Nhân Tổ

Chương 648 - Tranh Giành Thẻ Bài

Loạn chiến diễn ra khắp nơi, mục đích ban đầu là để phát tiết đại đạo, nhưng sau đó càng đánh càng loạn.

Không phải ai cũng gặp được đúng đối thủ ngang bằng, gặp đối thủ chênh lệch chỉ có ngược sát, điều này không tốt cho kẻ yếu lẫn người mạnh.

Có nhiều kẻ lại lợi dụng lần này trả thù riêng như Tôn Kỳ đã làm với Công Tôn Tiên chẳng hạn, Công Tôn Tiên thế nhưng phải nằm giường mấy tháng trời, lỡ mất thời gian tu luyện.

Tiếp đó cao tầng Thần tộc nhận ra đạo thạch tan biến nhanh hơn họ tưởng, vẫn biết đại đạo kết tinh sẽ từ từ trả lại thiên địa.

Nhưng do tác động của mấy vị phong thần vừa đánh vừa tu khiến đạo thạch tan rã nhanh chóng.

Thần tộc quyết định tổ chức cuộc thi giành quyền đi vào đạo thạch, có được cơ hội tu luyện tốt hơn.

Nên nhớ có thể lên được đạo thạch chỉ có phong thần, nhưng bây giờ cơ hội mở ra cho tất cả.

Mà cũng không phải là tất cả.

Chỉ có một trăm tấm thẻ bài cho mỗi cấp tu vi.

Cầm thẻ bài này sẽ nhận được sự bảo vệ, có thể tiến vào đạo thạch.

Thông báo được đưa ra khiến cho tất cả hồ hởi, mà lại càng khiến người ta sôi sục nhiệt huyết hơn nữa chính là lần này là loạn chiến, cơ hội mở ra cho cả kẻ yếu, nếu thi đấu theo lượt, kẻ yếu sẽ không có cơ hội, nếu là loạn chiến chỉ cần đủ may mắn, ai cũng có cơ hội.

Thông báo vừa đưa ra, mọi người có một ngày tiến về khu vực tu vi của mình.

Oanh! oanh! oanh! tại một số nơi đột ngột xuất hiện cột sáng, không cần thông minh cũng biết đây là nơi sẽ diễn ra loạn chiến.

Tôn Kỳ bây giờ đã là Liên Tinh cảnh, hắn chạy tới cột sáng dành cho mình.

Giữa đường đi hắn chợt gặp một người.

Nhìn thấy kẻ này, hắn lập tức thay đổi sắc mặt, nghiến răng nhăn mặt, gằn từng chữ:

“Nguyên Sa!!!!”

“Hừ! bại tướng.” Nguyên Sa hơi bất ngờ khi gặp phải Tôn Kỳ, vẫn tỏ ra khinh thường.

Tôn Kỳ sau phút giây căng thẳng, nét mặt lại giãn ra, cười nói:

“Hắc, hắc… Nguyên Sa, ngươi thắng ta một trận thì đã sao, ta bây giờ thế nhưng đã Liên Tinh cảnh, đi trước ngươi một bước.

Ngươi ở trước mặt ta không có tư cách hung hăng.

Biết khôn thì ngoan ngoãn gọi ta một tiếng học huynh, dập đầu xin lỗi, ta vui sẽ tha cho ngươi.”

Nguyên Sa thoáng kinh ngạc khi biết Tôn Kỳ đã Liên Tinh, nhưng ngay sau đó khịt mũi khinh thường:

“Liên Tinh? thì đã sao, ngươi cho rằng Liên Tinh thì có thể thắng được ta? ngươi có biết vừa rồi ta ở đâu không?”

Tôn Kỳ nhíu mày, ngờ ngợ đoán ra gì đó.

“Ta chính là vừa từ khu Liên Tinh.” Nguyên Sa dõng dạc.

“Trong cùng cảnh giới ta đã không còn đối thủ, chỉ có Liên Tinh cảnh mới gợi lên chiến ý của ta.

Ta đã đánh hơn trăm trận với Liên Tinh cảnh, thắng quá nửa.

Ngươi nghĩ ngươi có tư cách ở trước mặt ta ngông cuồng.”

Tôn Kỳ nghe xong, siết chặt nắm đấm, nét mặt không cam.

Nguyên Sa nhếch mép cười, Tôn Kỳ mới vào Liên Tinh cảnh, mà lại dùng nguyện lực cưỡng ép tiến cảnh, chiến lực chắc chắn rất kém, không thể nào so được với hắn.

“Cùng cảnh vô đối sao?” Tôn Kỳ nhớ đến điều gì đó, nhếch mép cười nói: “Vậy thì bạch y ngân thương đã đánh ngươi bẹp dí thì sao?”

Tôn Kỳ đây là muốn móc ra vết thương lòng của Nguyên Sa.

“Hừ! hắn chỉ may mắn sinh trước ta, trong lần xếp hạng sắp tới, ta sẽ hạ hắn.” Nguyên Sa hừ lạnh, nhớ đến cái tên bạch y kia tâm tự nhiên thấy đau.

“Ha, ha… trùng hợp, ta cũng định trong lần xếp hạng sắp tới đánh bại ngươi.” Tôn Kỳ ngửa mặt cười lớn.

“Tùy ngươi.” Nguyên Sa không để ý, đuổi theo bước chân của hắn, Tôn Kỳ sẽ chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

Hai bọn họ sau đó không nói thêm lời nào, lạnh lùng lướt qua nhau.

Đi được một quãng, hắn lại gặp tỷ muội Trần Dung, Trần Kỷ, biết Tôn Kỳ Liên Tinh bọn họ không vui vẻ chút nào, càng thêm lo cho hắn.

“Thẩm Văn, ngươi không suy nghĩ lại chút nào sao? bây giờ ngươi quay đầu vẫn còn kịp.”

“Quay đầu? vì sao ta phải quay đầu? ta bây giờ cảm thấy rất tốt.

Ta thế nhưng đã Liên Tinh cảnh, trong lịch sử Thần tộc cũng không có mấy người làm được như ta.” Tôn Kỳ nói ra đầy vẻ tự hào.

Trần Dung, Trần Kỷ chẳng biết nói gì hơn, chỉ cảm thấy lo lắng cho hắn.

“Để ta xem lại các loại thư tịch, xem có cách nào giúp ngươi không?” Trần Dung nói.

Tôn Kỳ gật gật đầu cười, cũng không có phản đối.

Tại một chỗ cột sáng, khi Tôn Kỳ tới nơi, đã có rất nhiều người.

Chiến trường tranh đoạt lần này không có giới hạn, cũng không có hạn chế phương thức thi đấu, chỉ cần là cảnh giới Liên Tinh, tổ đội cũng được, đơn độc cũng được.

Vẫn còn rất nhiều người đang ùn ùn kéo đến, có rất nhiều kẻ đã sớm chuẩn bị lẩn khuất, đặt bẫy, gọi ra Yêu thú…

Một ngày sau, đúng thời gian, cột sáng đột nhiên thu nhỏ, tinh! một tiếng, cột sáng biến mất, một trăm lệnh bài bắn ra bốn phương tám hướng.

Tôn Kỳ nhảy lên chụp lấy một tấm bay tới gần mình.

“Cút!” một cây trường kích phóng tới.

“Cút là ngươi!” Tôn Kỳ tung cước đá bay trường kích.

“Hỏa Bạo!” một quả cầu lửa bay tới.

“Phi Ưng Điểu, lên!” một tên điều khiển yêu thú phát lên.

Tất cả đều ra tay cướp đoạt, đánh nhau kịch liệt.

“Đây là của ta!” một tên cầm cự sơn đập xuống, trên đỉnh núi treo một vầng trăng mờ, hiển nhiên tên này đã gần Vọng Nguyệt.

Những kẻ gần Vọng Nguyệt chính có cơ hội nhất lấy được thẻ bài.

“Là Trương Hồng Tuấn xếp thứ 50 học đường năm nhất.” một tên nhận ra nói lớn.

“Biết là ta, còn không tránh ra.” Trương Hồng Tuấn vô cùng tự tin nói, lần trước thi hắn còn chưa mạnh như bây giờ, nhờ vào mấy năm tu luyện, lại hợp thêm mấy tinh, đã đến gần Vọng Nguyệt cảnh.

“Thái Sơn Định Hải!” Trương Hồng Tuấn hét lớn.

Ngọn núi che khuất bầu trời ầm ầm đổ xuống, có khí thế bình định đại hải.

Đám người vội vàng tách ra tránh đi.

Nhưng cũng có lắm kẻ tài cao gan lớn, phóng thích ra hình dạng liên tinh, có hùng lang, có đao, thương, kiếm, kích…

Tôn Kỳ cũng là trong đám người không trốn tránh, nhân lúc bọn kia ra sức chống lên đại sơn, hắn phất tay chụp lấy thẻ bài.

Có tên nhìn được hừ lạnh:

“Không hợp sức đánh bại Trương Hồng Tuấn, ngươi cầm được cũng không giữ được.”

Ầm, ầm, ầm… cự sơn đập xuống, vỡ vụn tất cả chống đỡ, đám người há miệng phun máu, không ngờ Trương Hồng Tuấn lại mạnh như vậy.

Cự sơn không còn lực kháng, trực tiếp đập xuống.

Khi cự sơn nhấc lên, đám người bẹp dí trên mặt đất.

Tôn Kỳ cũng là như vậy, thẻ bài trên tay hắn rơi ra.

Trương Hồng Tuấn cười lớn phất tay chộp lấy thẻ bài.

Nhưng khi thẻ bài gần đến tay.

Phốc! một lưỡi phong nhận chém ra, Trương Hồng Tuấn vội thu tay, thẻ bài bị một cơn gió cuốn đi.

“Hừ! muốn làm chim sẻ sao? vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh đó không?” Trương Hồng Tuấn tức giận.

“Trương học huynh đừng quá ngạo mạn! thẻ bài giao cho bọn ta đi.” một kẻ lên tiếng, bên cạnh hắn là hai tên khác, hiển nhiên là cả ba hình thành tổ đội.

“Chỉ bằng ba ngươi mà cũng đòi cướp của ta.”

“Hắc, hắc… có gì không được!”

Bọn hắn lao vào đánh nhau.

Đang lúc căng thẳng đột nhiên bầu trời vô số cánh hoa rụng rơi, có người ngẩn ngơ, có người còn đưa tay nắm, nhiều hơn là cảnh giác.

“Đây là...” có tên dường như nhận ra cảnh tượng này.

“Trốn nhanh!” tên này sực tỉnh, nói một câu sau đó lập tức trốn mất.

Oanh! oanh! oanh! cánh hoa rơi phát nổ.

Theo sau là tiếng kêu thảm thiết dậy trời.

“Chỉ là trò vặt, Long Quyển Phong!” có tên hét lớn, một cơn gió lốc cuốn sạch tất cả.

“Là ai?” Trương Hồng Tuấn cầm cự sơn đằng đằng sát khí.

“Trương học huynh sao lại giận dữ như vậy?” một tiếng cười khúc khích vang lên, một vị Thần nữ che mặt, cánh hoa nâng bước chân, đạp không đi tới, váy hồng tung bay, đôi chân trắng muốt ẩn hiện lấp ló.

Xinh đẹp đến nhiều người chăm chú nhìn nhiều một điểm.

“Là Phan Kim Tiêm, xếp thứ 72, mọi người cẩn thận.” có người nhận ra hét lớn.

“Hừ! ngươi không lo cướp thẻ bài, chạy đến chỗ ta làm gì?” Trương Hồng Tuấn hừ lạnh.

“Muội không phải đang cướp thẻ bài sao?” Phan Kim Tiêm nhún vai cười.

“Chỉ bằng ngươi!”

“Vậy thì phải đánh mới biết!”

Trương Hồng Tuấn không muốn lại nói nhiều, cầm cự sơn đập tới.

Oanh! Phan Kim Tiêm vỡ nát, hóa thành điểm điểm cánh hoa theo gió phiêu tán.

Trương Hồng Tuấn nhíu mày, hiển nhiên biết chưa đắc thủ.

Phương xa, lại có người đạp không gia nhập chiến trường.

“Náo nhiệt như vậy sao có thể thiếu Nhạc Mất Quần ta!”

“Trời ơi! đó là Quân Tử Kiếm Nhạc Mất Quần, xếp thứ 31.” một tên đứng phía dưới nhận ra hét lớn.

Lúc này lại có tiếng cười lớn:

“Có Mất Quần huynh, sao thiếu được May Quần ta.”

“Là Kim May Quần, xếp thứ 35 gần kề Nhạc Mất Quần học huynh.” có tên phía dưới nhận ra người đến giải thích.

Bọn hắn lao vào đánh nhau, ra tay đều hết sức, không chút nương tình.

100 tấm thẻ tạo nên 100 chiến trường.

Ban đầu nhiều người đều cho rằng 100 tấm thẻ khó thoát khỏi tay 100 vị xếp hạng đầu tiên.

Nhưng mà thực tế không đơn giản như vậy, có rất nhiều tên vô danh nhưng sức chiến đấu cực cường như Lạc Thiên chẳng hạn.

Vương Diễm một tay hỏa diễm thao thiên bị vây quanh bởi 50 học viên khác, sắc mặt tỏ ra trầm trọng, không dám khinh thường.

“Hừ! chỉ bằng các ngươi mà cũng đòi cướp của ta.

Ta sẽ cho các ngươi biết khoảng cách giữa chúng ta lớn đến thế nào!”

Hỏa Vân Chưởng thức thứ tám Đại Viêm Đế!

Một cự tượng hỏa nhân sừng sững xuất hiện, tay cầm thần hàng, đầu đội vương miện, giống như hỏa đế chí tôn.

“Đừng khinh người quá đáng!” một tên hét lớn vỗ mạnh mặt đất.

Ầm, ầm… mặt đất nứt ra, một cự thạch nhân bốn tay cầm kiếm hoành ngang thiên địa.

Cùng lúc, một con Thủy Trạch Ngư, một cây Tinh Thần Cự Đằng, một bức Sơn Hà Đồ xuất hiện vây lại Đại Viêm Đế.

Ngoài ra còn có to to nhỏ nhỏ các loại thuật pháp khác sẵn sàng.

Trúc Dã được cự trúc bao bọc đang chống lại 50 tên học viên bao vây.

Oanh, oanh, oanh… cự trúc cành lá như kiếm thi triển cùng lúc mấy loại kiếm pháp, vô cùng cường đại.

Nhưng mà đối diện với rất nhiều người bao vây, cành lá cũng tả tơi, không biết bị gãy bao nhiêu.

Lạc Thiên một thanh cự đao, tiếu ngạo thiên địa đánh với 60 tên học viên, cho dù vết thương chồng chất, vẫn cường thế vung đao.

Hắn càng đánh càng cuồng, càng cuồng hắn càng mạnh.

Vô Thiên Nhất Trảm! Lạc Diệp Thiên Sầu! Cuồng Long Ngạo Thế!

Lạc Thiên liên tiếp đánh ra ba chiêu cường đại, chém bị thương không biết bao nhiêu người, trấn nhiếp một số người.

Nhưng mà vẫn còn rất nhiều người không sợ.

Những người nắm giữ thẻ bài đều bị nhắm vào, mà lại không chỉ bằng này người, ẩn núp còn rất nhiều người muốn làm chim sẻ.

Tôn Kỳ lúc này chống tay đứng dậy, giũ giũ đất trên quần áo, nhìn hắn không có vẻ gì như bị thương.

Trong khoảnh khắc bị đè hắn đã ném ra đại cầu, nhờ đại cầu đỡ giùm cho hắn.

Trương Hồng Tuân chắc không biết dưới đáy cự sơn của hắn có vết lõm tròn, chính là do đại cầu gây lên..

Bình Luận (0)
Comment