Nhân Tổ

Chương 649 - Tiến Vào Đạo Thạch

Khắp nơi vẫn đang đánh nhau ầm ầm… nhiều kẻ tự lượng sức mình thoát khỏi vòng tranh đoạt.

Trọng Đạt là một tên trong số đó, hắn tự biết thiên phú bình thường, chiến lực bình thường, không có khả năng tranh lại mấy kẻ kia.

Lúc đầu hắn cũng hăng hái cùng đồng bạn lập tổ đội, tự tin có thể chiếm được thẻ bài, thế nhưng chưa kịp làm gì, bị một đao từ đâu quét ngang khiến hai tên đồng bạn bị trọng thương.

Một đao vô tình này đủ dập tắt hy vọng của bọn hắn, bọn hắn tự động giải tán, mỗi người một ngả.

Trọng Đạt ỉu xìu bước đi, chợt… cộp! hắn hình như đạp lên cái gì đó, hơi chú tò mò cúi đầu nhìn xuống, hé ra bàn chân.

“Trời đất ơi! hình như đây là...”

Hắn lập tức bịt miệng, mắt đảo láo liên nhìn xung quanh, mọi người đang chú ý vào trận chiến, không ai để ý hắn bên này.

Trọng Đạt vuốt vuốt ngực cố làm ra vẻ bình tĩnh, giả vờ huýt sáo như rất yêu đời, từ từ gập gối, lưng vẫn thẳng, mắt đảo lia lịa.

Vút! nhanh như cắt, tay hắn chụp xuống rồi nhét vào trong tay áo.

Hắn từ từ đứng lên, nhìn trái nhìn phải, thản nhiên bước đi.

Tới một góc khuất, Trọng Đạt liền ép mình vào đại thụ, hắn sợ mình không đứng vững, hai chân hắn đang run cầm cập, trống tim thùng thùng… hắn từ từ hé ra tay áo.

Là thẻ bài!

Trời ơi! mọi người đánh nhau sứt đầu mẻ trán tranh đoạt, còn ta tự nhiên nhặt được.

Đúng là thời đến cản không kịp! Ta thật sự quá may mắn.

Trọng Đạt ngay lập tức ẩn núp, không dám hé đầu ra, gió lay cây động thì cũng khiến hắn giật mình.

Không chỉ có Trọng Đạt mà khắp nơi, có nhiều người tự nhiên nhặt được thẻ bài.

Bọn hắn đều chọn cách làm như Trọng Đạt, ẩn núp chờ hết thời gian.

Về gần cuối ngày, kết quả dần lộ diện, có thể nắm trong tay thẻ bài vẫn là những người mạnh nhất như Vương Diễm, Trúc Dã, Lạc Thiên… mặc dù bị vây công, vết thương không ít, nhưng thực lực, thiên phú không phải cứ dùng số lượng là có thể bù đắp.

Trương Hồng Tuấn một tay chống cự sơn, một tay cầm thẻ bài, miệng thở hồng hộc, trên người quần áo tả tơi, vết thương không ít.

Hắn trong đám người tranh đoạt không phải mạnh nhất, nhưng lại may mắn nhất, chiến thắng cuối cùng cầm được thẻ bài.

Xung quanh đã thành một bãi hoang địa, đất đá nóng chảy bốc khói, sự sống bị hủy diệt… đủ cho thấy chiến sự khốc liệt.

Mấy tên đi ngang qua, thấy Trương Hồng Tuấn bị thương nhưng hắn sát khí đằng đằng, bị dọa sợ, đều lựa chọn đường vòng.

Thế nhưng vẫn có một kẻ không sợ chết, thản nhiên đạp bước đi tới, đến trước mặt Trương Hồng Tuấn.

Trương Hồng Tuấn đang ngồi trên cự sơn khôi phục, biết người đến, hai mắt đột ngột mở ra, hung quang tàn sát, muốn dọa sợ kẻ địch:

“Cút!”

Tôn Kỳ ngước mắt nhìn hắn mỉm cười, một cái trừng mắt cũng nghĩ dọa được ta? ngươi nghĩ ngươi là ai?

“Giao ra thẻ bài!”

“Trên đời này xem ra vẫn còn rất nhiều kẻ ngốc!” Trương Hồng Tuấn hừ lạnh.

Hắn cũng không muốn nhiều lời nữa, hắn cần tiết kiệm sức lực, nhất kích giải quyết, chấn nhiếp quần hùng.

Hắn từ trên cự sơn nhảy xuống.

Vút! đúng lúc này một cây thương phóng ra, Trương Hồng Tuấn kinh biến, không ngờ đối phương chọn lúc này ra tay, không đúng bài bản.

Hắn hai tay vội kết ấn ký, dựng lên một tấm khiên tròn pháp thuật.

Rắc! trường thương đâm lủng tấm khiến.

Phốc! trường thương xuyên thủng bả vai Trương Hồng Tuấn, tiếp tục phóng đi ghim hắn trên cự sơn.

Trương Hồng Tuấn nắm lấy cây thương cố kéo ra nhưng không được.

“Ngươi là ai?” Trương Hồng Tuấn gằn từng chữ, hắn cảm nhận được một thương này rất mạnh, sẽ không phải là kẻ vô danh.

“Giao ra thẻ bài.” Tôn Kỳ lặp lại một lần nữa.

Trương Hồng Tuấn ném ra thẻ bài, hắn biết khoảng cách hai bên, giữ không được.

Tôn Kỳ quay đầu bỏ đi.

Trương Hồng Tuấn nhìn theo bóng lưng của Tôn Kỳ, suy nghĩ, hắn vẫn không đoán ra Tôn Kỳ là ai? vì sao lại đeo mặt nạ?

Một ngày hỗn chiến kết thúc.

Thần tộc trưởng giả ngự không, lệnh:

“Ai có thẻ bài theo ta!”

“Ta!”

“Ta!”

“Ta!”

Có hơn ngàn tên giơ lên tấm thẻ.

Vị trưởng giả ngơ ngác, đám học viên càng ngơ ngác hơn.

“Trọng Đạt, ngươi có thẻ bài?”

“May mắn nhặt được.

Còn ngươi?”

“Ta cũng là nhặt được.”

Đám người nhìn nhau hỏi chuyện, thì ra đều là may mắn có được.

Bọn họ ngay lập tức cảm thấy có vấn đề.

Vị Thần tộc trưởng giả phất tay chụp lấy một tấm thẻ bài, thoáng quan sát, sau đó bóp nát, nói:

“Là giả!”

“Giả? sao có thể là giả được.

Trưởng lão, thẻ này ta vất vả có được a.

Có phải ngài không muốn ta vào đạo thạch nên ra tay phá hủy? trả lại thẻ bài cho ta.” tên bị hủy thẻ bài khóc ròng, đòi công bằng.

“Ăn nói hàm hồ.” Vị trưởng lão hừ lạnh, nói: “Có kẻ đã làm giả thẻ bài trục lợi.

Đây chỉ là một tấm gỗ bình thường mô phỏng, bên trên có cuốn chút thần lực.

Thẻ bài thật làm từ Hắc Thạch, có Thần ấn, Thần khí cuốn quanh.

Các ngươi chỉ cần dùng lực, thật giả sẽ rõ.”

Răng rắc… có nhiều tên làm theo, thẻ bài đúng là bị bóp nát.

Nhiều tên khóc ròng không lỡ ra tay, níu lấy một hy vọng mong manh.

Nhiều tên ném thẻ bài xuống, vừa giẫm vừa chửi.

“Tên khốn nào thất đức như vậy, làm ra chuyện này.”

“Ta mà biết được, ta đánh mỏi tay.”

“Tên lừa đảo, ngươi sẽ chết không được yên.”

Đám người bạo động nháo nhào, tên nào cũng đằng đằng sát khí, muốn ăn tươi nuốt sống.

Tôn Kỳ nhún vai, trong lòng thầm nhủ: ta thế nhưng thấy các ngươi tranh đoạt vất vả nên phát cho mỗi tên một cái, khỏi mất công tranh giành, ta cũng là có ý tốt a!

Ta là cái người yêu chuộng hòa bình, các ngươi không cần cám ơn ta.

Xưa nay ta làm việc tốt không cần đáp trả, không cần tìm ta.

“Im lặng!” vị Thần tộc trưởng lão quát.

“Bản thân không cố gắng chỉ biết dựa vào may mắn, các ngươi còn không biết xấu hổ tự vấn lương tâm.”

“Được rồi! những ai cầm thẻ bài thật theo ta.”

Thần tộc trưởng lão tay bấm ấn chú, 100 thẻ bài thật sáng lên, những người cầm thẻ thật đằng không theo bước trưởng lão.

Tất cả những người cầm được thẻ bài đến cuối ngày tập hợp trên đạo thạch, trên tay tấm thẻ tỏa ra ánh sáng dịu êm bao bọc lấy bọn họ, bảo vệ bọn họ trước đại đạo xung kích.

“Tiếp theo các ngươi tùy ý tu luyện, đi vào trong cũng được, bên trên cũng được.

Nhưng nhớ là không ảnh hưởng người khác, nhất là mấy vị phong thần.

Bọn họ đại lượng không chấp nhưng nếu một cước đá bay các ngươi ra ngoài, vậy thì các ngươi chỉ có thể tự trách mình.” một vị trưởng lão dặn dò.

Khi lão hết lời, có một tên tứ dực giơ tay hỏi:

“Trưởng lão, có thể cắt lấy đạo thạch sao?”

Câu hỏi này đánh trúng tim đen nhiều người, trong đó có cả Tôn Kỳ.

Viên đạo thạch lớn như vậy nếu như có thể cắt nhỏ cất giữ, từ từ cảm ngộ tu luyện, sẽ vô cùng có lợi.

Lúc đó đạo thạch sẽ được tận dụng triệt để, không còn chuyện phát tiết vì quá dư đại đạo.

“Được! nếu như ngươi có khả năng.” vị trưởng lão gật đầu, lão sau đó cười thầm trong bụng, không nhắc bọn hắn, muốn cắt đạo phải dùng đạo, việc này ngay cả với phong thần cũng thấy khó khăn.

Để bọn ngươi tự nếm đau khổ đi!

Nhận được sự đồng ý, cả đám vui mừng, ánh mắt lóe sáng, có tên thậm chí đang nghĩ cách làm giàu, cắt nhiều một chút đạo thạch bán ra bên ngoài, đảm bảo thu được lợi nhuận không nhỏ, đạo thạch này thế nhưng miễn phí.

“Trưởng lão, bọn học trò có thể ở lại bao lâu?” một tên khác hỏi.

“Tùy ý các ngươi!” vị trưởng lão này thản nhiên nói.

Trong lòng bọn họ ầm ầm nổi sóng, các loại suy nghĩ nổi lên, có tên thậm chí nghĩ một bước phong thần, dù sao hoàn cảnh nơi đây quá tốt.

“Được rồi! không cùng các ngươi trò chuyện, các ngươi tùy ý đi.” vị trưởng lão nói xong liền phất áo bỏ đi, lão đang vội tu luyện.

Đám học viên cũng không chờ được nữa ào ào tiến lên đạo thạch.

Có tên mở ra đôi cánh muốn bay nhưng ngay lập tức bị ép sập, không thể rời chân khỏi mặt đất.

Bước chân nặng nề, muốn chạy cũng rất khó khăn.

Có tên vung ra pháp khí nhưng pháp khí cũng bị ép ảm đạm vô quang, trở thành vật dụng thông thường mất đi công hiệu.

Một tên cầm đại phủ vung lên đập xuống.

Rắc! đại phủ vỡ nát, đạo thạch trơ trơ, một vết mờ cũng không có.

Có tên gọi ra Yêu thú.

Chưa kịp ra lệnh thì Yêu thú đã nằm bẹp, đầu óc quay cuồng, một bước cũng không chịu đi, giống như bị say.

Xem ra đạo thạch không dễ như vậy lấy đi.

Chỉ có thể tìm điểm yếu kém đột phá.

Đạo thạch giống như một khối nguyên bản đại lục, có chỗ cao có chỗ thấp, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện hang sâu hoặc vực thẳm, khe nứt.

Theo những nơi này đi xuống có thể sẽ tiến vào tâm đạo thạch.

Tâm đạo thạch có cái gì? có tốt hơn hoàn cảnh tu luyện? muốn biết chỉ có thể tự đi vào.

Tôn Kỳ từ tốn bước đi, không có vội, hắn thấy được Nguyên Sa liền hất cằm khiêu khích, như muốn nói ta vẫn giỏi hơn ngươi.

Nguyên Sa chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi, không có để ý.

Nghe nói ở khu Liên Tinh có tên làm loạn tạo ra rất nhiều thẻ bài giả, Tôn Kỳ chỉ là tên may mắn nhặt được thẻ bài thật mà thôi.

Khác với khu Tinh Khiếu của hắn đánh nhau kịch liệt, hắn thế nhưng bại tận quần hùng hiên ngang nắm giữ một thẻ bài.

So sánh với hắn, Tôn Kỳ sẽ chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

Nguyên Sa không để ý, Tôn Kỳ chẳng thể tiếp tục khiêu khích.

Hắn liền nhìn sang chỗ khác, ngay lập tức chú ý tới Dạ Tuyết.

Nàng ở đâu cũng luôn là tâm điểm chú ý!

Không chỉ Tôn Kỳ mà rất nhiều Thần tử đều lén liếc nhìn nàng, Nguyên Sa cũng liếc nhìn mấy lần.

Dạ Tuyết đang nhẹ nhàng bước đi, chợt nhíu mày, cảm giác có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, thật là vô lễ.

Nàng đưa mắt nhìn sang, phát hiện kẻ đó là Tôn Kỳ.

Dạ Tuyết nhìn Tôn Kỳ, Tôn Kỳ lập tức tươi cười vẫy tay, giống như là quen thân lắm.

Dạ Tuyết hừ lạnh trong lòng, ai quen ngươi chứ! nàng quay đầu bước đi nhưng đã bị Tôn Kỳ gọi lại:

“Dạ Tuyết học muội chờ đã!”

Dạ Tuyết không để ý, vẫn tiếp tục bước đi.

Nhưng mà đã bị Tôn Kỳ bắt kịp, hắn đưa tay muốn vỗ vai nàng.

Dạ Tuyết lập tức nghiêng người né tránh, hừ lạnh:

“Có chuyện gì?”

Tôn Kỳ hai tay chống gối thở hồng hộc, chạy ở đây đúng là quá mệt.

“Học muội có rảnh không, ta có chuyện muốn nói với...”

“Không rảnh!” Dạ Tuyết dứt khoát từ chối.

Người theo đuổi nàng quá nhiều, không thiếu hạng người ưu tú nhưng nàng đều chướng mắt, một tên như Tôn Kỳ vậy mà cũng đòi làm quen.

Nàng cảm thấy vô cùng chán ghét, dám gọi nàng là học muội, trước đó còn gọi nàng là học tỷ đâu! ỷ vào trước tiên trở thành Liên Tinh cảnh liền cho rằng hơn nàng rồi? nàng thế nhưng có thể đánh một nắm Liên Tinh cảnh như hắn.

Tôn Kỳ cười khổ:

“Chuyện này thế nhưng rất quan trọng.”

“Chuyện gì nói nhanh.” Dạ Tuyết mất kiên nhẫn.

“Bạch y ngân thương...” Tôn Kỳ ghé sát Dạ Tuyết nói nhỏ, ban đầu khiến nàng khó chịu muốn tránh nhưng nghe mấy chữ bạch y ngân thương thì lập tức thay đổi sắc mặt.

“Ngươi biết hắn?” Dạ Tuyết trầm trọng hỏi.

“Không biết nhưng mà ta có manh mối, không biết có đúng.” Tôn Kỳ không chắc chắn nói.

Dạ Tuyết suy nghĩ một thoáng, gật đầu nói:

“Ra chỗ khác nói chuyện.”

Tôn Kỳ mỉm cười vui vẻ.

Hai bọn họ đồng hành ra chỗ khác, nhiều kẻ nhìn thấy vừa tức vừa ghen.

Nguyên Sa ánh mắt càng là hung ác, xem ra hắn vẫn còn quá nhẹ tay với Tôn Kỳ, có cơ hội hắn phải phế Tôn Kỳ nặng hơn.

Đến một góc khuất, Dạ Tuyết hỏi:

“Manh mối đâu?”

Tôn Kỳ từ trong túi gấm lấy ra một mặt nạ vỡ, đưa cho Dạ Tuyết.

“Muội xem có đúng không?”

Dạ Tuyết tiếp lấy, sau một hồi suy tư, cảm thấy rất giống.

“Ngươi thấy ở đâu?”

“Tại khu Liên Tinh, trong lúc loạn đấu, học huynh nhặt được, nhớ đến học muội muốn tìm Bạch Y Ngân Thương, cảm thấy giống muội nói liền nhặt về.” Tôn Kỳ thành thật trả lời.

“Còn gì nữa không?” Dạ Tuyết hỏi tiếp.

“Dấu vết để lại hình như là một trận quần chiến một đấu nhiều, các bên đều bị thương.” Tôn Kỳ nói ra suy đoán.

Dạ Tuyết cảm giác tám chín phần mười là tên Bạch Y Ngân Thương mà nàng tìm.

Không ngờ hắn đã là Liên Tinh cảnh, quá nhanh đi! khoảng cách giữa nàng và hắn càng lúc càng xa, xem ra nàng phải nỗ lực hơn nữa.

“Thứ này ta thu.” Dạ Tuyết vừa nói vừa thu lại mặt nạ vỡ.

Tôn Kỳ cũng không ý kiến, xoa xoa tay, nói:

“Thế còn điểm muội hứa?”

Dạ Tuyết cầm ra tấm thẻ, quẹt một cái, 500 điểm chuyển qua.

Tôn Kỳ cười híp mắt, trong lòng lại than thở: nhà giàu đúng là nhà giàu a! 500 điểm không nháy mắt đến một cái.

Ta trong túi thế nhưng còn mấy cái thương, quần áo, mặt nạ… phải từ từ rút điểm của nàng.

Ai bảo nàng quá mê luyến ta làm chi!

Bình Luận (0)
Comment