Chương 496: Ngắm hoa trong sương
Chương 496: Ngắm hoa trong sươngChương 496: Ngắm hoa trong sương
Quách Đạm vừa mới đến Khai Phong phủ đã lập tức vùi đầu vào công việc không chút ngừng nghỉ, mà lại vô cùng tự nhiên, cũng không phải hắn cố ý biến chính mình thành một người cuồng công việc.
Đây là bởi vì lần trước hắn hồi kinh quá gấp, khiến rất rất nhiều sự tình phải chờ hắn quay lại xử lý.
Cũng may hắn đã chuẩn bị tâm lý cho việc này nên rất nhiều chuyện đều trong dự tính.
Lúc này đã là canh ba sáng.
Khai Phong phủ huyên náo cả một ngày cuối cùng cũng dần dần yên tĩnh lại, dù sao Khai Phong phủ thi hành lệnh cấm đi lại ban đêm, không giống Vệ Huy phủ, ban đêm càng náo nhiệt hơn ban ngày.
Quách Đạm đi cả một ngày đường không hề đi nghỉ ngơi thật sớm, mà ngồi trong sảnh đường thắp nến sáng trưng, lật xem các loại trương mục quan hệ với Khai Phong phủ thời gian vừa qua.
Đối với Quách Đạm thì đây rốt cuộc là một cọc mua bán, tròn và khuyết mới là quan trọng nhất, hắn mở học viện chủ yếu cũng là vì kiếm tiền.
Trương mục hiện tại có thể coi là rất xinh đẹp.
Thậm chí so với dự tính của Quách Đạm còn tốt hơn.
Hiện tại chỉ tiêu chủ yếu của Khai Phong phủ đều dùng vào việc xây dựng công trình thủy lợi và kiến thiết cảnh quan.
Hơn nữa phần lớn quân phí cũng bao gồm trong này, Quách Đạm triệu tập rất nhiều quân hộ tham gia xây dựng thủy lợi và đường sông.
Thế nhưng doanh thu của Khai Phong phủ lại tăng gấp bội.
Vận chuyển bị Quách Đạm lũng đoạn cộng với rất nhiều đại công trình đồng thời được khởi công, có thể tưởng tượng ra lợi nhuận trong đó lớn đến mức nào, không trách Lý Thông không có cách nào bứt ra rời khỏi nơi này.
Tất cả các công trình lớn cũng do đội kiến trúc Quách Đạm đầu tư nhận thầu, trong đó cũng bao gồm xây dựng Nhất Nặc học phủ.
Mặt khác, nhân sĩ ngoại lai tăng nhiều khiến các ngành phục vụ càng ngày càng hưng thịnh, mà đại bộ phận ngành phục vụ cũng bị Quách Đạm và Chu vương khống chế, lợi nhuận thêm ra cũng bị Quách Đạm phân đi một nửa. Thực ra ngành phục vụ trên cơ bản đều là thêm ra, với sức tiêu phí trước kia của Khai Phong phủ thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền, thế nhưng bây giờ, đại lượng văn nhân tụ tập ở đây, sức tiêu phí càng ngày càng gia tăng nhiều hơn.
Mà một bộ phận lợi nhuận của Chu vương còn bị Quách Đạm lấy đi một phần thuế trước bạ.
Quách Đạm còn lũng đoạn khoáng nghiệp và cung ứng thương phẩm tại đây.
Số lượng lớn người từ bên ngoài tới đây, cái gì cũng cần mua, do đó kích thích tiêu phí cực lớn.
Chỉ riêng Khai Phong một phủ đã đạt được lợi nhuận hai mươi vạn lượng.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì rất nhiều học viện đồng thời xây dựng nên mới làm lợi nhuận tăng vọt, nhưng sẽ không có khả năng luôn luôn duy trì cao như vậy.
Như vậy phải phòng ngừa chu đáo!
Quách Đạm dự định di chuyển một phần nhân khẩu đến nơi khác để giảm bớt áp lực lương thực cho ba phủ.
Bởi vì ba phủ có rất ít ngành sản xuất phục vụ thương nghiệp, mà đất canh tác đã không cần nhiều nhân khẩu như vậy nữa, do đó nhất định phải điều chỉnh nhân khẩu.
Tiếp theo là kinh tế học viện, thực ra trên bản chất chính là kinh tế tiêu dùng, lợi dụng học viện hấp dẫn càng nhiều kẻ có tiền tới đây để xúc tiến phát triển kinh tế.
Cuối cùng, Quách Đạm vẫn luôn chưa lộ ra điểm này, nhưng vẫn đang vì nó làm chuẩn bị.
Đó chính là kinh tế nghiên cứu phát minh.
Ca không làm thương nghiệp ở đây, nhưng ca sẽ làm nghiên cứu phát minh thương nghiệp ở đây.
Đến lúc đó Quách Đạm sẽ tiến hành điều chỉnh, toàn bộ đoàn đội nghiên cứu phát minh của Vệ Huy phủ sẽ chuyển đến nơi này, lấy phát minh sáng tạo để kiếm tiền.
Bởi vì học viện đều tập trung ở đây cho nên nhân tài cũng đều tập trung ở đây, không có đạo lý để đoàn đội nghiên cứu phát minh đến một nơi khác, tương lai Vệ Huy phủ chỉ phụ trách sản xuất.
Nhắc tới cũng thật sự là khéo, Khai Phong vốn chính là khởi nguyên sáng tân sinh.
Sáng sớm hôm sau, Quách Đạm cùng mấy đại phú thương như Trần Hạo, Tống Huy đến Nhất Nặc học phủ thị sát, chuyến đi này được sắp xếp bí mật để tránh đụng độ văn sĩ.
Ra khỏi phủ thành, phóng tầm mắt là một mảnh xanh um tươi tốt, khắp nơi đều là chim hót hoa nở, dương liễu bay bay.
Hơn nữa khắp nơi có thể nhìn thấy không ít người làm vườn đang vất vả cần cù bận rộn.
Lúc ấy xúc tiến vào nghề, để cho mọi người có một miếng cơm ăn, tại phương diện cảnh quan Quách Đạm đã đầu tư không ít tiền, khắp nơi trồng các loại hoa hoa thảo thảo, thực ra lấy hoàn cảnh hiện tại, những nơi không trồng được lương thực cũng đều là cỏ dại mọc um tùm, rất nhiều nơi chỉ cần phái người đến tu bổ là xong, hoặc là trồng một số loại cây càng có mỹ quan hơn.
Đi nửa ngày, cuối cùng đi tới Nhất Nặc học phủ.
"Oa! Các ngươi xây dựng không hề chậm nha!"
Quách Đạm vừa mới xuống xe ngựa đã nhìn thấy Nhất Nặc học phủ quy mô cực lớn bắt đầu thành hình, không khỏi sợ hãi than.
Tốc độ còn nhanh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
Trần Hạo vội nói: "Quách ca, nguyên nhân chủ yếu hôm qua ta đã nói cùng ca rồi, chính là vì nhân lực tương đối sung túc, cho nên chỉ cần vật liệu cung ứng đầy đủ thì có thể xây dựng rất nhanh. Chúng ta sử dụng gạch và gỗ làm nguyên liệu chính xây dựng Nhất Nặc học phủ, nhưng không hề khuynh hướng bất kỳ một loại vật liệu nào, như vậy vừa có thể giảm bớt nhu cầu gỗ dùng làm dầm và cột, lại vừa có thể gia tăng số lượng cửa sổ, hơn nữa cung ứng vật liệu cũng dễ dàng."
Đội kiến trúc của Trần Bình đã có phong phú kinh nghiệm, hai năm vừa qua, bọn họ xây dựng hầu hết các loại công trình lớn, cho nên hết sức quen thuộc với các loại vật liệu xây dựng, trải qua quá trình chậm rãi tìm tòi, hiện tại bọn họ xây dựng phần lớn đều dùng kết cấu gạch và gỗ.
Nếu chỉ dùng gỗ để xây dựng thì những công trình kiến trúc rất lớn sẽ rất khó tìm được cây gỗ có đường kính lớn, có khả năng phải vận chuyển từ các vùng Giang Nam, vì vậy nếu xuất hiện loại tình huống này thì tận lực dùng gạch thay thế.
Tống Huy đột nhiên nói: "Quách giáo úy, thực ra còn có thể nhanh hơn nữa, nếu như Quách giáo úy giao tất cả gạch ngói cho ta sản xuất, mà không phải để Quảng Phi phụ trách một phần trong đó." bộ, hơn nữa, Vệ Huy phủ là viên ngoại, Khai Phong phủ cũng là viên ngoại, vậy đến lúc đó ta xây bất kể cái gì, có lẽ đều phải dỗ dành viên ngoại vui vẻ trước, bằng không, ta chỉ có thể dựng lều cỏ."
Tống Huy sững sờ, vội nói: "Quách giáo úy nói đùa a, chúng ta đã hợp tác được một thời gian, ta là người thế nào, Quách giáo úy hẳn rất rõ ràng."
Quách Đạm cười nói: "Ân tình là ân tình, ta đương nhiên nguyện ý luôn luôn hợp tác cùng viên ngoại, dù sao chúng ta rất hợp phách, thế nhưng mua bán là mua bán, ta vẫn hi vọng có thể nhìn thấy gạch ngói càng tốt hơn đồng thời giá cũng rẻ hơn, nếu như viên ngoại có thể luôn luôn ở đỉnh cao nhất vậy thì hợp tác của chúng ta cũng sẽ luôn luôn duy trì."
"Nhất định, nhất định."
Tống Huy liên tục gật đầu, bảo đảm nói: "Ta tuyệt sẽ không khiến Quách giáo úy thất vọng."
Tuy nói như thế, nhưng thực ra hắn lại cảm thấy áp lực tăng gấp bội.
Hắn vốn cho rằng trên phương diện gạch ngói, Quách Đạm sẽ luôn nâng đỡ mình, bởi vì trong suy nghĩ của thương nhân đương đại, bọn họ có xu hướng cùng người quen buôn bán, buôn buôn bán bán mãi có khả năng còn trở thành thân gia, thế nhưng lần này Quách Đạm lại đem một phần ba đơn đặt hàng gạch ngói cho một thương nhân tên là Quảng Phi.
Mà Quảng Phi vốn chỉ là lão bản của một lò gạch nhỏ, căn bản không cung ứng nổi cho các công trình lớn như thế này, chỉ vì Quách Đạm thấy gạch hắn sản xuất rất không tệ, nên trực tiếp bỏ vốn đỡ hắn lên mà còn không cầu hồi báo gì.
Tống Huy thấy vậy làm sao có thể không suy nghĩ nhiều.
Có phải có chỗ nào không hài lòng về ta hay không?
Nguyên nhân rất đơn giản, chính là Khai Phong phủ chỉ có thể có một mình Quách Đạm lũng đoạn, người khác không thể lũng đoạn.
"Gâu -!"
Đột nhiên nghe được một tiếng chó sủa, Quách Đạm hạ mắt nhìn theo tiếng sủa thì thấy cách đó không xa có một con chó màu vàng đất đang gặm một cái đùi gà hoàn chỉnh.
Mọi người đều sững sờ, chó nhà ai được đãi ngộ tốt như vậy?
A? Con chó này khá quen mắt nha!
Quách Đạm đột nhiên ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía thì thấy trong góc nhỏ đằng trước bên trái có một lão già hói đầu đang ngồi, chỉ từ đỉnh đầu bóng loáng kia, Quách Đạm liền nhận ra người này chính là lão già điên Tại sao lão lại ở chỗ này?
Nội tâm Quách Đạm cảm thấy hiếu kì nên tiến lên phía trước, nghiêng đầu xem xét, thấy lão già điên một tay cầm đùi gà, một tay cầm tập họa của Ngũ Điều Thương vừa gặm vừa xem say sưa ngon lành.
Tập họa này xuất phát từ Vệ Huy phủ Ngũ Điều Thương, như vậy có thể tưởng tượng bên trong vẽ gì.
Lão không phải đang xem... . Oa! Lão đầu điên này thật khiến người khác buồn nôn.
Quách Đạm thiếu chút nữa thì nôn ra, bất động thanh sắc lui về phía sau hai bước, sau đó đi hướng ngược lại.
Đột nhiên lóe lên một đạo ngân quang, lại nghe một tiếng đỉnh đương.
Quách Đạm cúi đầu nhìn thì thấy một lượng bạc dưới chân.
"Không cần thối lại!"
Lại nghe thấy một âm thanh già nua vang lên.
Quách Đạm quay đầu nhìn lại thì thấy lão già điên đã đứng dậy, cất tập họa vào trong ngực, phủi mông một cái, rồi gọi chó trở về sau đó sải bước về hướng Nam.
Trẻ tuổi nóng tính Trần Hạo liền tức giận, Quách ca ta là người thế nào, một lượng bạc này, ngươi nhục nhã ai đây, lúc đang muốn phái người bắt lão già kia lại thì bị Quách Đạm giơ tay ngăn lại.
Lại nghe Quách Đạm cười nói: "Đây là tiền lãi ít nhất mà ta từng nhận."
Nói xong, Quách Đạm liền đi về phía trước, về phần một lượng bạc kia, hắn sẽ không nhặt, thật sự là quá bẩn.
Đợi sau khi Quách Đạm đã đi vào Nhất Nặc học viện, lão già hói đầu đột nhiên quay đầu thoáng nhìn một cái, sau đó quay người trở về, cười mắng một câu: "Tiểu tử thúi." Lại ngẩng đầu nhìn về phía Nhất Nặc học phủ,"Nhưng học viện này xây có chút ý tứ."
Ngày hôm nay Từ cô cô không đi cùng Quách Đạm tới đây, lúc này nàng đang ngồi cùng một lão già râu tóc bạc phơ trong một đình nghỉ chân cách Nhất Nặc học phủ khoảng hai ba dặm.
Lão già này không phải ai khác, chính là Lý Thì Trân.
"Không ngờ Thế bá còn đến đây nhanh hơn chúng ta."
"Không có cách nào, lão đầu điên kia đi đứng rất nhanh nhẹn, lại ngày đêm không ngừng gấp rút lên đường, ai."
Lý Thì Trân có vẻ hơi mệt mỏi lắc đầu, lại nói: "Xem ra ngươi đoán đây." Nói xong, lão lại rất tò mò nói: "Phượng Nhi, Quách Đạm đến tột cùng có chỗ thần kỳ gì, vậy mà có thể dẫn Từ Văn Trường tới?"
Ánh mắt Từ cô cô lưu chuyển, cười nói: "Liên quan tới điểm này, Phượng Nhi cũng khó có thể nói rõ, nếu như Thế bá muốn biết, sao không tự mình tìm hiểu."
Lý Thì Trân hơi sững sờ, nói: "Hình như trong lời nói của ngươi có hàm ý.
Từ cô cô nói: "Quách Đạm và Chu vương phủ sẽ hợp tác xây dựng một viện y học, lấy tài năng của Thế bá, làm viện trưởng thì dư xài."
Lý Thì Trân liên tục khoát tay nói: "Ta đối với việc này không có chút hứng thú nào."
Từ cô cô nói: "Có lẽ sau khi Thế bá gặp Quách Đạm sẽ thay đổi chủ ý."
Lý Thì Trân vẫn lắc đầu nói: "Không có khả năng, từ khi lão hủ rời kinh đã quen với cuộc sống nhàn vân dã hạc, không muốn bị người khác câu thúc."
Từ cô cô cười nói: "Đây chính là chỗ thần kỳ của Quách Đạm."
Lý Thì Trân nghỉ ngờ nhìn nàng một cái, vuốt râu trầm ngâm.
"Sư công! Quách Đạm xuất chiêu!"
Lý Minh chưa bước vào hậu đường, người còn chưa thấy đâu đã nghe thấy giọng nói gấp rút của hắn, sau khi vào bên trong mới phát hiện Đàm Tu cũng ở, liền vội vàng thì lễ.
"Nhanh như vậy?"
Tô Hú hơi kinh hãi, nghĩ thầm, hôm qua Quách Đạm vừa mới đến Khai Phong phủ, hôm nay đã xuất chiêu, chẳng lẽ hắn đã sớm có dự liệu, bởi vậy đã có chuẩn bị sẵn.
Lão già này thật không hổ đã trải qua chiến trường, ngay lập tức đã phản ứng lại, hỏi: "Hắn ra chiêu gì?"
Lý Minh vừa mới định há mồm, nhưng đột nhiên lại ngậm miệng, nhất thời ngu ngơ không nói.
Tô Hú nói: "Ngươi nói chuyện nha!"
"Cái này. .. này đồ tôn cũng không biết nên nói như thế nào." Lý Minh có vẻ xấu hổ nói, đột nhiên lấy ra một trang giấy đưa qua: "Đây là bố cáo đồ tôn vừa mới chép từ phủ nha, xin sư công xem qua."
Còn không thể đọc ra, đây rốt cuộc là chiêu gì?
Tô Hú vô cùng tò mò tiếp nhận tờ giấy kia, mở ra xem xét, hoảng sợ Đàm Tu nghe vậy giật mình, nghiêng đầu nhìn xem tấm bố cáo kia, tiêu đề khiến hai lão đầu giống như ngắm hoa trong sương.
Tô Hú ngẩng đầu hỏi: "Ngươi xác định đây là Quách Đạm phái người dán?"
Lý Minh nói: "Đồ tôn đã liên tục xác nhận lại, không hề sai, những người vây quanh trước cửa phủ nha cũng sắp mắng đến lật trời rồi."
Tô Hú nghe vậy càng buồn bực hơn,"Bọn hắn mắng cái gì nha?"
Quách Đạm đều đã mắng chính mình thành yêu nghiệt, bọn hắn còn mắng cái gì?
Phải vỗ tay khen ngợi mới đúng.
Lý Minh ngượng ngùng nói: "Sư công nhìn bên dưới liền biết."
Tô Hú còn chưa kịp nhìn đã nghe thấy Đàm Tu nói: "Tiểu tử này thật đúng là không biết trời cao đất rộng, không coi ai ra gì."
Tô Hú giật nảy cả mình, chuyện gì có thể khiến người có hàm dưỡng như Đàm Tu nói ra lời tức giận bực này, cụp mắt đọc qua mới phát hiện nội dung và tiêu đề không hề có quan hệ với nhau, mà khi lão nhìn thấy thông tin sĩ học viện Nhất Nặc học phủ sẽ thu nhận học sinh tốt nghiệp Nam Kinh học phủ, không khỏi cũng giận dữ mắng,"Hắn đây chính là tự tìm đường chết!"