Chương 491: Tiểu vu gặp đại vu
Chương 491: Tiểu vu gặp đại vuChương 491: Tiểu vu gặp đại vu
Muốn nói công xưởng nào bây giờ ở Vệ Huy phủ kiếm lợi nhiều nhất, tuyệt không phải là xưởng sản xuất đồ sắt, cũng không phải xưởng dệt của Tần Trang.
Xưởng dệt Tần gia có năng lực hấp kim rất khủng bố, thế nhưng so với Nhất Nặc tiền trang, vậy vẫn kém hơn một chút!
Nhất Nặc tiền trang tiền thân chính là cục thuế vụ Vệ Huy phủ.
Bởi vậy có thể thấy, Vệ Huy phủ tư hữu hóa đã vô cùng nghiêm trọng, cục thuế vụ cũng biến thành tiền trang.
Thế nhưng không thể nghỉ ngờ, bất kỳ công xưởng sản xuất gì cũng đều không thể so sánh với tiền trang về mặt lợi nhuận.
Điểm này liếc qua có thể thấy ngay, nhìn chung toàn bộ Vệ Huy phủ, chỉ có tiền trang là thủ vệ sâm nghiêm, xung quanh khắp nơi đều là hộ vệ cầm đao, hơn nữa những hộ vệ này cũng không phải hộ vệ bình thường, tất cả đều là cấm vệ Vạn Lịch phái tới, chẳng qua không mặc chế phục mà thôi.
Bởi vì phía dưới tiền trang này chính là tiểu kim khố của Vạn Lịch.
Cho nên Vạn Lịch đương nhiên đích thân phái người bảo hộ.
Ngoài ra, xung quanh còn có người tuần tra do Quách Đạm thuê.
"Đông chủ tốt!"
"Tiểu nhân gặp qua đông chủ."
"Cô gia đến."
Lúc Quách Đạm xuất hiện ở tiền trang, nhân viên tiền trang nhao nhao hướng Quách Đạm hành lễ chào hỏi.
Quách Đạm khẽ gật đầu, thấy trước mỗi quầy bên trong tiền trang đều có hộ khách đang ngồi tiến hành các loại thủ tục, còn có không ít hộ khách ngồi trên ghế bên cạnh chờ đợi, toàn bộ tiền trang trông rất bận rộn.
Phải biết rằng bây giờ cũng không phải là thời điểm nộp thuế.
Chứng tỏ đây chẳng qua là trạng thái bình thường của tiền trang.
Đầu tiên, thuế trước bạ nộp ngay ở đây, mỗi ngày đều có không ít khế ước được sinh ra.
Thứ hai, thương nhân kinh thành đều sẽ tới đây gửi ngân lượng, mặc dù trước mắt vẫn chỉ khai thông hai địa phương kinh thành và Vệ Huy phủ, thế nhưng những thương nhân đến từ các địa phương khác mang theo bạc bạc ở tiền trang, lúc cần bạc lại đến tiền trang lấy, bởi vậy bọn hắn cũng nhao nhao tồn bạc vào tiền trang.
Đương nhiên, bọn hắn phải nộp một chút xíu phí đảm bảo.
"Quách Đạm."
Đột nhiên nghe thấy có tiếng ai đó gọi, Quách Đạm nghiêng đầu xem xét thì thấy một lão già mặc tơ lụa đang mỉm cười nhìn hắn.
Người này Quách Đạm biết, chính là thương nhân buôn tơ lụa người Tô Châu tên là Tô Thường, ban đầu là Tần Trang giới thiệu cho hắn biết.
"Hoá ra là Tô viên ngoại, thất lễ, thất lễ." Quách Đạm chắp tay một cái, lại hỏi: "Không biết Tô viên ngoại đến Vệ Huy phủ khi nào?"
Tô Thường nói: "Vừa tới hai ngày trước, nhu cầu nguyên liệu của xưởng dệt lão Tần càng lúc càng lớn, ta cũng rất tò mò, đến cùng hắn có bí quyết gì mà sinh ý tốt như vậy, muốn đến đây học tập một chút, tới nơi này mới biết đây đều là công lao của các hạ."
Quách Đạm khiêm tốn nói: "Chỗ nào, chỗ nào, thực ra ta căn bản không làm gì, đây đều là công lao của các vị, nếu không có các vị ủng hộ, xưởng dệt cũng không phát triển nổi."
Nói đến đây, hắn lại hỏi: "Đúng rồi, viên ngoại tới đây có chuyện gì, nếu chưa làm thỏa đáng, có thể đi cùng ta vào bên trong xử lý."
Tô Thường vội nói: "Ta tới đây tồn ngân, đã xử lý xong rồi. Nhưng nhắc đến việc này, ta vẫn muốn hỏi thăm ngươi một chút, Nam Kinh tiền trang lúc nào thì mở, kinh thành đã mở lâu như vậy, khiến chúng ta ghen tị hỏng với thương nhân kinh thành, nói thật, kinh thành còn cách nơi này tương đối gần, đường đi cũng an toàn, thương nhân Giang Nam chúng ta càng cần tiền trang để quay vòng ngân lượng hơn."
Quách Đạm nói: "Thời gian cụ thể còn chưa xác định được, thế nhưng trong năm nay khẳng định sẽ mở cửa, bên đó đều đã chuẩn bị tốt chỉ chờ quản gia nhà ta qua đó, thế nhưng nghiệp vụ khai thông đầu tiên vẫn là chuyển bạc từ Giang Nam đến kinh thành hoặc là Vệ Huy phủ, bằng không, bên đó không có quá nhiều ngân lượng cho các vị lấy."
"Minh bạch, minh bạch."
Tô Thường liên tục gật đầu, nói: "Năm nay có thể mở, ta liền vừa lòng thỏa ý, tiền của ta trước tồn ở đây, đến lúc cần lại đến làm thủ tục lấy ra."
Quách Đạm đột nhiên nói: "Bây giờ Vệ Huy phủ không phải có rất nhiều trà trang sao, trà trang hình như cũng có nghiệp vụ tồn bạc."
Tô Thường ha ha nói: "Những trà trang kia chỉ có thể tồn lượng nhỏ bac mà thôi nếu auá nhiều đừna nói đến viêc bon hắn không cá nhiều ngân lượng như vậy ở các nơi, cho dù bọn hắn nguyện ý, chúng ta cũng lo lắng, tồn ở nơi này của ngươi, tất cả mọi người tương đối yên tâm."
Quách Đạm chỉ cười cười.
Cùng Tô Thường trò chuyện một lát, Tô Thường liền cáo từ, Quách Đạm trực tiếp đi vào trong văn phòng.
Hôm nay hắn đến đây chủ yếu là vì chuẩn bị tài chính cho việc chỉnh hợp tài sản sát nhập của xưởng đồ sắt, thứ hai là kiểm tra trương mục của tiền trang và hỏi thăm tin tức của trà trang.
Gần nửa năm qua, nghiệp vụ tồn ngân của tiền trang trên cơ bản tăng lên gấp bội, mặc dù trước mắt vẫn chỉ khai thông nghiệp vụ chuyển ngân từ kinh thành, thế nhưng bản địa thương nhân cũng dần dần có thói quen tồn số lượng lớn ngân lượng vào tiền trang.
Tiền trang chủ yếu dựa vào tín dụng.
Lúc vừa mới bắt đầu, mọi người đương nhiên không dám đem bạc tồn vào chỗ của người khác, thế nhưng dần dần, mọi người phát hiện thương nhân kinh thành đều đến tiền trang tồn ngân lượng, về sau Giang Nam hoặc là thương nhân từ các địa phương khác đến Vệ Huy phủ, vì lý do an toàn cũng tồn ngân lượng mang theo vào tiền trang.
Lâu dần, mọi người liền có thói quen tồn ngân lượng vào tiền trang để cầu an toàn.
Mặt khác, trà trang xuất hiện lại thúc đẩy nghiệp vụ của tiền trang tăng trưởng thêm một bước, trà trang chủ yếu là nghiệp vụ vay mượn, mà không phải tồn và chuyển bạc, có đôi khi tấn thương không quay vòng được tài chính, bọn hắn liền chạy đến tiền trang vay tiền quay vòng, bởi vì bọn hắn có vật thế chấp ở đây cho nên vay tiền cũng thuận tiện.
Mặc dù kim ngạch không lớn nhưng nghiệp vụ lại mở rộng.
Có thể thấy trà trang của tấn thương cũng kinh doanh rất tốt, bởi vì bây giờ là thời kì bùng nổ, thương nhân vận hành tài chính rất thường xuyên, vì vậy rất cần vay mượn, tấn thương xác thực thông minh, nhưng cùng lúc bọn hắn cũng gặp được một thời đại tốt.
Quách Đạm rất vui khi nhìn thấy trà trang càng ngày càng tốt, tương lai khi tiền trang khai triển những nghiệp vụ này sẽ nhẹ nhõm vô cùng.
Đương nhiên, mục đích chủ yếu của chuyến đi này vẫn là chuẩn bị tài chính cho việc sát nhập xưởng đồ sắt.
Dựa vào thuế trước bạ ở cục thuế vụ và kết quả điều tra của Tín hành thì nếu như lấy tài sản làm cơ sở đến sát nhập, Quách Đạm muốn nắm giữ ba thành cổ phần thì chỉ cần bỏ ra bảy ngàn lượng là đủ, có thể thấy quy Thế nhưng lấy phép tính của Quách Đạm để tính thì cần bỏ ra một vạn một ngàn lượng.
Trong bốn ngàn lượng chênh lệch này có tám thành là ở tiệm thợ thủ công.
Nếu lấy phép tính trước kia, công tượng đều không đáng tiền, chỉ là phụ thuộc phẩm mà thôi, còn không đáng tiền bằng phòng ốc.
Thế nhưng lấy phép tính của Quách Đạm để tính thì công tượng liền biến thành tài sản chủ thể.
Mấy người Tần Đại Long về đến nhà suy nghĩ tới, suy nghĩ lui cũng suy nghĩ thấu đạo lý này, sát nhập theo cách này thật đúng là không thua thiệt, lấy loại phép tính này để sát nhập thì tài sản của bọn hắn vô hình gia tăng không ít, như vậy phương diện tiền sẽ không phải là vấn đề, mấu chốt ở chỗ quyền quản lý.
Kết quả là mấy thương nhân đồ sắt lớn liền âm thầm đạt thành một hiệp nghị, bảo đảm một phương này của bọn hắn có thể lấy được quyền quản lý.
Bọn hắn làm như vậy cũng không phải vì muốn nuốt tiền của Quách Đạm, bọn hắn cũng không có lá gan này, bọn hắn chỉ muốn bảo đảm chính mình không bị Quách Đạm chiếm đoạt.
Nhưng chuyện này chỉ có thể nói bọn hắn suy nghĩ nhiều, Quách Đạm nào có thời gian quản lý, sở dĩ sát nhập là vì muốn kinh nghiệm quản lý của bọn hắn, nhưng cũng không có nghĩa là Quách Đạm sẽ để mặc cho bọn hắn định đoạt, sách lược của Quách Đạm vẫn là phân hóa bọn hắn để bọn hắn chế hành lẫn nhau, đặt mình bên ngoài bàn cờ và nắm lấy mạch máu của bọn hắn.
Qua một phen thương lượng, tất cả mọi người đáp ứng sát nhập tạo thành ban giám đốc.
Tần Đại Long đảm nhiệm chủ tịch quản lý xưởng đồ sắt sau sát nhập, Chu Kiếm làm phó chủ tịch, thế nhưng bộ phận tài vụ, Quách Đạm yêu cầu để những thương nhân đồ sắt nhỏ quản lý.
Những tiểu thương nhân này đương nhiên vui lòng, bọn hắn vốn là quần thể yếu thế nhất bên trong ban giám đốc, nếu bọn họ được quản lý tiền thì chí ít sẽ không sợ bị mấy người Tần Đại Long ức hiếp.
Mấy người Tần Đại Long đương nhiên không nguyện ý, nhưng nếu lấy cổ phần bỏ phiếu quyết định thì bọn hắn lại không tranh nổi Quách Đạm.
Mà nguyên nhân cuối cùng thúc đẩy mấy người Tần Đại Long đáp ứng là vì Quách Đạm sẽ không đảm nhiệm bất luận chức vụ gì, bọn hắn nghĩ đối phó Quách Đạm nhiều, nếu Quách Đạm tự mình chưởng quản bộ tài vụ, vậy mới làm bọn hắn càng thêm đau đầu.
Bọn hắn không có suy nghĩ ức hiếp người khác, bọn hắn chỉ muốn bảo đảm mình không bị ức hiếp.
Phía bắc Vệ Huy phủ có một hẻm núi lớn thuộc núi Tô Môn, chính là phần kéo dài của dãy Thái Hành.
"Quách. ... Quách giáo úy, ngươi. .. Ngươi nói chúng ta xây dựng xưởng đồ sắt ở đây?"
Tần Đại Long run rẩy mồm mép hỏi Quách Đạm.
Quách Đạm gật gật đầu, nói: "Có vấn đề gì sao?"
"Cái này... Đây cũng quá lớn rồi." Tần Đại Long nhìn hẻm núi lớn mây mù lượn lờ trước mặt, trong cổ họng không khỏi phát ra một tiếng vang trầm đục, các thương nhân đồ sắt phía sau hắn cũng trợn mắt hốc mồm, trong đầu trống rỗng.
Bọn hắn thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi, xưởng đồ sắt lớn như thế rốt cuộc sẽ là một quái vật như thế nào.
Một khi xây thành, tất sẽ thay thế lò gốm sứ của Đoạn Trường Tồn trở thành công xưởng lớn nhất Vệ Huy phủ.
Quách Đạm cười nói: "Mục đích chúng ta sát nhập là vì cái gì, chính là để mở rộng quy mô, nếu vẫn còn như trước kia, vậy chúng ta sát nhập có ý nghĩa gì? Ta đã cẩn thận nghiên cứu rồi, vị trí địa lý nơi này cực giai, phía tây có mỏ quặng sắt, phía tây bắc có mỏ than."
Hắn đầu tư hơn một vạn lượng không phải để cho mọi người chia cổ tức, hầu hết sẽ dùng vào xây dựng xưởng đồ sắt ở đây.
Chu Kiếm hỏi: "Xưởng đồ sắt lớn như thế, chúng ta phải tiếp bao nhiêu đơn hàng mới có thể chống đỡ được?"
Quách Đạm nói: "Về phần phương diện đơn đặt hàng, các vị cứ yên tâm, việc này hoàn toàn quyết định bởi sản lượng khai khoáng nhanh hay chậm, dù sao khoáng thạch nhiều hơn nữa ta cũng chê ít."
Chu Kiếm kinh ngạc nói: "Ngươi có thể tìm được nhiều đơn đặt hàng như thế sao?"
Quách Đạm ha ha cười nói: "Ta lại sợ các vị bận không nổi."
"Quách giáo úy tuyệt đối đừng nói lời này." Tần Đại Long lập tức nói: "Ngươi tìm được nhiều đơn đặt hàng hơn nữa, chúng ta cho dù không ngủ không nghỉ cũng giúp ngươi hoàn thành."
Các thương nhân còn lại cũng nhao nhao gật đầu, kích động đến mức Xưởng đồ sắt lớn như thế mà vận hành đầy đủ thì lợi nhuận đáng sợ cỡ nào a.
Ngẫm lại xưởng nhỏ trước kia của chính mình quả thực chính là cứt chó.
Sống uổng thời gian.
Đây mới là buôn bán a!
"Giá -m"
Đột nhiên nghe có tiếng vó ngựa truyền đến, Quách Đạm quay đầu nhìn lại thì thấy một đội nhân mã đang chạy vào hẻm núi.
Dương Phi Nhứ lập tức tiến lên một bước, cau lông mày nói "Hình như là quan viên."
Bởi người cầm đầu đội nhân mã mặc quan bào.
Chỉ chốc lát sau, đội nhân mã đã đến trước mặt Quách Đạm, quan viên cầm đầu xuống ngựa, tuỳ tùng phía sau cũng nhao nhao xuống ngựa, lại nghe thấy quan viên kia hỏi: "Quách Đạm có ở đây không?"
Quách Đạm nói: "Ta chính là Quách Đạm."
Quan viên kia đánh giá Quách Đạm, sau đó nói: "Ta chính là Binh bộ chủ sự Triệu Sĩ Trinh, phụng mệnh đến đây trợ giúp các ngươi sản xuất súng hơi."
"Hoá ra là Triệu đại nhân, hữu lễ, hữu lễ."
Quách Đạm vội vàng chắp tay nghênh tiếp, hắn đã thu được thông tri, triều đình sẽ phái một Binh bộ chủ sự gọi là Triệu Sĩ Trinh đến đây trợ giúp hắn sản xuất súng hơi.
Một người sau lưng Triệu Sĩ Trinh đột nhiên tiến lên chắp tay thi lễ với Quách Đạm, gương mặt có vẻ nịnh nọt nói: "Tại hạ Thẩm Duy Kính, nghe qua đại danh của Quách giáo úy đã lâu, hôm nay được gặp mặt, thật đúng là nghe danh không bằng gặp mặt a!"
Quách Đạm ngẩn người, hắn cho rằng người này chỉ là tuỳ tùng của Triệu Sĩ Trinh.
Triệu Sĩ Trinh nhíu mày nghiêng mắt nhìn người kia, thần sắc có chút không vui, nhưng vẫn giới thiệu: "Vị này là Thẩm tiên sinh, từng theo tiên phụ đi buôn bán ở Nhật, am hiểu các loại súng đạn, bởi vậy ta mời hắn đến đây tương trợ."
"Hoá ra là Thẩm tiên sinh, thất kính, thất kính."
Quách Đạm chắp tay một cái, đánh giá người này, khoảng chừng năm mươi tuổi. aưững mắt aầv dò yưởng đò má nhê lên. nuôi mật chòm râu dê. trên mặt chất đầy vẻ nịnh nọt. Trong lòng bắt đầu bồn chồn, Triệu chủ sự này có được hay không nha, bên người lại có hạng nịnh nọt như thế này, không biết Phương Phùng Thì đang giở trò quỷ gì, tân tân khổ khổ mới tranh thủ được một cơ hội, vậy mà cử loại người này đến đây, không được, ta phải để Phương Phùng Thì đổi người đáng tin cậy đến.
Triệu Sĩ Trinh lại không có chú ý đến biểu cảm của Quách Đạm, nói: "Bản quan đang trên đường từ kinh thành đến đây, đang chuẩn bị vào phủ thành, nhưng lúc đi ngang qua phụ cận gần đây, nghe nói ngươi ở đây, bởi vậy tới xem một chút, các ngươi ở đây làm gì?"
Quách Đạm ồ một tiếng: "Ta dự định xây ở đây một xưởng sản xuất đồ sắt."
"Cái này. ... Nơi này?"
Triệu Sĩ Trinh trừng mắt nhìn, run giọng nói: "Toàn bộ hẻm núi?"
Quách Đạm nói: "Đúng a! Nhưng Triệu chủ sự đương nhiên sẽ không làm việc ở đây, trong phủ thành ta sẽ còn thành lập một bộ nghiên cứu."
Triệu Sĩ Trinh không khỏi hít một ngụm khí lạnh, vừa mới bắt đầu đã làm trái tim nhỏ của hắn có chút chịu không được.
Nếu đem ra so sánh, cục chế tạo quân khí của triều đình tính là cái gì chứt
Thật đúng là tiểu vu gặp đại vu a!
Ánh mắt Thẩm Duy Kính lóe lên, vụng trộm ngắm Quách Đạm, ánh mắt kia giống như nhìn thấy đại mỹ nữ.