Chương 506: Tùy tiện thi một chút
Chương 506: Tùy tiện thi một chútChương 506: Tùy tiện thi một chút
Sáng sớm ngày thứ hai, trước cửa phủ nha sẽ dán ra bố cáo có quan hệ tới chương trình chiêu sinh của sĩ học viện.
Đã có không ít người ở trước cửa chờ từ sớm.
Bố cáo còn chưa dán xong, mọi người đã xem hết.
Bố cáo liên quan tới khảo thí nhập học, báo danh trong vòng ba ngày, miễn phí dự thi, người có công danh từ cử nhân trở lên có thể tham gia, mười tám tháng này bắt đầu thi, cũng chính là năm ngày sau.
"Năm ngày sau, nhanh như vậy?"
"Đúng nha! Vậy không khỏi quá nhanh rồi, ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không cho chúng ta."
"Mấu chốt thi cái gì cũng không nói, thi Tứ thư Ngũ kinh sao?"
Không ít người đối với bố cáo này rất có phê bình kín đáo, người đọc sách vô cùng coi trọng khảo thí, đây là một việc cực kỳ thần thánh, đương nhiên cần một chút thời gian để chuẩn bị, ngươi như vậy quá gấp gáp rồi.
Từ lúc báo danh đến lúc khảo thí mới có mấy ngày.
Đúng lúc mọi người đang nghị luận, Quách Đạm đột nhiên từ bên trong phủ nha đi ra.
"Cô gia!"
Thần Thần còn chưa kịp hành lễ đã không nhìn thấy Quách Đạm, bởi vì Quách Đạm đã bị người đọc sách vây kín.
"Quách Đạm, khảo thí nhập học không khỏi quá gấp rồi."
"Hơn nữa, ngươi cũng không nói thi cái gì, Tứ thư Ngũ kinh sao?"
"Có phải ngươi tham gia khảo thí quá ít nên không biết chuẩn bị khảo thí như thế nào không?"
"Nếu ngươi không biết, có thể hỏi thăm chúng ta."
Quách Đạm nghe vậy trên trán toát ra ba vạch đen, ta ra đề cho các ngươi thi, các ngươi còn chỉ đạo ta thi thế nào, khôi hài các ngươi nghiêm túc.
Đến cùng là ai thi ai.
Quách Đạm hơi hơi ép tay, đợi tất cả mọi người ngậm miệng lại, hắn mới nói: "Người có thể dự thi ít nhất cũng là cử nhân, ta không có chút nghỉ ngờ nào về học vấn của các vị, ta tràn đầy lòng tin đối với triều đình khoa cử." "Tuy nói như thế, nhưng cũng cho chúng ta thời gian ôn bài chứ!"
"Không cần ôn bài để chuẩn bị khảo thí, chỉ cần nghỉ ngơi sung túc, buông lỏng tâm trạng là được."
"Không cần ôn bài?" Một người hỏi: "Chẳng lẽ không thi nội dung trên sách?"
"Cũng không phải."
Quách Đạm cười nói: "Chỉ là lần này khảo thí cho phép các ngươi mang sách hoặc là bất luận tài liệu gì vào trường thi."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Chẳng những có thể mang sách, còn có thể mang tài liệu, đây coi là cái gì khảo thí?
Đây càng giống như một âm mưu a!
Ngươi muốn lừa học phí của chúng ta sao?
"Còn. .. Còn có thể mang sách và tài liệu vào?" Một người run giọng nói.
Quách Đạm gật đầu nói: "Đầu tiên, các vị đã thi cử nhân, vậy khẳng định hết sức quen thuộc đối với Tứ thư Ngũ kinh, cá nhân ta cho rằng đối với các vị, sách đã trở thành một loại công cụ không khác gì bút mực, tất nhiên bút mực có thể mang vào, vậy tại sao sách không thể mang vào, hơn nữa ta cũng không phải kiểm tra trí nhớ của mọi người, về phần tài liệu, nếu các vị có thể đoán trước được thi cái gì, vậy cũng là một loại bản sự."
Nói hình như rất có đạo lý.
Rất nhiều người bị dao động gật đầu.
"Vậy ngươi thi cái gì, có quan hệ với Tứ thư Ngũ kinh hay không?" Một thư sinh hỏi.
Vì không có quan hệ nên mới có thể mang sách.
Quách Đạm gật đầu nói: "Đương nhiên là có quan hệ, ta đã nói Tứ thư Ngũ kinh là cơ sở, nhưng tuyệt đối không phải chép vào là được. Hôm qua ta đã nói, sĩ học viện chỉ dạy thủ đoạn giải quyết vấn đề, đề thi đương nhiên cũng liên quan đến việc này, sách có thể dùng để tham khảo, nhưng đáp án không có trên sách."
"Chê cười!"
Chỉ thấy Lý Minh đột nhiên đi ra từ trong đám người, khẽ nói: "Ngoại trừ mua bán, đáp án làm sao có thể không có trong sách vở, chẳng lẽ thánh nhân còn không cân nhắc chu đáo bằng ngươi sao?" mặt thánh nhân nói ra, thánh nhân có thể cân nhắc không chu toàn sao?
Tất cả đều là ý của thánh nhân.
Lại có một thư sinh trẻ tuổi đứng ra nói: "Phiên ngôn luận hôm qua của ngươi đã sớm bị người bác bỏ từng câu, ngươi căn bản là đang yêu ngôn hoặc chúng, dùng chúng để lừa đời lấy tiếng."
Ánh mắt đám người lập tức nhìn về phía bọn hắn.
Lý Minh lại cất cao giọng nói: "Các vị đều đã đọc sách thánh hiền, tất nhiên nếu thánh nhân đã đưa ra tu thân, trị quốc, bình thiên hạ, há sẽ không có kế sách trị quốc, bình thiên hạ, chỉ là chúng ta chưa được học mà thôi, bởi vậy mới bị Quách Đạm lừa bịp, mà liên quan tới kế sách trị quốc, bình thiên hạ, Nam Kinh học phủ sẽ chuyên môn dùng Nho gia kinh điển để giải thích."
Trong mắt Quách Đạm lóe lên một tia tán thưởng, ai u, tiểu tử này rất có thiên phú chào hàng, đánh quảng cáo như nước chảy mây trôi a!
Lý Minh thấy Quách Đạm nhìn mình, lại khế nói: "Ngươi đừng vội dương dương tự đắc, thực ra hôm qua có rất nhiều tiền bối đức cao vọng trọng đều khit mũi coi thường ngôn luận của ngươi, chỉ là các tiền bối khinh thường cùng một thương nhân như ngươi tranh luận, nếu ngươi không phục, ta có thể thay các tiền bối cùng ngươi luận bàn."
"Bọn họ là đúng."
Quách Đạm gật gật đầu, nói: "Ta cũng không phải người làm về học vấn, bọn họ tranh luận cùng ta chẳng phải là nước đổ đầu vịt, đàn gảy tai trâu sao, ta cũng sẽ không cùng bọn họ biện luận cái gì, ta xây dựng sĩ học viện không phải để cùng bọn họ phân cao thấp, ta là thương nhân, ta chỉ là nhằm vào nhu cầu của đương kim Thánh thượng mà xây dựng sĩ học viện, về phần tốt hay xấu a?"
Quách Đạm đảo mắt nhìn chung quanh, cười nói: "Ta tin tưởng các vị cũng đều không phải người ngu, dễ dàng bị lừa gạt như thế, vậy thì thật hỏng, bản thân vẫn phải kinh lịch một phen mới biết được, giống như trước khi mua một món đồ nào đó, trước tiên phải đến vài cửa hàng xem thử, hơn nữa thứ tốt nhất chưa hẳn sẽ thích hợp nhất với chính mình. Khảo thí nhập học của chúng ta cũng là để các vị hiểu hơn dự tính ban đầu xây dựng sĩ học viện là gì, đây là một quá trình tìm hiểu lẫn nhau.
Nếu như mọi người không muốn tới sĩ học viện, vậy liền không tới thôi, ta sẽ không cưỡng cầu các vị, có lẽ sẽ có một số người cưỡng cầu các vị, nhưng tuyệt không phải Quách Đạm ta, mọi người đều biết, Quách Đạm ta buôn bán từ trước đến nay luôn xem trọng người tình ta nguyện."
Đám naười nhao nhan ât đầu: cảm thấv Ouách Đam nói rất có đao lứ chúng ta cũng đâu phải người ngu, tốt hay xấu không phân biệt được.
Lý Minh vội vàng nói: "Ngươi rõ ràng chính là nghe nhìn lẫn lộn, ngươi chỉ không dám nhìn thẳng vào phiên ngôn luận hôm qua của mình mà thôi."
Hôm nay, Lý Minh đến chính là để bác bỏ phiên ngôn luận hôm qua của Quách Đạm, nào biết Quách Đạm không cùng hắn luận, điều này làm hắn rất phiền muộn.
"Việc này thì có gì mà không dám, ta đều đã giao ghi chép trong đại hội cho Khương cấp sự, Khương cấp sự chắc chắn sẽ còn dâng lên triều đình, đây không phải là đúng sai, bệ hạ và các đại thần trong triều tự có phán đoán suy luận, về phần người khác nói thế nào, ta sẽ một mực không đáp lại, dù sao hiện tại ta gánh vác mấy trăm vạn lượng thuế vào của bốn châu phủ, không nhàn rỗi giống như một số người suốt ngày không có chuyện gì để làm, chỉ biết lý luận suông."
Ngụ ý, chính là châm chọc các danh sĩ, ẩn sĩ quá rảnh rỗi trứng đau, suốt ngày không có việc gì làm, chỉ biết tranh giành cái này tranh giành cái kia.
Quách Đạm cũng lười nói lời vô ích với Lý Minh, lại cất cao giọng nói: "Các vị, ta lập lại một lần nữa, ta sẽ không mượn việc ta nhận thầu Khai Phong phủ để ép buộc các vị đến sĩ học viện đọc sách, ta chỉ cung cấp cho mọi người thêm một lựa chọn, về phần các vị muốn đến đâu đọc sách, vẫn phải xem chính mình cần gì.
Nhưng ta tin rằng mỗi một lần khảo thí là một lần kinh lịch, bất kể là thành công hay là thất bại, bất kể mọi người có đến sĩ học viện học tập hay không đều sẽ được ích lợi không nhỏ. Ta còn có việc bận, xin cáo từ trước."
Quách Đạm hơi gật đầu, sau đó quay người trực tiếp đi vào phủ nha.
Lý Minh vẫn không chịu bỏ qua, lập tức nói: "Các vị, người này rõ ràng đang chột dạ, giả sử hắn thật sự nói đúng, vậy hắn vì sao không dám cùng ta luận bàn."
Thế nhưng Quách Đạm căn bản không để ý tới Lý Minh, vẫn tiếp tục đi vào phủ nha.
Mà người ở đây cũng không dám đắc tội Lý Minh.
Một thư sinh cười nói: "Lý huynh nói đúng, vì vậy chúng ta phải đi thi thử xem trong hồ lô của hắn bán thuốc gì."
"Nói đúng. Hắn nói như thần hồ kỳ thần, gì mà tỷ số trúng tuyển tương đương khoa cử, ta cũng phải kiến thức một chút."
"Giả sử chúng ta không đi thi, vậy hắn không chừng lại sẽ nói chúng ta sợ thi không đậu." "Dù sao thi đậu cũng không nhất định phải đến sĩ học viện đọc sách."
Tất cả mọi người đều là văn nhân, đều rất biết nói chuyện.
Lý Minh á khẩu không phản bác được, nên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người báo danh.
"Xem ra lần khảo thí này của ngươi sẽ không đơn giản chỉ là khảo thí nhập học phải không?"
Từ cô cô vẫn luôn đứng sau cửa phủ nha quan sát, thấy Quách Đạm trở về, liền cười nói.
Bây giờ nàng hoàn toàn không tín nhiệm Quách Đạm, gia hỏa này một bụng mưu ma chước quỷ, khiến người ta khó mà phòng bị.
Quách Đạm thấp giọng nói: "Đây chỉ là đánh yểm trợ cho báo chí mà thôi."
Trong mắt Từ cô cô lại lóe ra tỉa hồ nghi, thử dò xét nói: "Không biết đề thi là gì?"
Quách Đạm thấp giọng nói: "Ta còn chưa xác định được."
"Còn chưa xác định?"
"Đúng a!"
Quách Đạm gật đầu nói: "Tùy tiện thi một chút đi, nhiễu loạn ánh mắt của bọn hắn, mấu chốt vẫn là ở báo chí, đáng tiếc in ấn báo chí cần thời gian vài ngày, trong thời gian ngắn ra không được."
Từ cô cô cười một tiếng, trong lòng lại nghĩ, xem ra lần khảo thí này tuyệt không đơn giản như vậy.
Mà bên kia Lý Minh thấy chưa thể ngăn cản mọi người báo danh, liền lập tức trở về báo cáo với Tô Hú.
"Đàm hiền đệ thấy thế nào?"
Tô Hú nghe vậy hướng Đàm Tu hỏi.
"Có thể mang sách và tài liệu vào trường thi, quả thật là chưa từng nghe thấy." Đàm Tu cau mày, nói: "Xem ra lần khảo thí này không phải đơn giản như chúng ta trong tưởng tượng, trong đó nhất định có huyền cơ, khảo thí tố tụng sư lần trước khiến không ít người nuốt vào quả đắng."
Lý Minh nghe vậy, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, lần trước hắn thi không đậu.
Tô Hú gật gật đầu, như có điều suy nghĩ nói: "Chẳng lẽ lần khảo thí này là đòn sát thủ của hắn, thế nhưng chỉ bằng vào một trận khảo thí thì có thể nói lên cái gì, nó đâu đủ để phủ định quan điểm của chúng ta." cùng chúng ta."
Tô Hú cười nói: "Hắn không có khả năng mặc kệ chẳng quan tâm đối với việc này, cho dù hắn không thèm để ý, những học sinh muốn đi sĩ học viện đọc sách cũng sẽ không để ý sao? Nếu như ngôn luận của hắn không chốn dung thân, vậy thì sĩ học viện cũng sẽ không còn chút ý nghĩa nào."
Lý Minh nói: "Thế nhưng hắn nói để Thánh thượng và đại thần triều đình phán xét."
Tô Hú nói: "Thánh thượng có thể sẽ thiên vị hắn, thế nhưng các đại thần chắc chắn sẽ bác bỏ thương tích đầy mình ngôn luận có quan hệ tới Nho gia của hắn, Thánh thượng cũng khó có thể làm chủ cho hắn."
Đàm Tu gật gật đầu, nói: "Nếu sĩ học viện của hắn muốn thành công, lý luận của hắn nhất định phải được quần chúng tán đồng."
Lý Minh nói: "Nhưng vẫn có không ít người báo danh."
Tô Hú cười nói: "Đây chẳng qua là bởi vì hắn nhanh, nếu đợi thêm mấy ngày nữa thì tuyệt đối sẽ không có nhiều người như vậy báo danh. Nhưng chúng ta cũng không cần quá lo lắng, để xem trận khảo thí này của hắn đến cùng có huyền cơ gì."
Tô Hú nói rất đúng, Quách Đạm nóng lòng báo danh khảo thí thực ra là vì muốn rèn sắt khi còn nóng, dù sao hôm qua, Diệt Đản đại hội đã rất thành công, rất nhiều người tạm thời tiếp nhận quan điểm của hắn, chí ít không hoàn toàn phủ định hắn.
Hơn nữa, ở cổ đại tin tức truyền bá không nhanh, hoàn toàn bằng truyền miệng, vì vậy bọn hắn muốn phản công bằng dư luận, cho dù nhanh cũng cần mấy ngày.
Quách Đạm chính là đánh vào thời gian chênh lệch này.
Bởi vì đợi đến lúc bọn hắn phản công bằng dư luận thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người thay đổi chủ ý, lúc trước cũng là vì bọn hắn khống chế dư luận, khiến con cái của thương nhân đều lựa chọn thôi học, đi đọc sách còn bị kỳ thị, dùng tiền mua tội chịu, ai chịu nổi.
Nhưng với tình hình trước mắt mà nói, Quách Đạm đã thành công, ngay ngày hôm đó nhân số báo danh đã đột phá hơn trăm.
Thành tích rất không tệ, bởi vì hạn chế công danh, cho nên không phải người nào cũng có thể báo danh.
Ba ngày sau, nhân số báo danh tổng cộng là 232 người.
Thế nhưng trong ba ngày báo danh này, ngôn luận nhằm vào Quách Đạm cũng xôn xao. Bọn hắn lấy ra rất nhiều hiền thần am hiểu đạo trị quốc trong lịch sử, dùng sự thật lịch sử phản bác phiên ngôn luận kia của Quách Đạm, nói có lý có cứ, phê bình ngôn luận của Quách Đạm thương tích đầy mình.
Quách Đạm chính là yêu ngôn hoặc chúng, mê hoặc nhân tâm, mục đích là lợi dụng học viện để kiếm tiền.
Trên bản chất vẫn là một thương nhân.
Quyết không thể để học viện thần thánh của chúng ta biến thành công cụ vơ vét của cải của Quách Đạm.
Mà trong ba ngày này, Quách Đạm lại đóng cửa không ra, đối với chuyện này mặc kệ chẳng quan tâm.
Hắn chỉ giữ trầm mặc khiến không ít người lại khuynh hướng bên kia, mà hiệu quả lại rất nhanh chóng, nhân số báo danh có 232 người, thế nhưng đến ngày dự thi lại chỉ có 152 người đến thi.
Có hơn tám mươi người lựa chọn không đi.
Nếu như Quách Đạm cho bọn hắn nửa tháng để chuẩn bị, có lẽ sẽ không có người nào đến thi.
Nhưng mà, Tô Hú cũng không dám lơ là bất cẩn, lão vẫn luôn chú ý trận khảo thí này.
Hôm nay đáp án sẽ được công bố.
Địa điểm khảo thí được thiết lập ở trường thi của Khai Phong phủ.
Thủ tục dự thỉ còn đơn giản hơn thi tố tụng sư trước đó, đều đã cho phép thí sinh mang sách và tài liệu vào thi, vậy còn tra cái rắm, hơn nữa đây cũng không phải khoa cử, Quách Đạm không tin bọn hắn còn tìm người đến thi hộ, đưa ra chứng minh cử nhân và giấy dự thi liền có thể vào trường thi.
Giờ Thìn ba khắc, cánh cửa trường thi liền đóng lại.
152 người ngồi bên trong trường thi đối mặt với giấy trắng trước mặt ngẩn người.
Hôm nay sẽ thi cái gì bọn hắn đều không biết.
Nhưng vẫn có không ít người mang sách vở và tài liệu vào.
Chờ mất một lúc thì thấy Quách Đạm đi ra, hắn mỉm cười hỏi: "Mọi người đã đến đủ chưa?"
"Đều đã đến đủ." Quản sự hồi đáp.
"Vậy là được."
Quách Đạm ho nhẹ một tiếng, hướng chúng thí sinh nói: "Hôm nay đề