Chương 486: Nhân trung long phượng
Chương 486: Nhân trung long phượngChương 486: Nhân trung long phượng
Được người tán dương vốn một chuyện vô cùng tuyệt vời, huống hồ ở đời sau muốn người khác viết tiểu sử thì phải trả tiền.
Mặc dù bây giờ được miễn phí, nhưng Quách Đạm lại không biết nên làm thế nào.
Bởi vì trong một khoảng thời gian rất dài, không quản hắn làm cái gì đều bị người ta mắng, bị người ta công kích, người muốn tán dương hắn thì cũng chỉ có thể yên lặng khen ở trong lòng, đột nhiên toát ra một người liếm chó có tài hoa hơn người như thế này, ngược lại làm hắn cảm thấy có chút khó chịu.
Hơn nữa, những lời nói này nếu bị truyền ra ngoài, tất sẽ dẫn tới sóng to gió lớn.
Hắn cũng không muốn chọc ra phiền phức.
Hắn chỉ muốn lời ít tiền mà thôi.
Hắn chỉ có một thỉnh cầu hèn mọn như vậy mà thôi.
Lão đến cùng vừa ý ta điều gì, ta mẹ nó đổi còn không được a.
Quách Đạm nhận lấy quyển tiểu sử kia, sau đó nghiêm túc mở ra xem.
Hắn thật sự không hiểu nổi, hành động của chính mình vậy mà lại được người đọc sách đương thời tán đồng, đây quả thực là chuyện quá bất khả tư nghị.
Mặc dù có đôi khi hắn vô cùng nổi nóng với những văn nhân này, thế nhưng hắn cũng biết, mình bị mắng cũng là đáng đời, ai bảo hắn lập dị, động đến bánh ga-tô của người ta, nếu là hắn, hắn cũng mắng.
Xem một hồi, Quách Đạm không nhịn được cau mày, liếc mắt nhìn Lý Chí, thầm nghĩ, nhìn không ra lão. . . lão còn thật sự là một cao nhân aI
Nói là tiểu sử viết về hắn, nhưng bên trong lại bí mật mang theo các loại hàng lậu, thậm chí có thể nói là lấy hàng lậu làm chủ, mà hắn chỉ là một ví dụ mà thôi.
Thế nhưng, những hàng lậu này lại phù hợp với xu hướng tư tưởng của thế giới hiện đại.
Nói ví dụ như Lý Chí mượn thành công của Quách Đạm để luận chứng về tư tưởng trọng thương, trong đó còn đưa ra luận điểm con người vốn có tư dục, tư dục không thể ức chế, người với người càng nhiều hơn là một loại quan hệ trao đổi, bất kể là lấy tình tương giao, hay là lấy nghĩa tương giao, thậm chí lấy lợi tương giao cũng đều là quan hệ trao đổi, bởi vậy luận thương chẳng khác nào là ức chế nhân tính, ức chế thiên lý.
Lão còn đề xướng chủ nghĩa công lợi, phản đối Nho gia giả nhân giả nghĩa, Quách Đạm làm những việc lợi quốc lợi dân, nhưng đại thần trong triều lại vì địa vị và lợi ích của chính mình công kích Quách Đạm, mặt khác, chính mình lại điên cuồng vơ vét của cải, ăn uống cá cược chơi gái không bỏ qua việc nào.
Đều là một đám ngụy quân tử căn bản không có tư cách phê phán Quách Đạm.
Thế nhưng, lão đề xướng chủ nghĩa công lợi chỉ là vì lợi ích của bách tính, người nắm quyền cần phải mưu lợi cho bách tính, thỏa mãn tư dục của bách tính mà không phải giáo hóa bách tính, để bách tính sống thanh bần đạo hạnh.
Lại lấy ví dụ như lão mượn việc Quách Đạm để phụ nhân ra ngoài làm việc để luận chứng kiến thức của một người là do vị trí và hoàn cảnh sống quyết định, không phải do tiên hay thiên mang đến, càng không có quan hệ đến giới tính, yêu cầu tôn trọng phụ nữ.
Lại mượn đêm thất tịch võng luyến để ủng hộ tự do yêu đương.
Quách Đạm chỉ thô sơ giản lược qua lật lại, nếu như đây gọi là tiểu sử thì chỉ có một phần là sự thật, chín phần còn lại là hàng lậu.
Hắn chưa bao giờ gặp qua ai không biết xấu hổ như vậy.
Nhưng nếu như có thể hiện thực hoá tư tưởng của lão thì Minh triều trên cơ bản đã bước hai chân vào cánh cửa tư bản.
Đây có thể coi là tư tưởng vỡ lòng của chủ nghĩa tư bản.
Có thể ở thời đại này viết ra những thứ này khẳng định không phải là phàm phu tục tử.
"Quách thánh. .. Các hạ thấy như thế nào?"
Lý Chí yên tĩnh ở một bên chờ đợi, thấy ánh mắt của Quách Đạm mới cẩn thận từng li từng tí dò hỏi.
Quách Đạm cười tủm tỉm nói: "Dám hỏi một câu, đây là tiểu sử của tiền bối, hay là tiểu sử của ta?"
Lý Chí xấu hổ cười một tiếng, chỉ tiết nói: "Các hạ hỏi như vậy, thực ra cũng không sai. Ta cũng không dám lừa gạt các hạ, thực ra mười năm qua, ta vẫn luôn tuyên truyền những tư tưởng này, mặc dù có không ít người ủng hộ, nhưng chính ta cũng cảm giác mình và những hạng người mua danh chuộc tiếng kia không có bất luận cái gì khác biệt.
Đều chẳng qua là lý luận suông, ba hoa chích choè, đồng thời không cũng cảm thấy bất lực, ta cũng từng thử làm mua bán, nhưng cuối cùng lại cần người khác tiếp tế."
Nói đến đây, hai mắt lão đột nhiên sáng lên nhìn Quách Đạm,"Mãi cho đến khi các hạ xuất hiện, trong hai năm qua những việc các hạ làm đã hiện thực hoá từng suy nghĩ trong lòng ta, Vệ Huy phủ đối với ta giống như tiên cảnh, từ khi đi tới nơi này, ta hưng phấn đến nỗi mấy đêm rồi không ngủ được, nơi này thực tế quá đẹp, cho dù ở đây ăn xin, ta cũng không muốn rời đi."
Lão hít sâu một hơi, mê mẩn không thôi.
Tư tưởng văn hóa phục hưng ở Châu Âu dựa vào tư bản nảy sinh mà xuất hiện, lúc ấy hoàn cảnh và con người phát sinh biến hóa cung cấp rất nhiều ủng hộ cho các triết học gia, nhà tư tưởng ở phương Tây, mà suy nghĩ của Lý Chí hơn phân nửa là xuất phát từ suy nghĩ của chính mình đối với xã hội.
Lão chỉ nhằm vào những vấn đề trong xã hội hiện nay để tiến hành biện chứng, thế nhưng không có bao nhiêu chính diện ví dụ để chèo chống cho tư tưởng của lão, lão có thể nói những ngụy quân tử Nho gia kia là sai, thế nhưng lão lại không thể chứng minh suy nghĩ của chính mình là đúng, hoặc là chứng minh mình không phải là một ngụy quân tử.
Mà Quách Đạm rất không khéo hiện thực hoá từng suy nghĩ trong lòng lão, bởi vậy lão rất rất ngưỡng mộ Quách Đạm, tôn xưng là thánh.
Quách Đạm cũng hiểu được, thế nhưng hắn đối với chuyện này cảm thấy rất sầu lo, bởi vì Từ cô cô mời bọn họ tới với hi vọng bọn họ có thể đảm nhiệm lão sư của Nhất Nặc học phủ, nhưng vấn đề là Lý Chí quá mức cấp tiến, nói là ly kinh bạn đạo còn là quá nhẹ, Lý Chí chính là muốn lật trời phủ đất, nhưng như vậy sẽ khiến Quách Đạm trở thành bia ngắm của mọi người.
Từ cô cô hình như nhìn ra lo lắng trong lòng Quách Đạm, đột nhiên nói: "Bạch Tuyền cư sĩ, tiền bối có biết trên đời có ngàn vạn thương nhân, nhưng vì sao chỉ có Quách Đạm có thể làm được đây hết thảy không?"
Lý Chí hơi chút trầm ngâm, hỏi: "Vô Tư có kiến giải gì về điều này?"
"Thực ra tiền bối vừa rồi đã đưa ra đáp án."
"Ồ? Xin lắng tai nghe."
"Chính là thái độ khiêm tốn."
Từ cô cô nói: "Giả sử ngay từ đầu, Quách Đạm đã rêu rao chính mình là thánh nhân, suy nghĩ của mình mới là chính đạo, vậy tiền bối cho rằng hắn còn có thể thành công được không? Chỉ sợ đã sớm bị bóp chết, có câu Quách Đạm liên tục gật đầu, cho Từ cô cô một ánh mắt khen ngợi, thật sự là hiểu ta.
"Cũng không phải, cũng không phải."
Thang Hiển Tổ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên liên tục khoát tay, nói: "Bây giờ thành công của Quách Đạm vẫn chỉ giới hạn ở bản thân hắn, nếu như muốn ban ơn cho bách tính thiên hạ thì cần tự thành lập một phái, tụ tập lực lượng của chúng nhân chỉ dẫn đường sáng cho thế nhân, thái độ khiêm tốn không thể lâu dài."
"Cái gì gọi là thời vụ? Chính là chỉ hiện tại, nếu như hiện tại không thể thành công, há có thể lâu dài?" Từ cô cô lắc đầu nói: "Hai vị nói như vậy, ngược lại càng giống như đang tranh giành thắng bại nhất thời mà không cân nhắc về mặt lâu dài, nếu như đem ra so sánh với mong muốn trong nội tâm của hai vị vừa rồi, chẳng phải đang tự mâu thuẫn?"
Lý Chí, Thang Hiển Tổ không khỏi nhìn nhau một cái, đều trầm ngâm không nói.
Quách Đạm vội vàng thừa dịp rèn sắt khi còn nóng nói: "Vô cùng đúng, vô cùng đúng. Bí quyết thành công của tại hạ chính là dùng sự thực nói chuyện, ta thấy chủ nghĩa công lợi trong sách của tiền bối cũng giấu giếm chủ nghĩa hiện thực. Có câu nói rằng, vàng thật không sợ lửa, giả sử thành công của ta thật sự có chỗ thích hợp tất sẽ truyền thừa tiếp, không cần dùng miệng tuyên truyền. Nếu như ta tự thành lập một phái, ngược lại sẽ rất dễ dàng bị người khác công kích, luận công phu cãi nhau, đối phương am hiểu hơn ta nhiều, lấy sở đoản của mình công sở trường của đối phương không phải là cách để chiến thắng."
"Diệu ư, diệu ư."
Lý Chí lại kích động la lên, nói: "Các hạ nói như vậy, Chí như thể hồ quán đỉnh, hiểu ra tất cả."
Trời ạ! Lại tới. Ta chẳng qua chỉ thuận theo Từ cô cô nói thôi.
Quách Đạm bị liếm có chút ngất.
Thang Hiển Tổ lại nói: "Các hạ nói tuy có đạo lý, nhưng nhân sinh khổ đoản, nếu như lúc sinh thời chỉ phát ra một chút ánh sáng đom đóm, dù có ánh sáng nhưng khó có thể phổ chiếu thế nhân."
Nói đến đây, Thang Hiển Tổ dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Theo ta có thể lấy tiểu thuyết, hí kịch để tôn sùng tư tưởng của các hạ, giả sử được bách tính tôn sùng thì đã có thể lấy lòng ở hiện tại, lại có thể ảnh hưởng trong tương lai, sẽ không đến mức phong mang tất lộ, đưa tới mầm tai vạ, vừa có thể đảm bảo hiện tại lẫn lâu dài." thành công, chắc chắn trở thành thánh nhân.
Quách Đạm nghe xong trong mắt sáng lên, văn hoá phục hưng ở Châu Âu chính là như thế mà thành công.
Trong lòng lại có chút buồn bực, nhưng vì sao ta không nhớ sách lịch sử có tên hai người này, là ta không học tốt lịch sử, hay là bọn hắn tuyệt không tỏa sáng ở đương đại, chỉ là đúng lúc gặp phải ta. Xem ra tám thành là khả năng thứ hai, tốt xấu gì kiến thức lịch sử của ta cũng đạt tiêu chuẩn, như đám người mập trạch, Vương Dương Minh, Thích Kế Quang, Trương Cư Chính, Lý Thành Lương, ta đều có thể nhớ.
Trong lòng Quách Đạm thầm nhủ một phen, ngoài miệng lại cười nói: "Còn có việc dạy học trồng người."
Lý Chí rất ngượng ngập nói: "Trước đó không lâu ta nhận được thư của Vô Tư mà mừng rỡ như điên, nhưng lại sợ các hạ chướng mắt lão già ta đây, nghĩ đến đây, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút lo được lo mất."
Lão thật sự lo lắng, hắn tôn Quách Đạm là thánh nhân, như vậy lão chính là một phàm phu tục tử, lão đương nhiên sợ thánh nhân chướng mắt lão.
Thế nhưng Quách Đạm lại có cái nhìn khác biệt, ai... . Thiên tài vốn đều cuồng vọng, nếu không có tư tưởng cấp tiến thì làm sao có thể trở thành thiên tài, ta không thể chỉ tiếp nhận mặt tốt, mà không tiếp nhận mặt xấu, nên dùng vẫn phải dùng, nếu không cần bọn hắn, ta hình như cũng không có người khác có thể dùng. Thế là cười nói: "Lấy tài năng của hai vị tiên sinh, có thể chịu thiệt đến Nhất Nặc học phủ thì đó chính là tạo hóa của tại hạ.
Nhưng vấn đề vẫn như cũ, nên dạy học thế nào? Ta vẫn muốn cầu thái độ thiết thực để dạy học, nói ví dụ như, có thể xem việc giải phóng phụ nữ đến công xưởng làm việc như một án lệ thành công để phân tích phụ nữ vì sao có thể đến làm việc trong các công xưởng ở Vệ Huy phủ, tình huống lúc ấy của Vệ Huy phủ như thế nào, giả sử gặp lại loại tình huống này, phương pháp này có thể dùng làm tham khảo, phải xem xét thời thế, không thể một mực tuân theo lễ pháp. Nhưng về phần có nên tôn trọng phụ nữ hay không, giả sử phụ nữ nâng lên đòn dông tất sẽ được tôn trọng.
Chúng ta có thể cung cấp cho phụ nữ một bình đài để họ tranh thủ được tôn trọng, mà không phải dùng miệng yêu cầu người khác làm thế nào, muốn có được sự tôn trọng ai cũng đều phải dựa vào bản thân tranh thủ mà có, mà không phải do cường giả bố thí cho, nếu như vậy sẽ không có chút ý nghĩa nào, trong sách tiền bối cũng đề cập đến quan điểm con người đều ích kỷ, nam nhân cũng ích kỷ." Lý Chí liên tiếp gật đầu, thực ra ý tứ của lão cũng như vậy, lão cảm thấy nữ nhân không phải trời sinh đã là phái yếu, nên muốn cho nữ nhân sự tôn trọng, đương nhiên, lão cũng minh bạch ý của Quách Đạm, đừng thiên về điểm này, làm vậy sẽ khiến nam nhân khó chịu, hãy dùng sự thực để chứng minh điểm này, lão lại nhìn về phía Từ cô cô, nói: "Vô Tư chính là ví dụ tốt nhất, nàng tuy là nữ nhân, nhưng cũng được không ít người tôn trọng, đây hết thảy đều dựa vào chính nàng, mà không phải chúng ta có thể giúp."
Từ cô cô chỉ bất đắc dĩ cười một tiếng: "Quá khen, quá khen."
Quách Đạm nghiêng mắt nhìn Từ cô cô, hiểu ý cười một tiếng, lại đánh giá Lý Chí, nói: "Còn có trang dung này của tiền bối"
Lý Chí vội vàng chắp tay thi lễ nói: "Việc này không nhọc các hạ phải quan tâm, ta tự có biện pháp khiến học sinh tiếp nhận."
Quách Đạm cười gật gật đầu, trong lòng lại nói, làm ơn! Ta cũng không phải có ý này, ta muốn nói, dựa vào cái gì lão có thể cắt tóc ngắn, mặc đồ thể thao, mà ta lại chỉ có thể nhìn, như vậy không công bằng nha, nếu lão có thể quay về kiểu cũ thì trong lòng ta sẽ cân bằng rất nhiều.