Chương 542: Diện mạo vốn có của tiền hàng
Chương 542: Diện mạo vốn có của tiền hàngChương 542: Diện mạo vốn có của tiền hàng
Đừng nói Khấu Thủ Tín, ngay cả Quách Đạm lúc này cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Phải biết lần trước hắn phải tốn không ít thời gian, dùng không ít sáo lộ, mới dỗ dành được mập trạch xuất cung.
Hôm nay mập trạch vậy mà không mời mà tới.
Nếu thật sự có việc gấp cũng hẳn nên lập tức triệu hắn vào cung nha!
"Hiền tế, ngươi còn thất thần làm gì, nhanh. .. Nhanh ra nghênh đón Thánh thượng."
Khấu Thủ Tín mới vừa phản ứng lại thấy Quách Đạm vẫn ở chỗ này ngây người, lo lắng dậm chân.
Chiêu đãi Hoàng đế đến nhà thế nào, hắn không có kinh nghiệm a.
Quách Đạm bỗng nhiên giật mình, ồ một tiếng, đang muốn ra ngoài nghênh tiếp thì liền nghe thấy ngoài sảnh có người nói: "Không cần, không cần."
Dưới ánh nến, chỉ thấy một người mập mạp hòa ái dễ gần đi đến.
Thế nhưng đối với Khấu Thủ Tín, Hoàng đế cứ thế đâm đầu đi đến, lực chấn nhiếp có thể tưởng tượng được. Miệng Khấu Thủ Tín run rẩy,"Thảo. .. Thảo. .. Thảo. .. Bệ hạ!" Hai chân run run không quỳ xuống nổi.
Thảo bệ hạ? Quách Đạm kinh ngạc nhìn Khấu Thủ Tín, tình cảm kính nể tự nhiên sinh ra, nghĩ thầm, không hổ là nhạc phụ đại nhân của ta, dám nhục mạ Hoàng đế như vậy.
"Không cần đa lễ, không cần đa lễ."
Vạn Lịch khoát khoát tay, bước vào phòng khách, cũng không để ý lễ nghỉ chủ khách mà tùy tiện hết nhìn đông tới nhìn tây, ngó ngó cái này, ngó ngó cái kia, giống như tới vườn bách thú.
Giả sử không phải Hoàng đế thì chắc chắn bị nhân gia đánh chết.
Khấu Thủ Tín, Khấu Ngâm Sa cúi đầu bất động, không dám thở mạnh, chỉ có thể dùng khóe mắt nhìn theo Vạn Lịch, trong lòng thì cảm thấy Hoàng đế có cử chỉ thật quỷ dị.
Quách Đạm nhìn Vạn Lịch cũng không hiểu ra sao.
Đây là làm gì?
Tham quan dân trạch à?
Sau khi đi dạo một vòng xung quanh đại sảnh, Vạn Lịch lại đi đến trước bàn ăn, cúi đầu nhìn những món ăn trên bàn, nói: "Các ngươi đang dùng cơm nha!"
"Đúng thế."
Quách Đạm gật đầu, trong lòng lại nghĩ, ngươi nha bây giờ mới phát hiện ra!
Vạn Lịch chắp hai tay ra sau lưng, khom người, nhìn mấy món ăn trên bàn một hồi lâu mới đứng lên, lại kêu Quách Đạm qua một bên, thấp giọng hỏi: "Quách Đạm, ngươi thành thật nói cho trẫm, tiền của trẫm không phải đều lỗ hết chứ?"
Quách Đạm sững sờ hồi lâu, nói: "Không có a! Bệ hạ vì sao hỏi như vậy?"
Vạn Lịch nói: "Nếu không phải, ngươi vì sao lại ăn đơn sơ như thế, ăn còn không tốt bằng tỳ nữ trong cung."
Hóa ra mập trạch thật đúng là lần đầu tiên đặt chân đến dân trạch, hắn vốn tưởng rằng trong nhà Quách Đạm nhất định vô cùng xa hoa, ăn khẳng định cũng là sơn hào hải vị, nhưng không ngờ Khấu gia trạch viện vô cùng đơn giản, ăn lại càng thêm khó coi, một mặn một canh vài món rau, lại thêm mấy cái bánh bao lớn.
Hoàn toàn không giống như một kẻ có tiền.
Phải biết Minh triều bây giờ thịnh hành lối sống xa xỉ.
Quách Đạm mới chợt hiểu ra, hơi chút trầm ngâm, cười nói: "Bệ hạ hiểu lầm, đây chẳng qua là triết lý buôn bán của Khấu gia."
Vạn Lịch hiếu kỳ nói: "Chuyện này cùng buôn bán có quan hệ gì?"
Quách Đạm cười nói: "Hồi bệ hạ, mặc dù khu nhà nhỏ này nhìn thì đơn giản, nhưng cũng coi như ngũ tạng đầy đủ, tất cả các mặt sinh hoạt đều có thể thỏa mãn, so với đại đa số bách tính thì đã tốt hơn nhiều, ăn uống mặc dù không phải sơn hào hải vị, nhưng cũng coi như có rau có thịt, dinh dưỡng đầy đủ."
Nói xong, Quách Đạm nghiêng đầu nhìn mặt tường đằng sau ghế chủ vị.
Vạn Lịch cũng theo ánh mắt hắn nhìn sang, phía trên cái gì cũng không có, lại nghe Quách Đạm nói: "Có lẽ nơi đó nhiều thêm một bức danh họa sẽ rất khí phái, thế nhưng tiền mua bức họa này nếu rơi vào tay tỉ chức có thể sinh ra mười mấy bức danh họa khác, vì vậy không có treo."
Vạn Lịch nghe đến đó, lập tức phản ứng lại, cười nói: "Trẫm minh bạch, đây chính là thuyết pháp tiền đẻ ra tiền ngươi từng nói nha." "Diệu luận như thế, trẫm làm sao quên được." Vạn Lịch cười ha ha nói.
Quách Đạm lại nói: "Nhưng Nhất Tín nha hành trang hoàng so với nơi này tốt hơn nhiều, cũng đại khí hơn nhiều, khách hàng tới Nha hành, nhìn một cái liền có thể nhìn ra Nha hành có thực lực không phải bình thường."
"Nói đúng nha!"
Vạn Lịch tán thưởng liếc nhìn Quách Đạm một cái, hắn liền thích loại người lấy việc kiếm tiền làm niềm vui như Quách Đạm. Lúc này mới xoay người lại thoáng đánh giá Khấu Ngâm Sa, nói: "Vị này chính thê tử của ngươi đi."
Quách Đạm vội nói: "Ngâm Sa, còn không mau tới bái kiến bệ hạ."
"Dân nữ Khấu Ngâm Sa tham kiến bệ hạ."
Khấu Ngâm Sa lập tức tiến lên nhẹ nhàng thi lễ.
"Miễn lễ!" Vạn Lịch hướng Quách Đạm cười nói: "Hôm nay trẫm xem như minh bạch vì sao ngươi nguyện ý tới Khấu gia làm người ở rể."
Cũng vậy! Quách Đạm hắc hắc nói: "Thật sự là cái gì cũng không gạt được bệ hạ."
Vạn Lịch cười ha ha một tiếng, lại hướng Khấu Thủ Tín cười nói: "Khấu viên ngoại đã lâu không gặp."
Bệ hạ chủ động chào hỏi ta? Khấu Thủ Tín còn sững sờ một hồi, mới nói: "Bệ hạ đã lâu không gặp, không không, lão hủ. .. Thảo dân."
Vạn Lịch ha ha nói: "Viên ngoại không cần khẩn trương, trẫm nghe nói Quách Đạm sinh được quý tử, bởi vậy mang một chút lễ vật tới chúc mừng."
Hoàng đế tự mình tới tặng lễ chúc mừng? Khấu Thủ Tín lập tức quỳ xuống, nước mắt đầy mặt, khấu tạ thánh ân.
Quách Đạm thật sự cảm thấy đau thay cho sàn nhà.
Vạn Lịch rất im lặng, như vậy còn có thể nói chuyện vui vẻ hay không, hướng Quách Đạm liếc mắt ra hiệu.
Quách Đạm lập tức tiến lên, đỡ Khấu Thủ Tín dậy, thấp giọng nói: "Nhạc phụ đại nhân, bệ hạ đến đây là vi phục xuất tuần, những lễ nghỉ này có thể bớt liền bớt, đừng làm kinh động người khác."
Khấu Thủ Tín nghe vậy giật mình, giơ hai tay che miệng.
Vạn Lịch bị Khấu Thủ Tín chọc cười ha ha một tiếng, lại hướng Quách Đạm nói: "Quách Đạm, ngươi ăn xong chưa, ăn xong thì mang trẫm đi Nha hành xem một chút."
Khấu Thủ Tín vội vàng đáp: "Ăn xong, ăn xong, chúng ta đã ăn xong Rõ ràng là vừa mới bắt đầu ăn nha.
Quách Đạm liếc nhìn Khấu Thủ Tín, âm thầm cười một tiếng, hành lễ nói: "Ti chức tuân mệnh." Trong lòng lại vô cùng tò mò, mập trạch hôm nay đến tham quan Nha hành sao?
Hắn không tin Vạn Lịch sẽ đích thân tới cửa chúc mừng hắn.
Vừa mới ra khỏi đại sảnh, Vạn Lịch đã công bố đáp án, chỉ nghe Vạn Lịch nhỏ giọng nói với Quách Đạm: "Mang trẫm đi kim khố xem."
Nha. . . quanh co hồi lâu, hóa ra ngươi đến kiểm tra sổ sách. Quách Đạm gật đầu nói: "Bệ hạ mời đi bên này."
Tiểu kim khố của Vạn Lịch từng dời xa nơi này một thời gian, đặt bên trong một trạch viện ở thành Đông, nhưng bây giờ người người đều biết đua ngựa có quan hệ lớn lao với hắn, vì vậy sau khi tiền trang thành lập, tiểu kim khố lại chuyển về nơi này, chẳng qua là đào một chỗ lớn hơn mà thôi, tách biệt hoàn toàn với khố phòng của Khấu gia.
"Ti chức tham kiến bệ hạ."
Hộ vệ canh giữ trước cửa kim khố đột nhiên thấy Vạn Lịch đến, vội vàng tiến lên hành lễ.
Canh giữ ở chỗ này tất cả đều là cận vệ của Vạn Lịch.
Dù sao tiền trong này không ít, Vạn Lịch cũng không dám tùy tiện giao cho Quách Đạm bảo vệ.
Sau khi cửa mở ra, một gã hộ vệ tiến vào thắp sáng toàn bộ đèn trên tường, sau đó dưới sự nâng đỡ của Lý Quý, Vạn Lịch mới bước vào kim khố.
Xuống hết bậc thang, chỉ thấy dưới ánh nến, trong kim khố có điểm điểm ánh sánh bạc lóe lên, giống như mênh mông ngôi sao trên bầu trời đêm.
Trong kim khố để đó từng hàng kệ gỗ, trên kệ có từng thỏi từng thỏi bạc được xếp một cách chỉnh tầ.
Vạn Lịch trực tiếp đẩy Lý Quý ra, giống như nhìn thấy mỹ nữ, hai mắt trợn tròn, nhìn không chớp mắt, ánh mắt đờ đẫn chậm rãi tiến lên, đi tới trước một kệ gỗ, cầm lên một thỏi bạc mười lượng, đầu tiên là ước lượng, sau đó cần thận xem xét, rồi lại hà hơi vào nó, lấy khăn lụa ra xoa xoa, cuối cùng cẩn thận từng li từng tí đặt lên kệ.
Vạn lịch vừa cầm bạc xem xét, còn vừa thầm đếm trong miệng.
Lý Quý thì giơ cao ngọn đèn, cẩn thận từng li từng tí giúp Vạn Lịch chiếu sáng.
Quách Đạm đang chuẩn bị nhắc nhở Vạn Lịch, không cần tự mình Tình huống gì đây? Không tin ta? Thế nhưng quản nơi này đều là người của ngươi phái tới nha, hơn nữa bạc ở nơi này cũng không phải tất cả đều là của ngươi, rất nhiều đều là của nhân gia gửi vào, Vệ Huy phủ còn chưa gửi trương mục về, cụ thể bao nhiêu tiền còn chưa rõ đâu.
Quách Đạm thật sự không hiểu ra sao, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể yên tĩnh theo sát.
Một khắc đồng hồ sau, Vạn Lịch vẫn không biết mệt mỏi đếm say sưa ngon lành, thần sắc cực kỳ chuyên chú.
Kiểm tra sổ sách cũng không phải thần sắc này a! Quách Đạm vụng trộm liếc mắt nhìn Vạn Lịch, nghĩ thầm, đây chắc không phải là đam mê của hắn chứ?
Quách Đạm quay đầu nhìn lại thì thấy những kệ bạc Vạn Lịch đã đếm qua so với trước đó còn chỉnh tề hơn nhiều, vậy mà còn làm tốt hơn nhân sĩ chuyên nghiệp, bình thường ở trong cung hẳn là luyện không ít, thầm nghĩ, nhất định là như thế, nhất định là như thế, ta sớm nên nghĩ ra, cho dù là thời đại trước kia của ta, cũng có một số người đam mê đếm tiền, đây chính là diện mạo vốn có của tiền hàng a!
Một canh giờ trôi qua... !
Quách Đạm đã đói đến mức ngực dán vào lưng, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ ở đây lâu như vậy, trong này cũng sắp hết oxi rồi.
Vạn Lịch cũng thật sự là đủ hung ác, quả thực là sờ đủ mỗi một thỏi bạc trong này một lần, tất cả phải lưu lại vân tay của hắn.
Nhưng Vạn Lịch vẫn không biết mệt, lại chờ một lúc sau, hắn mới gọi người quản sổ sách tới hỏi: "Nơi này tổng cộng là 21 vạn 8,640 lượng, trẫm nói có đúng hay không?"
Người quản sổ sách vội vàng lật sổ ra, đột nhiên hưng phấn nói: "Bệ hạ nói đúng, chính là 21 vạn 8,640 lượng, nhưng mà !"
Vạn Lịch hỏi vội: "Nhưng mà cái gì?"
Người quản sổ sách ngẩng đầu lên, háo hức nói: "Nhưng mà còn có 2,800 lượng vàng."
"Vàng?"
Một thân thịt mỡ của Vạn Lịch khẽ run lên, hỏi vội: "Vàng ở đâu? Vì sao trẫm không nhìn thấy."
Người quản sổ sách vội nói: "Bên trong ngăn tủ đằng kia."
Trời ạ! Con em ngươi, ngươi nói ra làm gì! Nói hắn lại muốn sờ một lần a. Quách Đạm chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa. "Tiểu nhân tuân mệnh, bệ hạ, mời đi bên này."
Người quản sổ sách vội dẫn Vạn Lịch đi tới một góc trong cùng, chỉ thấy ở đó để một số tủ gỗ không có chút thu hút nào.
Nhưng vừa mở tủ ra, kim quang bắn ra bốn phía, chí ít trong mắt Vạn Lịch là như thế, chỉ thấy mập trạch có vẻ mặt say mê, nhào tới trước, hận không thể ôm những ngăn ngủ này đi ngủ.
Quách Đạm toát mồ hôi lạnh, nhìn thấy mập mạp như vậy, thầm nghĩ, đây đây là giả đi?
Vạn Lịch lại hảo hảo lau một phen.
Quách Đạm không kiên nhẫn nổi nữa, hỏi: "Bệ hạ, nếu không đến Nha hành ngồi một chút, nơi này tương đối buồn bực."
Vạn Lịch khoát tay một cái nói: "Không cần phiền phức, trẫm cảm thấy nơi này rất không tệ."
Nha hành có vàng sờ sao?
Ngươi còn không biết xấu hổ kêu trẫm đi.
Vạn Lịch đột nhiên quay đầu liếc nhìn Quách Đạm, lại gọi Quách Đạm sang một bên, dò hỏi: "Số tiền này đều là của trẫm?"
Quách Đạm nói: "Việc này còn phải chờ trương mục của Vệ Huy phủ mới có thể xác định, nhưng xin bệ hạ yên tâm, chỉ nhiều không ít."
Trong này có chút tiền là của nhân gia cất vào, sau khi lấy ra ở Vệ Huy phủ mới có thể vào trương mục của Vạn Lịch.
Vạn Lịch lại hỏi: "Vậy hiện tại trẫm kiếm được bao nhiêu?"
Quách Đạm nói: "Bệ hạ, năm nay còn chưa bắt đầu tính sổ sách, hiện tại thảo dân cũng không rõ lắm, nhưng trong sổ sách tạm thời sẽ không có quá nhiều, bởi vì chúng ta đầu tư không ít tiền vào đua ngựa và Khai Phong phủ, bây giờ đua ngựa đã bắt đầu hồi vốn, thế nhưng Khai Phong phủ còn chưa có, nhưng tỉ chức tính ra muốn điều động ba mươi vạn lượng vẫn có thể tùy tiện xuất ra."
Vạn Lịch như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
Quách Đạm cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Bệ hạ có dự định dùng tiền a?”
"Có khả năng cần dùng đến."
Vạn Lịch nhìn Quách Đạm một cái, cười khổ nói: "Đây vẫn là nhờ hồng phúc của ngươi a."
Quách Đạm kinh ngạc nói: "Bệ hạ, lời này bắt đầu nói từ đâu?" như thế khiến bọn hắn mất hết mặt mũi, cho nên tạm thời bọn hắn chắc chắn sẽ không tùy tiện phát tiền cho trẫm."
Quách Đạm kinh ngạc nói: "Bọn hắn dám không phát tiền cho bệ hạ?"
Vạn Lịch có vẻ oán khí nói: "Bọn hắn có cái gì không dám, hàng năm lúc thuế nhập kho, hộ bộ đều bóc một tầng từ trương mục của nội phủ, bình thường trẫm hướng bọn hắn đòi tiền thực ra chính là tiền của trẫm."
Bởi vì hàng năm thu lên không hoàn toàn là bạc, còn có những thứ như sáp nến, tơ lụa vân vân, những thứ này đều phải quy đổi ra bạc, Hộ bộ động tay chân ngay chỗ này, đem một phần thu nhập của nội phủ chuyển tới quốc khố.
Nhưng nhân gia Hộ bộ cũng không phải muốn hố tiền của Vạn Lịch, số tiền này đều nhập vào quốc khố, mà quốc khố thì thực tế là không có tiền, bọn hắn đều cho rằng Hoàng đế hiện nay không nên cầm nhiều tiền như vậy, bởi vì thu nhập của Hoàng đế là có hạn ngạch, không phải dựa theo tỷ lệ thuế nhập để tính.
Điều này vô cùng hố cha.
Trong lòng Vạn Lịch cũng rõ ràng cực kỳ, nhưng hắn lại im lặng, bởi vì muốn tranh cũng không tranh nổi, quốc khố chính xác không có tiền, nếu nói ra việc này, nói không chừng các đại thần sẽ còn nghĩ biện pháp giảm bớt thu nhập của nội phủ, vậy càng là lợi bất cập hại, dù sao đến lúc cần lại đòi về là được.
Thế nhưng trên triều hội hôm nay, Vạn Lịch hung hăng quở trách các đại thần một lần, đặc biệt là Hộ bộ, cho nên trong lòng Vạn Lịch cũng rõ ràng, trong thời gian sắp tới, nếu không có lý do chính đáng thì khẳng định không đòi được tiền.
Bởi vậy mới có suy nghĩ tới đây xem.
Quách Đạm vội nói: "Bệ hạ đừng buồn, nơi này của chúng ta có tiền, cần gì cầu bọn hắn."
Hắn không phản đối Vạn Lịch dùng tiền ở đây, nếu Vạn Lịch không thích tiền, vậy hắn liền xong, dùng tiền tài đổi lấy quyền lực, dù nhiều cũng sẽ không thua thiệt.
Nhưng câu nói này lại khiến Vạn Lịch cảm thấy ấm lòng, chưa hề có người nào nói với hắn như thế, cơ hồ tất cả mọi người đều chỉ trích hắn chỉ tiêu quá lớn, tại thời khắc này, hắn thật sự coi Quách Đạm là tri kỷ.
Trong thiên hạ, duy Đạm hiểu trẫm.
"Lúc trẫm tới đây vốn cũng nghĩ như vậy, thế nhưng. .. !" Vạn Lịch cầm một thỏi bạc lên, nói: "Thế nhưng ngươi nói cũng đúng, bạc để ở chỗ Quách Đạm nói: "Bệ hạ, nên tiêu vẫn phải tiêu, nếu không kiếm tiền có ý nghĩa gì."
"Thật sao?" Vạn Lịch hỏi: "Vậy ngươi vì sao tiết kiệm như vậy?"
Quách Đạm trừng mắt nhìn, nói: "Ti chức chính là thích kiếm tiền, tiền kia đi làm mua bán, nói là kiếm tiền, thực ra cũng là một loại dùng tiền."
Vạn Lịch vui tươi hớn hở nói: "Dùng tiền cũng là kiếm tiền, trẫm cũng thích. Ha ha. !"
"Thật sao?"
Quách Đạm ngượng ngùng cười một tiếng, nói: "Như vậy đi, bệ hạ nếu muốn cái gì, phân phó tỉ chức một tiếng là được, tỉ chức tận lực tiêu ít nhất tiền giúp bệ hạ có được thứ mình muốn."
Vạn Lịch hai mắt sáng lên, nghĩ thầm, đúng thế, Quách Đạm buôn bán lợi hại như vậy, việc thu mua của hậu cung sao không giao cho hắn làm. Suy nghĩ một chút, hắn đột nhiên nói: "Trẫm dự định mua một chút châu ngọc tặng Hoàng quý phi."
"Châu ngọc?"
Quách Đạm hỏi: "Trân châu sao?"
Vạn Lịch lắc đầu, nói: "Không nhất định phải là trân châu, nhưng nhất định phải lớn."
"Lớn?"
"Ừm."
Vạn Lịch nghiêm trang gật gật đầu.
Quách Đạm hơi chút trầm ngâm, nói: "Bệ hạ, ti chức cảm thấy sáo lộ cua gái của ngài không đúng."
"Sáo lộ cua gái?" Vạn Lịch kinh ngạc nói.
"Khụ khụ!"
Quách Đạm vội vàng giải thích nói: "Ý của ti chức là Hoàng quý phi vốn xuất thân từ đại tộc, vừa vào cung lại được bệ hạ sủng ái, bảo bối quý giá gì cũng đều đã thấy qua, nếu muốn làm Hoàng quý phi vui vẻ, vậy còn cần ý mới."
"Ý mới?"
Vạn Lịch nói: "Giống như ngươi tặng cho phu nhân ngươi gối biểu lộ."
"Đúng đúng đúng, tỉ chức chính là ý này."
Quách Đạm gật gật đầu, lại nói: "Bệ hạ nếu tin tưởng ti chức thì tất cả lễ vât tăng cho Hoàng quý nhỉ hãy aian cho tỉ chức xử lý †¡ chức am đoan chẳng những quý báu, hơn nữa còn mười phần ý mới, nhất định làm Hoàng quý phi vui vẻ."
"Trẫm đương nhiên tin ngươi, việc này liền giao cho ngươi làm." Vạn Lịch kích động nói.
"Ti chức nhất định không làm bệ hạ thất vọng." Quách Đạm chắp tay thi lễ, lại nói: "Bệ hạ đối với một nhà ti chức ân trọng như núi, lần này liền để tỉ chức bỏ tiền chuẩn bị đi, coi như báo đáp ân tình của bệ hạ."
Vạn Lịch lúc này cảm động tột đỉnh, hốc mắt còn hơi hồng, con ngươi phiến hồng đột nhiên quay tròn vài vòng, nói: "Quách Đạm, nếu không ngươi về quê một chuyến, trước mộ phần phụ thân ngươi giải trừ lời thề đi."
Quách Đạm nghe xong có vẻ kinh ngạc.
Vạn Lịch nói: "Trẫm sẽ nghĩ biện pháp để ngươi làm Hộ bộ thượng thư."
Hộ bộ thượng thư?
Trong nội tâm Quách Đạm lập tức giơ lên một ngón giữa.