Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 532 - Chương 531: Đây Quả Thật Là Một Môn Học Vấn

Chương 531: Đây quả thật là một môn học vấn Chương 531: Đây quả thật là một môn học vấnChương 531: Đây quả thật là một môn học vấn

Trong phòng ngủ.

Quách Đạm nằm trong thùng tắm lớn vừa mới được mang tới không lâu trước đó, hoàn toàn không để ý đến hai tiểu nha hoàn ở phía sau đang giúp hắn lau thân thể, trong mắt chỉ có đống bạc đang tản ra ánh sáng dụ hoặc trước mặt.

Quách Đạm cũng không phải nói đùa, hắn thật sự phái người nhấc mấy ngàn lượng tới đây, mặc dù không khoa trương đến mức hám lợi đen lòng, nhưng đây cũng là một thói quen của hắn, kiếp trước mỗi khi hắn cảm thấy mỏi mệt, hoang mang và mê mang, hắn liền thích cầm rất nhiều tiền ra xếp đống trước mặt, chẳng qua kiếp trước là đô la mỹ, mà bây giờ là bạc.

Lúc hắn nhìn thấy tiền tài, hắn sẽ cảm giác được tất cả những gì mình đang làm đều đáng giá, dù sao trong tay hắn đang cầm là vàng ròng bạc trắng.

Cảm giác vô cùng chân thực.

Cũng không ngừng kích phát sự tham lam trong hắn trỗi dậy, ca còn muốn kiếm càng nhiều càng nhiều nữa.

Mục tiêu đơn giản như vậy cũng càng dễ dàng khiến hắn thoát khỏi mê mang.

Soạt một tiếng, chỉ thấy Quách Đạm từ trong nước đứng lên, bước ra khỏi thùng tắm, thuận tay lấy một tấm khăn tắm quấn bên hông, hắn đi tới trước đống bạc, hai tay cầm lên hai thỏi nguyên bảo mười lượng, sau đó xoay người, đưa về phía hai nha hoàn đang hầu hạ cười nói: "Hôm nay cô gia rất vui vẻ, thưởng cho các ngươi."

Cái này... ?

Hai nha hoàn đều trợn mắt há hốc mồm.

Đây Đây chính là mười lượng bạc al

"Đừng ngại ngùng, cầm di."

Quách Đạm lại đưa hai thỏi bạc về phía trước.

Hai nha hoàn nhìn nhau, từ trong mắt của nhau xác định chính mình không phải đang nằm mơ, sau đó chậm rãi tiến lên phía trước, duỗi ra đôi bàn tay run rẩy tiếp nhận thỏi bạc từ trong tay Quách Đạm, cảm giác mát lạnh làm các nàng biết mình không phải đang nằm mơ.

"Tạ ơn... Tạ ơn cô gia."

"Đa tạ cô gia ban thưởng!" Hai tiểu nha hoàn hồi tỉnh kích động khóc lên, liên tục nói cảm tạ Quách Đạm.

"Biết cô gia vì sao thích bạc như thế không?" Quách Đạm cười hỏi.

Hai tiểu nha hoàn mờ mịt lắc đầu.

Quách Đạm nghiêm túc nói: "Rất đơn giản, bởi vì bất cứ lúc nào giá trị của nó cũng có thể thể hiện ra, người người đều thích nó, đây chính là thương phẩm hoàn mỹ nhất trên đời này."

Nửa canh giờ sau, Quách Đạm đi ra từ phòng ngủ, ánh nắng chói chang khiến hắn phải giơ tay che lên mắt.

Hóa ra bây giờ đã là sáng ngày hôm sau.

"Trời ạ! Ta vậy mà ngủ lâu như vậy, thân thể này thật đúng là vô dụng."

Quách Đạm vô cùng buồn bực lắc đầu, kiếp trước hắn có tửu lượng rất không tệ, không đến mức động một chút lại say đến bất tỉnh.

Chợt nhìn thấy trên hành lang có một mỹ nữ mặc váy đen, hắn tiến lên phía trước, hỏi: "Hôm qua là ngươi đưa ta vào trong phòng sao?"

Dương Phi Nhứ nói: "Dĩ nhiên không phải, là quản gia Khấu gia đưa ngươi vào."

Hóa ra hôm qua hắn vừa lên xe ngựa, men rượu mới bốc lên, xe ngựa vừa lay động một chút đã nôn đến thất điên bát đảo, trực tiếp bất tỉnh nhân sự, Từ cô cô đương nhiên là lập tức bỏ rơi Quách Đạm, vội vàng trở về phòng. Dương Phi Nhứ thì đứng xa mà trông, thua thiệt Khấu Nghĩa vừa vặn tới đây thấy tràng diện này lại cảm thấy hết sức quen thuộc, trước kia Quách Đạm cũng thường xuyên say rượu thế này cho nên xử lý rất thành thục.

Quách Đạm lại hỏi: "Nếu mà lần sau ta say ngã ở ven đường, bên người cũng chỉ có ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"

Dương Phi Nhứ nói: "Ta sẽ ở bên bảo hộ ngươi cho đến khi ngươi tỉnh lại mới thôi."

"Minh bạch." Quách Đạm gật gật đầu, nói: "Lần sau lúc ta uống rượu, ngươi nhớ dùng những lời này nhắc nhở ta đừng uống nhiều."

Dương Phi Nhứ nói: "Nhưng ngươi tuyệt không uống bao nhiêu."

Quách Đạm mang theo vẻ mặt xấu hổ đi hướng đại sảnh, Khấu Nghĩa sớm đã đợi ở đó, thấy Quách Đạm đến lập tức tiến lên thi lễ.

Quách Đạm gật đầu, ngồi xuống, uống một ngụm trà, nói: "Nếu chỉ để chúc mừna thì không cần nawØi đích thân tới naưØi hẳn tiên đường đi Nam Kinh đi."

Khấu Nghĩa vội nói: "Đúng vậy, đúng vậy, trước đó chỉ nhớ chúc mừng cô gia mà quên nói chuyện này."

Hóa ra sau khi Khấu Ngâm Sa sinh xong, liền vội vàng phái Khấu Nghĩa đi Nam Kinh, nếu không phải nàng đột nhiên mang thai, Khấu Nghĩa đã sớm đi, nàng không muốn bởi vì mình mà trì hoãn kế hoạch của Quách Đạm.

Quách Đạm đương nhiên không trách hắn, đây là điều hẳn là, cười gật đầu, hỏi: "Ngươi chuẩn bị thế nào rồi?"

Khấu Nghĩa không quá tự tin nói: "Ta. .. Ta nghĩ mình chắc là đã chuẩn bị kỹ càng."

Quách Đạm nhìn hắn một cái, cười nói: "Nam Kinh tiền trang đối với chúng ta cực kỳ quan trọng, không thể có sai sót, ta phái ngươi đi không phải vì ngươi là trợ thủ phu nhân tín nhiệm nhất, mà là vì ngươi không quản làm bất cứ chuyện gì, đều vô cùng cẩn thận, ngay ngắn rõ ràng, đây là điều mà Thần Thần và Tiểu Đông đều không có, đây chính là nguyên nhân chủ yếu ta phái ngươi đi."

Khấu Nghĩa nghe mà tâm hoa nộ phóng, bởi vì Quách Đạm rất ít khi khen hắn, hơn nữa còn khen đường đường chính chính như thế, lập tức cảm thấy mình có giá trị rất lớn, đồng thời tràn đầy tự tin nói: "Cô gia xin yên tâm, ta nhất định sẽ không làm cô gia và đại tiểu thư thất vọng."

"Đối với việc này, ta tin tưởng không nghỉ ngờ."

Quách Đạm gật gật đầu, lại hỏi: "Ngươi sẽ ở lại Vệ Huy phủ mấy ngày?"

Khấu Nghĩa vội nói: "Ta sẽ ở lại ba ngày, ta chủ yếu muốn nhìn xem Vệ Huy phủ tiền trang vận hành như thế nào."

Quách Đạm cười nói: "Ngươi còn có một ưu điểm, chính là rất khiêm tốn."

"Đa tạ cô gia khích lệ." Khấu Nghĩa cười ha ha, đột nhiên giống như nhớ tới điều gì, nói: "Đúng rồi! Cô gia, lần này ta đến đây còn thuận tiện mang tới rất nhiều sách giáo khoa."

"Thật sao?"

Quách Đạm gật đầu nói: "Đi lấy cho ta xem."

"Vâng."

Khấu Nghĩa vừa mới đi ra, liền thấy Từ cô cô đi vào.

"Cư sĩ, chào buổi sáng!" Quách Đạm vẫy tay cười nói.

"Chào buổi sáng."

Từ cô cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế ở cạnh cửa.

Làm sao ngồi xa như vậy?

Quách Đạm thoáng sững sờ, sau đó chợt phản ứng lại, vội vàng ngửi lại chính mình, rất thơm nha, lúng túng nói: "Hôm qua khiến cư sĩ chê cười rồi."

Từ cô cô thản nhiên nói: "Ta thà rằng không nhìn thấy."

Hôm qua ta đến cùng nôn bao nhiêu? Quách Đạm cười nói: "Ta nghĩ đây nhất định chính là nguyên nhân cư sĩ không muốn thành hôn, nếu như ta là trượng phu của cư sĩ, cư sĩ có thể làm như không nhìn thấy sao?"

Từ cô cô chế giễu: "Chẳng lẽ Ngâm Sa từng đích thân hầu hạ ngươi?"

Quách Đạm khẽ giật mình, hồi tưởng lại, không có tự tin hỏi lại: "Cư sĩ làm sao biết không có?"

Từ cô cô nói: "Hôm qua quản gia nhà ngươi nói."

"Móa! Ngay cả điều này hắn cũng nói cho cư sĩ." Quách Đạm hung hăng chửi một câu.

"Hắn còn nói Ngâm Sa thuận lợi sinh hạ một bé trai cho ngươi." Từ cô cô lúc này mới quay mặt lại, cười nói: "Chúc mừng ngươi lần đầu làm cha."

"Đa tạ đa tạ."

Quách Đạm cười gật đầu, nói: "Sau này cư sĩ làm mẹ, ta cũng sẽ chúc mừng cư sĩ, đồng thời còn tặng một phong tiền mừng thật to cho cư sĩ, dù sao chỉ chúc mừng ngoài miệng thì không đủ thành ý."

Nói xong, hắn lại nhìn về phía Dương Phi Nhứ nói: "Phi Nhứ, người gặp có phần, nếu ngươi có cơ hội làm mẹ, ta cũng sẽ chúc mừng ngươi."

Hai nữ nhân cùng lúc lạnh lùng nguýt hắn một cái.

Quách Đạm cười bỉ ổi, hai con cẩu độc thân các ngươi cũng dám châm chọc lão tử, ngày khác một nhà ba người chúng ta sẽ đến nhà các ngươi tú ân ái, tú niềm vui gia đình, ha ha -!

Lúc này, Khấu Nghĩa cầm một quyển sách giáo khoa màu trắng bạc bước vào.

"Cô gia! Đây là sách giáo khoa vừa mới đưa tới."

"Sách giáo khoa?"

Từ cô cô sững sờ nói. đi. Lần sau nhớ kỹ không quản lấy cái gì, đều nhân với thỏ, Khụ khụ khụ ... nhân với hai, lẻ loi một mình sẽ rất buồn khổ."

"Vâng."

Khấu Nghĩa không hiểu ra sao, nhưng vẫn gật đầu trả lời, lại đem sách giáo khoa đưa đến trước mặt Từ cô cô.

Từ cô cô đầu tiên lại nguýt Quách Đạm một cái, sau đó mới tiếp nhận sách giáo khoa, thấy trên bìa sách giáo khoa có một hình vẽ hai cánh tay cầm một cái cân đang cân một thỏi bạc, vô cùng tỉnh mỹ, cũng vô cùng có thâm ý, bên trái còn viết ba chữ to theo chiều dọc - kinh tế học.

Phía dưới bên cạnh có một hàng chữ nhỏ - Quách Đạm.

Từ cô cô hơi liếc mắt nhìn Quách Đạm, sau đó lật ra xem, sắc mặt có vẻ hơi kinh hãi, sau đó ngưng thần đọc.

Quách Đạm mượn cơ hội này nhỏ giọng hỏi Khấu Nghĩa: "Quản gia, hôm qua ngươi nói gì với cư sĩ?"

Khấu Nghĩa sững sờ, nói: "Ta chỉ nói với cư sĩ, đại tiểu thư sinh tiểu thiếu gia."

Quách Đạm hỏi: "Chỉ thế thôi sao?"

Khấu Nghĩa gật đầu.

"Chưa hề nói chuyện ta uống say rượu trước kia?"

Khấu Nghĩa lắc đầu như trống bỏi nói,"Ta nói với cư sĩ những chuyện đó làm gì."

MDI Hóa ra là lừa ta, đáng chết, ta vậy mà bị nàng hù dọa. Quách Đạm buồn bực trừng mắt nhìn Từ cô cô, nhưng Từ cô cô đọc sách cực kỳ mê mẩn, căn bản không chú ý.

Qua một hồi lâu, Quách Đạm thấy Từ cô cô đọc quá mê mẩn không buông sách xuống, cười khổ nói: "Cư sĩ, đừng vội xem, cho một chút ý kiến trước đi."

Từ cô cô nao nao, nghiêng đầu nhìn về phía Quách Đạm, cả kinh nói: "Đây. .. Đây quả thật là một môn học vấn?"

Quách Đạm kinh ngạc nói: "Nếu không cư sĩ tưởng rằng là gì?"

"Ta cho rằng. .. ?"

Từ cô cô không đến mức không biết xấu hổ nói ra, nàng cho rằng Quách Đạm chỉ dạy tính sổ sách, nhưng không ngờ nội dung trong này bác đại tinh thâm, không chỉ đơn thuần dạy tính sổ sách, mà còn có tư tưởng và lý luận riêng, giống như tư tưởng Nho gia có một hệ thống hoàn chỉnh, auvển eách này †rưc tiến đánh vỡ khái niêm của nàng đối với toán thuật. Nó cũng mang đến cho nàng rung động cực lớn.

Giờ khắc này nàng mới ý thức được trên phương diện mua bán và quản lý tài sản, bản thân mình và Quách Đạm không cùng một cấp bậc.

Có một loại cảm giác giống như con ếch một mực ngồi ở đáy giếng đột nhiên nhảy ra ngoài miệng giếng.

"Đây là ngươi viết?" Từ cô cô không thể tin được nói.

Quách Đạm cười nói: "Nếu mà cư sĩ ngồi chung một chiếc xe ngựa với ta thì chắc chắn sẽ không hỏi như vậy."

Sách giáo khoa kinh tế học do chính Quách Đạm viết, đây chính là chuyên môn của hắn, cho nên không phải vấn đề lớn gì, hơn nữa hắn cũng không phải viết một cách nghiêm túc, tất cả đều tranh thủ viết trên đường, bởi vì ngồi xe ngựa rất nhàm chán, cho nên hắn liền viết những thứ này.

Từ cô cô lại hơi nhìn xuống sách, lúc này nàng không chú ý nội dung mà chú ý đến cách trình bày sách giáo khoa, cuốn sách này cùng sách giáo khoa hiện nay hoàn toàn khác nhau, từ nông tới sâu, hình vẽ kết hợp với với văn bản, dưới mỗi đoạn ngắn đều có các câu hỏi kích thích người đọc đi tìm câu trả lời.

Hơn nữa, cuốn sách được chia thành từng tiết từng tiết, mỗi tiết chính là một bài giảng, phân chia vô cùng tỉ mỉ, hoàn toàn chính là vì chuẩn bị cho lớp học.

Cuốn sách này hiển nhiên thích hợp với lớp học hơn Tứ thư Ngũ kinh, bởi vì Tứ thư Ngũ kinh căn bản không phải chuẩn bị cho lớp học.

Chờ một lúc, Từ cô cô mới khép sách lại, nói: "Có lẽ lúc Tô Hú nhìn thấy cuốn sách giáo khoa này của ngươi, sẽ hối hận ngày đó đã quyết định làm như vậy."

"Nếu mà đây là Tứ thư Ngũ kinh, ta nghĩ có khả năng." Quách Đạm cười gật đầu.

Từ cô cô cũng không dám tiếp tục chất vấn thuyết pháp trọng tân định nghĩa giáo dục của Quách Đạm, nàng cho rằng loại sách giáo khoa này sẽ xu thế trong tương lai, lại hiếu kỳ nói: "Tri thức trong cuốn sách này đều là thủ đoạn sinh tồn của ngươi, ngươi dễ dàng dạy cho người khác như thế, liền không sợ. .. !"

"Sợ cái gì, sợ bọn họ càng có tiền hơn ta?"

Quách Đạm ha ha cười nói: "Ta không lo lắng chút nào về điểm này, ngược lại ta còn hi vọng mọi người có thể có nhiều tiền hơn, như vậy mới có tiền để ta kiếm, dù sao bách tính bình thường nghèo quá."

Đúng lúc nàv Thần Thần đêt nhiên đi vào. nói: "Câ aia hêm nav có mấy trăm người đến báo danh tham gia khảo thí lão sư của sĩ học viện." "Vài trăm người?" Quách Đạm cùng Từ cô cô đều có vẻ giật mình.
Bình Luận (0)
Comment