Chương 75: Một bản Vạn Lịch
Chương 75: Một bản Vạn LịchChương 75: Một bản Vạn Lịch
Đừng nhìn Quách Đạm nói giống như phong khinh vân đạm, tựa như trong nháy mắt cường địch đã hôi phi yên diệt, kỳ thực cũng không phải như vậy, trên đời này không có chuyện không làm mà hưởng, Quách Đạm cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức cho việc này, chỉ là do phương thức làm việc của hắn không giống những người khác mà thôi, hắn vốn là chuyên gia phân tích số liệu, đoạn thời gian trước, hắn thường xuyên đến nhà Trần Phương Viên chuyên môn phân tích những số liệu được bọn Tào Tiểu Đông thu thập về.
Hắn phát hiện trên thị trường rượu hiện tại có rất nhiều chủng loại khác nhau, chỉ riêng kinh thành đã có hơn năm mươi loại, nhưng phần lớn là lấy tên theo nguyên liệu làm ra rượu, nói ví dụ như, rượu lúa mì thanh khoa, rượu nho, cũng có loại lấy tên theo kỹ thuật cất rượu, nói ví dụ như, rượu trắng, rượu vàng, còn có loại lấy tên theo địa phương sản xuất, như rượu vàng Thiệu Hưng.
Đây đều là một số nhãn hiệu rất chung chung, không có sự khác biệt.
Tựa như rượu vàng Thiệu Hưng được vận chuyển đến bán ở kinh thành, mọi người đến tửu lâu đều chỉ hỏi mua rượu vàng Thiệu Hưng, nhưng rượu này cũng không phải do một xưởng sản xuất ra, mà là rất nhiều hộ gia đình sản xuất ra, bởi vì kinh tế nông nghiệp cá thể chính là phân tán sản xuất, kinh tế tư bản mới là tập trung sản xuất, do không phải một xưởng sản xuất ra nên mùi vị rượu khẳng định là có sự khác biệt, nhưng tên rượu cũng không có phân chia các loại mùi vị này.
Chỉ có một số ít đại tửu trang là có gắn thêm tên riêng, nói ví dụ như Từ gia rượu, Lý gia rượu, nhưng trên bình rượu thì cũng chỉ đơn giản viết một chữ "Từ" hay "Lý".
Mà chiến lược marketing của Quách Đạm chính là nhãn hiệu hóa.
Một khi nhãn hiệu hóa, chiến lược của Liễu Tông Thành khẳng định sẽ mất đi hiệu lực, trước kia muốn mua rượu lúa mì thanh khoa, người mua bình thường sẽ không để ý đó là rượu của Từ gia, hay là của Lý gia, nhưng bây giờ nhân gia muốn mua chính là "Trạng Nguyên Hồng", mặc dù Trạng Nguyên Hồng cũng thuộc loại rượu vàng, nhưng nhân gia muốn mua cũng không phải rượu vàng mà là Trạng Nguyên Hồng, tửu lâu này không có bán, vậy liền đi tửu lâu khác, nhân gia có tiền còn sợ không có chỗ tiêu a.
Sau khi ra khỏi phủ Hưng An Bá, Quách Đạm đi đến Trần gia.
"Hiền chất nha! Thủ đoạn kinh doanh của ngươi thật đúng là xuất thần nhập hóa, ta nhìn ngươi chơi cũng không học được nửa điểm da lông." Trần Phương Viên vừa giúp Quách Đạm châm trà, vừa hoàn toàn bái phục nói.
Điểm làm hắn bội phục nhất chính là Quách Đạm rõ ràng là hướng về phía rượu, nhưng đại đa số người đều không có nhận ra, bọn hắn cứ như tự nhiên phát hiện ra Trạng Nguyên Hồng, thủ đoạn này thực tế là rất cao minh, để người bất tri bất giác rơi vào bên trong.
"Trần thúc thúc, thúc có phải mỗi ngày không đập ta vài câu mông ngựa, liền không thể sống nổi a." Quách Đạm trợn trắng mắt, lại nói: "Ta đã kết toán với Từ gia, mấy ngày nữa bọn họ sẽ đưa một trăm lượng tới."
Trần Phương Viên lập tức cười đến con mắt đều không thấy đâu, nói: "Mới mấy ngày, chúng ta đã kiếm lời nhiều như vậy, so với mở tửu lâu còn kiếm được nhiều tiền hơn."
Một đơn đặt hàng kiếm được một trăm lượng đã là không ít, mấu chốt việc làm ăn này còn không cần nhiều chỉ phí, chỉ phí duy nhất chính là tiền công cho bọn Tào Tiểu Đông.
Quách Đạm cười nói: "Nếu như ta đoán không sai, chẳng bao lâu chúng ta sẽ kiếm được món tiền thứ hai."
Trần Phương Viên kinh hỉ nói: "Chẳng lẽ lại có mua bán đến cửa?"
Quách Đạm trợn trắng mắt nói: "Thúc có thể nói cái gì hay ho hơn không? Nếu lại có mua bán đến cửa, vậy ta lại phải làm việc, thúc là muốn ta mệt chết a, Từ gia cũng không phải mua đứt phần tài liệu này, chúng ta còn có thể đem tài liệu này bán cho người khác, đặt nó trong nhà cũng không thể sinh lợi."
"Bán cho người khác?"
Trần Phương Viên đôi mắt nhỏ trợn to như chuông đồng, việc này mang đến cho hắn một cảm giác, tựa như một vò rượu còn có thể bán hai lần.
"Đương nhiên."
Quách Đạm gật gật đầu, nói: "Đến lúc đó thúc hãy đi Liễu gia, thúc chỉ cần nói cho Liễu Tông Thành, lúc trước Từ gia đã bỏ ra một trăm lượng mua phần tài liệu này, thúc hỏi hắn có muốn mua hay không."
"Liễu gia?" Trần Phương Viên một mặt mờ mịt nói: "Liễu gia không phải là đối thủ của chúng ta à?"
Quách Đạm nói: "Liễu gia là đối thủ của Khấu gia, chúng ta là chuyên bán thông tin, bây giờ còn không có bạn đồng hành, lấy đâu ra đối thủ, người người đều là khách hàng."
"Thế nhưng Khấu dia không phải là -" "Đây là hợp tác giữa chúng ta, mà không phải Khấu gia hợp tác với thúc, ai u, thúc không bán thì thôi, dù sao ta cũng không thiếu tiền."
"Bán bán bán."
Trần Phương Viên vui vẻ liên tục gật đầu, trong lòng cũng rất là buồn bực, dạng này cũng được?
Nhưng mà bây giờ vui vẻ nhất cũng không phải Trần Phương Viên, mà là Từ Mộng Dương.
Từ sau khi « bản ghi chép phỏng vấn tiến sĩ » được xuất bản, Từ Mộng Dương thường xuyên nằm mơ cười tỉnh.
Hiện tại hắn vào hoàng thành làm việc, các đồng liêu đều nhao nhao tán thưởng Từ Kế Vinh, thậm chí còn biểu thị muốn dùng hành động ủng hộ Tam Kiếm Khách của Từ Kế Vinh.
Phần lớn đại thần trong triều đều xuất thân tiến sĩ, trong đó không thiếu hàn môn đệ tử, bọn hắn chính là những người cảm nhận sâu sắc nhất sự bất tiện của việc vào kinh thành đi thi, bây giờ Từ Kế Vinh biết đặt mình vào hoàn cảnh của các thí sinh mà suy nghĩ, điều này thực sự khiến bọn hắn vô cùng cảm động, cũng rất hổ thẹn, bọn hắn đều không nghĩ đến điểm này nên nhất định phải ủng hộ a.
Đây chính là những lời tán dương Từ Mộng Dương nằm mộng cũng muốn nghe được, tửu trang cái gì hắn cũng liền quên, dù một giọt rượu không bán được, hắn cũng vui vẻ, hắn lúc trước hạ mình lôi kéo Quách Đạm cũng là vì Từ Kế Vinh, mà không phải vì tửu trang, bây giờ nhận được hồi báo làm hắn cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Nhưng mà, hắn càng thêm không ngờ đến, việc này vậy mà còn kinh động đến đương kim Thánh thượng.
Trong Văn Hoa điện, chỉ thấy một người trẻ tuổi khoảng hai mươi ba hai mươi bốn đang ngồi trên ghế rồng, vầng trán đầy đặn, sắc mặt hồng nhuận, dưới cằm có chút râu, thân hình mập mạp.
Người này không phải ai khác chính là đương kim Thánh thượng, Chu Dực Quân, cũng chính là vị hoàng đế mang xú danh trong lịch sử Vạn Lịch Tiểu Đế.
"Hôm qua trẫm thức trắng đêm để đọc bản ghi chép phỏng vấn tiến sĩ của lệnh tôn, yêu thích không buông tay, những bài phỏng vấn này được viết rất mới lạ, lại có chút thú vị, giống như thân lâm kỳ cảnh, làm người đọc được lợi rất nhiều, ha ha, thật sự là hổ phụ không sinh khuyển tử a!" Vạn Lịch cầm một cuốn « bản ghi chép phỏng vấn tiến sĩ » khen không dứt miệng a. hoa nộ phóng, chỉ cảm thấy thật là rạng rỡ tổ tông, ngoài miệng lại khiêm tốn nói: "Khuyển tử có tài đức gì, có thể được bệ hạ tán dương như thế, lão thần thật sự là kinh sợ."
"Ai, Hưng An bá quá nghiêm tốn rồi, việc này nên khích lệ, sau khi ngươi trở về cũng nên khen thưởng lệnh tôn thật tốt, dự tính ban đầu của hắn là vì trẫm phân ưu a."
Nói đến chỗ này, Vạn Lịch đột nhiên thở dài một tiếng,"Những thí sinh kia cũng đều là thiên tử môn sinh, theo lý mà nói, trẫm mới hẳn là người nên giúp đỡ bọn hắn nhất , đáng tiếc. . . Đáng tiếc trẫm bây giờ trong túi ngượng ngùng, liền sắc phong Hoàng quý phi cũng không bỏ ra nổi, thua thiệt trẫm còn là thiên tử cao quý, nếu để người khác biết được, không phải cười đến rụng răng, ai...
Trên khuôn mặt mập mạp lộ ra vẻ ưu thương nhàn nhạt làm người nhịn không được sinh lòng thương tiếc.
Hoá ra bệ hạ lại muốn vay tiền. Từ Mộng Dương nghe xong mà kinh sợ.
Thế nhân đều biết Vạn Lịch ái tài, tham tiền như mạng, dù mấy trăm năm sau các anh hùng bàn phím cũng rửa không sạch.
Chỉ là Vạn Lịch trước kia chủ yếu lấy tiền từ Quang Lộc tự trực thuộc Lễ bộ, Quang Lộc tự vốn phụ trách cung đình chỉ tiêu, nhưng cũng phải theo đúng quy củ, không có khả năng chỉ tiêu tùy tiện. Nhưng, từ khi Trương Cư Chính chết, mỗi năm Vạn Lịch đều siêu chỉ, hơn nữa không phải siêu chỉ một điểm nửa điểm, mà là thường xuyên siêu chỉ nhiều gấp đôi, Quang Lộc tự chịu không nổi kiểu chỉ tiêu như thế, Quang Lộc tự thiếu khanh liền hướng Vạn Lịch tố khổ, ngài không thể luôn nhìn chằm chằm ta, trong hệ thống tài chính của triều đình Quang Lộc tự là nghèo nhất.
Vạn Lịch đương nhiên không ngốc, đặc biệt là ở phương diện tiền bạc, tát ao bắt cá sẽ không được lâu dài, phải để các ngành tài chính khác chia sẻ một chút.
Lão đại ngành tài chính đương nhiên là Hộ bộ, nhưng nếu muốn lấy tiền từ Hộ bộ, không nói đến thủ tục rườm rà phức tạp, mấu chốt còn phải đánh cờ cùng nội các, việc này quá phí sức, vì thế bắt đầu từ năm ngoái, Vạn Lịch liền để ý đến cục thịt béo Thái Bộc tự.
Từ Mộng Dương chưởng quản Thái Bộc tự chủ quản thiên hạ mã chính, vốn chỉ là quản lý hành chính, không liên quan đến thuế ruộng. Nhưng đến giữa thời nhà Minh, các loại thuế khoá và lao dịch được quy đổi thành tiền và tiền tệ cũng từ tiền giấy đổi thành bạc, cho nên hầu hết thu nhập của Thái Bộc tự đều biến thành bạc trắng, khiến nó lập tức trở thành kho của Thái Bộc tự đã vượt qua ngân khố của Hộ bộ, nó đã trở thành bộ phận vô cùng trọng yếu trong hệ thống tài chính của Đại Minh.
Cũng bởi vì trước đó Thái Bộc tự không liên quan đến thuế ruộng nên thủ tục không hoàn thiện như ở Hộ Bộ, có rất nhiều lỗ thủng có thể lách qua, nên nếu Vạn Lịch muốn lấy tiền từ Thái Bộc tự thì thủ tục sẽ thuận tiện hơn nhiều, tối đa cũng chỉ cần lên tiếng chào hỏi với Binh bộ, bởi vì Thái Bộc tự trực thuộc Binh bộ.
Từ Mộng Dương cẩn thận hỏi: "Bệ hạ muốn lập Hoàng quý phi?"
Vạn Lịch vui vẻ cười nói: "Trịnh quý phi sinh hạ long tử cho trẫm, nên trẫm đã quyết nhất định phải sắc phong nàng làm Hoàng quý phi."
Tháng giêng năm nay Trịnh quý phi sinh hạ một hoàng tử, đặt tên là Chu Thường Tuân, cũng là con trai thứ ba của Vạn Lịch, tương lai nền tảng lập quốc chỉ tranh chính là vây quanh Tam hoàng tử Chu Thường Tuân cùng Hoàng trưởng tử Chu Thường Lạc.
Từ Mộng Dương thận trọng hỏi tiếp: "Việc này bệ hạ đã cùng thương nghị với nội các?"
Vạn Lịch lúc này tỏ ra không vui nói: "Trẫm sắc phong Hoàng quý phi thì có liên quan gì tới nội các? Chỉ vì nội phủ khố bây giờ trống rỗng, không có đủ tiền nên làm phiền ái khanh từ Thái Bộc tự tư khố tạm ứng cho trẫm hai vạn lượng trù bị chuyện sắc phong, một khi nội phủ khố có tiền trẫm sẽ trả lại Thái Bộc tự."
Hai vạn lượng?
Số bạc này có thể giúp được bao nhiêu thí sinh a.
Uổng cho ngươi mới vừa rồi còn nói cái gì thiên tử môn sinh, thì ra tất cả chỉ là mượn cớ.
Từ Mộng Dương chỉ cảm thấy nhức đầu không thôi.
Là quan viên liên quan đến các ngành tài chính đụng phải một Hoàng đế muốn tiền không muốn mặt như thế, không có khả năng không bị đau đầu.
Vạn Lịch nếu muốn vay tiền lý do gì hắn cũng có thể nói, không quản là việc vui, hay là việc buồn, để người khó lòng phòng bị.
Mấu chốt đều là bánh bao đánh chó, một đi không trở lại.
Từ Mộng Dương lấy dũng khí nói: "Bệ hạ, hơn một năm nay Thái Bộc tự trước sau đã tạm ứng cho ngài tám vạn lượng, trong sổ sách của Thái Bộc tự đều ghi rõ."
Ngụ ý, ngài đừng liếc mắt rồi nói đại khái, ta đều nhớ kỹ, đến lúc đó Đây là có ý uy hiếp.
Nhưng Từ Mộng Dương cũng không có cách nào, ngài mượn mà không trả cũng không phải chuyện gì quan trọng bởi những số tiền đó cũng không phải của Từ Mộng Dương, nhưng tiền này là để nuôi ngựa, mua ngựa cho quân đội đánh trận trong tương lai, đến lúc đó không có tiền mua ngựa vậy cái nồi này hắn không cõng nổi.
Vạn Lịch chẳng những không buồn, ngược lại tán thưởng nói: "Ái khanh thật sự là thiết diện vô tư, Thái Bộc tự trong tay ái khanh, trẫm rất yên tâm, bây giờ tăng thêm hai vạn lượng này, tất cả là mười vạn lượng, đến lúc đó trẫm sẽ trả một thể."
Cao thủ!
Từ một câu nói này liền có thể nhìn ra, Vạn Lịch tuyệt đối là cao thủ vay tiền, bất động thanh sắc nói đến chuyện vay tiền, trong tiêu sái lại mang theo từng tỉa phóng khoáng.
Bệ hạ, thần còn chưa đáp ứng cho ngài mượn tiền a! Từ Mộng Dương tràn ngập bất đắc dĩ, hắn không sợ Hoàng đế có văn hóa, chỉ sợ Hoàng đế đùa nghịch lưu manh.
Nhưng nói trở lại, nếu Vạn Lịch cần tiền, Từ Mộng Dương cũng sẽ đáp ứng, đây là không có biện pháp nào, nhân gia là Hoàng đế mà đi vay hai vạn lượng, nghe thôi đã thấy đáng thương, nhưng việc này hắn thật đúng là không dám cho Hoàng đế vay tiền, bởi vị thanh âm phản đối Bệ Hạ sắc phong Trịnh Quý phi thành Hoàng Quý phi vô cùng lớn, đại thần trong triều đều cầu Hoàng đế sắc phong hoàng trưởng tử mẫu phi, Vương cung phi làm Hoàng quý phi trước, bởi vì tại cổ đại rất chú trọng trưởng ấu có thứ tự, Hoàng đế làm như vậy có phải muốn phế trưởng lập ấu hay không? Tại bất kỳ triểu đại nào, chỉ cần chuyện dính dáng đến lập trữ sẽ trở nên cực kỳ mẫn cảm.
Cáo già Từ Mộng Dương cũng không dám tuỳ tiện đáp ứng, nhưng hắn cũng không dám cự tuyệt, chỉ nói: "Bệ hạ, hai vạn lượng này quá mức to lớn, thần phải về xem trương mục mới có thể trả lời chắc chắn cho bệ hạ."
Vạn Lịch biểu hiện phi thường thông tình đạt lý, một ngụm liền đáp ứng, lúc này hắn còn không cần nổi giận, dù sao Từ Mộng Dương cũng không cự tuyệt, nhưng nếu ngươi thử không cho mượn xem, lão tử sẽ cho ngươi nhìn một chút.
Đừng nhìn dáng dấp Vạn Lịch trông như vô hại, tuổi tác cũng không lớn, nhưng hắn lại rất âm hiểm, dù sao từ nhỏ hắn đã đối mặt với Trương Cư Chính, người hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất quyền thần của Đại Minh, khi Chính phát hiện, cho nên thủ đoạn của hắn có thể ít a.