Chương 1036: Linh tính cùng oán niệm, quy củ mới (5)
Trong thành trấn lĩnh vực biến ảo, vẫn như cũ là một bộ cảnh tượng người đến người đi, hắn nhìn không ra cái gì khác thường.
Nhưng, có một điểm, Thẩm Trường Thanh là biết.
Đó là các sinh linh trong lĩnh vực, đều biết lai lịch của mình.
Mình là người từ ngoài đến, những người này cũng đều rất rõ.
Nhưng mà, Mạc Tử Tấn làm kẻ khống chế lĩnh vực, đối phương chưa biểu lộ ra địch ý đối với mình, như vậy các sinh linh này cũng sẽ không ôm địch ý gì đối với mình.
Chẳng qua, những thứ này đều là hắn đoán mà thôi.
Thiên tai huyền diệu phi thường.
Cho dù là lấy kiến thức của Thẩm Trường Thanh hôm nay, cũng có rất nhiều chỗ không hiểu.
Sau khi rời khỏi lĩnh vực, hắn chưa trở về quốc đô, cũng chưa đi nơi khác, mà là trực tiếp hướng tới thanh minh.
Vị Thái Sơn phủ quân kia thời gian tồn tại đã không nhiều, vậy có vấn đề gì, mình cũng liền không cần thiết giấu diếm.
So với tự mình mò mẫm, trực tiếp đi hỏi một vị tiền bối thời kì thượng cổ là dễ dàng hơn rất nhiều.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên tiến vào thanh minh, lần thứ hai, Thẩm Trường Thanh không tốn bao nhiêu thời gian, đã tìm được chỗ thông đạo thiên địa.
Nhìn vòng xoáy bảy màu trước mặt, hắn đi một bước vào.
Trong nháy mắt, thông đạo khẽ rung động.
Hào quang mờ mịt bao vây lấy bóng người Thái Sơn phủ quân, một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Thẩm Trường Thanh.
“Ngươi lại tới nữa?”
Tiếng hắn có chút kinh ngạc.
Hiển nhiên không ngờ được, mới trôi qua thời gian ngắn như vậy, đối phương liền lại tới đây.
“Lần trước đi vội vàng, có một số việc quên thỉnh giáo tiền bối, cho nên đặc biệt đến hỏi một phen.”
Thẩm Trường Thanh đi thẳng vào vấn đề, không quanh co lòng vòng.
Nghe vậy, Thái Sơn phủ quân bình tĩnh nói: “Chuyện gì?”
“Ta muốn hỏi một chút, thiên tai có thể rời khỏi lĩnh vực của mình hay không?”
Thẩm Trường Thanh tung ra vấn đề đầu tiên.
Dứt lời, Thái Sơn phủ quân hầu như không chần chờ, trực tiếp đưa ra câu trả lời.
“Thiên tai là có thể rời khỏi lĩnh vực của mình, chỉ cần hắn trưởng thành tới cảnh giới Thần Linh, thì có thể mượn lực lượng tín ngưỡng ngưng tụ ra thân thể của mình, liền có thể đi ra khỏi lĩnh vực của bản thân.”
Nói xong, giọng điệu hắn có thêm vài phần cổ quái.
“Ngươi quan tâm như vậy đối với thiên tai, chẳng lẽ thời đại này cũng có thiên tai giữ lại nhân tính tồn tại?”
Đối phương lần thứ hai dò hỏi chuyện thiên tai.
Thái Sơn phủ quân tâm tư sâu sắc, rất nhanh đã phát hiện ra một vài thứ.
Thẩm Trường Thanh gật gật đầu: “Tiền bối nói không sai, hôm nay trong Nhân tộc ta cũng có một vị thiên tai còn trên đời. Hắn đã bước đầu làm tới trình độ thu thập tín ngưỡng, chỉ là nếu nói muốn trở thành cảnh giới Thần Linh, còn kém rất nhiều.”
“Có thể thu thập tín ngưỡng, xem ra thật sự bảo lưu lại nhân tính.”
Trong giọng nói Thái Sơn phủ quân có thêm một chút phiền muộn.
Thiên tai trở thành yêu tà, là không có bản lãnh thu thập tín ngưỡng.
Chỉ có thiên tai giữ lại nhân tính, phóng ra oán niệm của mình, mới có cơ hội thu thập tín ngưỡng.
Tạm dừng một hồi.
“Thiên tai đến trình độ có thể thu thập tín ngưỡng, cảnh giới đột phá sẽ cực kỳ nhanh chóng, tuy muốn thật sự chạm tới Thần Vương cảnh không dễ dàng, nhưng nếu chỉ cần là bước vào Thần cảnh mà nói, nghĩ hẳn là khó khăn không lớn.”
Tuy nói, không đến Thần Vương cảnh, rất khó ngăn cản yêu tà nhất tộc.
Nhưng đó là dưới điều kiện tiên quyết Nhân tộc thiếu đủ nhiều cường giả, mới cần phải có tồn tại cảnh giới bậc này trấn áp cục diện.
Lui một bước mà nói.
Nếu Nhân tộc có được lượng lớn cường giả Thần cảnh, như vậy cho dù là không có tồn tại Thần Vương cảnh, tin tưởng cũng có thể chống lại yêu tà nhất tộc.
Một trận chiến năm đó, cường giả Nhân tộc đều toàn quân bị diệt, nhưng yêu tà nhất tộc cũng tổn thất thê thảm nặng nề.
Trước mắt Nhân tộc chưa khôi phục bao nhiêu nguyên khí, Thái Sơn phủ quân tin tưởng, yêu tà nhất tộc cũng không có khả năng khôi phục lại.
Chẳng qua, đây là tính toán lạc quan nhất.
Nếu làm tính toán tệ nhất, Nhân tộc tiền đồ ảm đạm.
“Thiên tai thu thập tín ngưỡng, có phải kẻ cung cấp tín ngưỡng thực lực càng mạnh, tín ngưỡng cung cấp liền càng nhiều hay không, hay là nói, lấy trình độ tín ngưỡng thành kính để tính?”
Thẩm Trường Thanh hỏi ra vấn đề thứ hai.
Thái Sơn phủ quân nói: “Tín ngưỡng cung cấp mạnh yếu, chủ yếu là đến từ thực lực tín đồ. Về phần trình độ tín ngưỡng thành kính mà nói, cũng có ảnh hưởng nhất định, nhưng sẽ không mang đến biến hóa quá lớn.
Nhưng, nếu tín đồ đủ thành kính, như vậy thần linh có thể ban cho một bộ phận lực lượng.
Như vậy, tín đồ liền có thể đại biểu sinh linh hành tẩu thế gian, truyền bá tín ngưỡng thần linh đó, dựa vào việc này để lớn mạnh bản thân.”
Trong lòng Thẩm Trường Thanh hiểu ra.
Lời của đối phương, có chỗ tương tự rất lớn với hiểu biết đối với tín ngưỡng trong trí nhớ của hắn.
“Ngươi còn có vấn đề gì, không bằng hỏi luôn đi, có thể trả lời ngươi, ngô đều sẽ trả lời ngươi.”
Thái Sơn phủ quân trầm giọng nói.
“Tại hạ còn có một chuyện, muốn hỏi tiền bối, thời đại Nguyên Hoàng có pháp môn chủ tu tinh thần lực hoặc là thần hồn hay không?”
“Có!”
Thái Sơn phủ quân đưa ra câu trả lời khẳng định.
“Thời đại Nguyên Hoàng đi chính là hệ thống khí vận phong thần, trong đó mấu chốt lớn nhất, là ở chỗ thần hồn, thần hồn là căn bản duy nhất, bởi vậy, cho dù là mượn khí vận tăng trưởng thần hồn, cũng có pháp môn tăng lên thần hồn tương ứng.
Nhưng rất đáng tiếc, ngô bây giờ chỉ là một chút tàn hồn ở đây, ký ức lưu lại cũng không có bao nhiêu.
Cho nên pháp môn tương quan thần hồn, ngô cũng không có cách nào cho ngươi.”