Chương 553: Quỷ thần khó lường
Chương 553: Quỷ thần khó lườngChương 553: Quỷ thần khó lường
Trận đấu tranh này là do Liễu gia phát động, chí ít mặt ngoài là như thế, mà trong quá trình này, Liễu gia vẫn luôn chỉ đứng bên ngoài quan sát, bọn hắn tuyệt không đứng ra khiêu chiến cùng Quách Đạm.
Mặc dù Liễu Tông Thành đa mưu túc trí đặt cược cả hai bên, thế nhưng cả hai so sánh, lão hiển nhiên càng hi vọng triều đình chiến thắng.
Đáng tiếc, Quách Đạm lại một lần nữa làm lão thất vọng.
"Gia gia, tình huống bây giờ làm tôn nhi cảm thấy rất lo lắng đối với hợp tác của chúng ta cùng Quách Đạm."
"Sao vậy?"
Liễu Tông Thành hỏi Liễu Thừa Biến.
Liễu Thừa Biến nói: "Sự kiện lần này đều do Quách Đạm một tay mưu đồ, thế mà bây giờ hắn lại bức triều đình vào thế muốn lui không thể lui, như vậy một khi cải cách thất bại, triều đình có khả năng sẽ đổ hết tội lỗi lên đầu chúng ta, đây có thể là bẫy rập Quách Đạm thiết kế cho chúng ta hay không, lúc trước hắn cũng làm như thế này để diệt trừ tứ đại quan nha."
Liễu Tông Thành vui mừng gật đầu nói: "Xem ra gần đây con tiến bộ không ít a!"
Liễu Thừa Biến sững sờ, nói: "Gia gia sớm đã nghĩ đến điểm này rồi sao?"
Liễu Tông Thành gật gật đầu, nói: "Quách Đạm đích xác không thể tin, thế nhưng hắn giống như chúng ta cũng là một thương nhân, hắn sẽ không làm những việc hại người không lợi mình, lão phu không tin hắn sẽ vì đối phó chúng ta mà kéo triều đình xuống nước, bởi chỉ phí quá cao, vì vậy lão phu càng tin tưởng hắn muốn mượn chúng ta để khống chế mậu dịch giữa các châu phủ nhiều hơn.
Vệ Huy phủ hiện nay hoàn toàn dựa vào mậu dịch, cho nên việc này đối với hắn cực kỳ quan trọng.
Nhưng mà, suy nghĩ để phòng người khác không thể không có, bởi vậy chúng ta vẫn phải hết sức trợ giúp triều đình tiến hành cải cách, giả sử thành công, sự tín nhiệm của triều đình đối với chúng ta mới là có lợi nhất."
Đúng lúc này, lão bộc bên người Liễu Tông Thành bước nhanh vào, có chút thở dốc nói: "Lão gia, hai vị nội các đại học sĩ Vương Gia Bình và Vương Tích Tước đến bái phỏng nhà chúng ta."
Liễu Tông Thành, Liễu Thừa Biến nghe vậy giật mình. Tống Cảnh Thăng thế nhưng chưa bao giờ đích thân đến bái phỏng, bình thường đều chỉ phái người gọi Liễu Tông Thành đến Hộ bộ trao đổi.
Sau vài giây ngây người ngắn ngủi, hai ông cháu vội vàng ra cửa nghênh tiếp.
"Thảo dân Liễu Tông Thành bái kiến hai vị đại nhân."
"Viên ngoại không cần đa lễ."
Đợi sau khi Liễu Tông Thành đứng dậy, Vương Gia Bình khẽ cười nói: "Hôm nay ta cùng Vương đại học sĩ mạo muội bái phỏng lại vì có việc muốn thỉnh giáo viên ngoại, có chỗ quấy rầy mong viên ngoại lượng thứ."
"Không dám, không dám, hai. .. Hai vị đại nhân nếu có sự tình muốn hỏi, chỉ cần phái người đến báo cho lão hủ một tiếng liền có thể, sao dám phiền hai vị đại nhân đích thân tới cửa." Liễu Tông Thành kinh sợ nói.
Vương Tích Tước vuốt râu cười nói: "Thánh nhân nói, mẫn nhi hiếu học, không ngại học hỏi kẻ dưới."
Với học thức và hàm dưỡng của bọn họ bình thường sẽ không lấy thân phận luận người, bọn họ càng nhiều hơn sẽ lấy đức luận người, người có đức hạnh không tốt, bọn họ tất nhiên sẽ chẳng thèm ngó tới.
Liễu Tông Thành vội vàng mời hai người bọn họ vào đại sảnh, lại phân phó người chuẩn bị trà và điểm tâm, sau đó cung cung kính kính đứng bên cạnh.
Vẫn là Vương Gia Bình để lão ngồi xuống, lão mới dám ngồi xuống, nhưng cũng chỉ dám ngồi nghiêm chỉnh, bởi vì lão chưa bao giờ liên hệ cùng nội các, địa vị cách biệt quá xa a.
Không giống như một cò mồi, không có một chút tự mình hiểu lấy nào, ngoại trừ mập trạch, đối với ai cũng đều rất ngang ngược.
Cả triều văn võ liên hợp thành một khối cũng không làm gì được hắn.
Các cò mồi còn lại đều biết không thể bắt chước theo hắn, nếu không sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Sau một phen chào hỏi khách khí, Vương Gia Bình thuận tiện nói ra mục đích của chuyến đi này, bọn họ đương nhiên chính là vì cải cách thuế quan mà đến.
Bọn họ mặc dù đã có mạch suy nghĩ, đã có chính sách, nhưng khổ lại không có kỹ thuật duy trì, hơn nữa lần cải cách này lại bắt nguồn từ Liễu Tông Thành, cho nên bọn họ liền có suy nghĩ đích thân đến hỏi một chút.
Liễu Tông Thành chỉ tiết đáp: "Hồi đại nhân, sỡ dĩ thảo dân đưa ra đề nghị cải thiện chế độ thuế quan với Hộ bộ thị lang là bởi vì đặc thù của Vệ mất cân bằng mậu dịch, nếu cứ để tình trạng này kéo dài, với nước với dân đều bất lợi."
"Mất cân bằng mậu dịch?"
Vương Tích Tước hỏi: "Chỉ giáo cho?"
Liễu Tông Thành nói: "Từ khi Quách Đạm nhận thầu Vệ Huy phủ, công thương nghiệp của Vệ Huy phủ thay đổi vô cùng phồn vinh, phồn vinh đến mức làm người ta cảm thấy sợ hãi, toàn bộ xưởng dệt nội ngoại kinh thành chung vào một chỗ cũng không lớn bằng xưởng dệt của Tần gia tại Vệ Huy phủ.
Quần áo xưởng dệt Tần gia sản xuất ra chẳng những số lượng nhiều chất lượng tốt, hơn nữa giá cả còn tương đối tiện nghỉ, sau khi hàng hóa của bọn họ tiến vào kinh thành khiến rất nhiều xưởng dệt ở kinh thành vì không cạnh tranh nổi mà đóng cửa, rất nhiều công tượng dệt vải bởi vậy mất đi sinh kế, rơi vào đường cùng, chỉ có thể chạy đến Vệ Huy phủ tìm việc làm, ở kinh thành còn như vậy, huống chỉ là những địa phương khác, thảo dân cho rằng Quách Đạm đây là lấy thiên hạ tài, kiệt thiên hạ lực để cung cấp cho một phủ phồn vinh, thế nhưng Đại Minh đâu chỉ có một Vệ Huy phủ, bởi vậy thảo dân mới đưa ra đề nghị cải thiện thuế quan với Tống thị lang."
"Thì ra thế."
Vương Tích Tước có một loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, hắn vẫn luôn có cảm giác Vệ Huy phủ phát triển có chút quỷ dị, nhưng cụ thể là gì, hắn lại không nói ra được, những lời vừa rồi của Liễu Tông Thành đã làm hắn hoàn toàn hiểu ra.
Vương Gia Bình nói: "Đối với đề nghị cải thiện thuế quan của viên ngoại, Tống thị lang cũng đã chuyển cáo cho chúng ta, chúng ta đều cảm thấy đề nghị này rất không tệ, triểu đình cũng đang nghiêm túc thương lượng, thế nhưng chúng ta phát hiện ra trong quá trình phổ biến cải cách sẽ gặp phải không ít vấn đề, đặc biệt là không ít người cho rằng viên ngoại cố ý nhằm vào Quách Đạm, cố ý nhằm vào Vệ Huy phủ, mà triều đình càng hi vọng cải thiện thuế quan có thể lợi quốc lợi dân."
Liễu Tông Thành hơi trầm mặc rồi mới nói: "Thảo dân không dám lừa gạt đại nhân, thảo dân làm như thế thật có ý nhằm vào Quách Đạm, nhưng đó là bởi vì Quách Đạm phá hư quy củ trước, hắn vì tư lợi mà không quan tâm đến quốc gia và bách tính, nếu không kịp thời ngăn cản, sớm muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Thảo dân mặc dù khát vọng đánh bại Quách Đạm, nhưng thảo dân hi vọng có thể đường đường chính chính đánh bại hắn mà không phải giống để đả kích đối thủ, thắng mà không có võ."
Vương Gia Bình cười gật gật đầu, rất thưởng thức sự thẳng thắn của Liễu Tông Thành, nếu Liễu Tông Thành nói lão làm như vậy là vì quốc vì dân, vậy quỷ mới tin lão, một nha thương lại ở nến tàn chỉ niên như lão mới nhớ tới vì quốc vì dân, vậy trước đó sao không sớm nghĩ đến.
Vương Tích Tước nói: "Mặc dù đề nghị của viên ngoại có đạo lý nhất định, nhưng cuối cùng vẫn là nhằm vào hàng hóa của Vệ Huy phủ, như vật khó mà khiến tất cả mọi người tâm phục khẩu phục a!"
Liễu Tông Thành vụng trộm liếc mắt nhìn Vương Gia Bình và Vương Tích Tước, ngượng ngùng nói: "Thực ra thảo dân còn có rất nhiều suy nghĩ, nhưng lại không dám nói cùng Tống thị lang, thảo dân sợ nói sai chọc Tống thị lang mất hứng."
Vương Gia Bình nghe vậy, không khỏi nhìn Vương Tích Tước một cái, lại hướng Liễu Tông Thành nói: "Viên ngoại có bất kỳ ý nghĩ gì, cứ nói đừng ngại, đúng hay không đúng, chúng ta tự có phán đoán sẽ không trách cứ viên ngoại."
Liễu Tông Thành lúc này mới nói: "Thảo dân lăn lộn mấy chục năm trong giới Nha hành, đối với tình hình mậu dịch hàng hóa vãng lai vô cùng quen thuộc, cũng bởi vậy phát giác ra một chút lợi và hại trong đó. Nhằm vào một số hàng hóa của Vệ Huy phủ tăng thêm thuế quan, nhìn qua giống như nhằm vào Quách Đạm, nhưng kỳ thật là vì bảo hộ công thương nghiệp của những châu phủ khác.
Làm như vậy thì sẽ không xuất hiện tình huống giống như Khai Phong phủ, Chương Đức phủ, bách tính hai phủ đều chạy về hướng Vệ Huy phủ, kết quả khiến hai phủ Khai Phong, Chương Đức đối mặt với nguy cơ thuế vào nghiêm trọng."
Vương Gia Bình, Vương Tích Tước đều rất tán thành gật đầu.
Thảm trạng lúc trước của Khai Phong phủ và Chương Đức phủ vẫn còn rõ mồn một trước mắt, lúc ấy quan phủ đã hoàn toàn mất khống chế, căn bản không khống chế được, bách tính cho dù chết cũng muốn chết trong cảnh nội Vệ Huy phủ.
Mà nguyên nhân chính là Vệ Huy phủ công thương nghiệp quá phồn vinh, mà tiền đề là ở chỗ hàng hóa của Vệ Huy phủ rất được hoan nghênh ở khắp các nơi, bởi vì hàng hóa của Vệ Huy phủ đều là hàng đẹp giá rẻ, công thương nghiệp ở châu phủ khác rất khó cạnh tranh được, khiến cho công tượng không ngừng xói mòn, công thương nghiệp tiến vào thời kỳ tiêu điều, dĩ nhiên sẽ ảnh hưởng đến tài chính địa phương.
Rất nhiều châu phủ cần thương thuế để bù đắp cho chỉ tiêu của quan cực kỳ rõ ràng, cho nên thao thác tương đối khó khăn, còn bản thân thương thuế vốn đã tương đối phức tạp, hơn nữa triều đình cũng không có quy định rõ ràng, vì vậy có không gian thao tác cực lớn.
Liễu Tông Thành lại nói tiếp: "Đây chỉ là điểm thứ nhất, thứ hai, thảo dân cho rằng, triều đình quy định thương thuế vô cùng đơn nhất, lấy phương thức trưng thu nông thuế để trưng thu thương thuế, thế nhưng chủng loại hàng hóa lại rất phong phú, thảo dân cho rằng không nên quơ đũa cả nắm, như vậy vừa không công bằng, lại sẽ dẫn phát rất nhiều mâu thuẫn, thảo dân cho rằng hàng hóa nên phân loại thu thuế."
"Phân loại thu thuế?"
Vương Gia Bình vội nói: "Phân loại như thế nào?"
Liễu Tông Thành nói: "Vật dụng cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày của phổ thông bách tính chia làm một loại, đánh thuế tương đối thấp, ví dụ như quần áo bình thường, nông cụ, vân vân. Mà một chút hàng hóa tương đối xa xỉ lại không cần thiết trong sinh hoạt hàng ngày chia làm một loại, đánh thuế tương đối cao. Ví dụ như trân châu, gỗ trinh nam, nhạc cụ, xe ngựa, đại trạch viện, vân vân.
Bởi vì thảo dân phát hiện, người có thể mua nổi những hàng hóa xa xỉ này sẽ không để ý đến một chút xíu tiền thuế, thế nhưng đối với phổ thông bách tính, nồi chén gáo bồn mỗi thứ tăng một văn tiền đều sẽ mang đến cho bác tính gánh vác nặng nề."
Diệu ư! Diệu ư!
Vẻn vẹn đôi câu vài lời đã khiến trong lòng Vương Gia Bình, Vương Tích Tước vỗ tay tán dương a!
Bây giờ thương thuế cũng giống như nông thuế, đều thu trực tiếp, nói đơn giản là thu thuế theo đầu người.
Dẫn đến mỗi khi triều đình thu thuế, người người đều kêu ca.
Mà phương án Liễu Tông Thành đưa ra là một phương thức thu thuế gián tiếp, bản chất vẫn là muốn trưng thu thuế của người giàu, chỉ là không nói rõ ra mà thôi, hơn nữa loại phương pháp trưng thu này càng thêm hợp tình hợp lý, ngươi không muốn giao thuế, vậy ngươi có thể không mua, giao hay không giao là do chính ngươi, ngươi không mua cũng sẽ không chết, nếu ngươi muốn mua, vậy ngươi phải giao thuế.
Đối với thương nhân, triều đình trưng thu nhiều, ta liền bán đắt, bán không được vậy ta liền không bán, ta không có khả năng bán lỗ vốn, cho nên số thuế này khẳng định do người mua gánh chịu.
Điểm này vừa vặn là điểm làm Vương Gia Bình cùng Vương Tích Tước Bọn họ muốn trưng thu thuế của người giàu, nhưng bọn họ lại biết để làm được điều này rất khó, bởi vì uy vọng của bọn họ do địch nhân là Quách Đạm cho, không giống như Trương Cư Chính tay cầm đồ đao thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Bằng vào điểm này, hai người đã cảm thấy chuyến đi này không tệ.
Vương Gia Bình kích động nói: "Viên ngoại còn ý tưởng gì nữa, mau nói đi."
Liễu Tông Thành nói: "Ngoài ra còn liên quan tới lương thực và muối, hai loại hàng hóa này vô cùng đặc thù, liên quan đến nhân mạng, bởi vì người người đều không thể rời đi lương thực và muối. Liên quan tới hai loại hàng hóa này, thảo dân đề nghị miễn trừ thuế quan để cổ vũ thương nhân tiến hành mậu dịch."
Vương Gia Bình hỏi: "Việc này giải thích thế nào?"
Liễu Tông Thành nói: "Đây là bởi vì thảo dân phát hiện, từ xưa đến nay việc phân bổ lương thực và muối đều do triều đình an bài, việc này không thể nghi ngờ sẽ tăng thêm gánh nặng cho triều đình. Mà đối với thương nhân, vật hiếm thì quý, những địa phương nào thiếu lương thực và muối, tất sẽ có thương nhân vận chuyển muối và lương thực qua đó.
Nếu mà miễn trừ thuế quan cho hai loại hàng hóa này, sẽ khiến chỉ phí giảm xuống, như vậy tự nhiên sẽ có thương nhân đi khắp nơi buôn bán lương thực và muối, việc này vừa có thể giảm bớt hao tổn cho quốc gia, vừa có thể mang đến chỗ tốt cho bách tính, thúc đẩy càng nhiều bách tính đi khai khẩn đất hoang.
Mặt khác, liên quan tới lương thực, thực ra triều đình đã trưng thu một lần thuế. Mà muối, thảo dân đề nghị triều đình trực tiếp thu thuế từ nơi sản xuất muối, còn lại thì đều giao cho thương nhân buôn bán, kể từ đó, triều đình vừa có thể thu được thuế muối đồng thời vẫn có thể điều tiết giá muối."
Vương Gia Bình nghe mà liên tục gật đầu, cười nói: "Viên ngoại thật không hổ là Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới Nha hành, luận sự, bản quan cho rằng ba đề nghị này của viên ngoại đủ để vượt qua tất cả thành công trước mắt của Quách Đạm."
"Không dám, không dám, đại nhân quá khen." Liễu Tông Thành vội vàng hành lễ nói.
Vương Tích Tước cười nói: "Ta nghĩ Vương đại học sĩ không cần phải lấy lòng viên ngoại, đây chắc chắn là lời từ đáy lòng của hắn."
Vương Gia Bình cười gật gật đầu. chằm chằm vào lợi của bản thân, mặc dù tại Vệ Huy phủ lấy được thành công cực lớn, nhưng hắn cũng kiếm được càng nhiều, hơn nữa hắn căn bản không để ý tới các châu phủ xung quanh, dẫn đến các châu phủ xung quanh đều bởi vì Vệ Huy phủ mà xuất hiện khủng hoảng, mà ba đề nghị này của Liễu Tông Thành thật sự là vì quốc vì dân, tạo phúc cho xã tắc.
Cách cục cách biệt quá xa.
Sau khi hỏi lại cẩn thận từng chỉ tiết, Vương Gia Bình và Vương Tích Tước hài lòng trở về.
Hai người chân trước vừa đi, chân sau Liễu Thừa Biến liền kích động nói: "Gia gia, xem ra hai vị đại nhân đều vô cùng ưu ái ngài, giả sử triều đình tiếp thu đề nghị của gia gia, vậy chắc chắn sẽ cho Liễu gia chúng ta lãnh đạo thiên hạ quan nha."
Liễu Tông Thành lại thở dài: "Đáng tiếc những đề nghị này đều không phải do lão phu nghĩ ra được, mà là Quách Đạm nghĩ ra, thần cũng là hắn, quỷ cũng là hắn, hắn đứng ở thế bất bại a!"