Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 488 - Chương 487: Chúng Ta Mới Là Cùng Một Loại Người

Chương 487: Chúng ta mới là cùng một loại người Chương 487: Chúng ta mới là cùng một loại ngườiChương 487: Chúng ta mới là cùng một loại người

Cuối cùng cũng gặp được thần tượng của chính mình, cho nên Lý Chí vô cùng hưng phấn, không để ý Quách Đạm mới vừa đi tới Vệ Huy phủ, miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, liếm không có hạn cuối.

Cũng may Thang Hiển Tổ nhìn ra Quách Đạm có vẻ hơi mệt mỏi, lúc này mới nhớ tới Quách Đạm vừa mới đến Vệ Huy phủ, hắn lấy lý do đi đường mệt mỏi để lôi Lý Chí đi.

"Hộ -Ị"

Sau khi hai người bọn họ đi, Quách Đạm không khỏi thả lỏng một hơi, đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác như vừa nằm mơ, lần đầu tiên hắn có cảm giác được người khác tán thành lại khó chịu như vậy.

Từ cô cô vừa mới tiễn hai người Thang, Lý trở về phòng khách thấy Quách Đạm có biểu lộ như vậy, không khỏi mỉm cười áy náy nói: "Thật sự xin lỗi, ta cũng không ngờ ông ấy sẽ điên cuồng như vậy."

Quách Đạm khẽ giật mình, chỉ tiết nói: "Quả thật là có chút bị hù dọa, ta cũng thật sự không ngờ, còn có loại người đọc sách tôn sùng ta như bọn họ." Nói đến đây, hắn lại hiếu kỳ nói: "Hai người bọn họ đến cùng là những người nào?"

Hắn đối với điều này xác thực rất tò mò, nếu như chỉ nói là ngưỡng mộ hắn, cảm thấy hắn rất lợi hại thì hắn cũng sẽ không bị hù sợ, thế nhưng hai người Lý Chí, Thang Hiển Tổ cũng không phải người bình thường, tuyệt đối là nhân trung long phượng, bọn họ có một bộ tư tưởng, một bộ cơ sở lý luận của chính mình, tuyệt không phải nói hươu nói vượn.

Từ cô cô nói: "Hai người bọn họ đều là người đọc sách tôn sùng Dương Minh Tâm Học."

Quách Đạm cau mày nói: "Dương Minh Tâm Học ta cũng có biết một chút, nhưng hình như cũng đâu có cấp tiến như hai người bọn họ."

Hắn đương nhiên biết về Vương Dương Minh, dù sao sách lịch sử có đề cập tới danh nhân này, nhưng rất nhiều chỉ tiết cụ thể về học phái của ông hắn không hiểu hết, hiểu biết hiện tại hơn phân nửa vẫn là từ ký ức trước kia, bộ tư tưởng hắn hiểu rõ nhất chính là binh pháp Tôn Tử, bởi hắn từng nghiêm túc nghiên cứu qua.

"Nếu ngươi chỉ biết một chút thì đương nhiên không hiểu rõ việc này." Từ cô cô nói: "Dương Minh Tâm Học chia thành rất nhiều học phái, mà hai người bọn họ cùng thuộc học phái Thái Châu, là học phái cấp tiến nhất trong các học phái Dương Minh Tâm Học." Quách Đạm đúng là không biết chút nào về điều này.

Thế là Từ cô cô lại đại khái nói về học phái Thái Châu cho Quách Đạm.

Hóa ra Dương Minh Tâm Học cũng giống như rất nhiều tư tưởng ở đời sau, cũng chia thành phái bảo thủ và phái cấp tiến, mà trong các học sinh của Vương Dương Minh có một người tên là Vương Cấn, người gốc Thái Châu, hắn sáng tạo ra học phái Thái Châu, chủ yếu là phản đối trói buộc nhân tính, phản đối vệ đạo sĩ, truy cầu giải phóng tư tưởng, nhìn thẳng vào nhân tính.

Bởi vậy học phái này phần lớn chỉ sinh động ở trung hạ giai tầng, bởi vì gia tầng bị trói buộc nhiều nhất chính là trung hạ giai tầng, giai tầng thống trị không hề bị trói buộc, giai tầng thống trị chính là muốn nghĩ các loại biện pháp trói buộc những giai tầng phía dưới, mà không phải trói buộc chính mình, bằng không làm sao lại gọi là giai cấp thống trị.

Nếu nói về giải phóng tư tưởng với giai cấp thống trị, bọn hắn sẽ cho rằng ngươi đang chọc thủng hoang ngôn của bọn hắn, tư tưởng của ca vẫn luôn rất khai phóng, ăn uống cá cược chơi gái mọi thứ ca đều tinh thông, thế nhưng điểm này không thể nói ra được nha.

Hóa ra còn tồn tại một học phái như thế. Quách Đạm thoáng gật đầu.

Từ cô cô lại hỏi: "Ngươi cho rằng như thế nào?"

"Ta cho rằng cái gì?" Quách Đạm kinh ngạc nói.

Từ cô cô hỏi: "Tư tưởng của bọn họ?"

Quách Đạm chần chờ một chút, cười nói: "Ta và bọn họ vẫn có chênh lệch rất xa, mục đích cũng không giống nhau lắm, ta là vì lợi ích, mà bọn họ là vì theo đuổi tín ngưỡng, vì vậy ta sẽ không lấy tốt xấu để bình phán bọn họ, ta sẽ chỉ từ góc độ học viện để cân nhắc, bọn họ có thích hợp hay không."

Từ cô cô lại hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy bọn họ có thích hợp hay không?"

Quách Đạm cười khổ nói: "Ta chỉ biết là hình như cũng không có người khác càng thêm thích hợp hơn bọn họ."

"Giống như có chút bất đắc dĩ."

"Ta nói chỉ là hiện thực."

Quách Đạm lắc đầu, lại hỏi: "Cư sĩ chỉ mời hai người bọn họ tới sao?"

Từ cô cô lắc đầu, nói: "Đương nhiên là không, vừa rồi ta có hỏi, theo Bạch Tuyền cư sĩ nói có khoảng hơn ba mươi người đến đây, những người này đều rất ngưỡng mộ ngươi, đồng thời khát vọng có thể trò chuyện cùng ngươi." nhiều như vậy, đột nhiên hỏi: "Cư sĩ hình như cũng tôn sùng Dương Minh Tâm Học."

Từ cô cô gật đầu nói: "Ân sư của ta là Phu Sơn cư sĩ cũng thuộc về học phái Thái Châu."

"Thật sao?"

Quách Đạm kinh ngạc nói.

"Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không giống sao?" Từ cô cô hỏi ngược lại.

Quách Đạm trầm ngâm một chút: "Ây.... Ta chỉ cảm thấy cư sĩ và bọn họ không giống nhau lắm."

"Chỉ giáo cho?" Từ cô cô hiếu kỳ nói.

Quách Đạm hắc hắc nói: "Nếu ta nói sai, cư sĩ cũng đừng không vui."

Từ cô cô nói: "Ngươi cứ nói đừng ngại."

Quách Đạm ho nhẹ một tiếng nói: "Ta cho rằng người có tín ngưỡng kiên định nhất định sẽ rất cuồng nhiệt và chấp nhất, thậm chí là điên cuồng, giống như Bạch Tuyền cư sĩ vậy, cho dù đối tượng ngưỡng mộ không phải là ta, ta cũng sẽ vô cùng lý giải và kính nể ông ấy. Thế nhưng cư sĩ hiển nhiên không phải người như vậy, cư sĩ ngược lại rất giống ta, vô cùng lý tính và lý trí.

Theo ta hiểu, loại người này bình thường đều có suy nghĩ rất ích kỷ, chính là mặc kệ gặp phải bất cứ chuyện gì cũng sẽ suy tính vô cùng tỉ mỉ, sau đó lựa chọn đối sách có lợi cho mình nhất, tuyệt đối sẽ không giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, phấn đấu quên mình."

Nói đến đây, hắn nghiêng mắt nhìn Từ cô cô.

Gương mặt xinh đẹp của Từ cô cô vẫn lặng như nước, nói: "Ngươi nói tiếp nha."

Quách Đạm cười cười, nói: "Ta ngược lại cho rằng, cư sĩ gia nhập học phái Thái Châu, không phải là vì cư sĩ theo đuổi tư tưởng của học phái, mà là vì nhu cầu của cư sĩ."

Từ cô cô hỏi: "Đây có gì khác nhau?"

Quách Đạm nói: "Cái gì gọi là theo đuổi, giống như Bạch Tuyền cư sĩ nói vừa rồi, hắn cảm giác mình đi tới Vệ Huy phủ giống như đi tới tiên cảnh, thà rằng ở đây ăn xin cũng không muốn rời đi, thỏa mãn về mặt tỉnh thần thắng tất cả thỏa mãn về mặt vật chất, đây chính là một loại theo đuổi tín ngưỡng.

Mà cái gì là nhu cầu, rất đơn giản, chính là trời đổ mưa, mọi người cần một cái dù che mưa, nhu cầu càng thiên về thực tế hơn. Cư sĩ là nữ nhân nữ nhân có rất nhiều trói buộc, cư sĩ cần một loại tư tưởng để giải thích và cung cấp ủng hộ cho hành vi của chính mình, dùng nó để đạt được mục đích của chính mình, vì vậy học phái Thái Châu càng giống như một thanh vũ khí trong tay cư sĩ hơn. Cái trước là vì tư tưởng mà nỗ lực, mà cái sau là tư tưởng vì bản thân mà nỗ lực."

Gương mặt Từ cô cô mặc dù vẫn lặng như nước, nhưng tay nàng đã có chút run nhè nhẹ, nàng không khỏi nắm thật chặt hai tay, rồi nói: "Ngươi nói nhìn như có đạo lý, thế nhưng khó mà chịu được sự soi mói, giả sử ta có suy nghĩ trái ngược với một loại tư tưởng nào đó, vậy ta tự nhiên sẽ không tán đồng nó, trái lại, ta tán đồng nó thì mới có thể có suy nghĩ đưa nó phát dương quang đại, đây vốn là nhân tính."

Quách Đạm nhún nhún vai, cười nói: "Cư sĩ nói có lý, ta chẳng qua chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi, tuyệt không có ý khác."

Từ cô cô có vẻ hơi kinh ngạc liếc nhìn Quách Đạm.

Đúng lúc này, hạ nhân vào thông báo, Lý tổng binh cầu kiến.

Thanh âm thông báo còn chưa dứt đã thấy Lý Như Tùng sải bước đi vào, tuy có bực này đại mỹ nữ tuyệt sắc như Từ cô cô ở đây, thế nhưng vào giờ phút này trong mắt Lý Như Tùng lại chỉ có Quách Đạm, chỉ thấy hắn giang hai tay về phía Quách Đạm, ha ha cười nói: "Tốt lắm Quách Đạm, ta quả nhiên không nhìn lầm người, không uổng công ta hót phân bảy ngày."

Quách Đạm vừa mới đứng dậy chuẩn bị tiếp đón, nghe thấy lời này, không khỏi kinh ngạc nói: "Lý tổng binh, lời này bắt đầu nói từ đâu?"

Lý Như Tùng cho hắn một ánh mắt mập mờ, lại liếc Từ cô cô.

Từ cô cô vô cùng thức thời đứng dậy rời khỏi phòng khách.

Nàng chân trước vừa đi, chân sau Lý Như Tùng kích động trực tiếp đưa tay tóm lấy cổ tay Quách Đạm, đem mặt tới gần nói: "Ngươi còn muốn lừa gạt ta hay sao, ta đã nhận được tin tức lần này ngươi đến đây mang theo một đơn đặt hàng súng đạn mà, ta thật sự không ngờ ngươi hành động lại nhanh như vậy, thực sự là. .. Ha ha."

Nói đến phần sau, Lý Như Tùng lại thoải mái cười to.

Hắn cho rằng việc này tốn một hai năm cũng là bình thường, nào biết Quách Đạm vừa hồi kinh quay người một cái đã giải quyết.

Hiệu suất này thực sự là. .. như thần aI

"Nha. .. Thì ra tướng quân nói là việc này!"

Quách Đạm bừng tỉnh đại ngộ, bất động thanh sắc tránh thoát bàn tay của Lý Như Tùng, rồi hời hợt nói: "Đây chỉ là việc nhỏ, làm sao đủ để nhắc đấn" "Đây cũng không phải là việc nhỏ!"

Lý Như Tùng kích động nói: "Ngươi biết không, lúc ấy Thích tướng quân liên tục tấu thỉnh lên triều đình, thế nhưng không thể khiến triều đình coi trọng súng hơi, thế mà ngươi mới trở về không bao lâu đã làm được, cái này. .. Đây thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi."

Quách Đạm cười nói: "Không có gì là không thể tưởng tượng nổi, chỉ cần bản thân nguyện ý dùng tiền, triều đình đương nhiên sẽ đáp ứng."

Lý Như Tùng kinh ngạc nói: "Tiền này do ngươi bỏ ra?"

Quách Đạm thở dài nói: "Cũng không thể nói như thế, chỉ là thêm ra bao nhiêu tiền đều do chính ta đệm, nhưng việc này so sánh với việc tướng quân đặt mình vào hoàn cảnh người khác, suy nghĩ vì quốc gia, thậm chí không tiếc chịu nhục xúc phân bảy ngày thì đây chỉ là tiền trinh, căn bản không đáng nhắc tới, thực ra ta cũng bị tướng quân lây nhiễm, mới quyết định làm như thế."

Lý Như Tùng nghe vậy, cảm động tột đỉnh, ôm quyền thi lễ: "Các hạ đối đãi với ta như thế, ta thực sự là. .. Xin nhận một lễ của ta."

"Sao dám, sao dám."

Quách Đạm vội vàng giả vờ giả vịt đỡ Lý Như Tùng, lại nói: "Tướng quân cũng không phải vì chính mình, mà là vì bảo vệ quốc gia, ta cũng là một thành viên trong nhà, tiền này tiêu không oan a!"

Lý Như Tùng cảm khái nói: "Nếu ai ai cùng đều nghĩ như ngươi, phóng nhãn khắp tứ hải, ai có thể chống lại Đại Minh ta."

Quách Đạm cười nói: "Hiện tại cũng chưa hẳn có a!"

Lý Như Tùng sững sờ, chợt cười ha ha nói: "Tuy nói như thế, nhưng vẫn có mấy con tôm tép nhãi nhép không biết sống chết." Dừng một chút, hắn lại nói: "Nói thật, ta cảm thấy rất chờ mong súng hơi ngươi sản xuất, không biết. .. !"

Lý Như Tùng đã có chút không kịp chờ đợi muốn sử dụng súng hơi Quách Đạm sản xuất.

Tại phương diện sản xuất, uy danh của Quách Đạm đã không ai có thể địch nổi, phàm là thương phẩm qua tay hắn đều khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.

Mà thời gian này Lý Như Tùng ở Vệ Huy phủ, không ngừng bị người khác tẩy não, cho nên cảm thấy rất chờ mong, hai đêm vừa rồi còn không ngủ được, vẫn luôn ngóng trông Quách Đạm đến.

Quách Đạm nghiêm túc nói: "Việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn, trong mắt của †a vũi khí tết vất: trưc tiến liên auan đến tính mand của tướng eŸ mạng người quan trọng há có thể qua loa, nếu như không sản xuất ra súng hơi khiến tướng sĩ hài lòng, ta thà rằng bồi thường phí vi phạm hợp đồng kếch xù, cũng sẽ tuyệt đối không vì hoàn thành nhiệm vụ mà giao vũ khí thấp kém cho tướng sĩ, ta không muốn hai tay của mình dính đầy máu tươi của tướng sĩ Đại Minh."

Lý Như Tùng nghe xong, không khỏi nổi lòng tôn kính, thật là không có so sánh, liền không có tổn thương, căn cứ vào súng hơi thấp kém triều đình sản xuất trước kia, những lời nói này của Quách Đạm quả thực làm hắn cảm động không thôi, không biết nói gì để bày tỏ, lại cúi người hành lễ.

Quách Đạm lại vội vàng đỡ Lý Như Tùng, hai người lập tức có một loại cảm giác tiếc hận vị gặp nhau quá muộn, tâm tâm nhung nhớ, một phen kề đầu gối thổi phồng lẫn nhau tất nhiên là không thể tránh được a!

Mà đối với cống hiến của Phương Phùng Thì, Quách Đạm không nhắc đến một chữ, hắn nhất định phải độc chiếm ân tình này, với tính cách của Lý Như Tùng nếu không thi ân với hắn thì không dễ khống chế, khiến Lý Như Tùng mang lòng cảm kích đối với mình thì tương lai có chuyện gì, mới dễ thương lượng a.
Bình Luận (0)
Comment