Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 541 - Chương 540: Quách Yêu Kính

Chương 540: Quách yêu kính Chương 540: Quách yêu kínhChương 540: Quách yêu kính

Vẫn là sáo lộ quen thuộc nha.

Nhận thầu! Nhận thầu! Vô tận nhận thầu!

Đến cùng có hết hay không!

Chẳng qua là lần này Quách Đạm triệt để vứt bỏ mặt nạ dối trá, trực tiếp cương chính diện với bọn hắn.

Nhưng thật sự là chữ chữ châu ngọc, câu câu đánh mặt.

Không thể nói là văn án hoàn mỹ, nhưng tuyệt đối có thể nói là văn án rất thành thật.

Hiệu suất vận doanh của quan phủ Minh triều sao có thể dùng một câu thê thảm khiến người không đành lòng nhìn để hình dung rõ ràng, quả thực chính là không có cách nào nhìn, thực ra nói là chậm đã xem như không tệ, có rất nhiều việc bận rộn năm này qua năm khác, tiền đều tiêu, người đã dùng, nhưng kết quả là còn chưa làm được việc gì, đây chính là chỗ làm người ta tức giận nhất.

Nhất là sau khi Trương Cư Chính chết, trong triều như không người vậy.

Ngay cả một Liêu Hóa* cũng không tìm được.

[(Œ*) Câu này xuất phát từ một điển cố 'Thục không có tướng, Liêu Hóa làm tiên phong'. Trong cuộc Bắc phạt của Khương Duy, tất cả các tướng giỏi ở Thục đều chết hết không còn ai cho nên Liêu Hóa đã gần tám mươi tuổi chỉ có thể làm tướng tiên phong. Câu này thường được dùng như một phép ẩn dụ rằng trong tổ chức không có người trẻ tuổi nào xuất sắc và những người lớn tuổi và có kinh nghiệm phải đảm nhiệm nhiệm vụ quan trọng. ]

Ngay cả một nhân tài có thể thể hiện ra năng lực quản lý cũng không có.

Đều là một đám A Di Đà Phật đại thần.

Minh triều bây giờ chính là có hiện trạng như thế, muốn làm cái gì cũng không được, chỉ có thể kéo dài hơi tàn, tựa như Vạn Lịch trạch trong thâm cung gần ba mươi năm, cái gì cũng không quản chỉ lo vơ vét của cải, mặc dù quốc gia ngày càng lụn bại, thế nhưng lạc đà gầy chết còn lâu hơn ngựa béo, muốn nó tắt thở cũng vẫn cần một thời gian nhất định.

Sùng Trinh chính là cái gì cũng muốn quản, kết quả là Minh Triều lập tức sập bàn. Cho dù muốn cắt rau hẹ thì thế nào cũng phải bỏ ra tiền phân bón, ngay cả tiền phân bón cũng không muốn bỏ ra chỉ cưỡng ép cắt rau hẹ, vậy làm sao có thể không vong.

Những lời này khiến gương mặt các đại thần trở nên nóng bỏng.

Thậm chí người không liên quan như Trương Kình, Trương Thành lúc này cũng đang không ngừng lau mồ hôi, bọn hắn cũng bị dũng khí của Quách Đạm dọa cho phát sợ.

Còn có thể nói như vậy sao?

Thật đúng là mở rộng tầm mắt a!

"Nói bậy nói bạ! Nói bậy nói bạ!"

Tống Cảnh Thăng tức hổn hển nói: "Tiểu tử ngươi ác ý hãm hại triều đình, phỉ báng đại thần trong triều, luận tội đáng chém."

Gấp!

Quách Đạm ha ha cười nói: "Giả sử Dương đại học sĩ nói như thế thì cũng được, dù sao Dương đại học sĩ không quản lý tài chính, nhưng Tống đại nhân ngài nói như thế thật sự khiến thảo dân mở rộng tầm mắt nha! Ngài không nhìn trương mục của Hộ bộ sao? Có phải càng ngày càng tệ hay không? Thương thuế có phải trăm năm không tăng hay không? Thứ tăng duy nhất lại là chỉ phí vận doanh, hao tổn gì đó, quan viên chỉ tiêu gì đó, vân vân.

Với thành tích này, đại nhân nếu còn có thể nói thành phát triển không ngừng, khoáng cổ thước kim, phồn vinh thịnh thế, vậy thảo dân thật sự không còn lời nào để nói. Dù sao nếu năm nay Nha hành của thảo dân thu nhập ít hơn một văn tiền so với năm ngoái, vậy thảo dân sẽ có cảm giác tận thế sắp hàng lâm, còn phát tiền công cho nhân viên? Còn tăng đãi ngộ? Trời ạ! Không cho bọn hắn cút đã là nhân từ lớn nhất."

Tống Cảnh Thăng tức giận đến mức hai mắt gần như lồi ra.

Vạn Lịch cũng gấp, vội vàng nói: "Tống thị lang đừng có bị hắn hù dọa, mau đem trương mục của Hộ bộ cho hắn nhìn một cái để hắn im lặng."

Còn cần cầm ra sao? Hắn còn rõ ràng hơn ta. Tống Cảnh Thăng thiếu chút cắn phải đầu lưỡi, vẻ mặt đưa đám nói: "Bệ hạ, mấy năm gần đây thiên tai không ngừng, thuế vào tự nhiên giảm bớt, việc này không phải tội của aim

Quách Đạm oa một tiếng: "Tống thị lang thật không hổ là lương đống của Đại Minh, như thế phát rồ, khụ khụ, thật sự là trật tự rõ ràng, logic nghiêm cẩn. Đúng nha! Thiên tai không ngừng, mà chỉ tiêu của quan viên lại còn mỗi năm tăng lên, đây đâu phải là quản lý chỉ thuật, đây quả thực là có suy nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra loại chiêu số này. Bội phục! Bội phục!"

Phương Phùng Thì cũng mang vẻ mặt sùng bái mà nhìn Quách Đạm, lực chiến đấu này còn hơn xa Tô Tần, Trương Nghỉ a.

Tống Cảnh Thăng sắp cắn nát răng, vụng trộm liếc mắt nhìn Vạn Lịch, chỉ thấy sắc mặt mập trạch xanh xanh xám xám, không khỏi thấp giọng uy hiếp nói: "Ngươi ngậm miệng."

Quách Đạm ngượng ngùng nói: "Đại nhân bớt giận, nếu ta ngậm miệng, vậy còn đàm luận mua bán thế nào."

Tống Cảnh Thăng sửng sốt một chút, mới phản ứng được, không sai, tiểu tử này muốn đoạt mối làm ăn nha!

"Tống thị lang chớ buồn bực."

Vương Tích Tước đứng ra, lại hướng Quách Đạm khẽ cười nói: "Ngươi nói rất đúng, tình hình tài chính hiện nay chính xác tồn tại rất nhiều tệ nạn, bởi vậy Tống thị lang mới đưa ra đề nghị triều đình cải thiện thuế quan, giả sử hoàn mỹ vô khuyết, vậy Tống thị lang vì sao còn đề nghị cải thiện thuế quan? Đây không phải vẽ vời thêm chuyện sao?"

Tống Cảnh Thăng nghe xong, đúng thế! Ta làm sao lại phản bác chính mình, thiếu chút nữa thì trúng gian kế của tiểu tử này. ... Hắn kìm lòng không được hướng Vương Tích Tước chuyển tới ánh mắt cảm kích.

"Nhưng vấn đề là các vị đại nhân căn bản không hiểu công thương nghiệp, các vị sẽ chỉ càng đổi càng loạn, sự thật đã chứng minh điểm này, loại sự tình này nên giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp đến làm." Quách Đạm mãnh liệt chỉ vào lồng ngực của chính mình.

Vương Tích Tước đột nhiên hướng Vạn Lịch nói: "Bệ hạ, theo ý kiến của thần, với tài năng của Quách Đạm quả thật có thể có trợ giúp triều đình cải thiện tài chính, thần đề nghị triều đình đặc biệt đề bạt hắn vào triều làm quan."

Tống Cảnh Thăng vạn vạn nguyện ý, tới đi, tới đi, lão tử sẽ chơi chết ngươi.

"Đa tạ ý tốt của đại nhân."

Quách Đạm làm sao có thể bị mắc lừa, chắp tay thi lễ,"Thế nhưng vừa rồi thảo dân đã nói, biện pháp duy nhất cải thiện thuế quan chính là quan phủ không can dự, không nói đến việc thảo dân đã lập thệ, cho dù không có, nếu thảo dân vào triều làm quan, vậy cũng không giải quyết được vấn đề gì."

Vương Tích Tước bình thản nói: "Nếu trong mắt của ngươi quan phủ Quách Đạm giật mình, nói: "Thảo dân không phải có ý tứ này."

"Vậy ngươi có ý tứ gì?"

Vương Tích Tước hùng hổ dọa người nói: "Ngươi đã không chịu vào triều làm quan, phụ trợ Thánh Quân quản lý thiên hạ, nhưng lại khát vọng nhận thầu châu phủ, nhận thầu thu thuế, nhận thầu quân khí, không phải chình là muốn nhận thầu thiên hạ sao?"

Quách Đạm ngượng ngùng nói: "Đại nhân hiểu lầm rồi, thảo dân chỉ cảm thấy lo lắng cho Đại Minh mà thôi, không có ý khác."

Lý Thực thấy Quách Đạm chột dạ, lập tức nói: "Bệ hạ, Quách Đạm mưu toan nhận thầu thiên hạ, thật sự là lòng lang dạ thú, luận tội phải chém đầu cả nhà."

Chỉ sau mấy câu nói liền từ luận tội đáng chém tăng thành chém đầu cả nhà.

Cũng thật sự là không có ai.

"Chúng thần khẩn cầu bệ hạ chém đầu cả nhà Quách Đạm."

"Chúng thần khẩn cầu bệ hạ chém đầu cả nhà Quách Đạm."

Các đại thần đồng thanh kêu lên.

Đơn đấu không được liền quần ẩu.

Nhân tính chính là như vậy!

"Bệ hạ, thảo dân oan uổng a!"

Quách Đạm bịch một cái, quỳ rạp xuống đất, ra vẻ oan uổng hô to.

Vạn Lịch xanh mặt, ánh mắt đảo qua, đột nhiên chậm rãi đứng dậy, rồi chậm rãi bước xuống bậc thang, vươn tay đỡ nhẹ Quách Đạm.

Quách Đạm thuận thế đứng lên.

Các đại thần thấy vậy không khỏi tức giận mười phần.

Hắn đều đã nói ra những lời đại nghịch bất đạo, ngài vẫn còn giúp hắn?

Ngài không sợ mất hết nhân tâm sao?

Dương Minh Thâm đau lòng nhức óc nói: "Bệ hạ, Quách Đạm đại nghịch bất đạo lại rắp tâm hại người, nếu bệ hạ vẫn còn bao che cho hắn thì sẽ chỉ cổ vũ dã tâm của hắn mà thôi!"

Vạn Lịch liếc nhìn Dương Minh Thâm, mặt không chút thay đổi nói: "Trẫm đã nói chỉ cần hắn nói có lý, trẫm liền không trị tội hắn, quân vô hí ngôn." còn chưa lập đâu.

Dương Minh Thâm ủy khuất thầm lẩm bẩm một câu.

Vạn Lịch lại hỏi: "Trẫm hỏi các ngươi, Quách Đạm nói đúng hay không?"

Lặng ngắt như tờ!

"Thế nào đều không nói lời nào?"

Vạn Lịch lại hỏi.

Vẫn không người há miệng.

Nói toạc ra liền không có ý tứ.

Đúng hay không, trong lòng ngài không rõ ràng sao?

Ngài đây là phá hư quy củ, chúng ta chỉ luận đức hạnh, luận sĩ nông công thương, luận trưởng ấu tôn ti, như vậy mọi người đều có mặt mũi, dùng sự thực nói chuyện.

Thật đúng là đáng ghét!

Nói trở lại, ngài làm sao không nhắc đến Chu gia, quan viên dùng tiền nhiều, nhưng so ra cũng kém Chu gia của ngài, chỉ tiêu của một mình Lộ Vương có thể cung cấp cho rất rất nhiều quan viên ăn uống cá cược chơi gái, càng đừng đề cập đến chính ngài.

Nói đến nước này, các đại thần thực ra cũng không thấy sợ hãi.

Dù sao bờ mông của ai cũng đều không sạch sẽ.

Vạn Lịch hít sâu một hơi, nói: "Các ngươi nói đều rất đúng, bằng vào ngôn luận hôm nay của Quách Đạm, không cần các ngươi há miệng, trẫm cũng có thể tìm ra một trăm lý do để chém đầu cả nhà hắn, thế nhưng hôm nay trẫm nhất định muốn hắn còn sống."

Hắn đưa tay chỉ chỉ Quách Đạm, rồi tiếp tục nói: "Đường Thái Tông từng nói 'phu lấy đồng làm gương có thể chỉnh y quan; lấy sử làm gương có thể biết hưng thay; lấy người làm gương có thể rõ được mất. ' Trẫm thâm cư trong cung khó biết dân gian khó khăn, mà Quách Đạm chính là một chiếc gương của trẫm, là một tấm kính chiếu yêu trong tay trẫm.

Giống như quan viên ở bốn phủ Khai Phong phủ, Chương Đức, Hoài Khánh, Vệ Huy, kính chiếu yêu vừa chiếu xuống lập tức lộ ra nguyên hình, trẫm tin rằng còn có rất nhiều quan viên vô năng ẩn giấu trong triều, trẫm muốn dùng tấm kính chiếu yêu Quách Đạm khiến những hạng người vô năng kia từng tên hiện ra nguyên hình, không chỗ che thân."

Giọng điệu Vạn Lịch bình thản, thế nhưng các đại thần lại không dám t+hở manh. Hôm nay bọn hắn chuẩn bị cùng Quách Đạm luận lợi và hại của cải cách thuế quan, bởi vì Quách Đạm rất thích đàm luận kỹ thuật, nào biết lần này Quách Đạm trực tiếp tăng lên công kích nhân thân.

Thật đáng ghét!

Vạn Lịch lại đảo mắt một cái, sau đó quay người bước về trước ghế rồng, chậm rãi ngồi xuống, nói: "Vừa rồi Vương khanh gia nói không sai, nguyên nhân chính là vì chế độ thuế hiện nay tồn tại tệ nạn, bởi vậy chư vị ái khanh mới đề nghị cải thiện thuế quan.

Chứng tỏ trong triều vẫn còn không ít đại thần có tài cán.

Trẫm cũng không thể bởi vì mấy câu của Quách Đạm liền đem thuế quan nhận thầu cho hắn, như vậy cũng khó mà phục chúng, do đó trẫm sẽ cho các ngươi một cơ hội, giả sử các ngươi vô năng đúng như Quách Đạm nói, vậy cũng đừng trách trẫm không để ý đến mặt mũi của các ngươi, bởi vì không có người nào có mặt mũi có thể lớn hơn hưng suy của Đại Minh."

"Thần quyết không cô phụ kỳ vọng của bệ hạ."

Quần thần quỳ xuống, cùng hô lên.

Trong lòng đồng thời nhẹ nhàng thở ra, nếu mà dưới loại tình huống này, Hoàng đế đem chế độ thuế nhận thầu cho Quách Đạm, vậy bọn hắn dứt khoát từ chức được rồi.

Thật sự không còn mặt mũi đứng trên triều đình.

Lần này không giống Quách Đạm nhận thầu Vệ Huy phủ hay mã chính, khi đó không đại thần nào để ở trong lòng, bởi vì đều không cho rằng Quách Đạm có thể thành công, bây giờ Quách Đạm đã chứng minh bản lĩnh thực sự, lần này còn dám cương chính diện với bọn hắn, bày ra trận thế muốn cạnh tranh với bọn hắn, nếu lần này mà thua, vậy bọn hắn còn đứng ở đây làm gì?

Quách Đạm thận trọng nói: "Bệ hạ, có thể lập khế hay không?"

Vạn Lịch kinh ngạc nói: "Lập khế?"

Quách Đạm nói: "Ý là, giả sử các vị đại nhân không làm được, vậy liền nhận thầu cho thảo dân."

Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt khát máu phóng tới.

Dù là Thân Thì Hành cũng thẹn quá hóa giận.

Nhân gian bất sách a!

(

)Cuộc sống vốn đã khó khăn rồi, nên đừng vạch trần một số điều ra nữa. "Quân vô hí ngôn."

Vạn Lịch ném xong bốn chữ này liền đứng dậy rời đi.

"Bãi triều!"

Một thái giám cao giọng hô.

Chuyện thứ nhất sau khi quần thần đứng dậy là tức giận trừng mắt về phía Quách Đạm.

Lần này thật đúng là vạch mặt.

Ngươi không chết thì ta vong!

"Hừ!"

Dương Minh Thâm tức giận vung lên tay áo dài, giận dữ rời đi.

Các đại thần còn lại cũng đều tức giận rời đi.

"Ong ong ong!"

Đối với viện này, Quách Đạm coi như không thấy, đứng ở giữa điện, trong miệng phát ra âm thanh ong ong vi tế, lắc đầu qua lại với tần suất rất đều đặn.

Lúc Phương Phùng Thì đi qua Quách Đạm, không khỏi hiếu kỳ nói: "Ngươi đang làm gì?"

"Chiếu yêu!"

"iu"

"Phương thượng thư, Dương đại học sĩ ngã."
Bình Luận (0)
Comment