Chương 490: Tuyệt thế kỳ phương
Chương 490: Tuyệt thế kỳ phươngChương 490: Tuyệt thế kỳ phương
Mặc dù song phương không ký kết khế ước sát nhập ngay ngày đó, thế nhưng mấy người Tần Đại Long cũng không có lựa chọn khác.
Cho dù tất cả thương nhân đồ sắt tập trung lại cùng nhau đối kháng Quách Đạm cũng còn cảm thấy có lòng mà không đủ lực, mà bây giờ một bộ phận thương nhân đồ sắt còn quay đầu ủng hộ kế hoạch sát nhập của Quách Đạm, vậy bọn hắn càng không có cách nào chơi tiếp.
Quách Đạm đối với việc này cũng vô cùng tin tưởng, nếu hắn đã ra cái giá này thì khẳng định là có nắm chắc, vì vậy nhân khoảng thời gian này, hắn mời viện trưởng pháp viện Vương Dục và viện trưởng Tố tụng viện Tiết Văn Thanh tới để trao đổi về việc liên quan đến bảo hộ tiệm thợ thủ công như thế nào.
Chuyện này xác thực đã nhắc nhở hắn, tiệm thợ thủ công hiện tại quá thấp kém, tuy nói sĩ nông công thương, nhưng kỳ thật công tượng so với thương nhân còn không bằng, thương nhân đến cùng còn có tiền, tiệm thợ thủ công cái gì cũng không có, họ chỉ là một đám công cụ hình người, là đối tượng bị bóc lột chủ yếu, còn không bằng nông phu.
Mặc dù nhà tư bản cũng muốn bóc lột sức lao động, thế nhưng còn tiếp tục như thế, tiệm thợ thủ công sẽ chỉ càng ngày càng ít.
Điều này sẽ rất bất lợi cho tư bản phát triển.
Trung Quốc xưa nay không có khoa học hệ thống, nếu muốn phát triển kỹ thuật thì cần rất nhiều công tượng lành nghề đền bù.
Trên điểm này, tam phương rất nhanh đã đạt thành nhất trí.
Tiết Văn Thanh cùng Vương Dục cũng giơ tay tán thành.
Bởi vì chuyện này thực ra cũng dính đến vấn đề quyền lực của thương nhân, nếu như miễn trừ hầu hết trách nhiệm của tiệm thợ thủ công, như vậy tất cả trách nhiệm sẽ quy trên thân thương nhân, bọn hắn cũng sợ thương nhân có quyền lực quá lớn, làm như vậy cũng là chế hành thương nhân.
Cuối cùng tam phương định ra một số nguyên tắc đại khái.
Đầu tiên, người có trách nhiệm nhất định phải chịu trách nhiệm, bất kể ngươi ủy thác cho người khác, hay là người dưới tay ngươi vi phạm, chủ sở hữu thực tế của công xưởng nhất định phải nhận xử phạt, chỉ phân chia nặng nhẹ mà thôi. Ai bảo ngươi không quản lý tốt người phía dưới, ai bảo ngươi lười biếng.
Thứ hai, người có liên quan đến vụ án cũng nhất định phải nhận xử phạt, cho dù ngươi bị cố chủ sai sử, cũng phải nhận trừng phạt, bởi vì ngươi có thể báo cáo, ngươi không báo cũng liền thôi, ngươi biết rõ là phạm pháp mà vẫn còn làm, vậy ngươi có thể trách ai.
Mà đối với việc vấn trách trách nhiệm của tiệm thợ thủ công, cần xác định tiệm thợ thủ công có trực tiếp sản xuất hàng lậu hay không, nếu như trực tiếp sản xuất hàng lậu thì đương nhiên cũng bị vấn trách, chỉ tương đối nhẹ mà thôi, về phần ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, chia thành hai loại, nếu như do cố chủ hạ mệnh lệnh, tiệm thợ thủ công tự nhiên được miễn trách nhiệm, vì bản thân hành vi ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu không thuộc về phạm pháp, hành vi này bị coi là phạm pháp khi có khế ước ràng buộc, nhưng nếu như tiệm thợ thủ công từ đó ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu thì cố chủ có quyền kiện tiệm thợ thủ công.
Tất cả trách nhiệm đều được phân chia rất rõ ràng.
Mặc dù dự luật này sẽ gia tăng trách nhiệm của thương nhân, thế nhưng cũng thúc đẩy thương nhân nhất định phải quyết chí tự cường, sản xuất ra thương phẩm tốt hơn. Bây giờ mỗi thương nhân ở Vệ Huy phủ đều đại biểu cho Vệ Huy phủ, cho nên Quách Đạm cũng rất coi trọng vấn đề liên quan đến sản phẩm.
Mặt khác, dự luật lần này cũng chính thức tuyên cáo, Vệ Huy phủ hủy bỏ chế độ tội liên đới.
Nếu như tuân theo chế độ tội liên đới, tiệm thợ thủ công khó mà miễn được trách nhiệm, dưới những nguyên tắc này, chế độ tội liên đới đã chỉ còn trên danh nghĩa.
Thực ra hai năm vừa qua cũng có rất ít vụ án bị truy cứu tội liên đới, bởi vì dưới xã hội thương nghiệp, tội liên đới nhất định phải hủy bỏ, tất cả mọi người đều hợp tác với nhau, nếu còn xử tội liên đới, vậy chỉ cần một công xưởng liền có thể lôi nửa huyện thành xuống nước.
Đương nhiên, điểm này không thể nói rõ, bởi vì bọn hắn không quyền lực hủy bỏ, bọn hắn chỉ có thể ở bên cạnh tránh đi chế độ tội liên đới.
Sau khi thương lượng xong, Vương Dục đột nhiên hỏi: "Việc này có nên thương lượng cùng Quý công công một chút hay không?"
Quách Đạm ngẩn người, nói: "Đúng thế! Ta đến đã mấy ngày hình như chưa nhìn thấy Quý công công."
Vương Dục ngượng ngùng nói: "Nghe nói đã đi Tân huyện."
"Tân huyện?"
Quách Đạm nói: "Là bởi vì công sự sao?"
"Cái này."
Vưởđng Duc muốn nói lai thôi. Tiết Văn Thanh gọn gàng dứt khoát nói: "Quý công công ở đây, rất ít khi xử lý công sự, hiện tại hắn cũng không đến các châu phủ xung quanh xử lý ngoại vụ, chỉ tập trung vào chuyện của cửa hàng son phấn, đi Tân huyện cũng là vì chuyện mua bán."
Lúc trước Quách Đạm đưa xưởng sản xuất son phấn cho Trương Thành, mà cửa hàng son phấn thì cho Cát Quý.
Thái giám đối với mấy thứ này cảm thấy hứng thú vô cùng.
Quách Đạm sửng sốt một chút, chợt cười nói: "Vậy cũng không phải chuyện xấu, chức trách của Quý công công là xử lý ngoại vụ, bây giờ ngoại vụ không có chuyện gì, nếu như Quý công công không tìm chút chuyện để làm thì mỗi ngày lại tìm các vị khoa tay múa chân."
Tiết Văn Thanh ngẫm lại cũng thế, hắn cũng không muốn mỗi ngày bị thái giám chỉ huy, cho nên không nhiều lời nữa.
Sau khi tiễn Vương Dục và Tiết Văn Thanh, Quách Đạm đang muốn tìm Từ cô cô thảo luận lại một chút, đột nhiên phát hiện Từ cô cô hình như không ở trong phòng, thế là hướng Dương Phi Nhứ hỏi: "Cư sĩ rời nhà từ khi nào?"
Dương Phi Nhứ nói: "Nửa canh giờ trước."
"Không nói đi nơi nào sao?"
"Không có."
Kỳ quái! Nàng ở đây không phải không thích đi ra ngoài sao? Quách Đạm âm thầm cục cục một phen, nhưng cũng không để ý, nói: "Chúng ta cũng ra ngoài đi."
Ngoại ô phía Nam phủ thành.
"Dừng lại."
Từ cô cô xuống xe ngựa, nhìn qua tiểu viện nông gia trước mặt, mặc dù trong viện không có người nào, nhưng nàng lại mỉm cười, tiến lên phía trước, hỏi: "Có người ở đây không?"
Chờ một lúc thì thấy một lão già râu tóc bạc trắng từ trong phòng đi ra.
Chính là lão già cống hòm thuốc đuổi theo lão già điên hói đầu mấy hôm trước.
Lão già thấy Từ cô cô, kinh ngạc nói: "Ngươi làm sao biết lão hủ ở chỗ này?"
Từ cô cô chỉ hướng thảo dược đang phơi trong sân.
Lão aià cười ha ha môt tiếng: "Vào đị" Sau khi Từ cô cô vào bên trong viện quỳ xuống đất thi lễ, tất cung tất kính nói: "Chất nữ Từ Phượng La gặp qua Lý thế bá."
Lão già nói: "Đứng lên đi, đứng lên đi."
Người có thể để Từ cô cô hành đại lễ như thế không nhiều, mà lão già này cũng không phải ai khác, chính là danh y đại danh đỉnh đỉnh Lý Thì Trân.
Lão từng đảm nhiệm thái y ở kinh thành, nên có quen biết với Từ Mộng Dương, mặt khác, lão và ân sư của Từ cô cô là Mật Trai tiên sinh cũng quen biết từ lâu.
Lý Thì Trân hỏi: "Sức khỏe của lệnh tôn còn tốt chứ?"
Từ cô cô chỉ nhẹ gật đầu.
Lý Thì Trân nói: "Xem ra cha con hai người còn chưa hòa giải?"
Từ cô cô nói: "Vãn bối bất hiếu, không có mặt mũi nào về nhà đối mặt với phụ thân đại nhân."
Lý Thì Trân thở dài, nói: "Thanh quan khó xử việc nhà, huống chỉ lão hủ không phải thanh quan. Ngồi đi, ngồi đi."
Hai người vào trong nhà ngồi xuống.
Lý Thì Trân nói: "Ngày ấy ở trong thành, mặc dù ta nhìn thấy ngươi, nhưng bởi vì lúc ấy có việc quấn thân nên không cùng ngươi nhận nhau. Đúng rồi, người trẻ tuổi ngày đó đứng bên cạnh ngươi là lang quân của ngươi sao?"
Từ cô cô đỏ mặt, cuống quít lắc đầu nói: "Không phải, không phải, người đó chính là nha thương nhận thầu Vệ Huy phủ, Quách Đạm."
"Là hắn."
Lý Thì Trân gật gật đầu, nói: "Gần một năm qua, đó là danh tự lão hủ nghe qua nhiều nhất, nhưng không ngờ Quách Đạm lại trẻ tuổi như vậy, người này thật sự là một vị kỳ nhân. Vậy tại sao ngươi lại đi cùng hắn?"
Từ cô cô đáp: "Vãn bối vốn cùng phu nhân hắn có một đoạn duyên phận sư đồ, về sau hắn lại mời vãn bối giúp hắn bày mưu tính kế, vãn bối cũng giống ân sư rất tò mò về người này cho nên mới đáp ứng."
Dừng lại một lát, nàng đột nhiên hỏi: "Thế bá, ngày ấy trong thành, người Thế bá đuổi theo hình như là Văn Trường tiên sinh."
"Trừ lão, còn có thể là ai." Lý Thì Trân thở dài, nói: "Một năm trước, lão hủ hành nghề y ở Sơn Âm, đúng lúc gặp phải lão đầu điên này, lão hủ thấy lão đã lớn tuổi lại say ngã ở ven đường, không người hỏi thăm, cảm thấy tiếc kỳ tài, bởi vậy muốn trị liệu cho lão, nào biết lão đầu điên này sau khi chó cắn lão hủ.
Lão hủ vốn không muốn quan tâm đến lão già điên này, mặc cho lão tự sinh tự diệt, nhưng khi đó lại bị lão ta ác ngôn chọc giận, lão không cho lão hủ chữa bệnh, lão hủ càng muốn chữa khỏi cho lão, bởi vậy lập thệ nhất định phải chữa khỏi cho lão, đuổi theo một năm liền đuổi tới nơi này, bây giờ ngẫm lại xác thực còn cảm thấy buồn cười."
Nói đến phần sau, Lý Thì Trân còn rất vui vẻ.
"Thì ra là thế."
Từ cô cô mỉm cười gật gật đầu, lại nói: "Liên quan tới chuyện của Văn Trường tiên sinh, vấn bối cũng hơi nghe thấy, bệnh điên thỉnh thoảng phát tác khó có thuốc trị, chẳng lẽ Thế bá có biện pháp chữa khỏi?"
Lý Thì Trân vuốt râu cười nói: "Chẳng lẽ sư phụ ngươi không dạy ngươi, tâm bệnh phải có tâm thuốc trị, trên đời căn bản không dược vật nào trị được."
Từ cô cô kinh ngạc nói: "Đã như vậy, Thế bá vì sao còn. !"
Lý Thì Trân nói: "Thực ra chỉ cần lão đáp ứng để lão hủ trị liệu, bệnh liền tốt hơn phân nửa."
"Vấn bối ngu dốt, không hiểu ý của Thế bá?"
"Ai..."
Lý Thì Trân thở dài, nói: "Trong một năm qua, mặc dù chúng ta chạm mặt liền rùm beng, thế nhưng cũng có lúc tâm bình khí hòa tán gẫu với nhau mấy lần, một thân trí tuệ thế gian hiếm có, thế nhưng chính bởi vì lão quá thông minh, cho nên mới bị điên, có thể thấy mọi việc đều có hai mặt, hồ đồ chưa hẳn là chuyện xấu, thông minh cũng không nhất định là chuyện tốt a."
Từ cô cô nói: "Thông minh cũng có thể khiến người ta phát cuồng?"
Lý Thì Trân hơi trầm mặc, nói: "Lão không chịu để ta trị liệu là vì đối với mọi việc trên đời này đều đã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, mà sở dĩ tuyệt vọng lại là bởi vì lão đã nhìn thấu tất cả, lại thêm lão trời sinh tính tình cao ngạo không chịu hạ mình trước người khác, bởi vậy mới phát cuồng."
"Vấn bối minh bạch."
Từ cô cô nói: "Giả sử Văn Trường tiên sinh nguyện ý để Thế bá trị liệu, chứng minh tiên sinh đã không còn tuyệt vọng."
Lý Thì Trân gật gật đầu, nhưng chợt thở dài nói: "Thế nhưng trước mắt, lão hủ không nhìn thấy bất cứ hi vọng nào." Nói xong, Lý Thì Trân nhìn về phía Từ cô cô, nói: "Phượng Nhi, ngươi xưa nay túc trí đa mưu, không Từ cô cô trầm ngâm một chút, đột nhiên hỏi: "Thế bá, vì sao hai người lại đến Vệ Huy phủ?"
Lý Thì Trân sửng sốt một chút, hồi đáp: "Lão hủ đuổi theo lão ta đến đây."
Từ cô cô lại hỏi: "Bây giờ Văn Trường tiên sinh còn ở Vệ Huy phủ phải không?"
Lý Thì Trân chỉ về phía tây, nói: "Ở ngay lữ điếm cách đây không xa, lão hủ đã phái đồ nhi trông coi, ai... lão đầu điên này nhìn qua giống như suy yếu, nhưng bước chân lại như bay, lão hủ đuổi theo đoạn đường này cũng cảm thấy rất phí sức a."
Từ cô cô lại hỏi: "Thế bá có thấy Văn Trường tiên sinh dừng lại ở nơi nào lâu như vậy không?"
Lý Thì Trân suy nghĩ một chút, nói: "Hình như không có." Nói xong, Lý Thì Trân đột nhiên hỏi: "Ngươi có phải đã phát hiện ra điều gì?"
Từ cô cô thoáng gật đầu, nói: "Vãn bối cũng chỉ suy đoán mà thôi, không dám xác định, vãn bối hoài nghỉ Văn Trường tiên sinh hướng về phía Quách Đạm mà đến đây."
"Quách Đạm?"
Lý Thì Trân lắc lắc đầu nói: "Khả năng này không lớn đi. Từ Văn Trường là người thế nào, ngay cả đương triều Thủ phụ cũng chướng mắt, làm sao có thể coi trọng một nha thương."
Từ cô cô nói: "Vừa rồi Thế bá nhắc đến việc Văn Trường tiên sinh bị hãm sâu trong tuyệt vọng, mà vãn bối ở Vệ Huy phủ cũng gặp qua một số người cảm thấy thất vọng đối với triều đình lại một lần nữa dấy lên hi vọng. Viện trưởng Tố tụng viện Tiết Văn Thanh chính là như thế."
Lý Thì Trân gật gật đầu, nói: "Vệ Huy phủ đích xác không giống bình thường, mặc dù tràn ngập mùi tiền, nhưng bách tính sống ở đây ai ai cùng tràn ngập hi vọng, sinh khí bừng bừng, rất khác với những châu phủ khác. Đúng, ngày ấy Từ Văn Trường hình như còn trò chuyện cùng Quách Đạm?"
Từ cô cô gật gật đầu, đem mọi chuyện phát sinh ngày ấy kể lại cho Lý Thì Trân.
"Có lẽ ngươi suy đoán không sai."
Lý Thì Trân không nhịn được hừ một tiếng,"Lão đầu này nhìn qua điên điên khùng khùng, nhưng trong lòng kỳ thật rộng thoáng cực kỳ a."
Từ cô cô cười nói: "Kỳ nhân còn phải có kỳ nhân trị a!" Nói xong, nàng lại cảm giác lời này không ổn, Lý Thì Trân cũng là một kỳ nhân, vội vàng hành lễ nói: "Văn hết lẽ lồi monda Thế bá thứ lỗi" "Không không không không!" Lý Thì Trân liên tục khua tay, cười ha ha nói: "Ngươi nói rất đúng, đây đúng là tuyệt thế kỳ phương."