Chương 484: Hai lão đầu điên
Chương 484: Hai lão đầu điênChương 484: Hai lão đầu điên
Phương Phùng Thì khư khư cố chấp đem đơn đặt hàng súng hơi cho Quách Đạm, rất nhanh lão đã vì việc này mà đánh đổi một số thứ, chủ yếu không ở chỗ Binh bộ, dù sao lão ở Binh bộ vẫn là người đức cao vọng trọng, mấu chốt là ở Đô Sát viện.
Ngự sử Đô Sát viện vốn đã là đối thủ một mất một còn với Quách Đạm, Phương Phùng Thì làm phó Đô Ngự sử, vậy mà chủ động hợp tác với Quách Đạm, hành vi này khiến rất nhiều Ngự sử cảm thấy rất khó chịu.
Không ít Ngự sử chạy tới trực tiếp chất vấn Phương Phùng Thì, Phương Phùng Thì chỉ ôn hòa nhã nhặn giải thích với bọn hắn, về phần bọn hắn có nghe vào hay không, Phương Phùng Thì thực ra cũng không thèm để ý, lão bây giờ chỉ một lòng muốn thúc đẩy việc phát triển súng đạn, hoàn thành mộng tưởng chưa thể thực hiện của mấy vị tướng quân.
Bởi vì việc này do Phương Phùng Thì chủ động tìm Quách Đạm, các đại thần tự nhiên không thể như dĩ vãng đi tìm Quách Đạm hoặc Vạn Lịch gây phiền phức.
Nhưng mà, Quách Đạm không có vì vậy mà được hưởng thanh nhàn, hắn ngay lập tức phải đưa đơn đặt hàng đến Vệ Huy phủ, bởi vì súng hơi đối với hắn cũng vô cùng quan trọng, thế nhưng hiện tại Vệ Huy phủ còn không có một công xưởng sản xuất súng hơi nào, hắn phải tự mình đi an bài, huống hồ hắn vốn đã có dự định đi Khai Phong phủ xử lý một số công việc còn lại.
Sau khi cầm được đơn đặt hàng, Quách Đạm liền cùng Từ cô cô, Dương Phi Nhứ lên đường đi Vệ Huy phủ.
Đoạn đường này có khoái mã thêm roi, một nắng hai sương, lúc đi ngang qua Chương Đức phủ chỉ ngừng lại một đêm ở Triệu Vương phủ, thuận tiện hỏi thăm tình hình phát triển của Chương Đức phủ.
Thực ra không hỏi cũng biết, trên đoạn đường đi này, hai bên đường lữ điếm trà tứ san sát nhau, thương nhân, văn sĩ lui tới nối liền không dứt, cảnh tượng vô cùng phồn vinh.
Chương Đức phủ cũng rất may mắn, vừa mở cửa biên giới liền đúng vào thời kỳ bùng nổ của Vệ Huy phủ, đại lượng hàng hóa vận chuyển về kinh thành, quá trình tới tới lui lui này có thể sáng tạo ra không ít lợi nhuận.
Điều khác biệt so với Khai Phong phủ và Vệ Huy phủ là Chương Đức phủ phát triển chủ yếu tập trung ở hai bên đường.
Cứ như vậy sau một thời gian ngắn, con đường ở Chương Đức phủ đã được †u e2 râng và hằng nhằẳng hơn Vê Huv nhì. Đường càng tốt, thương nhân càng chọn đi hướng bên này, bọn hắn liền kiếm càng nhiều.
Triệu vương phủ đương nhiên là thâm thụ kỳ ích, Triệu vương phủ khống chế đại lượng lương thực, muối, thực phẩm, vân vân, cho nên lợi nhuận gia tăng không ít, mà những lợi nhuận thêm ra này, Quách Đạm muốn phân một nửa.
Trong lòng Triệu vương cũng có chút buồn bực, bởi vì Quách Đạm tuyệt không làm quá nhiều chuyện, lần trước hai người cũng chỉ trò chuyện một đêm, chẳng qua là vì nhu cầu của thị trường trở nên lớn hơn, cho nên hắn kiếm được nhiều hơn, nhưng hắn cũng không dám bội ước, hắn cũng không ngốc, thương nhân qua lại Chương Đức phủ đều là bởi vì Vệ Huy phủ, Quách Đạm ra lệnh một tiếng, đây hết thảy có thể hóa thành hư không.
Cho nên tiền này nhất định phải cho.
Mà Quách Đạm tạm thời cũng không có tỉnh lực quản lý Chương Đức phủ, mấu chốt việc này người khác cũng không có cách nào giúp hắn, hắn dự định dựa vào giao thông chống đỡ trước, sau này khi Khai Phong phủ hết bận, lại quay ra quản lý.
Đi tiếp hai ngày, đám người Quách Đạm mới tới Vệ Huy phủ.
"Xuy... !"
Xe ngựa bỗng nhiên đột ngột ngừng lại.
Thân thể Quách Đạm lắc lư, hỏi: "Chuyện gì?"
Phu xe vội vàng đáp: "Cô gia, ven đường có mấy bé con chạy loạn, tiểu nhân sợ đụng phải bọn chúng."
Lại nghe ngoài xe vang lên một thanh âm non nớt,"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chúng ta không phải cố ý."
Thanh âm dần dần di xa.
Quách Đạm vén màn cửa lên nhìn ra thì thấy trên đồng cỏ ven đường có năm sáu bé con không đến mười tuổi đang chạy đuổi theo một quả bóng da, nhưng bọn chúng dường như có ý thức đem bóng da đá vào giữa mặt cỏ, Quách Đạm không khỏi mỉm cười.
Đột nhiên thấy ở phía sau Từ cô cô đã xuống xe ngựa, không khỏi cũng xuống xe ngựa.
"Thật không ngờ liên hiệp thể thao của ngươi nhanh như vậy đã thành công."
Từ cô cô đi lên phía trước, vừa nói, vừa đưa mắt nhìn quanh. không chỉ có một đám bé con đang đá bóng, mà trong đình hóng gió bên bờ sông cũng có không ít người đang đánh cờ, chơi bài, người vây xem lại càng nhiều, cười nói: "Lúc trời mưa, ô sẽ bán đặc biệt nhanh."
Từ cô cô gật gật đầu, lại hiếu kỳ nói: "Đạo lý này ai cũng biết, nhưng vì sao thành công đều là ngươi?"
"Cư sĩ nói sai rồi, đạo lý này chỉ có ta minh bạch." Quách Đạm lắc đầu, lại nói: "Ô che mưa cũng chỉ có lúc trời đổ mưa mới bán đặc biệt tốt, thế nhưng đất canh tác lại là thứ kiếm bộn không lỗ, nếu đem ra so sánh, ta chẳng qua chỉ là một thương nhân ngốc may mắn mà thôi."
Từ cô cô trầm ngâm nói: "Thì ra là thế."
Liên hiệp thể thao có thể kiếm tiền hay không phải một thời gian sau mới biết được, nhưng giai đoạn đầu phải đầu tư không ít tiền, thế nhưng mua đất đai nhất định sẽ không thua thiệt, đã như vậy, ai còn muốn dùng tiền làm liên hiệp thể thao.
Quách Đạm hít sâu một hơi, lại giang hai tay, nói: "Cư sĩ, nơi này cách phủ thành không xa, chúng ta dứt khoát đi bộ đi, ngồi xe lâu quá cũng buồn bực."
"Đang có ý này."
Dương Phi Nhứ cũng xuống ngựa, ba người dọc theo bờ sông đi về hướng tây nam.
Bọn họ mới rời khỏi Vệ Huy phủ không bao lâu, thế nhưng hôm nay Vệ Huy phủ lại cho Từ cô cô cảm giác rất khác nhau, nàng nhìn thấy không còn là những thân ảnh vội vàng đi qua, mà khắp nơi đều là tiếng cười cười nói nói, giống như sinh khí được rót thêm vào cuộc sống, mà hết thảy đều là vì liên hiệp thể thao.
Nếu như vui vẻ là vô giá, như vậy Quách Đạm thật sự chỉ hời hợt một chút đã làm được một bút mua bán máu kiếm.
Chẳng qua có một tình huống tuyệt không thay đổi.
Chính là bách tính qua đường vô cùng tự nhiên chào hỏi Quách Đạm và Từ cô cô.
Gọi "Quách phu nhân" dị thường thuận miệng.
Đối với chuyện này, Quách Đạm và Từ cô cô đều cảm thấy rất bất đắc dĩ, hai người thông mỉnh như bọn họ cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Trước cửa thành vẫn hỗn loạn như xưa, khiến cho bọn họ chỉ có thể leo cầu thang vào thành, mặc dù kế hoạch xây dựng lại tường thành đã đưữc nhê chuẩn thế nhìna viêc này cần làm rất nhiều chuẩn bị bâv aiờ vẫn còn chưa bắt đầu hủy đi.
"Quách giáo úy."
Vừa mới đi vào trong thành, đột nhiên nghe thấy có tiếng người gọi.
Quách Đạm nghiêng đầu xem xét thì thấy một người trẻ tuổi mặc trang phục thư sinh đi tới, hỏi: "Các hạ là?"
"Tại hạ là Lý Hoa, tới từ Nam Kinh."
"Hóa ra là Lý tài tử, thất kính, thất kính." Quách Đạm chắp tay chào hỏi, nhưng trên mặt đều là vẻ hoang mang, hắn cũng không quen biết người này.
Lý Hoa nói: "Dám hỏi Quách giáo úy, vì sao các hạ chỉ tổ chức tranh tài đánh cờ, chơi bài mà không tổ chức tranh tài thi họa?"
Quách Đạm không khỏi cười lên nói: "Lý tài tử thật đúng là cất nhắc tại hạ, tại hạ chẳng qua chỉ là một tiểu thương nhân, thi họa chính ta xem còn không hiểu lắm, làm sao lại không biết xấu hổ tổ chức tranh tài thi họa, như vậy không phải là làm trò cười cho người khác à."
Lý Hoa thoáng gật đầu, nói: "Quách giáo úy nói có lý."
Từ cô cô âm thầm lắc đầu, chỉ cảm thấy Lý Hoa lại là một con mọt sách.
Quách Đạm thành lập liên hiệp thể thao là vì tìm thú vui cho bách tính, bởi vì bách tính đang ngày ngày lao động kiếm tiền cho hắn, còn thú vui của văn nhân thì đâu có liên quan gì với hắn, hắn còn lâu mới phí cái này thần, còn chê công việc không đủ nhiều a.
"Xin lỗi."
Quách Đạm hơi gật đầu, đi về phía trước.
Chưa đi hai bước thì thấy một đống nhân thịt bánh bao ném tới dưới chân hắn, lập tức ở đâu liền xông ra một con chó màu vàng đất một ngụm nuốt hết đống nhân thịt kia, ngay cả cặn cũng không còn.
Quách Đạm nghiêng đầu xem xét thì thấy trước một quán bánh bao bên đường, có một lão già hói đầu khoảng sáu bảy mươi tuổi đang đứng, trên thân mặc một bộ trường sam bằng vải thô màu xám, sợ là đã vài năm không giặt, dưới chân đi một đôi giày cỏ rách lộ cả đầu ngón chân, chỗ ngón chân lộ ra bên ngoài còn từng tia từng tia máu.
Chỉ thấy lão đầu kia lại cầm lên một cái bánh bao lớn, dùng hai tay nặn ra nhân thịt trong bánh bao, sau đó lại ném xuống mặt đất cho con chó vàng dưới chân ăn, chính mình lại cắn ngon lành từng miếng từng miếng vỏ bánh bao. Đây thật sự là người ăn không bằng chó a!
Không ngờ ở cổ đại lại có nhân sĩ thích chó điên cuồng như thế. Quách Đạm lắc đầu, lúc đang chuẩn bị rời đi, lão già kia đột nhiên đi ra chặn đường, chỉ thấy trên mặt lão có một vết sẹo dài thẳng tắp từ trán xuống tận cằm, giống như khuôn mặt lão bị lợi khí bổ ra, nhìn mà giật mình, thế nhưng hai mắt lại sáng ngời có thần.
"Trả tiền!"
Lão già đột nhiên xoay tay chỉ vào quán bánh bao.
Quách Đạm nhìn xung quanh một chút, nói: "Lão đang nói chuyện với ta sao?"
Lão già lại nói: "Chẳng lẽ ngươi có thói quen để nữ nhân trả tiền?"
"Muốn có, nhưng đáng tiếc không dưỡng thành." Quách Đạm kìm lòng không được nhớ lại quá khứ ăn bám thất bại, lại hỏi: "Nhưng tại sao ta phải giúp lão trả tiền?"
Lão già phồng mắt lên nói: "Nào có nhiều tại sao như thế, nếu ai ai cũng hỏi lão phu tại sao, vậy lão phu đã sớm điên."
Hóa ra là người điên nha! Quách Đạm cười nói: "Nếu ai ai cũng muốn ta trả tiền, vậy ta cũng sẽ điên, ta xem con chó này của lão còn đáng giá mấy đồng tiền, đây là điều duy nhất ta có thể giúp lão."
"Mấy cái bánh bao mà thôi, coi như giúp người làm niềm vui đi." Từ cô cô đột nhiên thấp giọng nói.
Quách Đạm quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Từ cô cô.
Từ cô cô cười nói: "Coi như làm một chút việc thiện đi."
"Tốt aI"
Quách Đạm tiến lên phía trước, móc ra năm tiền bạc đưa cho đại nương bán bánh bao, nói: "Ăn sạch năm tiền bạc này, đại nương liền để lão trả tiền trước."
"Tiểu tử thúi, thật đúng là mắt chó coi thường người khác, chẳng qua hôm nay ta có việc, lần sau lại tìm ngươi tính sổ."
Lão già kia giận mắng một câu, lại cầm lên hai cái bánh bao vội vàng sải bước rời đi.
Đột nhiên nghe thấy đằng sau có tiếng gọi,"Từ lão đầu, ông đừng chạy."
Quách Đạm quay đầu nhìn lại, lại thấy một lão già râu tóc bạc trắng, cõng hòm thuốc đuổi theo. ngươi, từ Sơn Âm một mực đuổi theo lão phu tới nơi này, lão phu đều bị ngươi ép phải đòi tiền ăn mày rồi, thật đúng là lẽ nào lại như vậy."
Ăn mày?
Quách Đạm nghĩ thầm, lão hẳn không phải chỉ ta đi?
Lão già cống hòm thuốc không nhịn được dừng bước, tức giận buồn cười nói: "Người ta hảo tâm giúp ông trả tiền, ông lại mắng người ta là ăn mày, chính mình bị bệnh điên, ta có hảo tâm muốn giúp ông chữa bệnh, ông lại mắng ta bị điên, ta xem lương tâm của ông thật đúng là bị chó ăn rồi."
Quách Đạm rất là ủy khuất nói: "Lão tiên sinh, lão ta đâu phải nói ta, ta chỗ nào giống ăn mày."
"Đúng đấy, chính là."
Lão già hói đầu liên tục vỗ tay, kích động không thôi nói: "Tiểu tử thúi, ngươi đến phân xử thử, ai mới là tên điên."
Quách Đạm nhìn lão già hói đầu, thầm nghĩ, đó là đương nhiên là lão rồi.
Chẳng qua hắn cũng không nói ra, xem ra hai lão già này cũng không bình thường, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Lão già cống hòm thuốc đầu tiên là chuyển tới cho Quách Đạm một ánh mắt áy náy, sau đó lại hướng lão già hói đầu nói: "Ông xem lại chính ông đi, nói lời điên cuồng còn không tự biết, mau mau dừng lại, để ta giúp ông xem bệnh, để đến lúc quá muộn sẽ không còn thuốc chữa."
"Lão phu là một người bình thường sẽ để cho một lão đầu điên như ngươi khám bệnh a. Ngươi đừng tiếp tục đuổi theo ta, còn đuổi theo lão phu, lão phu sẽ để chó cắn ngươi."
"Ông không hù dọa được ta đâu, nếu ta không chữa khỏi cho ông, ta thể sẽ không bỏ qua."
"Nếu lão phu để cho ngươi trị, lão phu sẽ chết không nhắm mắt, hừ."
Hai lão đầu vừa mắng lẫn nhau, vừa chạy vừa đuổi.
Vẫn còn đừng nói, hai lão đều long tỉnh hổ mãnh, bước chân lưu loát cực kỳ, chỉ chốc lát sau đã biến mất trong dòng người.
Chẳng lẽ đây là trò lừa gạt đang lưu hành hiện tại? Quách Đạm đột nhiên nhìn về phía Từ cô cô nói: "Thực ra cư sĩ vừa rồi không bảo ta trả tiền, ta cũng trả tiền bánh bao, dù sao đại nương này cũng đã xem ngốc."
Từ cô cô đầu tiên là sững sờ, lại vô ý thức nhìn về phía quán bánh bao, chỉ thấy đại nương bán bánh bao đang duỗi dài cổ tìm kiếm hai lão già điên không thiệt trong bút mua bán này." Quách Đạm nhíu mày, nói: "Cư sĩ biết bọn họ?" Từ cô cô chỉ cười không nói.