Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 1037 - Chương 1037: Linh Tính Cùng Oán Niệm, Quy Củ Mới (6)

Chương 1037: Linh tính cùng oán niệm, quy củ mới (6)

Thẩm Trường Thanh lộ vẻ mặt tiếc nuối.

Hắn cho rằng Thái Sơn phủ quân có được pháp môn bực này.

Nếu có, vậy không đơn giản là có lợi ích rất lớn đối với thiên tai, cho dù là đối với Nhân tộc, cũng có lợi ích to lớn.

Đừng nhìn mình sáng tạo hệ thống mới, sau khi đến Bất Hủ Kim Thân cảnh, thần hồn và thân thể hoàn toàn hòa vào nhau, tựa như không cần kiêm tu phương diện thần hồn nữa, chỉ cần khí huyết đầy đủ, có thể bù đắp trở lại thần hồn trưởng thành.

Nhưng mà, ở trước khi trở thành Bất Hủ Kim Thân cảnh, phương diện thần hồn cũng rất quan trọng.

Cảnh giới Thiên Nhân.

Thần hồn bậc mười, mới có thể dung hợp với thân thể, tiến tới đột phá Bất Hủ Kim Thân cảnh.

Trước Thiên Nhân, cần tinh thần viên mãn, phối hợp chân nguyên sinh ra thần hồn, mới có thể bước vào cảnh giới Thiên Nhân.

Tuy nói, chém giết yêu tà, có thể tăng lên tinh thần lực của Nhân tộc ở trình độ thật lớn.

Nhưng vấn đề là ở chỗ, so với ức vạn Nhân tộc mà nói, số lượng yêu tà hôm nay tồn tại trong thiên địa quá mức thưa thớt.

Hơn nữa, chém giết yêu tà, phiêu lưu trong đó rất lớn.

Nếu có thể có pháp môn mang tính hệ thống, đối với Nhân tộc mà nói, chẳng khác nào là bớt đi rất nhiều đường vòng.

Võ học tổng cương nhìn như đầy đủ, thật ra nơi đó, có một lỗ hổng rất lớn.

Lỗ hổng này, chính là không có phương pháp tương ứng tăng lên tinh thần lực cùng thần hồn.

Tìm hiểu chân ý, xem như một loại tăng lên tinh thần lực, nhưng không có phương pháp cụ thể, chỉ có thể nói là một loại thủ đoạn bản năng mà thôi, hiệu suất không nói quá thấp, nhưng cũng chẳng tốt tới đâu.

Thái Sơn phủ quân nói: “Thời đại Nguyên Hoàng tuy đã trôi qua, nhưng trong thiên hạ hẳn là có cường giả Nhân tộc lưu lại truyền thừa. Trong những truyền thừa đó, nghĩ hẳn là có được pháp môn tu luyện phương diện thần hồn.

Ngươi nếu có lòng, có thể đi những nơi truyền thừa đó tìm một chút.”

Nơi truyền thừa?

Thẩm Trường Thanh nghĩ đến đầu tiên, chính là di chỉ thượng cổ.

“Đa tạ tiền bối chỉ điểm.”

“Việc nhỏ mà thôi.”

Thái Sơn phủ quân cười nhẹ.

Hỏi xong vấn đề, Thẩm Trường Thanh ôm quyền: “Tại hạ còn có việc khác, tạm thời không quấy rầy nữa, cáo từ.”

“Lần sau có vấn đề gì, cũng có thể trực tiếp tới đây.”

Thái Sơn phủ quân sau khi nói một câu, thân hình liền biến mất ở trong thông đạo thiên địa.

Đối phương biến mất như thế nào, Thẩm Trường Thanh chưa phát hiện manh mối gì.

Thủ đoạn bực này, trong lòng hắn cũng không quá kinh ngạc.

Cường giả thời kì thượng cổ, có chút thủ đoạn mình không lý giải được, vậy cũng là chuyện bình thường.

Luận tới thực lực, vị Thái Sơn phủ quân này không hề nghi ngờ, chính là cường giả cảnh giới Thần Linh.

Tuy không rõ cụ thể ở một cấp độ nào của Thần cảnh, nhưng thời kì toàn thịnh, nhất định không phải mình bây giờ có thể chống lại.

Nhìn thoáng qua thông đạo tối đen, Thẩm Trường Thanh xo-ay người rời đi.

Pháp môn thần hồn trong di chỉ thượng cổ đã có được, vậy thì tới bên trong di chỉ thượng cổ tìm kiếm.

Di chỉ thượng cổ.

Chính hắn không biết, nhưng có người lại rất hiểu biết.

——

Quốc đô.

Trấn Ma ti.

Sau khi đột phá giai đoạn Trấn Thủ sứ cấp Thánh, Đông Phương Chiếu sửa lại tác phong trước đây tọa trấn Trấn Ma ti, tiếp đó lấy bế quan là chính.

Ở lúc chưa dùng máu thần linh, đánh vỡ cực hạn bản thân, thời gian còn lại của bản thân không nhiều.

So với lãng phí thời gian bế quan, chẳng bằng tọa trấn Trấn Ma ti, xử lý công việc còn thực tế hơn.

Nhưng bây giờ đã khác.

Sau khi đột phá Trấn Thủ sứ cấp Thánh, tai hoạ ngầm của mình tiêu trừ không nói, tuổi thọ càng tăng trưởng trên diện rộng.

Ngoài ra, Đông Phương Chiếu càng mượn điều này thấy được con đường phía trước.

Hắn có dự cảm, mình có lẽ sẽ trở thành kẻ mở ra con đường phía trước cho hệ thống Trấn Thủ sứ.

Cho nên, ở sau khi đột phá thành công, Đông Phương Chiếu liền lấy bế quan là chính, chuyên tâm tìm kiếm con đường phía sau Trấn Thủ sứ cấp Thánh nên đi như thế nào.

Công việc Trấn Ma ti, ngược lại ném hết cho Chu Nguyên Chính đến xử lý.

“Rút quân?”

Nghe Thiên Sát vệ báo cáo, vị Trấn Thủ sứ tạm thay mặt công việc Trấn Ma ti này không khỏi nhíu mày.

“Thẩm trấn thủ thật sự bảo người trấn thủ núi Tiểu Khâu rút đi toàn bộ?”

“Không sai.”

Càn Chiến gật đầu.

Sau đó, hắn lại là bổ sung một câu.

“Thiên Sát vệ từng đến tra xét, thiên tai nơi đó cũng chưa bị tiêu diệt.”

“Được, việc này ta đã biết, ngươi đi xuống trước đi.”

Chu Nguyên Chính trầm ngâm chút, rồi phất phất tay.

Càn Chiến lui ra.

Hắn thì đang nghĩ tình báo mới vừa nghe được.

Tin tức Thẩm Trường Thanh trong thời gian này tới các nơi của Đại Tần tiêu diệt thiên tai, Trấn Ma ti cũng rất rõ.

Thiên tai phủ Thanh Giang bị diệt, lời đồn thiên tai không thể diệt liền tuyên bố bị hoàn toàn đánh vỡ.

Cái này đối với Trấn Ma ti thậm chí Đại Tần mà nói, đều là một chuyện tốt bằng trời.

Thiên tai có thể bị chém giết, vậy không giống như trước kia, làm người ta bó tay không có cách nào nữa.

Nhưng mà, khiến Chu Nguyên Chính không nghĩ ra là, đối phương vì sao phải để cho thủ quân núi Tiểu Khâu rút khỏi.

Nếu nói, thiên tai núi Tiểu Khâu bị tiêu diệt, như vậy rút lui liền hợp tình hợp lý.

Nhưng hôm nay thiên tai vẫn còn, vậy bảo thủ quân rút lui, thì có chút không hợp lý.

“Chẳng lẽ —— “

“Con thiên tai đó đã mạnh đến mức Thẩm trấn thủ cũng không chém giết được, hay là nói, bọn họ đã đạt thành hiệp nghị gì?”

Chu Nguyên Chính thầm nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment