêu, hắn cũng có lý do để phiêu, phen biểu diễn này của hắn xác thực tương đối đặc sắc, lừa gạt được cả triều văn võ, lại hướng Quách Đạm hỏi: "Bước tiếp theo ngươi định làm gì?"

Quách Đạm nói: "Hồi bệ hạ, bước kế tiếp chúng ta sẽ chỉnh hợp các thế lực hải tặc vùng duyên hải, những hải tặc này chẳng những có thể hộ giá hộ tống cho thuyền hàng của chúng ta, mà từ trên người bọn họ chúng ta còn có thể có được kinh nghiệm hàng hải."

Lấy lực lượng của Đại Minh chỉ ra biển thôi mà khó đến vậy sao?

Còn cần cấu kết cùng hải tặc.

Đây chủ yếu là bởi vì việc này phải bí mật tiến hành, không thể công khai tiến hành.

Đầu tiên, Quách Đạm hi vọng tạm thời lũng đoạn đại bộ phận mậu dịch để tránh mậu dịch xung kích địa vị thống trị của Vạn Lịch.

Thứ hai, nếu như công khai dỡ bỏ lệnh cấm biển, nội bộ sẽ tranh chấp không ngớt, với hiện trạng của Minh triều không biết sẽ tranh giành đến ngày tháng năm nào, bởi vì trong này còn dính đến lợi ích của thuỷ vận.

Quách Đạm thế nhưng không đợi được, vì vậy hắn và Vạn Lịch chỉ hi vọng tránh đi triều đình tự bay một mình, như vậy Vạn Lịch đương nhiên sẽ không thể vận dụng quốc gia lực lượng để tranh đoạt lợi ích trên biển, chuyện này chỉ có thể nhờ vào việc chỉnh hợp một số thế lực hải tặc vùng duyên hải.

Thần sắc Vạn Lịch thoáng thu liễm mấy phần, cực kỳ cẩn thận nói: "Việc này ngươi nhất định phải vạn phần cẩn thận, quyết không thể tiết lộ ra ngoài."

Nếu tin tức Hoàng đế thông đồng cùng hải tặc bị truyền đi, vậy thì thật sự là mất mặt đại phát.

"Xin bệ hạ yên tâm, ti chức tuyệt sẽ không khiến bệ hạ thất vọng."

"Trẫm tin tưởng ngươi."

Lấy được cửa ra biển, đối với Quách Đạm mà nói mới chỉ là vừa mới bắt đầu.

Đây chính là một con đường dài đằng đẵng.

Hơn nữa việc này cũng biểu thị hắn chẳng những muốn đấu cùng các thế lực cũ trong nội bộ, mà còn muốn đấu cùng những nhà tư bản ở bên ngoài.

"Chúc mừng phu quân cuối cùng đã được như nguyện."

Khấu Ngâm Sa dâng một ly trà đến trước mặt Quách Đạm.

Quách Đạm nhận ly trà, cười nói: "Không có khoa trương như vậy chứ, còn đã được như nguyện."

Khấu Ngâm Sa cười tủm tỉm nói: "Nhớ khi xưa chúng ta vẫn còn là một Nha hành nho nhỏ, phu quân đã nhớ mãi không quên chuyện mậu dịch với hải ngoại."

"Có sao?"

Quách Đạm có vẻ hơi lúng túng nói.

Khấu Ngâm Sa chỉ cười một tiếng, lại nói: "Nhưng mà từ đầu đến cuối ta vẫn không thể nào hiểu được, mậu dịch với hải ngoại thật sự có quan trọng như vậy hay không? Bây giờ quốc nội vẫn còn có rất nhiều địa phương chúng ta còn chưa buôn bán đến, vì sao lại muốn nóng lòng bốc lên nguy hiểm này?"

Nàng vẫn luôn cảm thấy không cần thiết mậu dịch với hải ngoại, chí ít tạm thời không cần thiết, sự tình ở quốc nội còn bận bịu không xong, bây giờ chẳng qua chỉ thêm một cái siêu thị, mà công việc của Nha hành đã tăng thêm gấp đôi.

Quách Đạm nói: "Phu nhân nói không sai, thị trường quốc nội vẫn còn rất lớn, chúng ta chẳng qua mới chỉ chiếm được một góc của băng sơn, nhưng vấn đề là bọn hắn không có bạc."

"Không có bạc?"

Khấu Ngâm Sa thoáng sững sờ, nói: "Mặc dù trong tay phổ thông bách tính không có bao nhiêu ngân lượng, thế nhưng trong tay đại địa chủ vẫn có không ft noân lưng" Nàng thoáng dừng lại, rồi nói: "Ta cũng biết đại địa chủ đều có sở thích tích trữ ngân lượng, thế nhưng với thủ đoạn của phu quân, không khó để khiến bọn hắn phải móc bạc ra, bây giờ chẳng phải có không ít địa chủ hi vọng có thể mua cổ phần của Nha hành chúng ta sao."

Quách Đạm cười nói: "Phu nhân hiểu lầm ý của ta rồi, ta nói bọn hắn không có bạc, không phải ý là không kiếm được bạc trong tay bọn hắn, mà là khát vọng bạc của bọn hắn."

Khấu Ngâm Sa có vẻ vô cùng nghi hoặc, hình như hoàn toàn không thể lý giải.

Quách Đạm lại giải thích nói: "Phu nhân, khó khăn chúng ta gặp phải từ trước đến nay là do mua bán mang đến sao? Không phải, hơn nữa vừa vặn tương phản, cho đến trước mắt, chỉ có ở trong chuyện mua bán là chúng ta thuận buồm xuôi gió, mà ở các phương diện khác chúng ta lại vấp phải trắc trở khắp nơi.

Vấn đề chúng ta phải giải quyết không phải là làm thế nào để kiếm tiền từ trong tay địa chủ, mà là muốn dùng tiền giải quyết các vấn đề bên ngoài mua bán, nếu như bọn hắn đều yêu thích bạc, như vậy chỉ cần chúng ta khống chế đại lượng bạch ngân thì chúng ta có thể dùng tiền để giải quyết rất nhiều vấn đề bên ngoài mua bán.

Ta vội vã khai triển mậu dịch với hải ngoại là vì kiếm bạch ngân, nhưng càng nhiều hơn là vì muốn lợi dụng mậu dịch với hải ngoại để giải quyết khó khăn chúng ta gặp phải trong nước."

Khấu Ngâm Sa lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Vũ khí của Quách Đạm chính là tiền tài, hắn không có quyền lực, cũng không có địa vị, người bây giờ quay chung quanh hắn đều là vì tiền tài, mà không phải bởi vì nguyên nhân khác, thủ đoạn giải quyết vấn đề của hắn cũng đều dựa vào tiền tài, như vậy điều đầu tiên hắn muốn làm chính là khống chế đại lượng tiền tệ.

Đương nhiên, hắn vẫn giấu giếm một điểm, chính là giúp Vạn Lịch thoát khỏi trói buộc.

Mặc dù Vạn Lịch nắm quyền lớn, nhưng khắp nơi bị đại thần hạn chế, trong đó có một nguyên nhân quan trọng chính là không có tiền, không có tiền thì việc gì cũng không làm được, một khi trong tay Vạn Lịch có đầy đủ bạc, như vậy quyền lực trong tay hắn liền có thể thể hiện rất tốt.

Trước mắt mậu dịch với hải ngoại chủ yếu vì là quốc nội, mà không phải hải ngoại.

Nhưng mà, mấy người Thân Thì Hành hoàn toàn không biết gì cả về chuvên nàv thi ra cho dù cá người trưc tiến nói cho bon hắn: bon hắn cũng rất khó lý giải, cho dù cho bọn hắn một trăm triệu lượng, bọn hắn cũng chỉ biết tồn trữ lưu lại cho hậu thế, không biết nên tiêu như thế nào.

Sự chú ý của mấy người Thân Thì Hành vẫn ở chế độ phiên vương, và như thế nào tiến hành cụ thể công việc đổi phiên.

Giữa trưa ngày hôm đó, Thân Thì Hành hẹn Vương Tích Tước tới Kim Ngọc lâu ăn cơm trưa.

"Lúc trước vì chuyện Vệ Huy phủ mà gây náo động xôn xao, bây giờ đột nhiên lại đổi phiên, ta sợ sẽ khiến bách tính Thiên Tân Vệ khủng hoảng, vì vậy nhất định phải giải thích rõ ràng với dân chúng Thiên Tân Vệ, tuyệt không thể có bất kỳ hiểu lầm gì." Thân Thì Hành vừa lên lầu, vừa dặn dò Vương Tích Tước.

Vương Tích Tước gật đầu nói: "Thân huynh xin yên tâm, Vương Gia Bình đã viết thư cho quan phủ Thiên Tân Vệ."

Thân Thì Hành lắc lắc đầu nói: "Chỉ viết thư còn chưa được, ta thấy vẫn nên phái người đi một chuyến, như vậy mới tương đối bảo đảm."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi lên trên lầu, chợt nghe bàn bên cạnh có người nói: "Trần huynh, chúc mừng, chúc mừng a."

Lại nghe có một người nói giọng Thiên Tân đáp lại: "Có gì mà chúc mừng?"

Người kia nói: "Huynh vẫn chưa nghe nói sao, triều đình đã quyết định để Lộ Vương đổi phiên sang Thiên Tân Vệ."

"Huynh nói gì? Lộ Vương đổi phiên sang Thiên Tân Vệ chúng ta?"

"Ừm."

"Ai u! vậy thì thật là muốn mạng, huynh nhìn mà xem, đến lúc đó quan phủ sẽ lại yêu cầu chúng ta bỏ tiền, huynh còn chúc mừng ta."

Thân Thì Hành, Vương Tích Tước đồng thời dừng chân, ghé mắt nhìn lại, chỉ thấy bàn bên cạnh có hai nam nhân trung niên mặc tơ lụa đang ngồi nói chuyện với nhau.

"Huynh nghe ta nói xong trước đã, Lộ Vương đúng là đổi phiên sang Thiên Tân Vệ, thế nhưng toàn bộ công việc đổi phiên đều do Quách Đạm phụ trách."

Chỉ thấy người nói giọng Thiên Tân, lập tức chuyển buồn thành vui,"Chuyện này là thật sao?"

"Thiên chân vạn xác."

"Ai u! Vậy thì đây sẽ là đại hỉ sự a!"

"Ta còn đang ahen t†¡ với huvnh đây Ouách Đam đến đâu đừng nói thương nhân các huynh, ngay cả phổ thông bách tính cũng đều có thể kiếm đầy bồn đầy bát, lúc này Thiên Tân Vệ các huynh muốn phát triển nha."

"Ha ha. .. Ta vốn còn muốn đến kinh thành buôn bán, bây giờ xem ra có thể hoãn lại một chút, nếu Quách Đạm thật sự đến Thiên Tân Vệ, vậy ta sẽ không đến kinh thành nữa."

Thân Thì Hành, Vương Tích Tước không khỏi nhìn nhau một cái, trong mắt đều hiện lên vẻ xấu hổ, hai người bất động thanh sắc tiếp tục đi lên lầu ba.

Vương Tích Tước buồn bực nói: "Thân huynh, xem ra chúng ta không cần phải giải thích nhiều làm gì, chỉ cần nói cho bách tính Quách Đạm nhận thầu là được."

Thân Thì Hành cười khổ gật gật đầu, nói: "Thật không ngờ, tại dân gian Quách Đạm đã có được danh vọng như thế."

Vương Tích Tước thở dài: "Liên quan tới việc này, ta vẫn luôn nghĩ mãi không ra, vì sao rất nhiều chuyện trong mắt chúng ta xem ra vô cùng khó khăn, thế nhưng rơi vào tay Quách Đạm lại luôn có thể giải quyết dễ như trở bàn tay, chẳng lẽ mấy chục năm đọc sách của chúng ta đều không công sao."

Thân Thì Hành cũng không hiểu, điểm này đích xác làm người ta rất khó hiểu.

Mà bọn hắn không biết rằng, trong một ngôi đình nghỉ chân ở Lương Viên ngay đằng sau Kim Ngọc lâu, cũng có hai người đang nghị luận việc này.

Hai người này chính là Phương Phùng Thì và Từ cô cô.

"Đổi phiên sang Thiên Tân?"

Từ cô cô cực kỳ kinh ngạc nói.

Phương Phùng Thì gật đầu, nói: "Việc này vừa mới được quyết định, đồng thời toàn bộ công việc đổi phiên sẽ do Quách Đạm phụ trách, mặc dù theo lão hủ biết, Quách Đạm làm vậy là vì tránh Lộ Vương đến Vệ Huy phủ liền phiên sẽ xáo trộn an bài của hắn tại Vệ Huy phủ, cho nên mới bị ép bỏ tiền giúp Lộ Vương đổi phiên.

Thế nhưng trong đó hắn đưa ra một đề nghị, chính là để phiên vương liền phiên ở những vùng đất hoang vu, cho nên địa điểm đổi phiên lần này của Lộ Vương sẽ ở Ngư Dương cảng Thiên Tân Vệ, nơi đó là một vịnh biển hoàn toàn hoang tàn vắng vẻ. Lão hủ nhớ lúc trước cư sĩ từng đề cập tới việc Quách Đạm nhất định phải giải quyết vấn đề phiên vương, thậm chí có khả năng đã có phương pháp giải quyết, cư sĩ xem việc này." Quách Đạm nhất định sẽ giải quyết vấn đề phiên vương, nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không có khả năng đáp ứng, chẳng những thỏa mãn cho tất cả phiên vương tôn thất, mà còn chia đều lợi nhuận cho phiên vương tôn thất, trong này chắc chắn có rất nhiều bí ẩn."

Từ cô cô suy tư một hồi, nhưng vẫn không lần ra quá nhiều đầu mối, thế là lại hướng Phương Phùng Thì hỏi: "Không biết Phương thượng thư thấy việc này thế nào?"

Phương Phùng Thì nói: "Lão phu đã cẩn thần nghe ngóng về Ngư Dương cảng, ngoại trừ gần biển, không có bất kỳ điều gì hiếm lạ, ruộng muối của Thiên Tân cũng không ở gần đó, không có chút lợi ích nào có thể cầu, lão phu cho rằng Quách Đạm có phải muốn nhờ vào đó hi vọng ra biển hay không?"

"Ra biển?"

Hai mắt của Từ cô cô mở một cái, trong đầu đột nhiên thoáng qua gương mặt của một nữ tử tóc vàng mắt xanh, nói: "Người Phất Lãng Cơ."

Phương Phùng Thì kinh ngạc nói: "Người Phất Lãng Cơ làm sao?"

Từ cô cô nao nao, cười nói: "Có lẽ Phương thượng thư đoán không sai, Quách Đạm có thể có dự định ra biển khai triển mậu dịch với hải ngoại, trong này thế nhưng là có lợi nhuận rất to lớn, trước mắt Đại Minh chỉ có Nguyệt cảng được phép tiến hành mậu dịch với hải ngoại, thế nhưng Nguyệt cảng cách Vệ Huy phủ quá xa, mà Thiên Tân chẳng những gần biển, mà lại là nơi trung chuyển của kênh đào, đường sông bốn phương thông suốt, nếu như Quách Đạm muốn khai triển mậu dịch với hải ngoại thì Thiên Tân chính là địa điểm tốt nhất."

Phương Phùng Thì lại hỏi: "Như vậy hắn đến cùng là vì ra biển, hay là vì giải quyết vấn đề phiên vương?"

"Hắn nhất định phải giải quyết vấn đề phiên vương. Vùng đất hoang vu?" Từ cô cô có chút nhíu mày, suy tư một hồi, đột nhiên nói: "Ngài nói hắn có phải muốn an trí phiên vương ở hải ngoại hay không, nếu khai triển mậu dịch với hải ngoại, các hòn đảo trên biển sẽ trở nên vô cùng quan trọng."

Đúng lúc này, một hạ nhân đi tới, đưa cho Từ cô cô một phong thư, nói "Cư sĩ, đây là thư Vệ Huy phủ vừa mới gửi tới."

"Vệ Huy phủ?"

Từ cô cô tiếp nhận phong thư, nhưng lại không mở ra xem, cười nói: "Không ngờ bọn họ đến nhanh như vậy."
Bình Luận (0)
Comment