Chương 528: Lang băm
Chương 528: Lang bămChương 528: Lang băm
Đã nói đến mức này thì không thể rời đi.
Bị một đám văn lại dọa cho lui, nếu mà bị truyền đi, vậy bọn hắn còn mặt mũi nào gặp người khác?
Dù sao người đến báo danh sĩ học viện làm lão sư khẳng định đầu có chút mặt mũi.
Do đó, các thí sinh lúc này đều nhao nhao biểu thị, cuộc thi này quá đơn giản, chí ít đơn giản hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bọn hắn.
Đề nghị Quách Đạm gia tăng độ khó.
Bọn hắn nhất định không thể nhận sợ.
Nhưng lời này không thể nghỉ ngờ đã đắc tội với toàn bộ văn lại đứng đối diện.
Nhất định phải chơi chết các ngươi.
Quách Đạm đương nhiên là vui vẻ khi nhìn thấy loại đối kháng này, phải như vậy, song phương đều xem đối phương thành địch nhân mới có thể chế định ra sách giáo khoa tốt nhất.
Tiểu tổ đã phân chia xong.
Trường thi cũng vô cùng đơn giản, mỗi một tiểu tổ một phòng riêng, bên này ra đề, bên kia liền thương lượng giải quyết như thế nào.
Về phần đồ ăn, nước trà, bút mực giấy nghiên, Quách Đạm toàn bao, hơn nữa còn không phải cơm rau dưa bình thường mà là có trứng có thịt.
Còn có người hầu hạ.
Thật sự là phục vụ chu đáo.
Nhưng vẫn quá có lời, phải biết một bản sách giáo khoa đạt tiêu chuẩn đáng giá bao nhiêu tiền, chút tiền này tính cái gì.
Quách Đạm cực kỳ vui lòng chỉ khoản tiền này.
"Viện trưởng, cuộc thi này của viện trưởng thật sự là đặc sắc, ta nghĩ khoa cử cũng hẳn nên tổ chức như thế này." Lý Chí nhìn Quách Đạm tràn đầy sùng bái, hắn cũng là người thứ nhất gọi Quách Đạm là viện trưởng.
Quách Đạm vội nói: "Lời này không thể nói lung tung nha! Nếu bị truyền ra ngoài, lại sẽ chọc thị phi."
Thang Hiển Tổ lại nói: "Cá nhân ta cho rằng Lý huynh nói đúng vô cùng, khoa cử hiện nay xuất hiện đủ kiểu sai trái, làm việc thiên tư trái pháp luật càng ngày càng nhiều, rất nhiều người dựa vào quan hệ đỗ đạt, mà vì cái gì khoa cử dễ dàng gian lận như thế, là bởi vì không có một câu trả lời chính xác, vận mệnh một đời của học sinh lại thắt ở một ý niệm của giám khảo, như vậy thật không công bằng a."
Trời ạ! Lại tới, các ngươi biến luôn thành siêu nhân đi cứu vớt thế giới luôn đi. Quách Đạm vụng trộm chuyển cho Từ cô cô đứng bên cạnh một ánh mắt cầu cứu.
Từ cô cô cười nói: "Hai vị trưởng bối, nếu chỉ dựa vào ngôn luận thì chỉ sợ khó mà ảnh hưởng đến quyết sách của triều đình, nhưng vãn bối cho rằng nếu Nhất Nặc học phủ thành công thì tự sẽ có người đưa ra đề nghị với triều đình."
Quách Đạm liên tục gật đầu nói: "Cư sĩ nói có lý, chính là như vậy, nếu khiến người khác tâm phục khẩu phục, đầu tiên là phải lấy được thành công, dù sao mọi người đều hướng tới thành công chỉ đạo."
Lý Chí lập tức chắp tay nói: "Viện trưởng thật không hổ là thánh. . . Kiến giải lần này của viện trưởng thật độc đáo, chúng ta chắc chắn ghi nhớ trong tâm."
HA2"
Quách Đạm liếc mắt nhìn Từ cô cô, nghĩ thầm, đây không phải cư sĩ nói sao?
Thang Hiển Tổ cũng vuốt râu cười không ngừng.
Lý Chí đối với Quách Đạm đã có một loại sùng bái mù quáng.
Chờ một lát, Quách Đạm thấy tất cả đều đã được an bài thỏa đáng, thế là liền đem nơi này giao lại cho Thang Hiển Tổ và Lý Chí, còn bản thân mình thì cùng Từ cô cô, Dương Phi Nhứ lên xe ngựa về thành.
"Gâu gâu gâu!"
Đi được nửa đường, Từ cô cô đột nhiên nghe thấy ngoài xe truyền đến vài tiếng chó sủa, vén màn cửa lên xem xét thì thấy một con chó màu vàng đất đang truy đuổi hai con gà mái, nàng không khỏi nghiêng mắt nhìn về phía trước, thấy cách đó không xa có một quán trà nhỏ.
"Thật sự là khéo nha!" Nàng tự lẩm bẩm một tiếng, trầm ngâm một chút, đột nhiên phân phó phu xe: "Đến quán trà phía trước thì ngừng một chút."
"Vâng."
Xe ngựa của nàng vừa dừng lại, xe ngựa của Quách Đạm cũng ngừng lại theo.
"Cư sĩ muốn đi nhà xí sao?" hỏi.
Từ cô cô chỉ cảm thấy buồn nôn, thật sự là một người thô bỉ, hơi trừng Quách Đạm một cái: "Ta chỉ có chút khát nước."
Quách Đạm gật đầu nói: "Vậy liền nghỉ ngơi một chút đi."
Sau đó liền đi hướng quán trà.
Từ cô cô lại nói: "Chúng ta ngồi bên ngoài đi."
"Tùy tiện."
Hai người tới quán trà ngồi xuống, tiểu nhị trước cửa lập tức dâng lên một bình trà cho bọn họ.
Từ cô cô uống một ngụm trà, đột nhiên hướng Quách Đạm hỏi: "Sĩ học viện còn có thể tổ chức khảo thí như vậy, thế nhưng những học viện khác sợ là không được, nói ví dụ như viện y học, ngươi dự định khảo thí thế nào?"
Quách Đạm cười nói: "Viện y học đương nhiên sẽ không khảo thí như thế, thực ra viện y học không cần khảo thí, ta sẽ tuyển một số lang trung có kinh nghiệm phong phú, vì vậy ta chỉ nhìn hồ sơ hành nghề y và hồ sơ kê đơn thuốc."
"Hồ sơ hành nghề y?"
Từ cô cô khẽ nhíu mày, nói: "Cũng không phải mỗi lang trung đều có thói quen này."
Quách Đạm nói: "Nếu ngay cả thói quen này cũng không có, vậy chắc chắn không có tư cách khảo thí, Nhất Nặc học phủ của ta thà thiếu không ẩu."
Từ cô cô khẽ lắc đầu nói: "Dù sao ngươi không hiểu y thuật, tại sao không tìm một vị danh y có kinh nghiệm phong phú đến giúp đỡ."
"Danh y?" Quách Đạm thoáng sững sờ, cười nói: "Chính là vị lần trước cư sĩ đề cập tới, Lý Thì Trân?"
"Đúng vậy." Từ cô cô gật gật đầu, nói: "Vừa vặn lão nhân gia bây giờ cũng đang ở đây, tại sao ngươi không thử một chút xem."
Quách Đạm lắc lắc đầu nói: "So sánh với Lý Thì Trân, ta càng có khuynh hướng hợp tác với Chu vương phủ."
Từ cô cô hiếu kỳ nói: "Vì sao?"
Quách Đạm kinh ngạc nói: "Lần trước không phải ta đã nói với cư sĩ rồi sao?"
Từ cô cô nói: "Ngươi chỉ nói Lý Thì Trân không đủ nghiêm cẩn, nhưng Quách Đạm cười nói: "Nguyên nhân là bởi vì ta biết Lý Thì Trân có thói quen sao chép phương thuốc sau đó viết thành sách thuốc."
Từ cô cô nói: "Như vậy chẳng lẽ không đúng sao?"
Quách Đạm nói: "Đương nhiên không đúng, hiện thời không có kỹ thuật nào có thể kiểm nghiệm hiệu quả của dược liệu, một phương thuốc nhất định phải thông qua vô số lần thực tiễn mới có thể biết được nó có thật sự hữu hiệu hay không, ta đã từng xem qua ghi chép về các phương thuốc của Chu vương phủ, mỗi phương thuốc đều truyền qua đời đời, đồng thời từng trị liệu cho rất nhiều rất nhiều người, có đầy đủ thực tiễn chứng minh hiệu quả trị liệu.
Thế nhưng Lý Thì Trân thường xuyên sao chép phương thuốc của người khác, ông ấy sao chép nhiều phương thuốc như thế chắc chắn không có khả năng thực tiễn từng phương thuốc, rất nhiều phương thuốc ông ấy cũng không biết có hiệu quả hay không, thế nhưng lại ghi lại trong sách thuốc, với danh tiếng của ông ấy sẽ lừa dối rất nhiều người.
Ta mở viện y học là vì tìm đúng phương thuốc, mà không phải tìm kiếm càng nhiều phương thuốc."
"Nói thật sự tốt!"
Chợt nghe trong phòng truyền tới một tiếng khen,"Ha ha... Chưa từng nghĩ ở đây còn có thể nghe được một phen kiến giải độc đáo, sung sướng, sung sướng."
Lời còn chưa dứt, liền thấy một lão già hói đầu đi ra từ trong quán trà, lão hướng Quách Đạm cười ha ha nói: "Tiểu tử, ngươi thật sự nói rất đúng, Lý Thì Trân chính là một lang băm."
Không phải Từ Vị thì là ai.
Sau đó liền thấy Lý Thì Trân có vẻ mặt phiền muộn đi ra.
Thật sự là xấu hổ nha!
"Lý... Lý đại phu. Ngài. .. Ngài làm sao cũng ở đây."
Quách Đạm đột nhiên đứng dậy, thất kinh nói.
"A, ngươi biết lão ta là Lý Thì Trân."
Từ Vị chỉ tay về hướng Lý Thì Trân, lại vội vàng nói: "Ngươi chớ sợ, lão phu cảm thấy ngươi nói rất đúng, lão ta là một lang băm."
"Lý thế bá."
Từ cô cô vội vàng đứng dậy thi lễ.
Lý Thì Trân lúng túng gật đầu, hắn biết rõ khẳng định là Từ cô cô nói cho Ouách Đam. Từ Vị liếc nhìn Từ cô cô, cười nói: "Tiểu nữ oa, ngươi cũng đừng giới thiệu lung tung cho tình lang của ngươi, cẩn thận hại tình lang a."
Lý Thì Trân lúc này nổi giận nói: "Từ điên, ông cũng đừng nói hươu nói vượn, vị này chính là trưởng nữ của Hưng An bá."
Từ Vị cười nói: "Đó cũng là một nữ nhân, một nữ nhân suốt ngày đi theo bên người một nam nhân, như vậy rất khó nói là trong sạch nha!"
"Ta chỉ phụng mệnh bảo hộ hắn, vì sao lại nói là không trong sạch?" Đột nhiên nghe thấy một nữ nhân nói.
Từ Vị lệch con mắt nhìn sang, chỉ thấy Dương Phi Nhứ nhàn nhạt quét mắt nhìn lão một cái, lúc này khẽ nói: "Lão phu không nói ngươi."
Dương Phi Nhứ lạnh lẽo đáp lại: "Ta cũng là nữ nhân, ta cũng suốt ngày đi theo hắn."
Từ Vị trừng mắt nhìn, lại hướng Quách Đạm nói: "Tiểu tử ngươi thật đúng là diễm phúc không cạn aI"
Quách Đạm không còn gì để nói.
Lý Thì Trân nói: "Được rồi, được rồi, nói lời điên cuồng không sợ người ta chê cười sao, chúng ta đi thôi, chớ quấy rầy người ta."
Từ Vị ha ha nói: "Bị người ta vạch trần là lang băm, liền muốn bỏ trốn mất dạng, trốn được nhất thời, không trốn được một thế, ngươi nghe ta khuyên một câu, chớ làm nghề y hại người nữa."
"Ông..."
Lý Thì Trân lúc này thật đúng là không bước nổi chân.
Quách Đạm vội nói: "Lý đại phu, vừa rồi vãn bối chỉ nói hươu nói vượn."
"Lão phu vừa rồi nghe rất rõ ràng, ngươi nói thật đúng là chữ chữ có lý."
Từ Vị lại hướng Lý Thì Trân nói: "Lang băm, ngươi cũng nghe thấy rồi, nếu có năng lực hãy phản bác hắn đi!"
Lý Thì Trân cảm thấy hôm nay nếu cứ như thế mà đi thì quãng đời còn lại chắc chắn phải sống trong sự chế diễu của Từ Vị, vậy thì rất khó chịu, hơn nữa, từ trước đến nay lão luôn cẩn thận hành y, đột nhiên bị người khác nói mình không nghiêm cẩn cũng khiến lão có chút nổi nóng.
Từ cô cô cười thầm, nói: "Lý thế bá mời ngồi."
Lý Thì Trân do dự một chút, mới ngồi xuống.
Từ Vị cũng vội vàng ngồi xuống với bộ dáng xem kịch vui.
Lý Thì Trân trừng Từ Vị một cái, hơi chút trầm ngâm, lại hướng Quách "Chưa từng nhìn thấy." Quách Đạm lắc đầu.
Lý Thì Trân nói: "Vậy ngươi dựa vào đâu mà suy đoán ta không tiến hành nghiệm chứng mỗi một phương thuốc, ngươi lấy tưởng tượng của ngươi phỏng đoán ta viết sách thuốc như thế nào, ngươi không thấy điều này rất buồn cười sao?"
Từ Vị gật gật đầu, nói: "Tiểu tử, lão ta nói cũng có đạo lý."
Từ cô cô hứng thú nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm cười nói: "Thế nhưng căn cứ vào sách thuốc của Lý đại phu, trong đó tuyệt không đại lượng ghi chép quá trình thực tiễn mỗi lần sử dụng phương thuốc, mà Chu vương phủ mỗi một lần dùng thuốc đều có ghi chép lại, đổi lại là Lý đại phu, ngài sẽ tin tưởng phương thuốc của ai hơn?"
Lý Thì Trân lắc lắc đầu nói: "Của Chu vương phủ là ghi chép về hành nghề y, mà của ta là sách thuốc, ngươi không thể quơ đũa cả nắm."
Quách Đạm nói: "Chu vương phủ đời đời kiếp kiếp hành nghề y tại Khai Phong phủ, nhưng số lượng phương thuốc lại không tới một thành so với số lượng phương thuốc trong sách của Lý đại phu, bởi vậy ta mới phỏng đoán, Lý đại phu không có khả năng đại lượng thực tiễn mỗi một phương thuốc trong sách."
"Có đạo lý."
Từ Vị như có điều suy nghĩ gật đầu.
Lý Thì Trân trầm ngâm một lát, nói: "Ngươi nói không sai, ta không có khả năng tiến hành đại lượng thực tiễn mỗi một phương thuốc trong sách, trong đó có một số là cổ nhân lưu lại, tất nhiên đã đi qua đại lượng thực tiễn, cũng có một số phương thuốc ta tự mình nghiệm chứng và hỏi thăm qua những bệnh nhân đã từng dùng phương thuốc này."
Quách Đạm chắp tay nói: "Lý đại phu hành y tế thế, cẩn thận chứng thực, tạo phúc thế nhân, tại hạ bội phục sâu sắc."
Từ Vị vừa mới nghe thấy thú vị đột nhiên lại thấy Quách Đạm vậy mà đã nhận thua, không khỏi tức giận nói: "Tiểu tử ngươi thật đúng là dối trá, vừa rồi còn nói lão ta không nghiêm cẩn, bây giờ lại nói cẩn thận, ngươi như vậy không phải tự mâu thuẫn sao?"
"Không mâu thuẫn, không mâu thuẫn."
Quách Đạm khoát khoát tay cười nói: "Sách thuốc của Lý đại phu có sai lầm, đối với y học mà nói thì đây chính là không đủ nghiêm cẩn, nhưng với hiện thực mà nói thì lực lượng của một người vô cùng có hạn, Lý đại phu đã làm đủ nghiêm cẩn, chỉ tiếc có lòng không đủ lực, so sánh với sự nghiêm cẩn y học cần thì còn chênh lệch rất xa. Mà đây chính là mục đích ta xây dựng viện y học, ta cho rằng y học liên quan đến nhân mạng, nhất định phải làm đến mức tuyệt đối nghiêm cẩn, mà tỉnh lực và tài lực của một người đều rất có hạn khó mà làm được, vì vậy nhất định phải tụ tập lực lượng của chúng nhân, tụ tập trí tuệ của thế nhân mới có thể đại thành."