Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 528 - Chương 527: Khảo Thí Đối Kháng

Chương 527: Khảo thí đối kháng Chương 527: Khảo thí đối khángChương 527: Khảo thí đối kháng

Mặc dù không muốn thừa nhận, thế nhưng trong lòng các phương danh sĩ Thôi Hữu Lễ, Triệu Thanh Hợp, Vương Nguyên cũng đều vô cùng rõ ràng, bất kể là giáo viên lực lượng, tài chính, hay là sinh nguyên, Nam Kinh học phủ đều cường đại hơn bọn hắn rất nhiều.

Đây cũng không có cách nào, kinh tế các vùng Giang Nam phát triển, cho nên giáo dục cũng rất phát triển, trừ đánh trận không ra làm sao, các phương diện khác đầu hơn xa địa phương khác.

Tuy nói thủ đô ở Bắc Kinh, thế nhưng hơn phân nửa nội các đều tới từ Giang Nam.

Giang Nam ảnh hưởng cũng rất lớn đến chính trị.

Sau khi tỉnh táo lại, bọn hắn cũng dần dần ý thức được, Nam Kinh học phủ mới là uy hiếp lớn nhất đối với bọn hắn.

Thậm chí, bọn hắn đều phỏng đoán Tô Hú khẳng định sớm đã có biện pháp đối phó Quách Đạm, lão cố ý giả bệnh không ra là vì muốn mượn Quách Đạm để chỉnh hợp thế lực của bọn hắn.

Vì vậy trong thời gian tới, bọn hắn sẽ không tiếp tục tìm cách đối phó Quách Đạm.

Bọn hắn còn cảm giác giữ lại Quách Đạm đối với bọn hắn không hoàn toàn là chuyện xấu, chí ít có thể khiến Tô Hú tập trung tỉnh lực đối phó Quách Đạm, dù sao Nam Kinh học phủ bây giờ quá cường thế.

Dư luận nhằm vào Nhất Nặc học phủ cơ hồ rất nhanh đã bình ổn lại.

Chỉ có Nam Kinh học phủ vẫn còn tiếp tục tạo áp lực cho Nhất Nặc học phủ, không ngừng tuyên truyền đạo trị quốc của Nam Kinh học phủ chủ yếu để nhằm vào Nhất Nặc học phủ.

Thế nhưng một mình Nam Kinh học phủ cũng khó có thể nhấc lên gợn sóng quá lớn.

Hơn nữa các học phủ khác còn âm thầm cản tay sau lưng, học báo của bọn hắn cũng bắt đầu cường điệu tuyên truyền lý niệm giáo dục của chính mình, nhìn qua tự như tất cả đều một lòng nhào vào giáo dục.

Thực ra không phải, đây chính là muốn châm chọc Nam Kinh học phủ, các ngươi chỉ biết chế tạo dư luận nhằm vào nhân gia, lấy lớn hiếp nhỏ, ngươi xem chúng ta, căn bản không hề e ngại Quách Đạm, tùy hắn thôi, nếu bàn về học vấn, Quách Đạm không thể nào thắng được chúng ta.

Người đọc sách nên có lòng dạ rộng rãi. "Hiền huynh, tiếp tục thế này thì không được, chúng ta không thể tiếp tục nhằm vào Quách Đạm, mà hẳn nên đem tâm tư đặt vào việc giáo dục." Đàm Tu khuyên.

"Thật sự là lẽ nào lại như vậy."

Thẩm Bá Văn khó thở nói: "Bọn gia hoả vong ân phụ nghĩa này, sớm biết như thế, lúc trước chúng ta nên giúp đỡ Quách Đạm đối phó bọn hắn."

Hoàng Đại Hiệu vội nói: "Không thể được, trong mắt của ta, Quách Đạm là người gian trá khó lường, dã tâm lại không nhỏ, giả sử bỏ mặc không quan tâm, vậy chắc chắn sẽ hậu hoạn vô tận. Cho dù Lão Khâu học phủ hoặc bất luận học phủ nào vượt qua Nam Kinh học phủ cũng sẽ không dao động địa vị của ân sư, nhưng một khi Quách Đạm thủ thắng, vậy sẽ nguy hiểm đến toàn bộ sĩ lâm. Theo ta, chúng ta vẫn nên liên hợp với nhau đánh bại Quách Đạm trước, sau đó lại đến luận."

Hắn không làm giáo dục, cho nên không quan tâm ai đệ nhất, ai đệ nhị, hắn quan tâm là Quách Đạm, bởi vì Quách Đạm mấy phen làm hắn mất hết mặt mũi, đồng thời vài lần khiêu chiến quyền uy của Đô Sát viện, hắn nằm mộng cũng muốn trừ cho thống khoái.

"Ta cũng biết, thế nhưng. .. Thế nhưng bọn hắn. ... Này."

Thẩm Bá Văn buồn bã bất đắc dĩ nói.

Hắn thực ra cũng muốn đối phó Quách Đạm.

Tô Hú liếc nhìn Hoàng Đại Hiệu, cười gật đầu nói: "Đại Hiệu nói đúng, giữ lại Quách Đạm đúng là hậu hoạn vô tận, đáng tiếc thời cơ tốt nhất đã bỏ lỡ, trừ phi Quách Đạm lại ném ra ngoài ngôn luận kinh người nào đó, nếu hắn vẫn luôn điệu thấp như bây giờ thì rất khó liên hợp mọi người đối phó hắn, hơn nữa có khả năng sẽ bị người khác lợi dụng, nhất định có người hi vọng chúng ta cùng Quách Đạm đấu đến cá chết lưới rách, còn bọn hắn làm ngư ông ngồi thủ lợi."

Nói xong, hắn liếc nhìn Đàm Tu, nói: "Hơn nữa chúng ta tới đây cũng không phải vì nhằm vào Quách Đạm, mà là đến xây dựng tư học viện, những học sinh đến báo danh vào Nam Kinh học viện là vì tín nhiệm chúng ta, chúng ta không thể khiến bọn hắn thất vọng a."

Đàm Tu tán đồng gật đầu.

Trong lòng Hoàng Đại Hiệu mặc dù không muốn, nhưng cũng không dám chống lại ân sư.

Nam Kinh học phủ cũng bắt đầu từ bỏ nhằm vào Nhất Nặc học phủ, cường điệu tuyên truyền lý niệm của giáo dục chính mình.

Tất cả đại học phủ bắt đầu tiến vào giai đoạn chiêu sinh chính quy. Mặc dù sau khi Khoa Cử cử báo ra mắt, Quách Đạm lựa chọn điệu thấp, nhượng bộ lui binh, nhưng cũng không có nghĩa là hắn thua trận đấu tranh này, bởi vì cuối cùng đám người Tô Hú cũng không thể bác bỏ hoàn toàn ngôn luận của hắn.

Quách Đạm vẫn thành công phân hóa một bộ phận người đọc sách.

Hơn nữa Nhất Nặc học đàn được người đọc sách trẻ tuổi rất ưa thích, do vậy những con cái gia đình thương nhân, địa chủ trước kia lại chạy đến Nhất Nặc học phủ báo danh một lần nữa.

Dù sao bọn hắn cũng biết bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, muốn đỗ đạt khoa cử có bao nhiêu khó khăn.

Trước đó bọn hắn nghỉ học chỉ là vì ngại mặt mũi, mà không phải thật sự muốn thi khoa cử.

Thế nhưng so sánh với các học phủ khác, Quách Đạm còn có một thiên nhiên yếu thế, đó chính là giáo viên lực lượng, như Nam Kinh học phủ, Lão Khâu học phủ căn bản không cần lo lão sư, bọn hắn còn chê lão sư quá nhiều, mà Nhất Nặc học phủ lại vừa vặn tương phản, hoàn toàn không có lão sư.

Mấy đệ tử học phái Thái Châu của Lý Chí cũng khó có thể chống đỡ được một Nhất Nặc học phủ to như vậy.

Do vậy cần hướng đại chúng tuyển nhận lão sư.

Sau khi Quách Đạm đăng thông báo tuyển dụng lão sư trên Nhất Nặc học báo, người đến báo danh rất nhiều, dù sao lão sư cũng không phải nghề nghiệp hạ cửu lưu, mà là một nghề vô cùng thần thánh, là lựa chọn tốt nhất chỉ sau nhập sĩ làm quan, người đọc sách đương thời rất không có khả năng đi bán thịt heo, đáng tiếc học phủ khác không tuyển lão sư, cho nên bọn hắn chỉ có thể đến Nhất Nặc học phủ.

Hơn nữa báo danh chủ yếu vào sĩ học viện.

Ngay sau đó Quách Đạm cũng công bố quy tắc cuộc thi, chính là chế định sách giáo khoa.

Quy tắc cuộc thi khiến toàn bộ người đọc sách ở Khai Phong phủ đều giống như ngắm hoa trong màn sương.

Chế định sách giáo khoa?

Sách giáo khoa còn có thể chế định sao?

Sách giáo khoa không phải là Tứ thư Ngũ kinh sao?

Không có bài thi, vậy làm sao kiểm tra?

Mọi người có vô số thắc mắc. Đồng thời nhân số đến báo danh tăng vọt.

Có ít người vốn không muốn làm lão sư, đơn thuần chỉ vì hiếu kì cũng đến báo danh thử một chút.

Nhân số báo danh rất nhanh liền đột phá ba trăm người.

Mà sau khi nhân số báo danh đột phá một trăm, Quách Đạm liền lập tức tuyên bố ngày tháng diễn ra trận khảo thí đầu tiên, cứ một trăm người một nhóm.

Địa điểm khảo thí là một trang viên ở Đông Giao Quách Đạm mượn Chu vương phủ.

Dù sao Nhất Nặc học phủ còn chưa xây xong.

Nhóm thí sinh đầu tiên tràn đầy hiếu kì bước vào trang viên, phát hiện bên trong đã có mấy chục người ở đó, ai cũng có vẻ mặt nhẹ nhõm trò chuyện với nhau, không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ đây đã là trận khảo thí thứ hai?

Không đúng rồi! Bọn hắn rõ ràng là trận đầu tiên nha!

Những thí sinh này cẩn thận nhìn lại phát hiện không có một người nào nhìn quen mặt.

Mấu chốt ánh mắt đối phương nhìn bọn hắn đều không hữu hảo, giống như thợ săn nhìn thấy con mồi.

Hai bên cũng không chào hỏi lẫn nhau, nước sông không phạm nước giếng.

"Mọi người tốt!"

Chỉ thấy Quách Đạm di ra.

Bên cạnh hắn còn có Lý Chí cùng Thang Hiển Tổ.

Đám người chắp tay thi lễ.

Quách Đạm cười gật gật đầu, nhìn xung quanh một chút, vô cùng tùy ý hỏi thăm: "Các vị có biết nhau không?"

Hai bên đều nhao nhao lắc đầu.

"Vậy ta liền giới thiệu một chút cho các vị."

Quách Đạm chỉ về nhóm người đối lập với các thí sinh, nói: "Bọn họ chính là người ra đề của trận khảo thí lần này."

Ra đề?

Mấy chục người ra đề?

Thí sinh tới đây tham gia khảo thí đều quá sợ hãi. Một thí sinh nói: "Dám hỏi Quách viện trưởng, bọn họ là?"

Dù sao đã đến tham gia khảo thí lão sư, cho nên đương nhiên nên gọi Quách Đạm là viện trưởng, hơn nữa bọn hắn cho rằng người có thể ra đề dĩ nhiên không phải người bình thường.

Quách Đạm cười nói: "Bọn họ trước kia đều là các loại văn lại ở ba phủ Khai Phong phủ, Hoài Khánh phủ, Chương Đức phủ."

"Văn lại?"

Mọi người giống như có ảo giác nghe nhầm.

"Văn lại cũng có thể ra đề thi?" Một nam nhân trung niên phẫn nộ nói.

"Chúng ta mang thành ý đến tham gia khảo thí, vậy mà ngươi lại nhục nhã chúng ta như vậy sao?"

Thí sinh đến tham gia khảo thí lập tức nổi giận.

Mà những văn lại đối diện nghe vậy đều chỉ cười lạnh không nói.

Bọn gia hỏa này cũng dám đắc tội người ra đề?

Nhớ kỹ các ngươi.

Văn lại chúng ra xưa nay bụng dạ đều rất hẹp hòi.

"Các vị tuyệt đối đừng hiểu lầm."

Quách Đạm vội vàng giải thích nói: "Tin tưởng các vị đều biết dự tính ban đầu ta xây dựng sĩ học viện là gì, chính là vì muốn truyền thụ cho học sinh thủ đoạn giải quyết vấn đề, vì vậy khảo thi lão sư của chúng ta cũng là thủ đoạn xử lý vấn đề của các vị.

Như vậy vấn đề này đến cùng là gì? Ta chưa từng làm quan, cũng không biết làm quan sẽ gặp phải vấn đề gì?

Thế nhưng ta tin rằng trên đời này không có người nào so với văn lại càng rõ ràng hơn, người làm quan sẽ gặp phải những khó khăn gì."

Bởi vì văn lại luôn luôn là tuyến đầu quan viên dùng để xử lý vấn đề, quan viên phụ trách suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề, sau đó từ văn lại chấp hành.

Bất kể là vấn đề gì, người chấp hành đều bọn họ.

Không ít người gật gật đầu, cảm thấy Quách Đạm nói cũng không phải không có lý.

Dù sao đây không phải kiểm tra Tứ thư Ngũ kinh.

Quách Đạm vừa cười vừa nói: "Nếu mà các vị nhìn bọn họ khó chịu thì có thể dùng đáp án để hung hăng giáo huấn bọn họ, tuyệt đối không nên nhân †. bởi vì khảo thí nhâm chức eủa chúna †a có tính đối khána vô ùÙùna mạnh. Chúng ta sẽ phân chia năm người thành một tổ.

Bọn họ cũng sẽ chia thành từng tiểu tổ, bọ họ ra đề, các vị giải quyết vấn đề."

Các văn lại nghe vậy cũng đều không che giấu lộ ra nụ cười bất hảo.

Ai giáo huấn ai, còn chưa thể biết được.

Văn lại vốn có địa vị thấp kém, trước kia đều bị quan viên gào đến gào đi, mặc dù bọn họ không phải quan viên, nhưng đại đa số cũng đều là người có công danh, thậm chí có ít người còn từng là quan viên, chỉ là vì danh khí không bằng đám người Tô Hú mà thôi, cho nên lần này nhất định phải có cừu báo cừu, có oán báo oán.

Vào chỗ chết chỉnh.

"Tiểu tổ?"

Lại có một người hỏi: "Vậy sẽ đánh giá thành tích như thế nào, lấy tiểu tổ để đánh giá sao?"

Quách Đạm cười nói: "Mỗi tiểu tổ đều sẽ có một giám khảo, bọn họ sẽ quan sát các vị khi đưa ra phương án giải quyết vấn đề, ai xuất lực nhiều nhất, đề nghị của ai có tính quyết định nhất. Mà hai vị bên cạnh ta sẽ là tổng giám khảo trận khảo thí này."

Liếm chó vẫn có ưu đãi.

Lý Chí, Thang Hiển Tổ liếm hắn như thế, hắn cũng không tiện để bọn hắn khảo thí cùng những người này, cho bọn hắn đảm nhiệm tổng giám khảo, đồng thời trợ giúp hắn phân tích bài thi.

Lại có một người hỏi: "Không biết phân tổ như thế nào?"

Quách Đạm nói: "Ta sẽ cố gắng gom những người đến từ những nơi khác nhau vào một tổ, bởi vì phong thổ, hoàn cảnh địa lý của các nơi không giống nhau, vấn đề gặp phải và thủ đoạn giải quyết cũng đều không giống, mọi người có thể tiếp thu ý kiến quần chúng đưa ra đáp án tốt nhất, thậm chí đưa ra nhiều đáp án. Mà một kỳ khảo thí là bảy ngày, mỗi một ngày ra một đề mục mới."

Thực ra hắn còn có một điểm chưa nói, chính là nếu văn lại ra đề đặc sắc, hắn còn cho bọn họ thêm tiền thưởng, đồng thời sẽ trường kỳ thuê bọn họ ra đề.

Vì vậy từ lúc vừa mới bắt đầu, song phương đã vô cùng không hữu hảo, nếu mà các ngươi tùy tiện đáp đề, vậy chúng ta sẽ không có tiền thưởng.
Bình Luận (0)
Comment