Chương 530: Đại hỉ
Chương 530: Đại hỉChương 530: Đại hỉ
Từ Vị trời sinh tính tình nóng nảy kiêu ngạo phóng túng, không chịu lễ pháp truyền thống trói buộc, cho nên đối với những sĩ phu bảo vệ lễ giáo lại càng sinh lòng chán ghét, không thích cùng những người này lui tới, thế nhưng người trong thiên hạ phần lớn đều như thế, bởi vậy về già tự nhiên càng khó hòa hợp, vẫn luôn độc lai độc vãng, cũng thường xuyên làm ra một số việc ly kinh bạn đạo, người ngoài không hiểu thì tự cho là điên điên khùng khùng.
Loại người như lão rất khó gặp được tri kỷ.
Hồ Tông Hiến tuy là Bá Nhạc của lão, nhưng lão cũng tự biết, Hồ Tông Hiến chỉ là vì thưởng thức kỳ tài mà chiều theo lão, chứ không hề thưởng thức sự cuồng ngạo và không bị trói buộc của lão.
Mà lần này lão tới đây chính là vì muốn tận mắt kiến thức Quách Đạm, bởi vì Quách Đạm đã đánh vỡ rất nhiều truyền thống, xé rách một chút tấm màn che của lễ giáo, làm được những việc lão tuổi trẻ muốn làm mà không làm được, cực kỳ hợp với tâm ý của lão.
Bởi vậy lúc Quách Đạm nói ra những lời này lại làm lão vui vẻ hơn rất nhiều so với khen ngợi hội họa của lão, đến giờ phút này, lão mới phát giác chuyến đi này thật sự không tệ.
Rượu vừa được mang lên, hai người liền không nhìn người khác, nâng cốc ngôn hoan, nhưng đối với những chuyện thị thị phi phi của Nhất Nặc học phủ mấy ngày qua đều không nhắc một câu, chỉ nói chuyện xoay quanh hội họa, hí kịch, sung sướng vô cùng.
Quách Đạm mặc dù đối với chuyện này nhất khiếu bất thông, thế nhưng một số ý nghĩ của hắn lại có thể khiến Từ Vị cảm thấy rất kích động, thậm chí khiêm tốn thỉnh giáo để hiểu hết được đạo lý trong đó, trong nội tâm càng lúc càng cảm thấy hận vì gặp nhau quá muộn.
Từ cô cô và Lý Thì Trân ngồi bên cạnh căn bản không chen miệng vào nổi, chỉ yên lặng xem một già một trẻ không để ý tôn ti trưởng ấu, không kiêng kị bất cứ điều gì, có khi còn cảm thấy buồn cười.
Trong lúc lơ đãng, hai canh giờ đã trôi qua.
Từ Vị uống rượu mặt đã đỏ bừng, chỉ thấy lão đột nhiên lảo đảo đứng dậy, ợ một cái nói: "Quách Đạm, hôm nay có hai người tầm thường ở đây, cho nên hai ta khó uống tận hứng, ngày khác chúng ta lại uống."
Nói xong, lão cũng không đợi Quách Đạm đứng dậy từ biệt, ném một thỏi bạc liền lắc lư rời đi. nhìn theo bóng lưng Từ Vị rời đi.
Lý Thì Trân sững sờ một lát, rồi tự giễu cười một tiếng: "Kỳ tài còn cần người tầm thường chiếu cố a! Lão hủ cáo từ."
Lúc nói chuyện, Lý Thì Trân liếc mắt nhìn Quách Đạm một cái mới đứng dậy đuổi theo.
"Lý thế bá đi thong thả."
Từ cô cô đứng dậy thi lễ, đợi sau khi Lý Thì Trân đi, nàng mới cụp mắt nhìn về phía Quách Đạm đã ngồi trở lại trên ghế, đã say đến mức gần như không mở nổi mắt, đang định mở miệng, lại nghe Quách Đạm hỏi: "Cư sĩ giúp ta nhìn một chút, con chó màu vàng đất kia bắt được gà không?"
Từ cô cô thoáng sững sờ, ngồi xuống, tức giận buồn cười nói: "Hóa ra ngươi sớm đã chú ý tới, vì vậy mới tương kế tựu kế dùng phép khích tướng dẫn dụ Lý thế bá đi ra."
Quách Đạm hai mắt vẫn nhắm chặt, cười nói: "Bằng vào ba chữ Lý Thì Trân, cho dù phải chỉ nhiều tiền hơn nữa cũng giá trị, ta làm sao có thể bỏ qua."
"Vậy Từ lão tiên sinh thì sao?"
Từ cô cô có vẻ hơi hiếu kỳ nói: "Ngươi vừa rồi chỉ lo luận hội họa và hí kịch với Từ lão tiên sinh, đối với việc mời lão tiên sinh đến Nhất Nặc học phủ không hề nhắc tới một lời, ngươi đây là muốn lấy lui làm tiến sao?"
Quách Đạm lắc lắc đầu nói: "Không phải, ta thực tình không hi vọng Từ lão tiên sinh đến Nhất Nặc học phủ."
Từ cô cô hiếu kỳ nói: "Vì sao?"
Quách Đạm vừa xoa hai mắt vừa nói: "Kỳ tài bất thế như Từ lão tiên sinh vốn không thuộc về địa phương như học viện, nếu dùng một chút khuôn sáo trói buộc lão tiên sinh, vậy sẽ chỉ khiến lão tiên sinh thay đổi trở nên không có gì đặc sắc, hao mòn tài hoa của lão tiên sinh, làm chậm trễ học sinh, cũng làm chậm trễ sinh mệnh của lão tiên sinh."
Quách Đạm biết rõ kim tiền vô pháp mua được nghệ thuật chân chính, cho dù ngươi cho Beethoven mười triệu đô la để ông sáng tác ra bản xô-nat ánh trăng, ông cũng tuyệt đối không có khả năng sáng tác ra, cho dù cho Vương Hi Chỉ làm Tể tướng để ông viết ra Lan Đình Tự, ông cũng khẳng định không viết ra được.
Nghệ thuật nhất định phải xuất phát từ tính tình của nghệ thuật gia, nếu vì tiền mà sáng tác thì đó chẳng qua chỉ là thương phẩm, mà tuyệt không phải nghệ thuật.
Vì vâv dưới vã hôi tư bản rất khó xuất hiên nahê thuât† đai sư. Chỉ có tại thời khắc trật tự cũ sắp sụp đổ mới có thể xuất hiện số lượng lớn đại sư.
Từ cô cô nghe vậy không khỏi khẽ giật mình, nàng không ngờ những lời nói đó của Quách Đạm hóa ra là phát ra từ phế phủ, nói: "Nhưng Từ lão tiên sinh cũng không phải chỉ biết vẽ tranh viết chữ, mưu lược của lão tiên sinh cũng được thế nhân ca tụng."
Quách Đạm miễn cưỡng mở mắt ra, cười tủm tỉm nhìn Từ cô cô.
Từ cô cô nói: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Quách Đạm cười một tiếng,"Có cư sĩ đã đủ."
Từ cô cô khẽ giật mình, lắc đầu nói: "Luận mưu lược, ta không thể bằng Từ lão tiên sinh, nếu có lão tiên sinh giúp ngươi."
Quách Đạm hời hợt cắt ngang lời nàng,"Thế nhưng thời đại của Từ lão tiên sinh đã kết thúc, tương lai thuộc về chúng ta."
Thật sự là bá khí ầm ầm a!
Từ cô cô lại cảm thấy một trận thất lạc, một thời đại kết thúc kiểu gì cũng sẽ mang theo tiếc nuối của rất nhiều người, cuối cùng sẽ khiến cho người ta cảm thấy tiếc hận, thế nhưng từ Quách Đạm nhắc đến thời đại mới lại khiến người ta cảm thấy rất kích động cùng mơ ước.
Từ cô cô nhàn nhạt cười một tiếng, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ mê người,"Dõng dạc."
"Ha ha!"
Quách Đạm cười to vài tiếng,"Ta chỉ muốn chứng minh ta thật sự uống say, ta đang rất cần người khác dìu ta lên xe." Nói xong, hắn nhấc đầu nhìn về phía Dương Phi Nhứ.
Dương Phi Nhứ khẽ gật đầu nói: "Để ta gọi phu xe đến."
"Không. .. Không cần! Ta. .. Ta nghĩ ta vẫn có thể đi được."
Quách Đạm bị dọa vội vàng đứng dậy.
Nhưng hắn thực ra đã là nỏ mạnh hết đà, vừa vào xe ngựa liền nằm ngáy o o.
Cũng không biết trôi qua bao lâu.
"Cô gia! Cô gia! Cô gia!"
Mơ hồ nghe thấy có ai đó đang gọi mình, Quách Đạm mơ mơ màng màng mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một nam nhân có râu.
Lúc vừa mới tỉnh rượu, người đầu tiên nhìn thấy lại là một nam nhân, vậy có bao nhiêu khủng bố a! "SátI"
Quách Đạm lập tức kinh hô lên một tiếng, một tay cầm chăn che ngực, nói "Các ngươi đã làm gì ta?"
"Cô gia, là ta nha!"
Chỉ nghe người kia lại nói.
Âm thành này làm sao có chút quen quen? Quách Đạm trừng mắt nhìn, vẫn nhìn không rõ lắm, lại xoa xoa hai mắt, ngưng mắt nhìn kỹ, hoảng Sợ nói: "Quản gia?"
Người này chính là Khấu Nghĩa.
"Ta làm sao đã hồi kinh rồi, ta đang nằm mơ sao?"
Quách Đạm hung hăng véo lên đùi mình một cái, toàn thân đều đau a!
Khấu Nghĩa vội nói: "Cô gia, ngài không phải đang nằm mơ, là ta đến Khai Phong phủ."
"Móa! Ngươi không nói sớm nha!"
Quách Đạm xoa xoa bắp đùi, lại hỏi: "Sao ngươi tới?"
Khấu NgHĩa đội nhiên giống như nhớ tới điều gì,"Ta tới chúc mừng cô gia."
"Chúc mừng?"
Quách Đạm vừa mới tỉnh ngủ, gãi gãi đầu nói: "Chúc mừng cái gì?"
Khấu Nghĩa kích động nói: "Đại. .. Đại tiểu thư, nàng. .. Nàng."
"Ngươi nói nha, Ngâm Sa đến cùng làm sao?" Quách Đạm nghe hắn nhắc đến Khấu Ngâm Sa, trong lòng dâng lên một tia lo lắng.
Khấu Nghĩa nói: "Đại tiểu thư sinh rồi."
"Thật sao?"
Quách Đạm lúc này nhảy lên, chợt khẩn trương nói: "Phu nhân vẫn khỏe chứ?"
Hắn không có lòng tin với y học ở cổ đại lắm.
Khấu Nghĩa kích động gật đầu nói: "Cô gia yên tâm, mẫu tử bình an, mẫu tử bình an."
Quách Đạm nghe vậy thở phào một hơi, lại cười nói: "Cũng đúng, ngươi đã nói đến chúc mừng, vậy nhất định là mẫu tử bình an. Chờ chút, mẫu tử bình an? Nói cách khác là nam hài."
"Đúng nha! Đúng nha! Ha ha!"
Khấti Nahl7a nói yond chính mình cfina không nhin đước nhá lên cười. "Vậy thì quá tốt rồi. Ha ha!" Quách Đạm cũng cười lên ha hả.
Thực ra bất kể là Khấu Nghĩa, hay là Quách Đạm, bọn hắn đều vì một người mà cao hứng.
Mà người này chính là Khấu Thủ Tín.
Hai người đều bị lây nhiễm bởi sự chấp nhất của Khấu Thủ Tín về việc nối dõi tông đường, tại thời khắc này, trong nội tâm Quách Đạm hiện tại không có một chút vui mừng nào đến từ việc làm cha, hắn đều quên chuyện này, hoàn toàn là vì Khấu Thủ Tín mà cảm thấy cao hứng.
"Nhạc phụ đại nhân nhất định cao hứng vô cùng a?" Quách Đạm cười hắc hắc hỏi.
Trong đầu hắn đang tưởng tượng Khấu Thủ Tín lúc ấy có biểu lộ thế nào.
Khấu Nghĩa hai mắt lại đẫm lệ mông lung nói,"Cô gia ngài không biết đâu, lão gia cao hứng hỏng, ngày hôm đó ở từ đường khóc ròng rã một đêm a."
"Có thể lý giải, có thể lý giải."
Quách Đạm ngồi trên giường lăn qua lăn lại, trong miệng thì thầm: "Thực sự là quá tốt, quá tốt. Ha ha -!"
Khấu Nghĩa vụng trộm liếc mắt nhìn Quách Đạm, nói: "Cô gia, lão gia ngoại trừ để ta tới chúc mừng ngài, còn có một việc để ta tới hỏi ngài một chút."
Quách Đạm ngồi vững, hỏi: "Chuyện gì?"
Khấu Nghĩa nói: "Chính là chuyện đặt tên cho tiểu thiếu gia."
"Đặt tên?"
Quách Đạm tức giận nói: "Việc này tìm ta làm gì, lấy tài văn chương của ta, không phải gọi là Quách Nùng thì là Quách Tĩnh a, để phu nhân hoặc lão gia đặt đi."
Khấu Nghĩa trừng mắt nhìn, run giọng nói: "Quách. .. Quách Nùng, Quách. . . Quách Tĩnh?"
Quách Đạm tò mò nhìn hắn: "Ta chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, ngươi làm sao có vẻ mặt này?"
Khấu Nghĩa ngượng ngùng không nói.
Quách Đạm khó chịu nói: "Ngươi nói chuyện a!"
Khấu Nghĩa nuốt một ngụm, nói: "Cô gia, lúc trước không. ... Không phải ngài đã đáp ứng với lão gia, hài tử thứ nhất nếu là nam hài, liền... Quách Đạm hận không thể đá cho Khấu Nghĩa một phát, nói "Liền liền liền cái gì nha? Với cái đức hạnh này của ngươi, làm thế nào đi Nam Kinh chưởng quản Nha hành."
Khấu Nghĩa có vẻ ủy khuất nhìn Quách Đạm.
Gia hỏa này đến cùng đang giở trò quỷ gì? Quách Đạm hơi chút trầm ngâm, đột nhiên phản ứng lại, nói: "Ta biết, ý ngươi muốn hỏi đứa nhỏ này họ gì a? Đương nhiên là họ Khấu, đây còn phải hỏi sao, nếu ta nói họ Quách, ta mẹ nó còn có thể trở về à."
Khấu Nghĩa nghe vậy mới buông lỏng một hơi.
Mặc dù Quách Đạm đã tỏ thái độ mấy lần, nam hài thứ nhất liền họ Khấu, hắn căn bản không thèm để ý điều này, thế nhưng theo địa vị của Quách Đạm không ngừng đề cao, Khấu Thủ Tín vẫn không dám tự tiện làm chủ, Quách gia cũng chỉ có một dòng độc đinh, thế là phái Khấu Nghĩa đến hỏi lại Quách Đạm.
"Vừa rồi cô gia... Cô gia nói những lời kia dọa. .. Dọa ta." Khấu Nghĩa cười nịnh nói.
Quách Đạm nói: "Ta chẳng qua chỉ thuận miệng nói mà thôi, việc này ta sẽ đích thân viết thư cho lão gia cùng phu nhân."
"Thự"
Khấu Nghĩa đột nhiên giống như nhớ tới điều gì, vội vàng lấy ra một phong thư nói,"Đây là thư đại tiểu thư viết cho cô gia."
"Bây giờ ngươi mới lấy ra. Thật là đáng chết."
Quách Đạm đoạt lấy thư, vội vội vàng vàng mở ra, đột nhiên nhìn Khấu Nghĩa, nói: "Ngươi còn đứng ở đây làm gì, ra ngoài, ra ngoài."
"Vâng."
Đợi sau khi Khấu Nghĩa ra ngoài, Quách Đạm thuận thế nằm xuống giường, mở thư ra xem, còn chưa đọc được một nửa, hắn liền nở nụ cười,"Thì ra là lo lắng ta quá cao hứng liền chạy trở về, vậy mà tưởng là một phong thư tình, làm ta kích động như vậy."
Hoá ra trong thư viết cho Quách Đạm rằng trong nhà mọi chuyện đều tốt, Khấu Thủ Tín tìm bảy tám vú em bà đỡ hầu hạ, hắn không cần lo lắng, công việc quan trọng, làm xong công việc ở nơi này hãy trở về.
Rất rất Khấu Ngâm Sa.
Nhưng càng như thế, càng câu lên nỗi nhớ nhà của Quách Đạm, hơn nữa còn làm hắn cảm thấy hơi tiếc nuối vì lúc này không thể làm bạn bên cạnh phu nhân. chạy về nhà."
Quách Đạm đột nhiên hướng bên ngoài hô: "Có ai không!"
"Cô gia, có chuyện gì cần phân phó?"
"Đi mang mấy rương bạc đến đây, loại có thể chất đống lên ấy, ta muốn hám lợi đen lòng."