Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 496 - Chương 495: Chính Là Tùy Hứng Như Thế!

Chương 495: Chính là tùy hứng như thế! Chương 495: Chính là tùy hứng như thế!Chương 495: Chính là tùy hứng như thế!

Tiêu diệt yêu nghiệt Quách Đạm?

Từ cô cô đang chuẩn bị viết lên giấy nghe vậy cổ tay không khỏi nhẹ nhàng cong lên khiến bút và giấy song song với nhau, nàng lại ngẩng lên nhìn về phía Quách Đạm, khẽ cười khổ nói: "Nói mãi một trò đùa không buồn cười chút nào."

"Ta không phải đang nói đùa."

Quách Đạm nghiêm túc nói: "Ta hết sức nghiêm túc, đây chính là tiêu đề."

Từ cô cô nhìn thằng Quách Đạm một lát, thấy hắn không giống như đang nói đùa, hiếu kỳ nói: "Tiêu đề này có ý gì?"

"Ý như trên mặt chữ."

Quách Đạm nhún nhún vai nói: "Tiêu diệt yêu nghiệt Quách Đạm."

Từ cô cô dù thông minh cũng nghĩ không thông, buồn bực nói: "Nào có đạo lý chính mình tiêu diệt mình."

"Cũng không phải, cũng không phải!" Quách Đạm nhấc tay lên, nói: "Ý ta là tiêu diệt hình thái yêu nghiệt Quách Đạm, mà không phải hình dạng con người Quách Đạm, Quách Đạm này không phải Quách Đạm kia, cứ viết như vậy đi."

Từ cô cô liếc hắn một cái, thầm nghĩ, ta cứ viết theo ý hắn trước, rồi xem mục đích cuối cùng của hắn là gì. Thế là, nàng y lời viết lên.

Quách Đạm lại nói tiếp: "Nhất Nặc học phủ sẽ xây dựng một sĩ học viện, tiêu chuẩn chiêu mộ học sinh như sau, tối thiểu là cử nhân, dưới cử nhân không có tư cách học tập ở sĩ học viện."

Từ cô cô lại ngừng bút, rất im lặng ngẩng đầu nhìn Quách Đạm.

Học viện này của ngươi thật đúng là mở toàn bằng thổi a!

Người ta đã là cử nhân thì đều bận rộn thi tiến sĩ, làm sao có thể chạy tới nơi này đọc sách.

Mà Quách Đạm hình như tuyệt không chú ý tới ánh mắt của Từ cô cô, tiếp tục nói: "Đương nhiên, tiến sĩ cũng có thể, mặt khác, chúng ta còn mở một lớp tu nghiệp đặc biệt cho quan viên, nói cách khác, quan viên cũng có thể đến đọc sách."

"Chờ chờ một chút."

Từ cô cô thấy hắn ngồi đó say mê nói mê sảng, không chịu nổi nữa, cắt naand lời Quách Đam nói. Mơ mộng hão huyền cũng không thể như thế.

"Thế nào? Không biết viết sao?"

Quách Đạm lấy lại tỉnh thần, kinh ngạc mà nhìn Từ cô cô.

Từ cô cô không quá xác định nói: "Quan. ... Quan viên? Ngươi còn nhận quan viên?"

"Đúng al"

Quách Đạm gật gật đầu, tỏ vẻ chất phác nói: "Sống đến già, học đến già, quan viên chẳng lẽ không cần học tập nữa sao?"

Từ cô cô nói: "Nói thì nói như thế, thế nhưng quan viên làm sao có thể đến chỗ ngươi học tập?"

Quách Đạm nói: "Có cái gì không có khả năng, Bạch Tuyền cư sĩ cũng từng là quan viên, ông ấy còn tôn ta là thánh nhân, vì sao các quan viên khác sẽ không tới chỗ ta học tập."

Từ cô cô không phản bác được.

Thậm chí cả Dương Phi Nhứ đứng bên cạnh cũng không kìm lòng được cho Quách Đạm một ánh mắt khinh bỉ.

Không biết xấu hổi

"Tiếp tục, tiếp tục."

Quách Đạm ho khan một tiếng, giống như còn cảm thấy bất mãn với việc Từ cô cô cắt ngang lời hắn, lại nói: "Ngoài ra, học sinh tốt nghiệp Nam Kinh học phủ hoặc Lão Khâu học phủ cũng có thể đến báo danh, nhưng bất kể là cử nhân, tiến sĩ, hay là quan viên, muốn nhập học thì vẫn phải thông qua nghiêm ngặt khảo thí, chúng ta không cần hạng thối cá nát tôm tầm thường. Đại khái như thế đi."

Từ cô cô cầm bút mà không động, lần đầu tiên trong cuộc đời nàng cảm nhận được cảm giác không biết hạ bút như thế nào, nói: "Ta biết ngươi nghĩ muốn nhờ vào nó biểu thị trấn áp trên đầu đối phương, thế nhưng học vấn cao hay thấp cũng không phải so sánh như thế, ngươi làm thế này sẽ chỉ làm trò cười cho người khác."

Quách Đạm cười nói: "Chuyện khó khăn nhất trên đời này chính là khiến người cười một tiếng, cho nên mới có điển cố Chu U Vương phong hỏa hí chư hầu, chỉ vì làm giai nhân cười một tiếng."

Nói xong, hắn không kìm lòng được nhướng mày với Từ cô cô. "Đấy cư sĩ xem, bao nhiêu khó khăn." Quách Đạm cười ha hả, chợt nói: "Nhanh lên viết đi."

Ánh mắt Từ cô cô rơi vào trên giấy, hiện tại nàng mới chỉ viết xong tiêu đề, đột nhiên nói: "Đúng rồi, nội dung ngươi vừa nói có liên hệ gì với tiêu đề?"

"Không có liên hệ gì cả!"

Quách Đạm nói.

Từ cô cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nàng cảm giác mình bị Quách Đạm trêu đùa.

"Cư sĩ đừng như vậy có được hay không." Quách Đạm giải thích nói: "Tiêu đề trong mắt thương nhân chúng ta chẳng qua cũng chỉ là một mánh lới mà thôi, mục đích chỉ là hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nếu như mọi người nhìn cũng không nhìn thì cho dù nội dung viết tốt đến đâu cũng không có ý nghĩa gì cả, giả dụ ta viết một cuốn tiểu thuyết tên gọi là người rảnh rỗi nào đó thì không nhất định nhân vật chính phải rảnh đến nhức trứng.

Lấy một tiêu đề nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người khác, đây chính là thành công bước đầu. Đúng rồi, cư sĩ như vậy cũng nhắc nhở ta, chúng ta dứt khoát liền gọi ngày báo danh là - Diệt Đản đại hội."

Từ cô cô nghe xong lại cảm thấy có ba phần đạo lý, chỉ cần ném tiêu đề này ra ngoài thì cho dù bên trong viết là cứt chó, mọi người cũng sẽ xem say sưa ngon lành, thế nhưng. .. Nàng chung quy vẫn cảm giác quá không hợp thói thường, bất kể là tiêu đề hay là nội dung.

"Ngươi nhất định phải viết như thế sao?"

"Ta cũng không dám lãng phí tỉnh lực và những ngón tay ngọc ngà xinh đẹp của cư sĩ." Quách Đạm cười nói.

Từ cô cô thoáng nguýt hắn một cái, nói: "Được thôi, dù sao ta cũng chỉ viết thay."

Nói xong, nàng cũng không hỏi thêm gì nữa, cầm bút viết trên giấy.

Nếu Quách Đạm đã tự biên tự diễn ba hoa chích choè không có chút hạn cuối nào như thế, vậy nàng đương nhiên sẽ không giúp Quách Đạm sửa lại, hơn nữa cũng không có cách nào giả vờ điệu thấp, vì vậy nàng dùng một loại bút pháp cuồng thảo để viết.

Cả bản thông cáo không có một chút nào khiêm tốn, thật sự là không coi ai ra gì, cuồng vọng đến cực điểm.

Quách Đạm nhìn xong, không khỏi lắc đầu khen: "Diệu ư! Diệu ư! Thật khâng hể là Vâ TƯ cư eĩ chỉ eần bản thêâng cáo nàv câng thêm nhía trước có câu thánh nhân nói thì đoán chừng thi đỗ khoa cử cũng không thành vấn đề "

Từ cô cô vội vàng nói: "Ta chỉ viết thay mà thôi, bản thông cáo này không hề có quan hệ với ta."

Nàng gánh không nổi người này nha.

Lý Chí đã xem như một người cuồng vọng, thế nhưng so với Quách Đạm lúc này thì thật sự là cặn bã Chí!

Hoàn toàn không thể so sánh!

Nàng đến bây giờ vẫn không dám hoàn toàn tin tưởng, Quách Đạm thực sự sẽ phát bản thông cáo này ra ngoài.

Nào biết sau khi Quách Đạm khen xong, liền trực tiếp đưa cho Thần Thần, gọn gàng dứt khoát sai Thần Thần lập tức cầm đi in ấn, sau đó dán khắp các phố lớn ngõ nhỏ.

Thần Thần cũng không dám có bất kỳ chất vấn gì, cầm thông cáo liền đi xuống làm việc.

Lúc này Từ cô cô không thể không tin, nàng còn vài lần muốn ngăn cản Thần Thần, bởi vì nàng biết rõ bản thông cáo này mà phát ra ngoài, thật sự sẽ khiến người trong thiên hạ cười đến rụng răng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, đồng thời cảm thấy rất hoang mang nhìn Quách Đạm.

Mà Quách Đạm vẫn còn đang cười ngây ngô.

Lúc này, một hạ nhân đến báo,"Đông chủ, Cao công công đến."

"Mau mau cho mời." Quách Đạm vội vàng nói.

Chỉ chốc lát sau, liền thấy Cao Thượng vội vàng đi vào "Ai u! Quách Đạm, ngươi đến không đúng lúc rồi!"

Quách Đạm nghe vậy giật mình, vội vã cuống cuồng nói: "Có người muốn ám sát ta?"

Cao Thượng ngẩn người, nói: "So ám sát còn đáng sợ hơn nhiều nha!"

Quách Đạm lại thả lỏng một hơi, nói: "Chỉ cần không giết ta, cái gì cũng đều dễ nói."

"Ngươi đừng chủ quan."

Cao Thượng nói: "Ngươi vừa tới Khai Phong phủ, ta đã nhận được tin tức, ngươi biết không, những đại danh sĩ kia đều đang ngóng trông ngươi tới sớm một chút, bọn hắn muốn đuổi ngươi và Nhất Nặc học phủ ra khỏi Hà Nam Đạo."

"Thật sao?" Cao Thượng mộng,"Ngươi làm sao còn cao hứng?"

"Như vậy còn không đáng cao hứng sao." Quách Đạm kích động không thôi nói: "Ta đang muốn hồi kinh sớm một chút, phu nhân ta cũng sắp sinh rồi, công công cứ yên tâm, ta sẽ trợ một chút sức lực cho bọn hắn."

Cao Thượng ngu ngơ hồi lâu, nói: "Được rồi, ngươi cũng đừng nói đùa nữa, việc này không buồn cười."

Quách Đạm rất khổ não nói: "Vì sao ai ai cũng đều cho rằng ta đang nói đùa, ta rất nghiêm túc nha!"

Qua một hồi lâu, Cao Thượng đột nhiên gầm thét lên: "Tiểu tử ngươi điên rồi đi."

"Ta cũng thấy vậy."

Từ cô cô nhịn không được thấp giọng nói.

Cao Thượng vẫn luôn ở đây, cho nên hắn rất rõ ràng tình trạng của Khai Phong phủ, sau khi đại danh sĩ đến từ các nơi tìm được chỗ dừng chân ở đây, bọn hắn dần dần đạt thành một nhận thức chung, trước đừng nội chiến, phải đuổi dị loại Quách Đạm ra khỏi Hà Nam Đạo đã, bọn hắn chẳng những muốn thu phục Khai Phong phủ mà còn muốn thu phục Vệ Huy phủ.

Đây tuyệt đối có thể nói là tính mệnh du quan.

Chơi không vui liền có thể thật sự xảy ra chuyện.

Tại Minh triều quyết không thể đánh giá thấp lực lượng của phần tử trí thức.

Nhưng bởi vì bản thể Quách Đạm không ở nơi này, mà Tào Tiểu Đông, Thần Thần lại không lên được mặt bàn, mấu chốt việc xây dựng học viện còn phải dựa vào thương nhân này, do đó thời gian vừa qua chỉ có bọn hắn tự ngu tự nhạc với nhau, khó có thể làm ầm ï, vì vậy bọn hắn rất chờ mong Quách Đạm đến.

Thực ra Quách Đạm vừa mới đặt chân đến Khai Phong phủ, tin tức ngay lập tức đã truyền đi, các phương văn sĩ đều xắn lên tay áo, ngo ngoe muốn động, chuẩn bị làm một vố lớn.

Trước đó Hoàng Đại Hiệu, Khương Ứng Lân mâu thuẫn cùng Quách Đạm chẳng qua chỉ là khai vị, những văn nhân này không hề có dự định dựa vào quan phủ đối phó Quách Đạm, mục đích bọn hắn tới đây vô cùng rõ ràng, chính là xây dựng tư học viện để tuyên truyền tư tưởng của chính mình, một tiểu tiểu đồng sinh vậy mà cũng dám xây dựng tư học viện, còn trên bế muốn yâv dưng từ hoc viêc đê nhất Đai Minh. Ngươi làm như vậy không phải là đốt đèn trong nhà vệ sinh - tìm phân ( chết ) a.

Mặt khác, Quách Đạm ở trong triều gây thù chuốc hận khắp nơi, do vậy ai có thể giết chết Quách Đạm, người đó nhất định sẽ đại chấn thanh danh.

Quả thực là một lần hành động số.

Điều này thực ra cũng là điều Từ cô cô vẫn luôn lo lắng, bởi vì tư học viện sẽ hấp dẫn thiên hạ văn nhân tới đây, sau đó Quách Đạm lại ở đây khiêu chiến thiên hạ văn nhân, đừng nói Tôn Tử binh pháp, cho dù là Tôn Tôn Tôn Tử binh pháp cũng không làm như vậy.

Quách Đạm thế đơn lực bạc vốn nên phân hóa bọn hắn, đánh tan từng bộ phận mới phải.

Nhưng Quách Đạm lại đi ngược lại con đường cũ.

Cùng lúc đó, Lý Chí, Thang Hiển Tổ cũng đi tới Khai Phong phủ, nhưng bọn họ không vào thành, mà đi đến một nông trang ở ngoại ô phía bắc phủ thành.

Lúc này bên trong nông trang có hơn mười người, nhưng lại không phải là nông phu, mà là người đọc sách.

Bọn họ thấy Lý Chí, Thang Hiển Tổ đến, vội vàng hành lễ, ai cũng có gương mặt uể oải.

Nghe thấy bọn họ đồng thanh kêu lên: "Học sinh vô năng, lệnh sư môn hổ thẹn, xin lão sư trách phạt."

Hóa ra những người này đều là đệ tử của học phái Thái Châu, bọn họ đều đi theo Lý Chí và Thang Hiển Tổ tới đây triều thánh, bọn họ cũng đều cực kỳ sùng bái Quách Đạm, cảm thấy Quách Đạm chính là thánh nhân đã hiện thực hóa từng suy nghĩ trong lòng của bọn họ, vì vậy lúc bọn họ mới đến Khai Phong phủ, nhìn thấy những người kia không ngừng bôi đen Quách Đạm, đã ngay lập tức đứng ra tranh luận cùng đối phương.

Kết quả yếu không địch được mạnh, bản thân không những bị mắng cẩu huyết lâm đầu, mà ngay cả sư môn cũng bị vũ nhục.

Bây giờ không có ba lượng ba thì không dám tới Khai Phong phủ.

Lý Chí cười ha ha một tiếng, nói: "Các trò không cần tự trách, hiện tại Quách thánh nhân đã tới Khai Phong phủ, đồng thời dặn dò chúng ta không cần làm gì cả, chỉ cần yên tĩnh xem thánh nhân biểu diễn là được, những hạng người mua danh chuộc tiếng kia làm sao có thể là đối thủ của Quách thánh nhân."

Lời nàv vừa nói ra khiến eĩ khí eủa đám đê từ hoc nhái Thái Châu đai chấn, trong lòng tràn đầy chờ mong, cuối cùng bọn họ có thể chiêm ngưỡng phong phạm của thánh nhân.
Bình Luận (0)
Comment